Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần come out này của Mục Chỉ Thừa với bố đúng là không hề dễ dàng như Trương Trạch Vũ. Bởi tính cách của Trương Trạch Vũ như thế nào từ ban đầu ông đã biết, cậu nhưng thế nào, cậu yêu ai ông đều nhìn thấu. Còn Mục Chỉ Thừa thì ông thực sự chưa ngờ đến.

"Bố chấp nhận cho Chỉ Thừa và  Dục Thần đi, như bố chấp nhận con và Trương Cực vậy."

"Yên đi Trạch Vũ, lát nữa bố nói chuyện với con, hai đứa quay lại từ bao giờ không nói cho ta." Ông gằn giọng nói với Trương Trạch Vũ khiến cậu mím môi nhìn sang chỗ khác.

Lúc này ông nghiêm nghị nhìn hai người trước mặt, dò xét Diêu Dục Thần một lượt rồi lại nhìn sang Mục Chỉ Thừa bên cạnh. Đột nhiên ông thở dài một cái rồi nhẹ giọng hỏi.

"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi."

"Dạ gần ba năm rồi."

"Bố! Bố có thể chấp nhận cho bọn con được không ạ? Bọn con yêu nhau thật lòng."

"Ai chả biết hai đứa yêu nhau thật lòng, đừng có lấy mấy lời thoại trong mấy bộ phim ra để nói với ta."

"Vậy... bố có chấp nhận cho bọn con yêu nhau không?"

"Ta phản đối được sao?"

Nghe vậy cả Diêu Dục Thần và Mục Chỉ Thừa đều quay sang nhìn nhau rồi vui mừng ôm lấy đối phương. Ông Trương nhìn hai đứa trẻ trước mặt cũng mỉm cười hiền từ, cả đời ông làm việc vì xã hội ngoài kia chưa thật sự quan tâm con cái, giờ đây ông đã già nên lại càng chẳng thề làm gì. Thôi thì tác hợp cho hai người coi như bù đắp một phần.

Trương Trạch Vũ cũng vui thay hai người họ mà cười nhẹ, tay nắm chặt tay Trương Cực như những người phụ huynh nhìn ngắm con trẻ.

"Trạch Vũ, còn hai đứa thì sao?"

"Dạ bố hỏi gì con?" Trương Trạch Vũ quay sang nhìn ông.

"Con và Trương Cực quay lại từ bao giờ sao ta không biết?"

"Dạ mới được vài ngày thôi." Trương Trạch Vũ đáp lại ông.

"Ta không phản đối gì hai đứa, nhưng cái quan trọng là bên ngoài xã hội kìa. Cả hai đều là người của công chúng, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào."

Trương Trạch Vũ nghe vậy ngoài cười cũng chả biết nói gì, chẳng nhẽ lại nói con sẽ rút khỏi giới sao? Chuyện này đâu phải cứ nói là làm được, vả lại trong lúc này độ phủ sóng của cậu lại rất lớn.

. . .

Trong một căn phòng thiếu sáng, xung quanh bốn bức tường là ảnh của Trương Trạch Vũ được treo kín khắp phòng. Trước màn hình máy tính đang phát sáng là một cô gái với gương mặt tức giận, tay cô ta nắm chặt con chuột máy tính, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tại sao chứ B.A.O, tại sao lại là hắn ta mà không phải em. Tại sao vậy hả B.A.O!"

Cô ta như nổi điên lên ném mạnh con chuột vào tường khiến nó vỡ nát.

Vào một buổi chiều muộn Trương Trạch Vũ có một buổi quảng bá sản phẩm mới vì thế cậu phải ở lại rất muộn. Cả cơ thể cậu mệt mỏi ra rời sau khi biểu diễn xong, những khớp xương như muốn rã rời.

"Tất cả có thể về rồi, vất vả cho mọi người rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều."

Quản lý Chu mỉm cười cúi đầu tạm biệt mọi người trong đoàn sau đó anh ta quay sang nhìn Trương Trạch Vũ đang khoác áo đi ra.

"Có cần anh đưa em về không?"

"Không cần đâu có Trương Cực đón em rồi." Cậu mỉm cười, tay cầm lấy điện thoại rồi tạm biệt anh ta.

"Được vậy về cẩn thận nhé."

Ở dưới Đài Truyền hình, Trương Trạch Vũ đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó nhìn về hướng cửa mong chờ dáng người quen thuộc của người yêu. Đứng đợi được một lúc thì Trương Trạch Vũ vui vẻ chạy ra, Trương Cực vội mở cửa xuống. Khi Trương Trạch Vũ vừa mới nắm lấy tay của Trương Cực thì đột nhiên từ đằng xa một dáng người thấp bé mặc chiếc áo hoodie đen cầm dao lao đến. Tất cả mọi người ở đó không riêng gì Trương Cực và Trương Trạch Vũ đệu hốt hoảng, người đó hướng mũi dao về phía Trương Cực mà lao đến. Trương Trạch Vũ thấy vậy liền vội chạy đến ôm anh, mắt cậu nhắm chặt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần khi con dao kia sẽ đâm vào cơ thể mình.

Nhưng đợi mãi cậu vẫn không thấy cảm giác gì liền chầm chậm mở mắt ra quay lại đằng sau. Một tay Trương Cực đang ôm lấy cậu, tay còn lại chặn con dao đang đâm tới. Nó ghim thẳng vào cánh tay anh, máu chảy xuống vạt áo cậu đỏ thẫm. Lúc này bảo vệ mới chạy ra giữ người đó lại và kéo mũ ra.

Là một cô gái, cô ta đờ người ra nhìn anh sau đó liền lập tức hét lớn.

"Tên kia mau buông B.A.O ra, mày đang làm bẩn anh ấy, anh ấy là của tôi, B.A.O là của tôi mau buông anh ấy ra mau lên."

Cô ta điên cuồng vùng vẫy trong tay của bảo vệ, trông cô ta bây giờ như một con thú hoang có thể lao đến cắn xé Trương Cực bất cứ lúc nào.

"B.A.O anh nói anh yêu em tại sao anh lại đi cùng hắn ta, anh phản bội em sao B.A.O, em hết lòng vì anh mà tại sao anh lại phản bội em!"

Sau khi vết thương được băng bó, cô gái kia cũng được đưa đến sở cảnh sát thì quản lý Chu đến tìm hai người. Anh đưa cho Trương Trạch Vũ một ly sữa nóng để ổn định tinh thần lại rồi mới ngồi xuống nói chuyện với cậu.

"Người kia là fan cuồng của em, được liệt vào danh sách đen của công ty. Anh cứ nghĩ cô ta sẽ chỉ đơn giản là bám lấy em thôi nhưng không ngờ lại có chuyện như thế này?"

"Dạ vâng." Trương Trạch Vũ mệt mỏi cúi đầu, máu của Trương Cực trên áo cậu đã khô lại chuyển thành màu sẫm, tuy nhiên hình ảnh vừa rồi vẫn chưa thể quên được.

"Trương Cực không sao chứ?"

"Không nghiêm trọng lắm chỉ là vết thương không quá sâu, băng bó lại là xong rồi."

Lúc này cửa phòng khám cũng mở ra, Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ đang ngồi cúi đầu ở cửa thì liền đưa tay xoa đầu cậu rồi nhìn sang quản lý Chu bên cạnh và hỏi.

"Người đó là ai vậy?"

"Chỉ là fan cuồng của Trạch Vũ thôi, không có gì đâu. Nếu mọi chuyện ổn rồi thì tôi về trước đây."

"Được rồi tạm biệt anh."

Vì tay của Trương Cực bị thương không thể lái xe được vì thế cả hai đã gọi taxi đi về. Trên xe Trương Trạch Vũ vẫn không vui lên nổi, cậu dựa người vào cửa sổ mắt hướng ra bên ngoài. Trương Cực thấy vậy liền nắm lấy tay cậu quan tâm hỏi.

"Em sao vậy?"

Trương Trạch Vũ giật mình quay sang nhìn anh rồi lắc đầu nhẹ.

"Không có gì đâu."

"Em vẫn còn nghĩ đến chuyện khi nãy sao?" Anh đưa tay lên chạm vào má cậu mà xoa nhẹ.

Cậu không nói gì chỉ gật nhẹ đầu sau đó ôm lấy anh, thật chặt.

"Xin lỗi là vì em mà anh bị như vậy."

"Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ, em không bị sao là được."

Về đến nhà Trương Trạch Vũ liền giúp anh thay áo và chuẩn bị nước tắm còn mình thì xung phong đi nấu ăn. Trương Cực muốn giúp cậu nhưng ngay lập tức Trương Trạch Vũ đã đẩy anh vào phòng tắm và nghiêm giọng bảo.

"Anh cứ đi tắm đi mọi việc cứ để em lo cho."

Và đương nhiên anh cũng chỉ biết cười và nghe lời cậu mà đi tắm rửa. Một lúc sau thì anh đi xuống bếp một tay cầm khăn tắm lau mái tóc vẫn còn ướt. Khi đi vào bếp định giúp cậu thì anh thấy Trương Trạch Vũ đứng nhìn bếp gas, mãi vẫn không dám đưa tay bật bếp dù đồ ăn đã được cậu sơ chế xong.

"Trạch Vũ sao vậy? Có cần anh giúp gì không?"

Trương Trạch Vũ giật mình quay lại nhìn anh cười nhẹ rồi xua tay.

"Không sao đâu anh."

"Em không bật bếp được sao? Để anh bật cho."

Trương Cực bước đến đưa tay bật bếp gas lên, khi lửa bén Trương Trạch Vũ vô thức lùi lại, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi. Anh nhìn cậu, bàn tay cậu nắm chặt lại có chút run rẩy.

"Trạch Vũ, em sợ lửa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top