Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Trương Trạch Vũ đột nhiên phát sốt không thể dậy được khiến Trương Cực có chút hoảng, bởi mới sáng ra cả người cậu nóng như lửa đốt. Sau khi gọi cho Mục Chỉ Thừa nhờ hắn xin nghỉ giúp Trương Trạch Vũ thì anh nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện. Mặt cậu đỏ bừng, hơi thở khò khè khó khăn, Trương Trạch Vũ mê man mãi không biết có nghe được lời anh nói không mà cậu cứ nhăn mặt rất khó chịu.

Mục Chỉ Thừa khi nghe tin cậu bị ốm cũng sốt ruột xin nghỉ cho cả hai rồi tức tốc theo địa chỉ bệnh viện mà Trương Cực đến xem sao. Lúc đến nơi thì cậu đang được truyền nước và băng gạt trên đầu đã được thay cẩn thận. Hắn nhìn băng trắng trên đầu anh mình kiền nhíu mày hỏi Trương Cực.

"Anh ấy bị thương sao?"

Trương Cực gật đầu rồi kể lại cho nó nghe về chuyện ngày hôm qua, Mục Chỉ Thừa nghe vậy liền tức giận chửi thề một câu.

"Con mẹ nó, bảo sao anh ấy lại không ốm."

Trương Trạch Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi thức dậy thì trời đã chập tối, bên ngoài đèn đường đã được mở sáng. Cậu nhìn quanh căn phòng trắng toát thì cũng ý thức được bản thân mình đang ở bệnh viện, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi chú ý đến bàn tay đang cắm dây truyền của mình. Cậu không thích nó chút nào, ngược lại còn rất ghét. Dứt khoát rút kim truyền ra, máu từ mu bàn tay chảy ra rất nhiều, Trương Trạch Vũ tiện tay rút vài tờ khăn giấy trên bàn để cầm máu sau đó lại tiếp tục nằm xuống giường ngủ vì chẳng thấy ai mà cậu cũng chẳng buồn đi tìm. Thứ cậu cần bây giờ là một giấc ngủ nữa để cho bản thân không phải suy nghĩ nhiều, cộng thêm trong người vẫn còn sốt vì thế Trương Trạch Vũ đã rất nhanh đi vào mộng đẹp.

Một lúc sau, Mục Chỉ Thừa mở cửa đi vào, trên tay hộp cháo vẫn còn đang nóng hổi. Hắn nhìn dây kim truyền đã bị gỡ ra, lơ lửng giữa không trung còn Trương Trạch Vũ thì quay lưng lại với cửa thì cũng đủ biết là cậu đã thức. Dù ngày trước không thân thiết với cậu nhưng hắn rất cẩn thận quan sát từng cử chỉ của anh trai mình, hắn hiểu rõ từng sở thích, tính cách của Trương Trạch Vũ. Và đương nhiên hắn biết Trương Trạch Vũ rất ghét những chiếc kim tiêm chọc vào cơ thể mình. Vì năm Trương Trạch Vũ 12 tuổi, cậu được chẩn đoán ung thư máu, may mắn là giai đoạn đầu nên cậu được chạy chữa và hồi phục rất nhanh. Dù vậy, khoảng thời gian điều trị đó vẫn là một nỗi ám ảnh với cậu, hằng ngày cơ thể nhỏ bé ấy của cậu luôn bị những mũi tiêm đâm vào cơ thể để lấy máu xét nghiệm. Khoảng thời gian đó theo nó thấy như là địa ngục với Trương Trạch Vũ vậy.

Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận đặt hộp cháo lên tủ rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cậu. Trương Trạch Vũ có lẽ chưa ngủ say thế nên chỉ cần một cái chạm nhẹ của Mục Chỉ Thừa cậu đã tỉnh dậy.

"Em làm ồn sao?"

"Không sao, dù gì anh cũng ngủ nhiều rồi. Trương Cực đâu?" Cậu cố gắng ngồi dậy trong sự giúp đỡ của Mục Chỉ Thừa, nhìn ra phía cửa rồi ngước lên hỏi hắn.

"Trương Cực  vừa về lấy chút đồ rồi, một chút nữa anh ấy sẽ quay lại."

Cậu gật đầu, đưa tay ra tự rót lấy cho mình một cốc nước, Mục Chỉ Thừa nhìn anh mình một hồi rồi bảo.

"Anh tính như thế nào?"

"Như nào là như nào?" Trương Trạch Vũ nhìn hắn hỏi lại.

"Anh sẽ làm gì với Flynn Rocher?"

"Anh không giỏi giải quyết những vấn đề như thế này, nhưng..." Cậu hơi ngừng lại, nhìn hắn mỉm cười: "Em có thể mà phải không?"

Nụ cười ấy nhẹ tựa ánh nắng, nhưng sao mặt trời này không sáng như mọi khi, nó như có một đám mây đen đã che đi một phần. Sâu trong ánh mắt hiện lên nỗi sợ hãi khó nói thành lời, cậu đang sợ sao? Vì điều gì vậy? Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia của cậu rồi tự hỏi mình rằng, lý do gì khiến nỗi sợ lần nữa xuất hiện trong anh trai mình. Thứ hắn muốn nhìn thấy là sự hạnh phúc của anh chứ không phải nỗi buồn hay sự sợ hãi. Hắn đoán đúng, tình yêu này sẽ không có trái ngọt, tình yêu này sẽ làm anh của hắn phải đau, phải khổ. Nhưng hắn biết thế nào đây? Trương Trạch Vũ đã lún quá sâu vào cái vũng lầy tình yêu này rồi.

Sau hôm đó Trương Trạch Vũ được xuất viện, trùng hợp thay hai ngày nữa lại là sinh nhật lần thứ 23 của cậu. Trương Trạch Vũ cũng chẳng quan tâm lắm nhưng Mục Chỉ Thừa thì ngược lại. Hắn lên kế hoạch cả một ngày trời về một bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời cho người anh trai. Nói Mục Chỉ Thừa mắc bệnh cuồng anh trai không phải là quá, vì hắn quan tâm, chăm sóc anh trai hắn quá mức tưởng tượng. Lần mà Trương Trạch Vũ bị Rocher đẩy ngã bị thương, hắn đã kéo theo Jay cùng với vài người trong hội học sinh đến để cảnh báo cho cậu ta một trận, tuy không làm to chuyện nhưng qua thái độ nói chuyện cũng như chất giọng được Mục Chỉ Thừa hạ thấp xuống cũng đủ để cậu ta có chút sợ.

Rồi ngày ấy cũng đã đến, Trương Trạch Vũ vẫn như thường ngày, thức dậy rồi đi đến trường. Vừa gặp Jay ở hành lang cậu ta đã tặng cho cậu một hộp quà lớn, trùng hợp thay bên cạnh cậu, một cô gái cũng đưa cho Rocher một hộp quà và nói chúc mừng sinh nhật. Cả hai bất ngờ quay sang nhìn nhau, một hồi thì Rocher bật cười nghiêng đầu nhìn cậu nói.

"Có vẻ anh ấy còn lưu luyến tôi, đến cả chọn người yêu mới cũng chọn người có ngày sinh nhật giống thôi mới chịu."

Jay thấy vậy, tức giận đưa hẳn hộp quà cho cậu cầm, bước tới trước mặt Rocher và nắm cổ áo cậu ta nói.

"Mày lại muốn cái gì, mày có tin cả đội kỷ luật sẽ làm cho mày sống không nổi ở cái trường này không!" Jay đanh nghiến nói.

"Hội sinh viên của mấy người quyền lực lắm sao?" Rocher bật cười, gỡ cánh tay của Jay ra nhìn thẳng vào mắt của cậu nói: "Vậy thì để tôi ngồi lên cái ghế hội trưởng để xem mấy người còn có thể lên mặt không, nó còn trống mà phải chứ."

"Matthew, cầm cho tôi." Trương Trạch Vũ đưa hộp quà cho Matthew cầm rồi cười nhẹ một cái: "Flynn Rocher, cậu nghĩ ở đây dễ như bên Mỹ của cậu sao? Ở nơi này, muốn làm thành viên trong hội sinh viên không những phải có được phiếu bầu của tất cả sinh viên thì ngoài ra cậu còn phải qua xét duyệt của các thành viên trong đội kỷ luật và thông qua người có quyền hành lớn nhất lúc bấy giờ, là tôi. Cậu nghĩ, cậu có cửa?" Trương Trạch Vũ nhìn vào thẳng vào mắt cậu ta, gương mặt hiện lên ý cười.

"Thì đã sao! Tôi chắc chắn trước khi đến lễ kỷ niệm tôi sẽ ngồi lên cái ghế hội trưởng đó." Rocher tức giận, lớn giọng tuyên bố.

"Tôi sẽ chờ tin mừng của cậu." Trương Trạch Vũ cười nhẹ, đặt tay lên vai cậu ta cổ vũ. Sau đó quay người rời đi, nhưng đi được vài bước thì mắt cậu rũ xuống, vẻ mặt hiện lên một vẻ man mác buồn. Mặt trời hôm nay có lẽ lại không sáng như mọi ngày nữa rồi.

Tối hôm đó, sau khi dự tiệc sinh nhật mà Mục Chỉ Thừa đã dày công chuẩn bị thì cậu cũng trở về nhà. Khi cửa mới mở ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt cậu chính là Trương Cực đang cầm chiếc bánh kem đang đợi sẵn ở cửa, không biết anh đã đợi mình từ bao giờ, nhưng có vẻ là rất lâu.

"Chúc mừng sinh nhật em, hoàng tử nhỏ của anh."

Cậu bất ngờ nhìn anh một hồi, từng giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên má cậu. Trương Trạch Vũ hạnh phúc nhào vào lòng anh mà bật khóc, thấy vậy Trương Cực hơi hoảng, vội đặt bánh lên trên tủ giày ôm lấy cậu nhẹ nhàng vỗ về. Như vậy, cậu được đà khóc ngày một lớn. Cậu đã suy nghĩ về câu nói Rocher rất nhiều lần và cậu không muốn tin vào điều đó, tuy là chính bản thân cậu cũng đang bán tính bán nghi. Bây giờ khi nhìn thấy Trương Cực, đột nhiên lòng cậu có chút nhẹ nhõm, vì thế mới bùng nổ cảm xúc mà ôm anh khóc.

Một lúc sau, dù cậu đã nín khóc, nhưng tay vẫn ôm chặt Trương Cực.

"Trương Cực..."

"Có chuyện gì sao?" Anh xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu.

"Anh có yêu em không."

Anh nghe vậy cười nhẹ, cúi xuống hôn lên mái tóc cậu.

"Anh yêu em, yêu nhiều lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top