Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Trương Cực đang tìm kẹo để giảm bớt vị đắng của thuốc giải rượu, Tả Hàng do dự nhìn chằm chằm vào hắn, muốn mở miệng nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trương Cực lại để ý thấy ánh mắt của Tả Hàng, nghĩ đến việc ba mẹ của cả hai đều đang ở phòng khách, liền bóc một viên kẹo sữa cho vào miệng, giả vờ như không có chuyện gì, hỏi Tả Hàng.

"Hôm nay có chuyện gì à? Sao ba mẹ đều đến đây thế?"-

"Anh quên rồi?"

"Quên gì cơ?"-

"Anh thật sự quên rồi?"

Dù đã đoán trước được Trương Cực không nhớ gì về chuyện xảy ra đêm qua khi say rượu, nhưng không hiểu sao Tả Hàng lại thấy giận, liền đấm hắn mấy cái.

Tối qua, Trương Cực say khướt, bám lấy Tả Hàng không chịu buông. Cậu còn cầm điện thoại gọi cho mẹ mình, dù không bật loa ngoài, Tả Hàng vẫn có thể nghe thấy. Mẹ Trương Cực lớn tiếng mắng cậu gọi điện thoại khuya thế này làm gì. Trương Cực mơ hồ nói rằng sáng mai có chuyện lớn cần thông báo, rất quan trọng, bảo ba mẹ đến nhà Tả Hàng, rồi cúp máy ngay lập tức.

Tả Hàng còn tưởng rằng Trương Cực sau đó sẽ ngoan ngoãn hơn, nhưng cậu lại cướp lấy điện thoại của mình, gọi cho mẹ Tả Hàng và nói những điều tương tự trước khi cúp máy. Điện thoại quay trở lại tay Tả Hàng, cậu thắc mắc không biết Trương Cực định nói gì, liền vỗ nhẹ vào mặt cậu, cố làm cậu tỉnh táo hơn.

"Trương Cực, có chuyện gì mà cần phải nói trước mặt cả hai bên phụ huynh vậy chứ?"

Trả lời cậu là một nụ hôn đậm mùi rượu. Hôn xong, Trương Cực cười hì hì nói rằng ngày mai sẽ biết. Nhưng đến ngày mà Trương Cực nói, cả hai bên phụ huynh đều có mặt, trong khi người đã nói thì lại chẳng nhớ gì.

Tả Hàng tức giận, liền giẫm mạnh lên chân Trương Cực. Hắn ôm chân, đau đớn nhìn Tả Hàng, hỏi sao lại giận. Tả Hàng kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua.

"Á!!! Tiêu rồi!!!"-

"Tiêu gì cơ?"

"Không... không có gì, anh... anh đi rửa mặt trước đã, lát nữa nói sau. Đúng rồi, lát nữa mọi người sẽ biết."

Được Tả Hàng nhắc nhở, ký ức về tối qua trở lại. Trương Cực nhớ ra mọi thứ, hoảng loạn đến nỗi nói lắp bắp, đẩy Tả Hàng ra rồi chạy vào phòng tắm, không ngừng đập đầu vào tường, hối hận vì đã nghe lời Chu Chí Hâm mà uống rượu.

Lúc đó, Tả Hàng và Tô Tân Hạo đi mua trà sữa, Trương Cực buột miệng nói về nỗi lo của mình, rằng lo người nọ sẽ quay lại giành Tả Hàng với mình, nên muốn cầu hôn. Chu Chí Hâm nghe xong lại bất ngờ ủng hộ Trương Cực cầu hôn Tả Hàng.

"Tôi muốn lắm, nhưng tôi không muốn dùng hôn nhân để ràng buộc Tả Hàng quá sớm. Kết hôn là chuyện lớn, tôi và Tả Hàng quen nhau ba năm, nói dài không dài, lỡ cậu ấy không yêu tôi nữa thì sao..."-

"Cậu ngốc à, Tả Hàng đã thầm thích cậu từ năm lớp mười, tính ra là sáu năm rồi, cậu còn sợ cậu ấy sẽ chạy mất sao?"

"Biết đâu cậu ấy phát hiện ra mình thích cậu thì sao."-

"Cậu yên tâm, Tả Hàng không phải người như thế đâu. Cậu cầu hôn đi, cậu ấy sẽ đồng ý mà, đừng nghĩ nhiều quá."


Những lời này cộng với chút men rượu đã cho Trương Cực thêm dũng khí. Cậu định đến để cầu hôn, sau khi ổn định lại cảm xúc, nhưng khi bước vào phòng khách, cảm giác hồi hộp lại tràn ngập toàn thân. Giây tiếp theo, cậu quỳ xuống trước mặt ba mẹ Tả Hàng, cúi đầu lạy một cái, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Tả Hàng định kéo Trương Cực đứng lên thì cậu đột nhiên lớn tiếng.

"Xin hãy gả Tả Hàng cho cháu!"

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều sững sờ, người nọ nhìn người kia, Trương Cực không dám ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế đó. Trong khi Tả Hàng ngạc nhiên đến mức mất hồn, sắc đỏ dần dần nhuộm khắp khuôn mặt. Mẹ Tả Hàng là người đầu tiên bảo Trương Cực đứng lên nói chuyện. Khi Trương Cực vừa đứng dậy, mẹ cậu không nhịn được cười, khẽ mắng.

"Thằng nhóc này, con gọi chúng ta đến để xem con cầu hôn à?"

"Vâng, đúng, là đến để cầu hôn ạ."-

Trương Cực ngượng ngùng gãi đầu, Tả Hàng cũng xấu hổ cúi đầu, vuốt ve con mèo Tả Tả không biết từ lúc nào đã leo lên ngồi trên đùi mình. Ba mẹ Tả Hàng chưa từng gặp cảnh này, hoàn toàn sững sờ. Không gian im lặng, Trương Cực nuốt nước bọt, lắp bắp nói.

"Dạ... tiền sính lễ là bao nhiêu ạ? Nếu nhiều quá, cháu sẽ tìm cách lo liệu."-

"Trương Cực, chú hỏi con, con thật lòng yêu Tả Hàng nhà chú chứ?"

"Dạ, con thật sự yêu em ấy bằng tất cả trái tim."

Người cha vốn luôn trầm lặng nay bỗng lên tiếng, khiến Tả Hàng ngừng vuốt mèo, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Trương Cực. Cậu có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của Trương Cực. Đợi đã, tại sao lại không phải Trương Cực gả cho mình nhỉ? Thôi kệ, dù sao cũng là kết hôn.

Sau đó, cậu thấy cha mình đứng dậy vỗ vai Trương Cực, rồi thì thầm gì đó vào tai cậu. Trương Cực lập tức cúi đầu 90 độ cảm ơn. Cuối cùng, cha Tả Hàng bước đến trước mặt ba mẹ Trương Cực, đưa tay ra nói rằng từ nay là sui gia, bắt tay thân thiện rồi cảnh tượng này mới chấm dứt.

Về đến phòng, Trương Cực thở phào nhẹ nhõm, kéo Tả Hàng vào lòng làm nũng. Tả Hàng không những không an ủi, còn gõ đầu Trương Cực một cái. Trương Cực tức giận, ánh mắt đầy ấm ức nhìn cậu, tay càng siết chặt hơn.

"Đau lắm đấy! Đã làm vợ người ta rồi mà em còn bạo lực thế!"-

"Anh cũng biết à, ai lại chưa cầu hôn đã đến nhà cầu thân bao giờ!"

"Anh không cần biết a! Dù sao em cũng là của anh rồi."-

"Chuyện lớn thế này mà anh cũng không bàn trước với em."

Trương Cực vùi đầu vào vai Tả Hàng, giọng trầm trầm nhận lỗi. Tả Hàng không chịu nổi dáng vẻ này của Trương Cực, xoa đầu hắn rồi tha lỗi. Thấy Tả Hàng tha thứ, Trương Cực được đà muốn xin một nụ hôn, nhưng bị Tả Hàng chặn miệng lại.

"Khoan đã, lúc nãy ba em nói gì với anh, không nói thì đừng hòng đụng vào em."

"Chỉ nói là ba đã xem anh như người một nhà từ lâu, sính lễ không cần nữa, nhưng chuyện kết hôn đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp và tìm được việc làm rồi tính."-

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừm, giờ thì hôn được chưa?"-

"......"

Niềm vui của người này có thể là nỗi buồn của người khác. Tối qua không chỉ Trương Cực say rượu, mà còn có Chu Chí Hâm. Nhưng Chu Chí Hâm say không như Trương Cực, chỉ là đi đứng không vững, đi mãi còn đâm phải cột điện. Mất bao nhiêu sức mới đưa được Chu Chí Hâm về nhà, đặt người lên giường xong, Tô Tân Hạo định rời đi nhưng bị Chu Chí Hâm nắm lấy cổ tay.

"Tô Tân Hạo, tôi thích..."

Thích gì? Chu Chí Hâm không nói tiếp, khiến Tô Tân Hạo sốt ruột, ngồi xuống bên giường lắc lắc cậu hỏi thích gì? Chu Chí Hâm ngồi dậy ôm lấy Tô Tân Hạo, lúc này cậu rất căng thẳng, tim đập nhanh hơn bình thường. Đợi một lúc lâu chỉ cảm thấy vai mình ươn ướt, rồi là tiếng Chu Chí Hâm mang theo giọng nghẹn ngào.

"Tô Tân Hạo, tôi thích Tả Hàng. Ba năm rồi tôi vẫn không thể quên cậu ấy, nhưng Trương Cực nói cậu ta sắp cầu hôn Tả Hàng của tôi mất rồi."

Mọi kỳ vọng trước đó đều tan biến, Tô Tân Hạo không khỏi tự cười bản thân, kỳ vọng cái quái gì chứ, kết quả này đã sớm biết rồi mà. Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Chu Chí Hâm, nhưng Chu Chí Hâm không nhận ra tay cậu đang run, cũng không thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Khóc một lúc, có lẽ người say tâm trạng thay đổi nhanh, nước mắt nhanh chóng dừng lại. Tự mình lau nước mắt, buông Tô Tân Hạo ra rồi thay đổi tư thế, ôm cậu giống như lúc Tô Tân Hạo gặp mùa mưa bão, không ngủ được, khiến cậu ngả vào lòng mình. Tô Tân Hạo có dáng người nhỏ nhắn, không hiểu sao ôm thế này khiến Chu Chí Hâm rất yên tâm.

"Tô Tân Hạo."-

"Ừ?"

"Nhưng tôi nói buồn, cũng không phải quá buồn. Có phải tôi đã nghĩ thoáng ra rồi không?"-

"Có lẽ vậy."

"Tô Tân Hạo, tại sao cậu lại nói như vậy?"-

"Nói gì?"

"Cậu nói với mẹ tôi rằng chúng ta là người yêu cũng không sao mà."-

"Tớ không muốn lừa dối dì."-

"Tô Tân Hạo, tại sao câu nói đó của cậu còn làm tôi khó chịu hơn cả việc nghe Trương Cực cầu hôn."

"Tôi không biết, cậu uống nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, tớ về ngủ đây."

Nói xong, Tô Tân Hạo bắt đầu muốn rời khỏi vòng tay Chu Chí Hâm, nhưng vừa xuống giường liền bị cậu kéo lại, sau đó bị cậu ôm ngược trở lại giường. Chu Chí Hâm như một con bạch tuộc, không chỉ ôm, mà chân cũng gác lên người Tô Tân Hạo.

"Bảo bối làm ơn đừng đi, ngủ với tôi đi."

——————

:Còn vài chương nữa là kết thúc hàng trình dài ơi là dài của bộ 【Hành trình đến tình yêu】rồi nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top