Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 :"đau khổ nối tiếp đau khổ"

Trải qua một ngày không ăn uống gì, lại thêm dầm mưa, người của Airi không trụ nổi nữa, ngã giữa dòng người tấp nập.

Tỉnh dậy, nhìn trần nhà trắng tinh, cô vội bật dậy muốn. Suy nghĩ đầu tiên của cô là phải đi tìm Airi .

"Phu nhân, tiểu thư về rồi, cô không cần lo nữa"

Nhận thấy vẻ lo lắng của cô, Liliana trấn an cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nôn nóng.

"Lili, Aira ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy nó."

"Chuyện này..." tiểu Hoa ấp úng.

Liliana ấp úng lại làm cô thêm lo. Liliana là đang an ủi cô sao? Lần này cũng như lần trước, cô lại xông ra cửa chạy xuống lầu.

Dưới lầu, ba người đang cười nói vui vẻ. Aira đã về, Murad cũng ở đây, và... còn một người nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, ba người đồng thời nhìn lại. Cô gái kia thân thiện đứng dậy chào cô.

"Ai chà, đây là Airi sao?"

Cô gật đầu, nhìn sang Aira. Aira đang cười, nhưng bắt gặp ánh mắt cô lại trở thành khinh bỉ. Murad cũng vậy, anh lạnh lùng nhìn cô.

Cô nhìn sang cô gái kia. Cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú. Đặc biệt dáng cô ta rất đẹp. Đây cũng là... mẹ của Aira...

"Airi, cảm ơn thời gian qua em đã chăm sóc Aira. Nhưng em phải biết nó quan trọng thế nào đối với chị và Mu. Sao em lại để một đứa trẻ lang thang ngoài đường như vậy. Nếu không phải chị đi ngang qua thấy nó thì làm sao? Nó sẽ bị người ta bắt đi mất" mặt cô ta hiện lên sự đau đớn, trách móc cô.

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý để lạc mất Aira. Aira, con đã ăn cơm chưa?" Cô xin lỗi cô ta rồi lại hỏi Aira.

Aira hất cằm: "Không cần dì quan tâm. Tôi có mẹ tôi lo rồi"

Lời nói trẻ con non nớt, nhưng lời nói của Aira lại có ý tứ khác. Nó nói vậy, có ý là nó đac tìm được mẹ, có không cần một người mẹ hai như cô.

Cô hiểu nó nói gì, gật đầu.

"Nếu vậy mọi người nói chuyện tiếp đi. Tôi lên lầu"

Cô xoay người, lặng lẽ lên lầu. Lúc bước đi, cô để ý đến biểu cảm của Murad. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Người anh yêu nhất đã về rồi, vậy thì chắc cô cũng nên đi rồi. Chỉ là cô đợi anh lên tiếng.

Liliana thấy cô đi lên, đỡ cô về phòng.

"Phu nhân, cô đừng buồn" Liliana an ủi cô.

"Phu nhân, cô ta là Butterfly, vợ cũ của ông chủ. Trước đây khi em vào làm được nghe kể là cô ta hóng hách lắm..."

Liliana nói rất nhiều, chủ yếu là nói xấu về Butterfly nhưng cô chẳng nghe được chữ nào.

Butterfly, cô ta xinh như vậy cô làm sao sánh được. Aira cần mẹ, Murad cũng còn rất yêu cô ta. Cô không thể chen chân vào gia đình họ được. Cô chỉ là người đến sau, một kẻ thay thế thế chỗ cho cô ta, cô ta về, cô phải nhường lại.

Cuộc sống là vậy, bạn đừng nghĩ mình hi sinh nhiều sẽ được đáp lại. Hi sinh nhiều, đau khổ nhiều nhưng thứ mình nhận được kia chưa gì đã nhiều bằng thứ mình cho

____________

Chiều tối, sau khi ngủ một giấc dài, mệt mỏi dường như tan biến đi phần nào, Airi bước xuống lầu.

Vừa xuống, cô đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng ăn. Cảm thấy đói, cô chợt nhớ mình vẫn chưa ăn gì. Nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, cô bất chợt lùi lại.

Một bàn ăn ba người ngồi ăn, nhìn nụ cười hạnh phúc của Aira, cô không thể làm gì hơn là tránh mặt. Gia đình họ cô không thể phá.

Cô xoay người, về phòng của mình nhưng lại bị gọi lại.

"Thiếu phu nhân, cô xuống rồi sao?"

Tiếng Liliana rất lớn, còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "thiếu phu nhân" như để ai đó nghe thấy.

Cô gật đầu "ừ" một tiếng.

Ba người kia như bị cô làm gián đoạn, ánh mặt của Aira nói lên tất cả, nod đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn cô.

Butterfly tỏ ra thân thiện, kéo tay cô lại.

"Airi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi"

"Cảm ơn"

Lời của Butterfly nói như là đang nói với một vị khách, còn cô ta là bà chủ, muốn mời khách ở lại ăn bữa cơm.

Cô không tiện từ chối ý tốt của cô ta, ngồi xuống ăn. Nhưng hình như, bữa cơm này vô vị, cô ăn món nào cũng thấy nhạt. Người ta ăn xong đi rồi mà cô vẫn ngồi đó.

"Thiếu phu nhân, cô không cần ăn nữa. Em có nấu cháo cho cô, cô ăn đi." Liliana bưng một bát cháo hành nóng cho cô, mời cô ăn.

Cô cảm ơn một tiếng rồi ăn. Dù sao cũng phải lấp đầy cái bụng trống không này để còn chống chọi với ngày mai.

Nhưng dường như vẫn không có chuyện gì xảy ra với cô, chỉ là cô bị dành hết công việc mà thôi.

Tối, trước lúc Aira ngủ Butterfly tới kể chuyện cho nó, làm chuyện mà một người mẹ như cô ta chưa từng làm. Sau đó lại bưng cà phê cho Murad , cũng làm chuyện mà một người vợ như cô ta chưa từng làm.

Liliana bất bình, chạy tới chỗ cô nói xấu Butterfly.

"Thiếu Phu nhân, cô có biết cô ta có nội gián không. Laville nói hết thói quen thường ngày của cô nói hết với cô ta nên bây giờ cô ta mới làm như vậy. Thiếu Phu nhân, cô không cần lo, có em ở bên cô mà"

Cô không biết Liliana ghét Butterfly ở chỗ nào hay là thích cô ở điểm nào mà đối xử rất tốt với cô. Cô rất cảm kích Liliana.

"Liliana, sau này có thể tôi không ở đây nữa, cô không cần đối xử tốt với tôi. Thứ cô cần bây giờ là đi lấy lòng bà chủ tương lai, khi đó cô mới có chỗ đứng"

"Thiếu phu nhân, nếu như cô đi... cô cho em theo được không? Em không muốn ở đây, em muốn đi theo cô"

Liliana mắt rưng rưng khi nghe cô nói. Liliana biết chắc chắn thiếu phu nhân lo cho cô.

Lúc Airi được gả vào đây, Liliana vẫn chưa tới. Là Airi cứu Liliana trong một lần bị người ta hãm hại, đòi tiền bồi thường. Sau khi cô giúp Liliana giải quyết việc kia, biết Liliana không có nhà nên đưa về làm giúp việc. Ban đầu nhiều người giúp việc không thích cô nên cũng càng không thích Liliana. Nhưng dần cũng thấy cô là người tốt, Liliana cũng được mọi người thích. Nếu bây giờ cô đi, Liliana cũng chẳng còn chỗ đứng trong căn nhà này nữa.

Cô gật đầu

"nếu cô không ngại khổ thì có thể đi theo tôi. Nhưng tôi không lo cho cô được"

"Thiếu phu nhân, cô không lo cho em được nhưng em có thể lo cho cô. Ai biểu em xem cô là chị gái của mình chứ"

Liliana cười nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Thiếu phu nhân vẫn luôn vậy, luôn lo cho người khác hơn bản thân. Chỉ tiếc, cô không có hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top