Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tốc chiến tốc thắng

Lôi ca: "..."

Đồng bọn: "..."

Hai con tin này rất biết cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh nha?

Nhưng mà sao nghĩ đến lại thấy tức giận thế nhỉ?

Rõ ràng là người bị bắt cóc. Nhưng người ta lại coi như đây là một chuyến đi chơi.

Lôi ca cảm thấy nếu còn nói chuyện với Hạ Lan Tư Khuynh cùng Cố An Lan nữa, sớm muộn gì mình cũng bị tức chết.

"Cả hai im miệng! Mẹ nó! Tụi mày to gan quá rồi!!"

Hạ Lan Tư Khuynh nghiêm túc nói: "Gan sẽ không to, nếu như quả thật to lên, thì đó là bệnh."

"Hiện tại các người đang bị bắt cóc! Hạ Lan tiểu thư nên rõ hoàn cảnh của bản thân lúc này!"- Lôi ca dường như gằn từng chữ nói ra, đoạt súng trong tay chĩa vào đầu Hạ Lan Tư Khuynh

Hạ Lan Tư Khuynh mặt bình tĩnh, trào phúng nói: "Ồ, vậy nhưng tôi vẫn là một đại tiểu thư?! Thì ra tôi lại là một con tin rất có thân phận nha!"

Đại tiểu thư, chúng tôi cảm thấy cô có sự hiểu lầm với thân phận của mình rồi, thật đấy, con tin không dám phách lối như vậy đâu!

Hạ Lan Tư Khuynh : Hiện tại có rồi.

"Cô trông thấy súng mà không sợ sao?" Lôi ca hỏi.

"Tôi còn biết dùng."- khoé môi Hạ Lan Tư Khuynh đột nhiên cười quỷ dị, khiến Lôi ca phía đối diện khẽ rùng mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đột nhiên nghe rõ thấy tiếng cánh tay mình bị trật khớp.

"Aaaaaaa.."

"Bắt lấy nó!"

Những người còn lại bất ngờ khi Hạ Lan Tư Khuynh hành động bị tiếng la hét của Lôi ca làm cho hoàn hồn, lập tức vọt nhanh về phía Hạ Lan Tư Khuynh

Hạ Lan Tư Khuynh đạp Lôi ca dưới chân, bóp cổ tay.

Hù dọa ai vậy!

Đánh nhau!

Cô chuyên nghiệp!!

Sau đó liền đạp một cước lên đầu Lôi ca, dùng chân ấn lấy đầu gã, dồn sức đạp vào mặt đất hai lần.

Động tác cực kỳ nhanh, chuẩn, hung ác.

Rồi ngay lập tức vung quyền về đám người đang vọt tới.

Cố An Lan ngược lại rất trấn định, xung quanh không ngừng vang lên tiếng súng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

Hạ Lan Tư Khuynh đối diện với một con dao găm, ánh sáng lạnh lóe lên, dao găm sắc bén đâm thẳng về phía cô. Hạ Lan Tư Khuynh tay kia cần súng giải quyết một lượng người xông lên bên cánh phải, chỉ có thể dùng cánh tay trái ngăn cản, nhưng không gian hoạt động có giới hạn, dao găm sượt qua cánh tay cô, cắm vào bên cạnh.

Hạ Lan Tư Khuynh dùng khuỷu tay đánh vào người vừa định đâm mình, trở tay đoạt lấy dao găm.

Dao găm chuyển hướng, đâm về phía đối diện.

Dường như người bên kia không ngờ tới Hạ Lan Tư Khuynh hành động nhanh như vậy, không tránh kịp lúc, bị dao găm quẹt bị thương. Người kia muốn tránh sang một bên khác, nhưng mà không gian thật sự quá nhỏ, dao găm đâm tới từ bên cạnh, người kia không cách nào né tránh được.

Một mình Hạ Lan Tư Khuynh quật ngã hết đám
người trong nhà kho, tư thế lại đẹp trai tiêu sái.

Những người này cũng thật sự biết chơi. Đông như vậy.

Trong không gian một mảnh hỗn độn, đám người còn lại thối lui đến bốn góc của nhà kho, kinh hồn táng đảm, sắc mặt trắng bệt, quên cả việc dùng súng, nhìn vẻ mặt của cô gái không chút biểu tình, cả tư thế lẫn thần thái đều lộ ra sự lãnh khốc. Ở dưới chân cô lúc này, mười người lúc nãy xông lên trước đều đã nằm trên mặt đất nôn ra máu, chỉ còn lại một hơi thở.

Bọn hắn quên dùng súng cái rắm!!!! Tự nhiên tay chân bọn họ tê rần không thể động đậy, chút khí lực còn lại bị hành động hung hãn của Hạ Lan Tư Khuynh doạ sợ lui về phía góc tường này.

Một tên đồng bọn đột nhiên lên tiếng: "Tiện nhân, mày hạ thuốc bọn tao?."

"Do bọn mày quá chậm! Tốc độ quyết định vận mệnh." Hạ Lan Tư Khuynh giọng điệu bình tĩnh đáp

Tốc chiến tốc thắng tương đối tốt.

"Nhìn hậu quả do chậm chạp của tụi mày để lại cho bản thân bây giờ đi! Nên xử lý tụi tao trước."

"Người kêu tụi mày tới là ai!!" - Hạ Lan Tư Khuynh túm một tên tra hỏi.

"Kiên nhẫn của tao có hạn! Nhanh!" Không nhanh hai cha con nhà kia tới thì sao cô có thể phát huy vẻ đẹp trai của cô được.

Lúc này tên bị tóm kia đã bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đồng bọn bị đánh không biết sống chết đã được vị đại tiểu thư kia chất đống lên nhau, rất có ý vị người một nhà nên nằm chung một chỗ kia, sắc mặt trắng bệch.

"Là .... là Lạc gia!"

"Vậy sao đại ca mày họ Lôi?"

Mẹ kiếp! Đại ca hắn họ Lôi thì liên quan gì đến hắn?!

"Tụi mày là người Lôi Chấn Khang?"Hạ Lan Tư Khuynh cố gắng nhếch miệng cười, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn.

Nhị gia? Vị đại tiểu thư khủng bố này biết nhị gia nhà hắn?

"Là... Là nhị gia của bọn tôi!"

Nghe được đáp án Hạ Lan Tư Khuynh vỗ một tát xuống người đang quỳ trước mặt, vừa tàn nhẫn lại hung hãn, sau đó đạp bay tên đồng bọn vừa được tra hỏi kia.

Lạc gia với Lôi gia! Được lắm! Tên Lạc Diệp khốn kiếp, cô đã định đóng vai nữ phụ độc ác tiện tay đi ngang trong cuộc đời hắn báo xíu thù thôi, nhưng hắn muốn chuyển cô lên làm vai nữ chính bất hạnh làm gì chứ? Cùng Lôi Chấn Khang bị đặt diễn trò không quen biết nhau trong tiệc mừng thọ, thì ra đã bắt tay nhau từ lâu.

Còn dùng loại thủ đoạn nhàm chán như vậy, trừ con chó điên Hạ Lan Tú Trúc ra thì còn có thể là ai hiến kế nữa chứ?

Cho nên phải tiêu diệt các mối nguy hại phiền phức từ trong trứng, để lâu nên gây ra hậu quả như bây giờ. Hạ Lan Tư Khuynh thập phần hối hận cùng ăn năng, vô thức suy nghĩ theo bản năng: Cũng phải diệt một cách thật sạch sẽ để không thể để người ta biết là cô làm ra.

Không đúng! Cô bây giờ là công dân tốt! Phải báo án!

Sau đó ánh mắt cô đảo qua bên trái, rồi chậm chạp rơi vào người đang ngồi nhàn nhã tựa người trên ghế dựa ở giữa nhà kho.

Khóe miệng Cố An Lan hơi nhướn lên, nụ cười kia dường như có thể câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người, thấy Hạ Lan Tư Khuynh nhìn qua thì hiểu ý lên tiếng:

"Vừa rồi nhiều người lắm. Nhị ca già rồi, đáng thương yếu ớt bất lực không đánh lại."

"Cái rắm!!! "-Hạ Lan Tư Khuynh dùng hai từ này để mắng Cố An Lan. Sau đó dán cho hắn bốn chữ — giả vờ giả vịt, rất muốn một đao đâm chết vị sư huynh vô lương tâm nhà cô.

Đều mẹ nó đừng ai cản ta!

"Má! Còn cần anh làm gì chứ?"

"Phụ trách xinh đẹp lồng lộn nha!!"

Sau đó Hạ Lan Tư Khuynh liền hít sâu, đứng yên tại chỗ, trong lòng lẩm nhẩm 1000 lần: Đó là sư huynh, là anh trai nhà mình, là ba ruột đám nhóc, là chồng của tỷ muội......

Hạ Lan Tư Khuynh xém chút chửi ầm lên, cuối cùng cố kỵ hình tượng, khó khăn lắm mới nuốt được mấy lời thô tục đã đến bên miệng về, cố gắng đè nén cơn tức giận xuống, bảo trì hình tượng lão đại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top