Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức của Thạch bồng bềnh trôi, cậu ta mơ màng thấy bản thân trở về xóm nổi quen thuộc, với căn nhà được dựng tạm bợ từ cọc gỗ, tường lợp bằng mái tôn chắp vá trên một chiếc bè xập xệ, lênh đênh trên mặt hồ Tonlé Sap suốt những năm tháng tuổi thơ.

Trong nhà có tiếng nồi niêu xoong chảo đổ vỡ vang vọng, âm thanh này vẫn luôn ám ảnh tâm trí Thạch. Chuyện ba đàm đúm rượu chè cùng mấy gã hàng xóm rồi bạo hành má đã trở thành chuyện thường nhật của cái gia đình này, cậu ta đã quá quen với điều này, thậm chí tự động lảng tránh mỗi khi người đàn ông đó mang theo bộ dạng say khướt về nhà để tránh chuốc họa vào thân, chỉ dám đứng từ xa nhìn má hứng chịu mọi sự hành hạ của lão.

Nhưng hôm nay trông thấy ba xô má ngã ra đất, Thạch lại phẫn nộ đến kỳ lạ. Cậu ta không còn là một thằng nhóc hèn nhát như năm nào, ngay khi ba chuẩn bị vung tay, Thạch không do dự chắn trước mặt má, hứng trọn nắm đấm của ông ta vào ngực.

Lồng ngực Thạch đau như sắp nổ tung, cậu ta nghiến răng, ông ta hận đời thì chết quách cho rồi, mắc mớ gì lại trút lên má con cậu ta. Thạch muốn đánh lại lão, song cậu ta đang ở trong thân thể của một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi, so với một người trưởng thành thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Sự hiện diện cùng hành động phản kháng của Thạch khiến ba càng thêm điên tiết, ông ta chẳng kiêng dè gì mà mắng chửi:

- Thằng nghịch tử! Mày dám đánh ba mày à?

Nói rồi ông ta vung tay, tát mạnh vào má trái Thạch, khiến cậu ta xây xẩm mặt mày.

- Tao đẻ ra mày đấy! - Ông ta quát lớn, nước bọt văng tung tóe. - Nuôi mày lớn tới chừng này để giờ mày bênh con mụ này hả?

Thêm một cái tát như trời giáng thẳng vào má phải, trước mắt Thạch tối sầm lại, một lần nữa rơi vào hư không.

Nhưng gò má vẫn cảm thụ được bàn tay ấm nóng tác động vào, khiến Thạch ngã huỵch xuống đất. Cậu ta mở mắt, trước mặt lần này là Mai Anh, vội bật dậy, nửa tỉnh nửa mê hỏi:

- Má tôi đâu?

- Ở đây chỉ có tôi với ông thôi. - Mai Anh đáp. - Dậy phụ tôi nè.

Thạch ngó nghiêng xung quanh, thấy mình đang ở một căn hộ bừa bộn hết sức. Cậu ta vỗ trán, mau chóng hoàn hồn, nhưng có vài đoạn ký ức không thể khôi phục, bèn ngẩng đầu nhìn Mai Anh:

- Tôi mới bị gì à?

- Ông bị người ta giật điện. - Mai Anh thẳng thừng. - Số ông sao á, đi đâu cũng bị chích điện.

Thạch: "..."

- Ai chích tôi? - Thạch hỏi.

- Đây nè. - Mai Anh chỉ vào một người phụ nữ đang bị trói chặt chân tay, ngồi trên sofa.

Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, nước da trắng mịn, tóc đen dài hơi xơ xác cùng phần mái layer để lộ vầng trán cao, vừa nhìn vào đã toát ra dáng vẻ của một người có học thức. Sống mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung rinh, tô điểm một vẻ thanh tú yêu kiều cho gương mặt, thu hút thiện cảm của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Ai thế? - Thạch tò mò.

- Người điều khiển chiếc UAV đó. - Mai Anh trả lời. - Phụ tôi mang bà này xuống dưới đi kẻo chồng bả về thấy tụi mình thì toi.

Nghe Mai Anh nhắc đến chồng người phụ nữ, cộng thêm tấm ảnh cưới cỡ lớn trên tường đập vào mắt, nhất thời Thạch tiếc rẻ, song không dám trễ, vội cõng cô ta ném vào hàng ghế sau của chiếc xe cứu hỏa, không quên ngoái đầu nhìn khu chung cư vừa bị hai người phá tanh bành, rồi cùng Mai Anh lái xe rời đi.

***

Đã vào giữa trưa, nhưng nhờ mây bụi tạo thành tấm rèm che bớt ánh nắng gay gắt nên tiết trời mát mẻ và dễ chịu vô cùng. Mạnh và Cậu Vàng trốn trong cửa hàng 7-Eleven, vừa chờ đợi vừa đánh chén tầm chục gói snack. Không có đồng hồ nên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Mạnh dần mất kiên nhẫn, cộng thêm không giữ bộ đàm trong tay, chẳng có cách nào liên lạc được nên không nắm bắt tình hình của hai người kia như thế nào càng khiến cậu bồn chồn sốt ruột.

Đương lúc Mạnh định xé túi bánh thứ mười một, đột nhiên ở giao lộ gần đó xuất hiện một chiếc xe cứu hỏa rẽ vào. Mạnh giật mình, lùi sâu hơn vào cửa hàng, Cậu Vàng thấy phản ứng của chủ nhân thì tự giác yên lặng, một người một chó theo dõi động tĩnh của ô tô, thấy chiếc xe dừng lại trước lối vào tòa nhà JW Marriot thì trở nên căng thẳng, ngay cả một cái thở mạnh cũng phải kiềm chế lại.

Đến khi Mai Anh nhảy xuống từ ghế phụ lái, Mạnh mới nhẹ nhõm hẳn. Cậu đẩy xe lăn rời khỏi cửa hàng, nhìn Mai Anh khắp người toàn bụi bẩn, liền vồ vập:

- Em có bị thương ở đâu không? Mắt kính em đâu?

- Em bị gãy kính. - Mai Anh chìa gọng kính đã vỡ đôi. - Chuyện dài lắm, xíu về em kể sau.

Mạnh toan hỏi thêm, chợt thấy Thạch nhảy xuống từ ghế lái, trên vai vác một người phụ nữ bất tỉnh bị trói hết tay chân, bèn lấy làm lạ:

- Ai đấy Thạch?

- Bạn mới đó. - Thạch bỡn cợt. - Ông lại chào hỏi đi.

- Bà này là người điều khiển chiếc drone bữa giờ. - Mai Anh quắc mắt nhìn Thạch, đoạn giới thiệu với Mạnh. - Vẫn còn một người nữa là chồng của bả nhưng lúc tụi em tới thì ổng không có nhà, nên em đem bả về trước rồi tính tiếp.

Mạnh thầm nghĩ thực tế diễn ra chẳng đúng với kế hoạch của cả nhóm tí nào, nhưng bắt giữ được con tin thì cũng xem như đã có thắng lợi.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, nhìn tình trạng của người phụ nữ hiện tại, Mạnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, song mới khởi đầu đã sứt đầu mẻ trán thì việc lôi kéo cô ta thành đồng minh xem chừng là một điều quá xa vời.

Ba người một chó mang theo "chiến lợi phẩm" quay về khách sạn Pullman, dồn hết nội thất vào một góc, tạo thành khoảng trống chính giữa phòng khách. Đoạn Mai Anh khệ nệ bày ra một chiếc ghế tựa gỗ, còn Thạch buộc tay chân người phụ nữ cố định vào thành ghế để cô ta không thể chạy thoát.

Bấy giờ Mạnh mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung mạo của con tin, cậu buột miệng:

- Nhìn giống người Việt mình ghê.

- Người Thái real đó. - Mai Anh tiết lộ. - Tiến sĩ Tâm lý học đại học Cambridge đấy, profile khủng vãi.

Mạnh: "..."

Cuộc đời thật trớ trêu, nhóm Mạnh vừa debut nghề thao túng tâm lý, ấy thế mà đã gặp ngay top server rồi.

- Ủa vậy là tụi mình phải nói tiếng Anh hả? - Mạnh sực nhận ra một điều nữa.

- Chứ không lẽ anh định nói tiếng Việt? - Mai Anh bốp chát, đoạn hỏi Thạch. - Ông biết nói tiếng Anh không Thạch?

- Biết mỗi "Hello" với "Thank you" à. - Thạch thú nhận.

Mạnh: "..."

Trình độ tiếng Anh của Mạnh chẳng khá khẩm hơn Thạch là bao, cảm giác cả nhóm không có hy vọng đấu trí nổi với đối phương, có khi còn bị thao túng ngược lại không chừng.

Đành trông cậy hết vào Mai Anh vậy.

- Giờ phải làm sao? - Bày binh bố trận xong xuôi, Thạch hỏi.

- Để tôi nói chuyện cho, ông với Mạnh chỉ cần hành động khi nào tôi yêu cầu là được. - Mai Anh sắp xếp, đoạn đập vỡ một tấm gương, lấy mảnh gương vỡ hơ đều hai bên qua lửa rồi đưa cho Thạch. - Ông đâm bả đi, xong để yên đó chứ đừng rút ra.

- Hả? - Dường như có tia sét đánh ngang tai, cả Mạnh và Thạch đồng thanh.

- Theo kế hoạch thì tụi mình phải làm địch bị thương, vậy mới tạo lợi thế để thương lượng, hai người nhớ không vậy? - Mai Anh nhắc nhở. - Xui cái là đánh bả mà bả chả xi nhê gì, nên phải ngụy tạo vết thương cho bả thôi.

Việc này nghe có vẻ tàn khốc, tuy Mạnh không phản đối, nhưng cậu cũng không bày tỏ thái độ ủng hộ.

Dù ban đầu Thạch hơi bối rối trước chỉ định này, cậu ta vẫn nhận miếng gương từ tay Mai Anh. Đối diện với người phụ nữ, lòng Thạch gợn sóng, lương tâm chống đối không nỡ để cậu ta ra tay. Thạch lắc đầu, xua tan đi những ý nghĩ làm cậu ta phân tâm, chu đáo đeo thêm găng tay y tế, đoạn hơi khom lưng, đưa tay vuốt nhẹ bắp chân của ả rồi giơ tay, cắm chặt mảnh vỡ vào.

Người phụ nữ giật nảy mình, lập tức tỉnh giấc. Thạch vội lùi lại, giấu bàn tay dính máu cùng "hung khí" sau lưng, chứng kiến đối phương thất kinh khi thấy một miếng thủy tinh đang găm vào đùi, máu thấm đẫm cả ống quần jeans đang mặc, còn bản thân đang bị trói. Ả bèn thử giãy dụa tìm cách thoát ra nhưng vô ích, khẽ nhăn mặt vì đau, đằng đằng sát khí nhìn ba người nhóm Mạnh, nghiến răng nói gì đó bằng tiếng Thái.

- Nói tiếng Anh đi. - Mạnh nói bằng tiếng Anh, giọng trầm xuống, nhấn nhá rõ từng từ.

Đối phương nhận ra nhóm Mạnh không có ý xấu với mình, trong chốc lát lấy lại sự bình tĩnh, thế nhưng vẫn ném cái nhìn thù địch dành cho ba người.

- Chắc chị cũng nhận ra chúng tôi rồi phải không, chị Chayanit ... tôi phát âm đúng chứ? - Mai Anh chủ động. - Có thể ban đầu giữa hai ta có hiểu lầm, nhưng tôi thề chúng tôi không phải bệnh nhân Cúm Điên, cũng không muốn làm hại chị đâu.

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn từng người trong nhóm, mất một lúc sau mới mở miệng:

- Mấy người muốn gì?

- Tôi muốn chị làm người dẫn đường trong thời gian team tôi ở Bangkok. - Mai Anh vào thẳng trọng tâm. - Và cả chồng chị nữa.

Mạnh để ý sắc mặt của người phụ nữ biến đổi trong chốc lát, nhưng ả rất nhanh đã định thần, làm bộ không có gì đáng ngạc nhiên xảy ra:

- Mấy người không sợ chồng tôi tính sổ mấy người à?

- Ồ, cái đó chị không phải lo, chị Chayanit ạ. - Mai Anh bật cười. - Chỗ này chẳng phải khách sạn JW Marriot, chồng chị không tìm nổi tụi tôi đâu.

Bấy giờ người phụ nữ mới giật mình, ả nhịn đau rướn người, nhưng cửa sổ gần nhất cách ả cũng ba, bốn mét, từ chỗ ả ngồi có phóng tầm mắt hết cỡ cũng không nhìn nổi ra ngoài, phá tan ý đồ phán đoán vị trí dựa vào cảnh quan xung quanh.

- Đổi lại vợ chồng tôi sẽ được gì? - Người phụ nữ không chịu thua, bắt đầu đòi hỏi.

- Trông chị có vẻ hơi đau - Mai Anh nhìn vết thương vẫn chầm chậm rỉ máu trên đùi người phụ nữ. - Nếu chị đồng ý giúp đỡ bọn tôi, tôi sẽ chữa trị cho chị.

Người phụ nữ thoáng cau mày, trầm tư khoảng vài phút rồi phản công:

- Chuyện này tự tôi cũng xử lý được, cho nên xem ra không công bằng cho tôi ... cho tụi tôi lắm. Mấy người còn cái gì khác đáng giá hơn không?

- Thế chị muốn gì? - Mai Anh hỏi.

- Không biết nữa. - Người phụ nữ nhún vai. - Mấy người có gì?

Hiện giờ cả đám đang nghèo rớt mồng tơi, những thứ có giá trị nhất thì e rằng đối phương chẳng cần tới. Mạnh thấy Mai Anh không thể xoay xở, bèn giải vây:

- Bọn tôi có đồ ăn thức uống, có thuốc men, còn có cả ... thông tin mật nữa. Đủ thỏa mãn chị chưa?

- Tin gì? - Người phụ nữ nhướn mày.

- Ờ ... thì là ... - Mạnh quan sát biểu cảm của Mai Anh và Thạch, thấy hai người không tỏ ý ngăn cản thì nói tiếp. - Chính phủ Nga đang xây dựng các khu tị nạn, tụi tôi đang trên đường tới đó. Nếu chị đồng ý hỗ trợ thì tôi sẽ chia sẻ thêm với chị.

- À, tưởng gì. - Người phụ nữ nhếch mép. - Ngày nào Liên Hiệp Quốc cũng phát thanh toàn cầu để kêu gọi người sống sót tới các đô thị nằm trong chương trình "Tái thiết văn minh" của họ, hình như trong số đó có một thành phố châu Á mà xa quá, ở tít vòng Bắc cực lận, tôi lười đi nên cũng không để ý với nhớ tên làm gì.

Chỉ một câu trả lời mà Mạnh bất ngờ tới hai lần, một là ngoài Moskva còn những nơi an toàn khác, hai là đối phương quá cao tay, thể hiện mình đang nắm giữ nhiều tin tức, làm cậu và hai người còn lại nảy sinh tò mò, gián tiếp đẩy cả nhóm vào tình thế cần phụ thuộc vào người phụ nữ này hơn bao giờ hết.

Mạnh bế tắc, không biết phải đối đáp ra sao, bối rối nhìn Mai Anh và Thạch, ra vẻ cần hai người giúp sức.

- Nếu chị đã không có thiện chí hợp tác cùng tụi tôi. - Giọng Mai Anh lạnh như băng. - Thế thì bọn tôi giữ chị lại cũng chẳng được ích lợi gì nữa. Thạch!

Mai Anh hất hàm với Thạch. Thạch hiểu ý, cầm lấy con dao, toan bước tới chỗ người phụ nữ.

Bước ngoặt này khiến Mạnh giật mình, theo logic tâm lý thông thường, đáng nhẽ cả nhóm phải nghĩ cách lấy lòng người phụ nữ để khai thác những thông tin mà ả vừa tiết lộ chứ không hành xử như thế. Có lẽ người phụ nữ cũng không lường được diễn biến này, trong thoáng chốc, cậu phát hiện sắc mặt ả đâm hoảng, song đối phương vẫn nặn ra một vẻ mặt thản nhiên, đối chất:

- Các người không sợ giết tôi thì sẽ không có ai dẫn đường cho nữa hả?

- Yên tâm, tụi tôi tính ở lại đây lâu lắm. - Mai Anh không có ý ngăn Thạch. - Từ từ rồi sẽ biết đường thôi.

Thấy Thạch đã đứng trước mặt mình nhưng nấn ná chưa ra tay, người phụ nữ không thể giữ nổi sự bình tĩnh được nữa. Trong mắt ả, lưỡi dao khẽ lóe lên tia sáng, mang theo tử thần đang chờ đoạt mạng. Tình thế nguy cấp cộng cơn đau do miếng gương cắm vào bụng khiến ả toát hết mồ hôi, giọng chuẩn nước Anh của ả dần pha thêm ngữ điệu the thé của người Thái:

- Nói cho mấy người biết, trên người tôi có thiết bị GPS do chồng tôi cấy vào, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tìm tới đây xử từng đứa một.

Nghe người phụ nữ hăm dọa, nỗi sợ hãi khẽ dậy sóng trong lòng Mạnh. Tuy vậy Mai Anh vẫn làm thinh, chắp tay đáp:

- Tụi tôi đâu ngu gì mà ở lại, giết chị xong là tụi tôi đi liền. Thạch!

Theo hiệu lệnh của Mai Anh, Thạch đẩy người phụ nữ ngửa đầu ra sau. Ngay khi cậu ta chuẩn bị đâm dao xuống, ả không thể vững tâm được nữa, hoảng loạn van xin:

- Tôi đồng ý hợp tác với mấy người! Đừng giết tôi mà, làm ơn!

Thạch tuy không hiểu tiếng Anh, nhưng nhìn biểu cảm như sụp đổ của người phụ nữ liền khựng lại. Chỉ đợi có thế, Mai Anh buông thõng hai tay, quay người mở hộp y tế sau lưng, còn lén lút tháo gỡ lớp mặt nạ lạnh lùng và tàn nhẫn trên gương mặt, nhìn Mạnh rồi nhoẻn miệng cười đầy vẻ đắc ý.

Mạnh thầm cảm thán, cậu biết Mai Anh vốn rất thông minh, nhưng đến độ nắm thóp được cả tiến sĩ Tâm lý học tốt nghiệp Đại học Cambridge thì cậu chưa dám mơ tưởng, cảm thấy tầm mắt mình được mở mang rõ rệt, lưu lại một ấn tượng khó phai về người yêu cũ.

Mai Anh lấy một chiếc máy dập ghim y khoa chuyên dụng, cầm thêm lọ cồn, giẻ lau và băng vải, quỳ một gối xuống trước người phụ nữ. Người kia vẫn bị trói để tránh làm loạn, ả nhìn Mai Anh với ánh mắt hằn học, còn biểu thị thái độ trốn tránh khi thấy cô định chữa thương cho mình.

- Ngồi yên nào chị gái. - Mai Anh chỉnh lại tư thế ngồi của người phụ nữ, đoạn xé một miếng bông y tế trắng phau, thấm một ít cồn rồi xoa quanh chỗ miếng gương cắm vào bụng ả. - Tôi đếm đến ba rồi rút ra nha. Một ...

Mai Anh chưa dứt lời đã cầm mảnh gương rút ra, khiến người phụ nữ thốn đến tận óc, nhưng ả vừa há miệng định kêu đau, Mai Anh đã nhanh tay hơn, nhét nguyên giẻ lau vào miệng đối phương, đoạn nhìn người phụ nữ đang giàn dụa nước mắt trong bất lực mà an ủi:

- Hơi đau á, chị ráng một chút nha.

Mai Anh xé một miếng bông y tế, thấm cồn rồi thoa nhẹ quanh miệng vết gương cắm. Nom Mai Anh ân cần chăm sóc chị người Thái, trái ngược hoàn toàn với hình tượng cô gái thâm độc vài phút trước, Mạnh không kìm được bèn hỏi:

- Hồi nãy em dọa giết bả, không sợ bả đòi chết thiệt hả?

- Bả không dám đâu. - Mai Anh khẳng định, vì hai người đang giao tiếp bằng tiếng Việt nên không sợ người phụ nữ nghe được. - Em nghĩ bả là kiểu người ham sống sợ chết á.

- Sao bà lại nghĩ vậy? - Thạch thắc mắc.

- Tôi đoán thôi. - Mai Anh nhún vai. - Nếu bả muốn chết thì lúc tôi với ông tới nhà, bả đã không chống cự quyết liệt rồi.

Lập luận của Mai Anh mang tính chất hên xui, nhưng dù sao dựa vào sự chỉ đạo của cô mà nhóm giành được thắng lợi, Mạnh cũng chẳng ý kiến gì thêm.

Mai Anh nhẹ nhàng bấm ghim, khâu vết thương lại rồi quấn vải trắng quanh bụng người phụ nữ, xong xuôi thì lôi chiếc khăn nhét trong miệng chị ta ra. Đối phương vẫn giữ nguyên biểu cảm hằn học, Mai Anh thấy vậy bèn bỡn cợt:

- Chị không cảm ơn tôi hả?

- Mấy người muốn đi đâu thì nói thẳng luôn đi. - Ả người Thái làu bàu.

- Từ từ nào chị gái. - Mai Anh nói, đoạn kéo Mạnh, Thạch và Cậu Vàng chụm đầu với nhau. - Giờ phải list ra những gì cần bả làm trước đã. Ngoài đề nghị bả làm hướng dẫn viên thì còn gì nữa không?

- Thử hỏi bả về khu tị nạn đi. - Mạnh đề xuất.

- Em nghĩ khó đòi hỏi bả được nhiều lắm, nên ưu tiên cơ hội cho cái khác quan trọng hơn. - Mai Anh bác bỏ. - Hồi nãy bả nói Liên Hiệp Quốc thường phát thanh thông tin về các khu tị nạn, lát nữa team mình tìm radio rồi dò tần số thử xem sao.

- Với nhờ bả làm trung gian giữa tụi mình với chồng bả nữa, chứ giờ muốn gặp ổng trực tiếp cũng khó lắm. - Thạch bổ sung. - Ổng về nhà thấy nhà cửa tan hoang còn vợ mất tích như vậy, kiểu gì cũng muốn chém chết cả đám.

- Nãy bả bảo trên người bả có gắn định vị. - Mạnh gợi nhắc. - Có khi giờ chồng bả đang mò tới đây rồi.

Mai Anh nghe xong thì biến sắc, tức khắc nhìn sang người phụ nữ, chất vấn:

- GPS mà chị nói ở đâu?

Đối phương không trả lời ngay, ả nhìn Mai Anh chằm chằm một lúc, khẽ nhếch mép:

- Đoán xem.

Mai Anh: "..."

- Thạch! - Mai Anh quay phắt sang Thạch. - Ông có biết cái máy nào có thể dò tìm GPS không?

- Có. - Thạch gật đầu. - Hồi ở quê tôi hay phụ mấy ông già bị vợ gắn định vị lên xe máy để theo dõi lắm ...

- Ông đi tìm cái máy đó với tôi. - Mai Anh ngắt lời Thạch. - Mạnh, anh với Cậu Vàng ở nhà trông bả hộ em.

Thạch nhận lệnh, cùng Mai Anh khẩn trương rời đi, để Mạnh và Cậu Vàng ở lại cùng người phụ nữ Thái Lan.

Nhìn đối phương bị trói tay chân, đầu gục xuống, tóc tai xơ xác rũ rượi, Mạnh liên tưởng đến quãng thời gian Nhung bị nhiễm virus Cúm Điên, cảm xúc bồi hồi dâng trào, từng đoạn ký ức về những ngày cuối đời của chị gái mình chập chờn trôi qua trước mắt.

Mạnh bỗng nổi lòng thương xót, cậu rót đầy một ly nước, rụt rè đưa cho người phụ nữ:

- Chị uống nước đi.

Đối phương ngẩng đầu, mái tóc phủ xuống che một phần gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mệt mỏi, nhìn Mạnh rồi lại nhìn ly nước trên tay cậu, hỏi:

- Uống được không vậy?

- Được chứ. - Mạnh nói, chiết nửa số nước sang một ly khác rồi uống cạn. - Nè, chị thấy chưa?

- Nhưng tay tôi bị trói thế này thì uống kiểu gì? - Người phụ nữ khẽ động tay như muốn phụ họa cho câu nói của mình.

- Để tôi giúp chị. - Mạnh đẩy xe lăn tiến gần, việc này có phần hơi mạo hiểm, ngay cả Cậu Vàng cũng phải đứng dậy, đề phòng bất trắc.

Điều kỳ lạ là người phụ nữ không có ý phản kháng, ả ngồi yên, để Mạnh kề thành ly vào môi mình. Mạnh nhẹ nhàng nâng ly, vừa đủ để nước chảy vào miệng người phụ nữ mà không gây sặc.

Uống nước xong, sắc mặt người phụ nữ tươi tỉnh lên một chút. Mạnh cảm nhận dường như quan hệ giữa cậu và đối phương có sự cải thiện, bất giờ mới dám vét hết vốn liếng tiếng Anh ít ỏi của mình để bắt chuyện:

- Bạn tôi hơi mạnh tay một tí, mong chị thông cảm.

- Tôi cũng chả muốn chấp vặt đâu. - Người phụ nữ tỏ ra rộng lượng. - Cậu tên gì?

- Tôi tên Mạnh. - Mạnh đáp. - Còn chị?

- Tôi tưởng cậu biết tên tôi rồi? - Người phụ nữ hỏi ngược.

- Tên chị dài quá ... - Mạnh thú nhận. - Tôi không nhớ ...

Người phụ nữ: "..."

- Gọi tôi là May được rồi. - Ả người Thái nói. - Sao cậu phải ngồi xe lăn thế?

- Tôi bị thương lúc đánh nhau với người bệnh Cúm Điên. - Mạnh trả lời.

- Lâu chưa? - May hỏi.

- Mới gần đây thôi. - Mạnh thật thà trả lời. - Mà tụi tôi không bị lây bệnh đâu, chị cứ yên tâm.

- Tôi biết. - May gật gù. - Tôi chưa thấy người bệnh nào vô thư viện đại học Chula để đọc sách hết.

Mạnh bỗng nhận thấy quyết định ghé vào đại học Chulalongkorn của Mai Anh ngày hôm đó là đúng đắn, ít nhất cũng chứng tỏ cho May thấy nhóm mình không hẳn đã là kẻ xấu.

- Sao chị lại theo dõi tụi tôi vậy? - Mạnh thắc mắc.

- Bữa đó tôi đi tuần tra. - May giải thích. - Tôi phải giám sát định kỳ khu vực bán kính mười ki lô mét từ nhà tôi để phòng tránh những mối nguy tiềm tàng tới tôi ấy mà.

- Rộng dữ. - Mạnh cảm thán. - Chị tìm được người bệnh nào không?

- Cũng nhiều lắm á, càng vô nội thành càng đông. - May nói.

Lời của May làm Mạnh lạnh sống lưng, bữa giờ nhóm cậu lượn lờ mấy vòng ở trung tâm Bangkok, sợ rằng đã lọt vào tầm ngắm của hội nhóm Cúm Điên nào đó, liền gặng hỏi:

- Chị xác định được số lượng cụ thể bao nhiêu không?

May không có ý giải đáp trực tiếp, ả lảng sang chủ đề khác:

- Mấy đứa tới Krung Thep làm chi?

Krung Thep là cách người Thái gọi thủ đô của họ, tương tự như người Việt dùng tên "Sài Gòn" mỗi khi đề cập đến thành phố Hồ Chí Minh. Mạnh định nói hết ra, nhưng lời vừa tới miệng thì cậu khựng lại, cảm thấy không nên huỵch toẹt quá nhiều, đành sàng lọc một lần nữa câu trả lời rồi mới nói ra:

- Nãy tôi có nói rồi, bọn tôi đang trên đường tới Nga, tạm dừng chân ở Bangkok để nghỉ ngơi thôi.

- Mấy đứa từ đâu tới vậy? - May dò hỏi. - Myanmar hả?

- Tôi với bạn nữ hồi trước sống ở Việt Nam. - Mạnh thấy nói thật cũng chẳng gây bất lợi, thẳng thắn trả lời. - Còn ông bạn kia tới từ Campuchia, nhưng cũng là người gốc Việt luôn.

Nhận được đáp án này, May chỉ Ừm một tiếng trong cổ họng, không hỏi gì thêm. Mạnh cũng chẳng biết nói gì, cuộc trò chuyện giữa hai người mau chóng đi tới hồi kết.

Một giờ đồng hồ sau, Mai Anh và Thạch trở lại, mang theo một chiếc máy dò, ngoài ra còn có cả một hộp đài radio FM. Mai Anh chẳng nghỉ lấy hơi, cô cầm máy dò lao tới chỗ May, rà soát khắp tứ chi ả, nhưng chiếc máy im lìm không kêu lấy một tiếng.

- Rốt cục GPS chị giấu ở đâu? - Mai Anh hết nhịn nổi, chống một tay lên vai May rồi ghì chặt, gằn giọng.

- Từ từ, đau ... - May nhăn mặt. - Làm gì có cái GPS nào đâu, tìm chi vậy bé?

Mai Anh: "..."

Mai Anh phải kìm chế hết mức mới không bị May chọc giận, cô không đáp lời ả mà nói với Mạnh và Thạch:

- Bả không có GPS, tạm thời không sợ bị ông chồng lần ra.

- Thế làm sao để tiếp cận với chồng bả giờ? - Thạch chất vấn.

- Hay là viết mật thư ẩn rồi để ở khách sạn JW Marriott đi. - Mạnh nảy ra ý tưởng. - Nếu chồng bà May muốn tìm ba đứa mình thì đó sẽ là chỗ ổng tới đầu tiên. Mà đã kết hôn với tiến sĩ Đại học Cambridge thì ổng cũng chẳng phải dạng vừa, kiểu gì cũng tìm và đọc được mật thư.

Không ai có sáng kiến nào khả thi hơn, cả nhóm đồng loạt chấp thuận với đề xuất của Mạnh.

Ban đầu ba người định dùng nước cốt chanh làm mực, tuy nhiên chanh ở nhà hàng của khách sạn đều đã hư thối toàn bộ. May mà Cậu Vàng tìm được giấm để thay thế, Mai Anh bèn dùng đầu đũa làm bút, nhúng vào giấm rồi ghi ngắn gọn địa chỉ của mọi người lên một tờ giấy A4. Sau đó Thạch cầm thư tới tòa nhà JW Marriott, kẹp vào kính chắn gió chiếc xe cứu hỏa để dễ thu hút sự chú ý của người chồng, bước đầu thiết lập liên lạc với người đàn ông xa lạ kia.

Trong lúc chờ đợi "phản hồi", Mạnh nóng lòng bật radio, sau một hồi nghe ngóng, cậu dò được một giọng nữ trầm lạc lõng giữa vô vàn âm nhiễu, thông qua chất giọng từ tốn và nhấn nhá từng từ, cậu đại khái đoán được phát thanh viên là người Nga.

- Mai Anh! - Mạnh đánh tiếng gọi. - Em nghe hiểu không? Dịch giùm anh với, khó nghe quá.

Thạch và Cậu Vàng hiếu kỳ nhập bọn, nhưng sớm bỏ cuộc vì vốn dốt ngoại ngữ. Mai Anh căng tai hết mức, tay thủ sẵn giấy bút, viết rồi lại gạch xóa không ngừng, cuối cùng cũng thở phào một hơi, đưa bản dịch cho Mạnh và Thạch:

"Đây là lời kêu gọi của Liên Hợp Quốc tới những người còn giữ vững bản ngã của mình."

"Trước những diễn biến hết sức phức tạp của đại dịch Cúm Điên, Liên Hiệp Quốc đã phối hợp với các quốc gia trực thuộc Hội đồng Bắc Cực thực hiện triển khai dự án "Tái thiết văn minh" nhằm thiết lập các khu định cư mới với mục đích cách ly những người sống sót khỏi ảnh hưởng của dịch bệnh. Các khu định cư đó bao gồm các thành phố tương ứng với từng khu vực địa lý sau:"

"Khu vực châu Á: Yakutsk, Norilsk, Anadyr (Nga)."

"Khu vực châu Âu: Moskva, Sankt Petersburg, Murmansk, Vorkuta (Nga); Kiruna, Rovaniemi (Phần Lan); Tromsø (Na Uy)."

"Khu vực Bắc Mỹ: Anchorage, Fairbanks, Juneau (Hoa Kỳ); Yellowknife, Whitehorse, Iqualuit (Canada)."

"Đề nghị tất cả những người vẫn giữ được lý trí hãy đến thành phố gần nhất trong danh sách nói trên nhằm đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Xin hết!"

Bài phát biểu trên được phát lặp đi lặp lại bằng tiếng Anh, chứng tỏ đây là một bản thu chứ không phải phát thanh trực tiếp. Mạnh ngồi thừ người, mãi mới định thần, bắt gặp Mai Anh đang nhìn mình, từ ánh mắt của cô, ngỡ như Mạnh đọc được suy nghĩ trong đó.

Ở Moskva thực sự có khu tị nạn, lời chú Tùng nói với Mai Anh là chính xác, cuộc hành trình này của hai người không hề uổng công vô ích.

Việc chứng thực đã thắp một ngọn lửa vào tinh thần u tối nguội lạnh của Mạnh và Mai Anh. Cả hai trở nên tươi tỉnh hơn, nhất là Mai Anh dù cho ban nãy bị May lừa một cú cũng chẳng khiến cô phải để bụng.

Chập tối, bên ngoài chợt truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm. Cả người lẫn chó trong nhà đồng loạt giật mình, tất cả trừ May thủ sẵn dao súng, Cậu Vàng nhe răng hằm hè, cảnh giác được đẩy lên mức cao nhất.

- Thạch, cầm dao đứng sau lưng bả đi. - Mai Anh phân công, đoạn nhìn sang May, nói vừa đủ cho chị ta nghe rõ. - Có lẽ chồng chị tới rồi đó.

Gương mặt May thoáng một sự khó hiểu, nhưng giây tiếp theo chị ta hoảng sợ tột độ, cuống cuồng hét lớn:

- Đừng mở cửa! Ngoài đó không phải chồng tôi đâu! Chồng tôi chết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top