Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sàn diễn thời trang, Trương Trạch Vũ bình tĩnh sải bước trên thảm đỏ, những đường nét sắc sảo cùng với thần thái đỉnh cao trên gương mặt xinh đẹp ấy khiến người ta ngỡ tưởng cậu chính là thiên thần được thượng đế ban xuống.

Sau sân khấu hào nhoáng kia, Trương Trạch Vũ tức giận vứt bỏ những phụ kiện trên người mạnh tay tẩy sạch đi lớ trang điểm trên mặt khiến trợ lý đi bên cạnh muốn ngăn cản cũng không kịp.

"B.A.O, đừng làm như vậy những thứ này rất đắt tiền. Đừng B.A.O, cậu lau mạnh như vậy thì mặt cậu sẽ đỏ lên mất, cậu biết gương mặt cậu đáng giá bao nhiêu không. Chủ tịch Lâm sẽ giết tôi mất."

Nghe đến ba từ 'Chủ Tịch Lâm' Trương Trạch Vũ lần nữa tức giận ném mạnh miếng bông tẩy trang xuống bàn. Cậu đứng dậy nắm lấy cổ áo trợ lý quát vào mặt cô.

"Mau gọi mẹ tôi đến đây để tôi nói chuyện với bà ấy mau lên, bảo với bà ấy rằng bà ấy coi tôi là cái gì, coi tôi là cỗ máy kiếm tiền của bà ta sao? Diễn viên, ca sĩ, giờ đến người mẫu nữa, bà ta muốn vắt kiệt tôi đến mức nào đây."

Trong khoảng thời gian một năm mà Trương Trạch Vũ trở lại giới giải trí đây không phải lần đầu tiên cậu nổi giận như vậy, xích mích của cậu với mẹ mình không bao giờ có dấu hiệu giảm xuống mà ngày một tăng lên. Đã không ít lần cậu đã đến thẳng văn phòng của bà đến nói chuyện nhưng đến cuối cùng thì chẳng ai biết bằng cách nào, bà Lâm đã có thể xoa dịu được sự nóng nảy của cậu.

Lần này bà Lâm lần nữa phải ra mặt dỗ ngọt đứa con trai của mình. Bà đang không hiểu, vì cái gì mà chỉ sau ba năm ở Paris tính tình của Trương Trạch Vũ lại thay đổi nhiều đến vậy, bây giờ bà không thể dễ dàng bảo cậu làm theo mong muốn làm theo, rõ ràng Trương Trạch Vũ đã qua tuổi nổi loạn rồi mà.

"Tiểu Bảo lần này con lại sao nữa vậy."

"Lâm Nghệ Hạ, mẹ muốn dùng chính công việc để giết chết con trai mẹ sao?  Từ việc mẹ tự ý đăng bài nói con sẽ lấn sân làm ca sĩ con đã nhân nhượng lắm rồi, mẹ nói đi bây giờ mẹ muốn như thế nào!"

"Tiểu Bảo, mẹ đang là muốn cho danh tiếng của con rộng mở, khi đó con phát hành đĩa nhạc chẳng phải sẽ được đón nhận hơn sao."

"Mẹ đừng nói cái câu mà muốn tốt cho con nữa, con nghe quá đủ rồi. Sau khi giúp mẹ hoàn thành ước mơ âm nhạc kia con sẽ giải nghệ, con sẽ chuyển sang sống với bố, đến lúc đó dù mẹ nói gì con cũng không nghe đâu."

Khi nghe cậu nói sẽ chuyển đến sống với bố thì bà như nổi đóa lên, nắm chặt lấy bả vai cậu.

"Trương Trạch Vũ, tại sao gần đây con luôn muốn chống lại mẹ vậy. Có phải lão già kia đã tẩy não con rồi không, chẳng phải con từng rất căm hận ông ta sao, vì cái gì bây giờ lại nghe theo lời ông ta như vậy."

"Mẹ à, thôi đi! Bố không làm gì con cả. Chỉ đơn giản là con đã quá mệt mỏi với cái giới giải trí đầy thị phi này của mẹ rồi."

Nói rồi cậu một đường đi thẳng ra xe, ở trong phòng thay đồ bà Lâm thở dài kéo nhẹ chiếc ghế tựa sau đó ngồi xuống. Tay chống lên hai bắp đùi rồi đỡ lấy chán mình, tại sao bà lại phải cố gắng như vậy chứ, chẳng phải là do cậu hay sao. Bà cho rằng chính việc bà sinh cậu ra cản trở ước mơ, cản trở tương lai của bà vì thế khi nhìn thấy được tiềm năng của cậu, bà không ngại bỏ tiền ra cho con trai mình bước chân vào giới giải trí.

Bà dường như đặt cả thanh xuân, cả ước mơ mơ của mình vào người con trai duy nhất và muốn cậu thực hiện nó, nhưng có lẽ bà đã quá đáng rồi. Bà chưa từng nghĩ đến cảm xúc của cậu bởi bà cho rằng bà đã hy sinh cả thanh xuân, cả ước mơ để lo cho cậu và bây giờ việc cậu cần làm chính là báo đáp lại bà bằng sự cố gắng.

Ngày hôm sau, Bắc Kinh có một cơn mưa phùn nhẹ, nó như gột rửa lại cả thành phố tấp nập kia, mang lại cho nơi ồn ào này một không khí mới, dễ chịu và thoải mái hơn. Trương Trạch Vũ ngồi bên cửa sổ, tay cầm cọ vẽ, nhẹ nhàng điểm lên bức tranh của mình vài nét xanh đậm để phác họa lên hình ảnh của cây tuyết tùng bên ngoài cửa sổ. Bên trong căn phòng trắng xóa đơn điệu treo đầy những bức tranh đầy màu sắc sặc sỡ, đặc biệt nhất chính là bức tranh được một tấm vải trắng che lại chưa một lần được kéo ra.

Từ sau khi thay giác mạc, Trương Trạch Vũ như thay đổi một con người mới, cậu nổi loạn hơn trước mặc dù cậu đã qua cái tuổi mới lớn. Nhưng cách cậu nổi loạn lại không phải như những người khác, cậu mạnh mẽ và cá tính hơn rất nhiều. Trương Trạch Vũ mang theo bức tranh đã bị cháy góc kia trở về Trung Quốc cùng mình, bởi trong thâm tâm cậu, bức tranh ấy như là nét màu chấm hết cho một thời ngọt ngào Trương Trạch Vũ, chìm đắp trong mối tình đầu đầy màu sắc. Cậu khi xưa thật nhẹ nhàng và xinh đẹp, Trương Trạch Vũ khi đó như một bức tranh sơn dầu tỉ mỉ được người họa sĩ cẩn thận đến từng chi tiết, còn Trương Trạch Vũ bây giờ vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cậu lại như một bức tranh biếm họa, phản ánh ngược lại những sự dịu dàng, thanh thoát khi xưa với những hình xăm nhỏ trên cơ thể.

Mỗi thời gian, mỗi môi trường Trương Trạch Vũ đều mang cho mình một cái đẹp riêng, nhưng quanh đi quẩn lại thì dù như thế nào thì Trương Trạch Vũ vẫn là chàng trai nhỏ luôn thích chìm đắm trong thế giới riêng đầy màu sắc của mình.

Mười giờ trưa là lúc cậu bước ra khỏi phòng ngủ của mình, việc đầu tiên cậu làm đó chính là chào hỏi chú mèo Mimi của mình sau đó đi xuống bếp tự tặng cho bản thân một ly nước ép cùng vài trái dâu tây đỏ mọng. Cậu một mình ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển chuyển đổi những kênh tin tức và phim ảnh nhàm chán. Chiếc áo phông cậu mặc rộng đến mức trễ xuống một bên, để lộ ra một đôi cánh xanh cùng hay chữ ZJ nho nhỏ trên bắp tay.

Ở sân bay Bắc Kinh hiện giờ đang đông nghịt những cánh nhà báo đang xếp hàng. Tin tức vị nhạc sĩ trẻ có đổ nổi tiếng tương đương với các siêu sao Hollywood trở về Trung Quốc thì thử hỏi làm sao không nổi cho được. Đằng sau cánh cửa kính dày của sân bay, Trương Cực nhíu mày nhìn những người bên ngoài mà không khỏi khó chịu nói.

"Làm sao mà họ biết được?"

"Có lẽ bên phía công ty nói." Diêu Dục Thần tay cầm điện thoại, nhấn gọi một dãy số quen thuộc.

[Mấy đứa đến đâu rồi?] Đầu dây bên kia, Trương Tuấn Hào giọng cáu gắt nói.

"Bọn em đến sảnh sân bay rồi, nhưng đông người quá bọn em không ra được."

[Vậy để anh liên hệ với bảo vệ sân bay.]

"Vâng, nhờ anh."

Chỉ một lúc sau, bảo vệ của sân bay đã tập hợp lại để giúp họ ra ngoài. Khi ngồi yên vị được trên xe thì cả ba mới thở phào.

"Phóng viên bên Trung lúc nào cũng nhanh tay như vậy nhỉ." Mina cảm thán nói.

"Đó chính là lý do mà Trương Cực luôn đi lại khắp nơi trên thế giới mà chưa một lần nào dừng lại ở Trung Quốc đấy." Diêu Dục Thần nhanh miệng đáp.

"Mấy đứa dự tính ở trong bao lâu?" Trương Tuấn Hào đang lái xe, đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu hỏi họ.

"Lần này bọn em về luôn." Diêu Dục Thần đáp.

"Không trở đi nữa?" Trương Tuấn Hào nghi hoặc nói.

"Có thể là như vậy." Diêu Dục Thần chắc chắn gật đầu.

"Mà sao lại đột ngột trở về thế."

"Về nối lại tình xưa." Trương Cực mệt mỏi đáp, anh kéo mũ áo xuống che đi đôi mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top