Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô rất quen thuộc

Bỉ ngạn. Đó chính là ký hiệu của lão cha hồ ly nhà cậu...

Lão cha cậu có một sở thích kỳ quái đó là thích đánh dấu vật sở hữu của mình, đến cả cậu cũng có một cái phía trước ngực...

Hắn sử dụng biện pháp xăm ẩn, nên đến lúc 4 tuổi cậu gặp tên Lãnh Nhiên kia bị tên đó lừa uống rượu, hình xăm hiện lên sau đó mới biết được.

Đây lần đầu tiên cậu nhóc thấy bỉ ngạn đỏ xuất hiện bên ngoài, không ngờ ngoài cậu ra Hạ Lan Tư Khuynh chính là người thứ hai . Đến cẩm y vệ của lão cha nhà cậu cũng chỉ là bỉ ngạn đen. Ký hiệu này chính là biểu tượng của ám vệ trong bóng tối lão cha nhà cậu.

Thủ pháp của ông già nhà cậu đương nhiên nhóc không thể lầm được, cái mà Chu Tước tỷ có giống y như đúc của cậu, từng đường từng nét kia chính là của lão hồ ly không thể nào nhầm được.

Chắc chắn hai người này có mối liên quan gì đó, bằng không lão cha nhà cậu ghét phụ nữ như phe chính phái ghét tà, tin đồn hắn là gay không phải chỉ có một, chính cậu cũng thắc mắc tại sao cậu có thể được sinh ra trên đời này, nếu không phải đã giám định ADN rồi thì cậu nhất quyết không tin mình là con ruột hắn. Một người chán ghét phụ nữ như vậy thì làm cách nào lại có thời gian kiên trì mà khắc đoá bỉ ngạn kia lên tỷ ấy.
____________
Đào hoa cư...

Hạ Lan Tư Khuynh tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau, cặp mắt hoa đào khẽ mở ra, đầu óc choáng váng mơ hồ nhìn xung quanh, không thể nghĩ ra cái gì, nhìn một hồi thấy vẫn mọi thứ đều lạ lẫm. Một ý nghĩ bỗng loé lên" Cô đang ở đâu thế này? Không phải bị các thế lực khác bắt rồi chứ?"

Hạ Lan Như Khuynh mặc dù chưa tỉnh táo hẳn nhưng với bản năng sinh tồn vốn có nhanh chóng bật dậy như một thói quen, xông ra bên ngoài, đẩy cửa phòng đối diện lén đi vào.

Trước phải xem xét tình hình xung quanh thế nào đã, không thể manh động được.

Nhẹ nhàng đi vào phía trong căn phòng, căn phòng này có tông màu lạnh, đen và bạc, rất tối, chỉ có vài ánh sáng le lói từ phía rèm cửa chiếu vào, hình như là phòng ngủ ai đó. Hạ Lan Tư Khuynh nép vào tường từ từ tiến vào. Xác định không có ai cô thong thả đi đến phía gần cửa sổ.

Đột nhiên có một lực tiến tới ép cô thẳng ngã đến trên giường. Cả người cô căng cứng lại, tay nhanh chóng ra một quyền về phía đằng trước, chân trái dũi ra hướng phần bụng người nọ đạp thẳng. Bóng đen đối diện dùng một tay kiềm chặt tay cô để lên trên đầu, cả người đè xuống, tay còn lại bắt lấy chân cô vòng qua người hắn giữ chặt.

"Em đã muốn làm tiếp chuyện hôm qua, tôi đương nhiên sẽ không từ chối"

Hạ Lan Tư Khuynh đang dãy dụa tìm đường thoát khỏi thế vòng kiềm này, nghe thấy một giọng nói trầm thấp có chút quen vang lên, sau đó một loạt ký ức, những hình ảnh ngày hôm qua ồ ạt ập tới tấp vào bộ não đang ngừng hoạt động tạm thời của cô ...

[...] Căn phòng lớn đột nhiên yên lặng đến sợ.

Hàn Thiên Tuyệt nằm phía trên hình như mới tắm xong, trên người chỉ choàng một chiếc khăn, mái tóc rối còn ướt, từng giọt nước chậm rãi chảy xuống mặt cô, khiến cô tỉnh táo...

Hạ Lan Tư Khuynh khẽ nhíu mày thầm nghĩ : Mẹ kiếp, chắc chắn hôm qua tình huống cấp bách, cô lỡ miệng cắn quá liều, có lẽ bị tác dụng phụ làm đầu óc mơ hồ, chức năng não bị quá tải quên mất chuyện hôm qua, khoé môi giật giật, không ngờ cũng có ngày cô bị thuốc của mình hại đến thãm, đáng lẽ cô không nên cho thêm cái hợp chất khốn kiếp đó vào thuốc a.

(ToT)...

"Tư Khuynh" - Anh thấp giọng gọi cô.

"Haha, nhầm phòng rồi, thật ra tôi bị mù đường bẩm sinh a, nhà ngài lớn quá, tôi mới tới đây nên không rõ. Nên ... nên . À nên... không hiểu sao lại đi nhầm phòng thế này"- Nghe anh gọi làm cô cảm thấy hoảng loạn.

"À. . . . . . Không hiểu sao lại nhầm phòng ư?" Hàn Thiên Tuyệt mị hoặc cười cười.

Hạ Lan Tư Khuynh lấy hết dũng khí mở miệng định bảo anh đứng dậy thả cô ra.

"Hàn tổng, anh...." A~..."

Nhưng không đợi cô nói xong, Hàn Thiên Tuyệt đôi tay đã buông lõng đột nhiên cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.

"Anh, anh, anh . . . . . ." Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.

"Tôi làm sao..... " ánh mắt Hàn Thiên Tuyệt bình tĩnh nhìn cô , đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu, anh ác ý nói nhẹ vào bên lỗ tai mẫn cảm của cô.

Mặc dù chỉ mới gặp Hạ Lan Tư Khuynh mấy lần nhưng mà anh lại không hiểu vì sao mình rất khát vọng cô. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc. Sao có thể như vậy? Lần đầu tiên Hàn Thiên Tuyệt cảm thấy bản thân có hứng thú, có cảm giác muốn độc chiếm với loài sinh vật có tên là phụ nữ này.

Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.

Thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, Hạ Lan Tư Khuynh cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: "Hàn tổng! Anh có thể..... Bỏ tôi ra?."  - Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.

Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.

"Nằm yên"- một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Cánh tay Hàn Thiên Tuyệt bá đạo giữ chặt eo cô không cho cô làm loạn. Phía dưới, Hạ Lan Tư Khuynh bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đang lớn dần chọc thẳng vào đùi cô, bất giác buông lỏng cả người không dám nhúc nhích nữa, Dù sao cô cũng là người học y, nếu không biết cái hiện tượng này thì thật xin lỗi thầy cô mà.

...
Năm phút sau trôi qua, cả hai vẫn đang giữ nguyên tư thế ám muội khi nãy, đột nhiên Hàn Thiên Tuyệt đứng dậy, một hồi dằn co khi nãy đã khiến chiếc khăn tắm quấn quanh phía hông rơi ra lúc nào không biết, anh cứ như vậy trực tiếp đi về phía nhà tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top