Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng dù sao cậu chỉ nghỉ việc thôi mà, Trương Trạch Vũ vẫn luôn thường xuyên lưu lại đây để mượn sách thì chắc chắn anh cũng sẽ còn cơ hội. Ấy vậy mà khi anh lần nữa định tỏ tình với cậu thì cậu lại sánh vai bên một người khác. Trở lại với hiện tại thì anh chỉ có thể đứng từ phía xa ngắm nhìn nụ cười của cậu, không thể tự nhiên vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nữa rồi.

Khi trở về nhà, hai người phân chia công việc cho nhau một cách rõ ràng, Trương Trạch Vũ làm sủi cảo còn Trương Cực làm gà. Khi xong mẻ bánh đầu tiên Trương Trạch Vũ nhanh chóng gặp một miếng cho Trương Cực, ánh mắt cậu mong chờ kết quả, lúc nhận được cái gật đầu khen ngợi từ anh thì cậu đã vui vẻ mà cười thật tươi. Trong bữa cơm hai người cùng nhau thưởng thức thành quả của mình, cả hai nấu ăn đều không tệ và đối phương biết điều đó.

"Anh." Đột nhiên cậu lên tiếng.

"Hửm? Có chuyện gì?" Anh ngước lên nhìn, tiện tay gắp cho cậu một miếng thịt.

"Ừm... Tết này em sẽ về nước ăn tết nên chắc sẽ không đón năm mới cùng anh." Cậu áy náy nói.

Trương Cực nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó xoa đầu cậu: "Không sao, dù sao cũng lâu rồi em không về mà phải không? Cũng nên về một lần rồi."

"Em xin lỗi."

"Không cần phải xin lỗi, được rồi ăn đi."

Trước ngày Trương Trạch Vũ về nước một tuần, Trương Cực mua cho cậu rất nhiều thứ để làm quà dù cậu đã nói không cần nhưng anh vẫn một mực bắt cậu cầm về sau đó vừa thu xếp quần áo cho cậu vừa dặn dò đủ thứ.

"Một tuần em mới đi cơ mà, anh muốn đuổi em đi sớm thế sao?" Cậu nhìn anh đang thu xếp quần áo nói.

"Không có, anh chỉ đang giúp em chuẩn bị trước thôi. Lúc đó thì em chỉ việc đi thôi chả phải lo gì cả."

Trương Trạch Vũ đứng dậy bước đến chỗ anh, cậu ngồi xuống ôm lấy bờ vai anh từ đằng sau thủ thỉ nói: "Anh thật sự sẽ không sao chứ."

Anh mỉm cười cầm lấy cánh tay cậu mà xoa nhẹ: "Em lo gì chứ, cùng lắm anh sang đón năm mới cùng với Tiểu Diêu và Chỉ Thừa là được chứ gì? Không phải lo."

"Nhưng em sẽ không ở cạnh anh."

Trương Cực xoay người lại, kéo cậu ngồi xuống lòng mình: " Đừng lo được chứ, chỉ là vài ngày tết thôi mà."

Đêm hôm đó, khi Trương Trạch Vũ đã ngủ say thì anh nhận được một cuộc điện thoại gọi đến. Trương Cực cầm lấy điện thoại sau đó ra ngoài ban công nghe máy.

"Alo?"

[Tiểu Cực hả con?] Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người phụ nữ có vẻ đã lớn tuổi.

Anh nhận ra giọng nói đó, giọng nói mà đã lâu anh không được nghe lại: "Con chào mẹ."

[Ừ, con khỏe không?]

"Con vẫn khỏe, còn bố mẹ thì sao?"

[Mẹ vẫn khỏe, bố con thì thay đổi thời tiết là chân lại đau.]

"Thuốc con gửi về cho mẹ, mẹ đã uống hết chưa ạ?"

[Mẹ uống hết rồi, mà Tiểu Cực...] Bà ngừng lại một lúc.

"Dạ mẹ?"

[Tết năm nay con có về không?]

Anh im lặng, đưa mắt nhìn vào bên trong, nơi mà có một cậu trai nhỏ bé đang say giấc ngủ:  "Con sẽ sắp xếp."

Hôm mà Trương Trạch Vũ lên máy bay Trương Cực nói rằng mình đang bận việc nên không thể đến tiễn cậu. Tại sân bay Bắc Kinh, hàng chục nhà báo cùng với phóng viên đều đứng xếp hàng ở ngoài như trông chờ một điều gì đó. Sau khi cậu làm thủ tục nhận hành lí xong thì lấy khẩu trang và kính đã chuẩn bị sẵn ra đeo vào rồi bước ra ngoài. Cánh nhà báo khi thấy cậu thì thi nhau chụp hình, vì hiện tại chỉ đi một mình nên Trương Trạch Vũ rất khó khăn để đi qua cánh nhà báo đông nghịt. Mãi đến một lúc sau thì những bảo vệ mới tới mở đường. Khi ngồi trên xe, Trương Trạch Vũ ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người ngoài kia qua lớp kính dày. Trong chiếc Starex Van chuyên dụng, Trương Trạch Vũ mệt mỏi ngả người về phía sau nhàn nhạt lên tiếng hỏi người đàn ông đối diện.

"Bà ấy đâu rồi?" 

"Thưa thiếu gia, hiện giờ phu nhân đang ở nhà chính để đợi cậu về." Ông ta cung kính nói.

"Đợi tôi sao? Lạ thật đấy, tôi lại tưởng bà ấy đang ở công ty với đống công việc chất cao như núi chứ." Trương Trạch Vũ mỉa mai nói.

"Khi biết tin thiếu gia về phu nhân đã hủy tất cả công việc của mình để ở nhà đợi cậu."

"Vậy sao, thật mong đợi xem bà ấy có gì cho tôi."

Ai cũng nghĩ người có quan hệ tốt nhất trong gia đình nhưng đó chỉ là hình ảnh bên ngoài mà hai mẹ con, chẳng ai biết được Trương Trạch Vũ con căm ghét mẹ mình hơn cả bố. Vì ít ra cậu biết, bố vẫn còn quan tâm đến cuộc sống và sở thích của cậu, còn mẹ cậu thì sao? Bà chỉ quan tâm rằng tương lai đứa con này sẽ đem lại cho bà bao nhiêu danh tiếng thôi.

Xe dừng lại ở khu phức hợp nổi tiếng đắt đỏ bậc nhất Bắc Kinh, Trương Trạch Vũ bước xuống xe và đi thẳng vào căn hộ to lớn kia, cậu nhìn thấy người mẹ đáng kính của mình đang chậm rãi thưởng thức ly trà quý thơm ngát.

"Con về rồi sao Tiểu Bảo?" Bà đặt ly trà xuống, sự vui vẻ hiện rõ trên nét mặt khi nhìn thấy cậu. 

"Vâng ạ."

"Con mới xuống máy bay chắc vẫn còn mệt, mau lên phòng nghỉ đi."

Cậu gật đầu sau đó bước lên phòng, căn phòng của cậu vẫn như cũ không hề thay đổi đồ đạc vẫn như cũ không hề bị xê dịch. Những chiếc cup mà cậu từng đạt được treo ở bên trong, cậu mở cửa ra gọi một người giúp việc ở gần đó lại và nói.

"Cho người dọn hết những thứ này đi, tôi muốn khi tôi tắm xong thì những thứ này phải được dọn sạch."

Chẳng kịp để cô ấy nói thêm điều gì thì Trương Trạch Vũ đã quay lại vào trong phòng. Dưới làn nước ấm nóng chảy dọc cơ thể, Trương Trạch Vũ như chút bỏ được sự mệt mỏi suốt hơn mười hai tiếng qua. Cậu thật sự không nghĩ là cậu chỉ mới vừa đặt chân xuống sân bay thôi mà mẹ cậu đã làm đến mức này. Khi Trương Trạch Vũ bước ra khỏi phòng thì cậu thấy tất cả những chiếc cup hay huy chương của cậu đều được dọn sạch. Mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn quen thuộc cậu mở điện thoại lên và truy cập vào instagram của mình. Tin tức đầu tiên xuất hiện trên bảng tin chính là...

'Nam diễn viên B.A.O đã trở về nước để dự tết đoàn viên với gia đình sau ba năm du học tại Pháp.'

Trương Trạch Vũ chán chường vứt điện thoại sang một bên sau đó đi xuống dưới phòng bếp, cậu mở tủ ra lấy chai nước lạnh uống một ngụm lớn. Đưa mắt nhìn quanh nhà một lượt không thấy người mẹ đáng kính của đâu, thấy vậy Trương Trạch Vũ liền hỏi.

"Mẹ tôi đâu?"

"Thưa thiếu gia, phu nhân đã đến công ty rồi ạ."

Cũng chẳng lạ lẫm gì với điều này, cậu chỉ gật nhẹ đầu rồi cầm theo trai nước đi lên phòng. Một cô giúp việc nhìn theo bóng lưng của cậu vừa rời đi mà xuýt xoa.

"Thiếu gia là B.A.O sao? Thật là đẹp."

"Tiểu Lan cẩn thận mồm miệng của em, ở trong nhà này thiếu gia kỵ nhất ai gọi cậu ấy là B.A.O." Một người chị cẩn thận dặn dò cô.

"Sao vậy chị?" Tiểu Lan tò mò hỏi.

"Vì phu nhân chỉ quan tâm đến B.A.O chứ không quan tâm đến cậu chủ Trương." Người đó ẩn dụ nói với Tiểu Lan, cô như hiểu ý nghĩa của câu nói đó liền gật đầu im lặng.

Vừa mở cửa phòng ra Trương Trạch Vũ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo inh ỏi trong phòng, cậu nhìn thấy tên gọi quen thuộc trên điện thoại liền nhanh chóng bắt máy.

"Tiểu Bảo em xuống máy bay chưa?"

"Em xuống từ lâu rồi, bây giờ em đang ở nhà. Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang ở studio." Trương Cực tiện tay gõ vài phím đàn cho cậu nghe.

"Vậy sao."

"Em vữa xuống máy bay thì nghỉ ngơi đi nhé, vì lệch múi giờ nên sẽ khá mệt đấy." Anh cẩn thận dặn dò cậu.

"Vâng."

"Ngoan, ngủ đi. Vài ngày nữa anh sẽ cho em một bất ngờ."

"Bất ngờ gì vậy?"

"Nói trước thì còn gọi gì là bất ngờ. Em chịu khó đợi đi nhé." Trương Cực dỗ ngọt cậu: "Bây giờ thì nghỉ ngơi đi, tạm biệt nhé chàng tiên của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top