Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đông lạnh giá, Trương Trạch Vũ không thể đi làm vì bệnh thế nên Trương Cực đã bỏ hết tất cả công việc đến đây để chăm cậu. Người Trương Trạch Vũ nóng hổi, hơi thở khó khăn khiến anh xót lắm. Sau khi thay cho cậu một bộ quần áo mới vì mồ hôi đã làm ướt đẫm bộ đồ kia.

Trương Cực bước xuống nhà, nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu sắn tay áo lên dọn dẹp những họa cụ đang vương vãi khắp sàn. Trước kia Trương Trạch Vũ là một người yêu thích sự gọn gàng sạch sẽ, bây giờ có lẽ là do tần suất công việc dày đặc khiến cậu không có thời gian dọn dẹp vì thế khắp nhà mới đâu cũng rất bừa bộn. May rằng mỗi cuối tuần sẽ có người làm sang đây dọn dẹp nếu không chính anh cũng không biết nơi đây sẽ như thế nào.

Khi Trương Cực mở cửa phòng tranh của cậu ra để dọn dẹp thì trước mặt anh chính là những bức tranh được phủ vải trắng xóa, nơi đây gọn gàng đến lạ, có lẽ là do khi thường xuyên đi vào. Anh tiến vào đưa tay kéo một tấm vải ngẫu nhiên xuống thì bức tranh dần hiện ra trước mắt. Đây là anh mà, là bức tranh mà cậu vẽ anh khi đang làm việc vào ngày cuối tuần cả hai ở cùng nhau. Chỉ là vài tông màu đơn giản nhưng bức tranh thật đẹp.

Tiếp đó Trương Cực lần lượt dỡ từng tấm vải ra, tất cả đều là tranh của cậu khi ở Paris, anh còn cứ nghĩ cậu bỏ hết chúng đi rồi. Khi dỡ bức màn của một bức tranh ở trong góc ra thì anh chợt khựng lại, đây là Paris Năm Ấy, bức tranh mà khiến cậu không màng đến mạng sống để lấy về, nó đã bị cháy mất một góc không còn hoàn hảo như ban đầu nhưng vẫn được Trương Trạch Vũ bảo quản một cách kỹ lưỡng.

Chợt tiếng chuông cửa vang lên, anh vội chùm tấm vải lên lại sau đó đứng dậy xuống nhà mở cửa. Cửa vừa mở ra thì quản lý Chu đã đứng đơ nhìn anh một lúc sau đó vội đẩy anh vào đóng cửa lại.

Khi cả hai vào trong phòng khách thì quản lý Chu bắt đầu xem xét anh từ trên xuống dưới một hồi mới bắt đầu nói.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Vì cái gì mà tôi không được ở đây? Trạch Vũ ốm nên tôi đến chăm sóc em ấy."

"Vấn đề không phải ở đó, cậu có biết việc cậu ở đây mà bị phóng viên phát hiện là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của Trạch Vũ không?"

"Thì sao? Trạch Vũ cũng đâu có thích giới giải trí, cùng lắm nếu bị phát hiện thì em ấy rút khỏi nghề."

"Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ? Hai người cùng giới mà yêu nhau chắc chắn nặng nhẹ gì thì Trạch Vũ cũng bị phong sát, cậu muốn em ấy không có đường lui sao? Vả lại cậu nhìn lại tai tiếng của cậu đi, nhiều đến mức không ai là không biết, như thế Trạch Vũ còn khổ đến mức nào."

"Vậy thì tôi đưa em ấy ra nước ngoài, Trạch Vũ đã quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn em ấy phải chịu đựng thêm bất cứ gì nữa. Bây giờ tôi chỉ cần một cơ hội thôi."

"Cậu... Trương Cực, đừng để những lời này truyền đến tai chủ tịch, nếu không ngay cả sự nghiệp của cậu cũng không còn đâu."

"Sự nghiệp của tôi sẽ chẳng là gì nếu đổi lại cho em ấy một cuộc sống tự do."

Lần này quản lý Chu không thể lớn giọng được nữa, anh ta hít thở một hơi thật sâu sau đó thả lỏng cơ mặt nhìn anh.

"Trương Cực cậu không nghĩ cho tương lai của Trạch Vũ sao, em ấy vẫn còn rất trẻ."

"Tương lai của em do em ấy lựa chọn chứ không phải vùi mình trong đống công việc bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi." Nói rồi anh đứng dậy quay người bước vào trong bếp, trước khi đi không nên nói lại: "Muộn rồi mong anh về cho, ra ngoài cảm phiền đóng cửa lại hộ tôi."

Sau khi quản lý Chu rời đi thì anh bắt tay vào nấu chào cho cậu. Nguyên liệu đều có sẵn vậy nên mọi thứ đều rất nhanh, một lúc sau khi cháo đã nóng thì anh đem lên phòng cho cậu. Đặt cháo lên trên bàn, anh đưa tay xờ lên trán cậu, đã đỡ nóng hơn hồi sáng nhiều rồi, anh cũng yên lòng hơn.

"Trạch Vũ dậy ăn cháo thôi nào."

Cậu nhăn mặt quay người vào trong tường rồi kéo chăn lên, giọng trẻ con nói.

"Không muốn đâu, cho em ngủ chút nữa đi."

"Không được, mau dậy đi, ăn xong uống thuốc rồi ngủ."

Nghe vậy Trương Trạch Vũ liền mệt mỏi mở chăn ra, đưa tay nhờ anh giúp ngồi dậy. Anh thấy vậy cũng chỉ bật cười nhẹ một cái sau đó bế cậu lên dựa vào người mình. Sau khi ăn uống xong thì Trương Cực đặt bát lại trên bàn. Anh nằm xuống ôm lấy cậu vào lòng, Trương Trạch cũng vì thế mà được đà ôm chặt lấy anh.

"Hồi chiều ai đến sao?" Trương Trạch Vũ dùng giọng mũi hỏi anh.

"Quản lý Chu đến."

"Anh ấy nói gì vậy?"

"Anh ấy phản đối chúng ta vì không muốn sự nghiệp của em bị sụp đổ trong tay anh."

"Vậy sao? Anh có đồng ý không?"

"Đương nhiên là không, anh sẽ không để mất em lần nữa đâu."

Nghe vậy Trương Trạch Vũ liền hài lòng mỉm cười, tay cậu siết chặt hơn không hề thả lỏng. Tuy vậy nhưng Trương Cực cũng không bài xích gì vì anh thấy cậu vui là được.

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

. . .

Ngày thứ ba của tuần tiếp theo, Trương Trạch cùng Diêu Dục Thần và Trương Cực đến sân bay để đón Mục Chỉ Thừa. Hai người kia ai cũng thoải mái dễ thở nhưng riêng cậu khăn mũ kín mít. Thật chả dễ chịu chút nào.

"Chỉ Thừa em về rồi!"

Trong lúc cậu vẫn đang khó chịu với những thứ phụ kiện kín mít trên người thì Diêu Dục Thần đã vui vẻ hét lên rồi lao về người đang mặc áo đen ở phía xa. Mục Chỉ Thừa bỏ tay đang cầm va li ra sau đó ôm lấy người thương vào lòng, nó nhịn không được liền vén tóc Diêu Dục Thần lên mà hôn lên chán cậu.

"Anh nhớ em chết mất Ân Ân."

"Em cũng nhớ anh."

Lúc này Trương Trạch Vũ với Trương Cực cùng nhau bước đến nhìn hai người đang ôm ấp nhau mà cười nhẹ.

"Yêu thương nhau ghê nhỉ?"

"Anh ghen tị à." Diêu Dục Thần liếc xéo anh.

"Anh mà cần phải ghen tị với em sao, anh có Trạch Vũ đây này."

Nghe vậy Mục Chỉ Thừa liền nhíu mày nhìn anh, ánh mắt quét qua một lượt rồi dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.

"Hai người quay lại rồi?"

Trương Trạch Vũ không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu.

"Được rồi có gì vào xe nói, ở đây người ta nhìn không hay đâu." Trương Cực giúp Mục Chỉ Thừa kéo vali rồi nói.

Cả ba người gật đầu, Diêu Dục Thần nhảy xuống khỏi người Mục Chỉ Thừa rồi cầm tay nó đi vào trong xe. Một lúc sau khi về đến cổng nhà tâm trạng của hai anh em Trương Cực và Diêu Dục Thần trùng xuống hẳn, vả lại Mục Chỉ Thừa cũng không thả lỏng là bao riêng chỉ có Trương Trạch Vũ là vẫn bình thường vui vẻ.

"Hai đứa người không vào nhà sao? Còn nữa Trương Cực anh nghiêm trọng cái gì?"

"Nhỡ bố không chấp nhận thì sao anh?" Mục Chỉ Thừa lo lắng nhìn cậu.

"Không sao đâu, anh với Trương Cực bố vẫn chấp nhận mà, chắc chắn bố sẽ không làm khó hai đứa đâu."

"Nhưng em với anh đâu giống nhau, bố không nói gì vì không muốn xung đột của hai người lớn hơn, nhưng em thì..."

"Được rồi Mục Chỉ Thừa đừng lo, anh giúp em mà."

Nghe lời động viên của anh trai, Mục Chỉ Thừa như lấy lại được tinh thần hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay Diêu Dục Thần, kiên định nói với cậu.

"Dục Thần đừng lo em sẽ bảo vệ anh."

"Anh vẫn sợ." Diêu Dục Thần nước mắt lưng tròng, run rẩy nhìn hắn.

"Đừng lo bố mình không ăn thịt cậu, đừng sợ gì hết."

Diêu Dục Thần nuốt nước bọt một cái rồi nắm chặt lấy tay Mục Chỉ Thừa gật đầu: "Mình đi và gặp bố em."

Mục Chỉ Thừa gật đầu rồi cười nhẹ xoa đầu y.

"Đừng sợ, có em đây rồi."

Trương Trạch Vũ ngồi phía trước hài lòng nhìn hai người họ, nhưng hiện tại người bên cạnh cậu thì lại không như vậy. Trương Cực cúi đầu dựa vào vô lăng, trong lòng không ngừng trần an bản thân mình.

"Trương Cực anh gặp bố em rồi mà sợ gì nữa."

"Đó là lúc trước, khi đó mình chưa chia tay, bây giờ thì mình chia tay rồi lại quay lại chắc chắn bố em sẽ không để yên vì làm cho con trai ông ý buồn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top