Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9 :"Chúng ta Li hôn thôi"
_____________

Một buổi tối cứ như vậy qua. Ngoài trừ căn nhà có thêm một người thì không có việc gì khác xảy ra.

Murad dường như vui hơn khi người anh yêu trở về. Anh vẫn không mở miệng muốn li hôn với Airi.

Bữa sáng cũng do làm. Người ngồi xuống bàn ăn đầu tiên là Aira. Nó nhìn cô, không chút lễ phép nói:

"Dì cũng thấy mẹ tôi về rồi đó, thu dọn đồ đạc rồi đi đi."

Cô cười nhạt với nó

"Dì biết con ghét dì nhưng dì vẫn là vợ ba con, mẹ hai của con."

Nó dường như không để ý đến câu nói của cô, vẫn ung dung nói:

"Nói cho dì biết một tin, hôm đó là do tôi tự đi lạc, sau đó liên lạc với mẹ tôi đấy. Mẹ tôi về thì hồ li tinh như dì cũng bị đuổi đi thôi"

Lời nó nói khiến cô không ngờ tới. Cô nhóc như nó liên lạc được với Butterfly như thế nào? Cô nghe người ta nói là cô ta không ở trong nước mà.

Aira liên lạc với Butterfly được cũng là do Laville kia. Khi Butterfly còn ở Pháp, cô ta đã cho Laville vào làm ở nhà họ Lãnh hòng lấy thông tin, cô ta đợi một ngày sẽ quay về.

Laville đưa cách liên lạc cho nó, cô ta biết nó rất mong muốn được gặp mẹ nên kế hoạch của cô ta thành công như mong đợi.

"Aira, con dậy sớm thật"

Butterfly mặc một chiếc áo sơ mi của Murad  từ trên lầu đi xuống, mặt còn ngái ngủ. Vì áo sơ mi của anh rất dài có thể miễn cưỡng che đi những phần nên che nhưng cô ta lại cố ý để lộ bộ ngực của mình ra.

"Mẹ"

Nghe thấy tiếng của Butterfly, Aira nhảy từ trên ghế xuống ôm lấy chân cô ta.

Cùng lúc đó, Murad từ trên lầu xuống, thong thả ngồi xuống ghế. Cô dọn đồ ăn lên bàn. Chưa kịp ngồi xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Ai cho cô ngồi ở đây?"

Tiếng nói của anh làm cô không thể đứng vững nữa. Cô cười khổ, đi lên lầu.

Ha, vẫn là cô ngốc, cứ đợi anh li hôn thì mới chịu đi. Cô chỉ muốn níu giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi nhưng có lẽ, càng đợi thì càng đau, càng đợi thì càng mất mặt. Không bằng cô tự  mình làm vậy.

Lúc cô lặng lẽ lên lầu, khuôn mặt của người nào đó lạnh lùng lại thêm cả tức giận, đập đôi đũa xuống bàn, trực tiếp rời đi.

Butterfly nhìn cục diện kia, nhếch môi cười. Cô ta biết anh vẫn còn yêu cô ta, lại thêm có chỗ dựa là Aira thì cô ta sẽ thuận lợi trở lại làm bà Lãnh.

Điều cô ta không ngờ tới lại là sự phản đối của ba mẹ Murad.

Sáng hôm đó, bà Lãnh trở về trong bộ dạng hấp tấp, sốt ruột. Vừa về đã hỏi ngay đến Airi, cô gái bà ưng chỉ có cô, bà không muốn mất cô con dâu này.

"Airi, có mẹ làm chỗ dựa cho con, con không cần lo. Chắc chắn Mu sẽ nghe lời mẹ, cô ta chẳng là cái thá gì đối với gia đình chúng ta"

Ở trên ghế sô pha, bà Lãnh cầm lấy tay cô, vừa nói vừa liếc nhìn Butterfly ở bên cạnh.

Butterfly cũng chỉ cười lạnh, xem thường mẹ Lãnh

"Mẹ, đã lâu không gặp"

"Ai là mẹ cô?"

"Mẹ, đâu cần nói nặng lời như vậy, dù gì tôi cũng là con dâu mẹ mà"

"Hừ"

mẹ Lãnh tức giận hừ lạnh. Điều khiến bà hối hận nhất chấp nhận cho con trai bà lấy cô ta.

Lúc trước, khi nhà bà còn chưa được như bây giờ nhưng đối xử rất tốt với cô ta. Nhưng cô ta chẳng xem bà ra gì, suốt ngày việc nhà đều do bà làm. Thế lấy con dâu về làm gì, ít nhất cũng phải biết san sẻ công việc nhà với mẹ chồng chứ nhưng cô ta chỉ ăn không ngồi rồi, chỉ chỉ trỏ trỏ mọi việc. Cô ta có xem bà mẹ chồng này ra gì không? Bây giờ nhận sao, muộn rồi.

Aira và Murad không có ở nhà, chỗ dựa của cô ta cũng không còn. Biết bà mẹ chồng cũ này đã biết nên cô ta cũng không dấu gì nhiều, trực tiếp nói.

"Bà mẹ chồng đáng kính, còn phải xem đứa cháu nội của bà có thích cô ta không đã. Tôi thừa nhận lần này về là muốn dành lại những thứ của tôi đấy, thế nhưng bà có biết rằng cô ta từng để đứa cháu đức tôn của bà bị lạc sao? Nếu không phải tôi đưa về thì cũng không biết nó bị bán đi đâu nữa. Dạo này bắt cóc bán đấu giá trẻ em cũng nhiều lắm đây"

Bà Lãnh nghe thấy đứa cháu của mình bị lạc thì gương mặt trở nên lo lắng, nhìn cô.

Cô cũng không phụ nhận

"Là con để Aira đi lạc. Con xin lỗi."

"Không sao, mẹ tin con" Bà Lãnh vỗ vỗ tay cô, giọng kiên định.

"Tuỳ bà thôi" Butterfly như thấy một cảnh buồn cười, cười khẽ rồi đi lên lầu.

Tối đó, cả nhà của Murad ăn cơm cùng nhau, chỉ là có thêm một người nữa thôi. Sau bữa cơm, Murad bị Ba Lãnh gọi lên lầu nói chuyện, Airi , mẹ Lãnh cũng Aira ngồi xem tivi, còn Butterfly không biết chạy đi đâu.

"Aira con nói bà nghe xem, con có thích mẹ Airi  không?" Mẹ Lãnh ôm Aira trong tay, hỏi cô nhóc.

Nó lắc đầu

"Con không thích, con thích mẹ của con hơn"

Cô ngồi gần dĩ nhiên cũng nghe thấy lời nó nói. Lòng cô chùn xuống, dù thế nào Aira cũng không thích cô, ngay từ đầu, nó đã xem cô như kẻ thù.

Lúc cô vào đây nó mới 3 tuổi, lúc ấy nó chỉ xem cô như giúp việc, không quan tâm tới sự có mặt của cô. Lâu dần, nó nhận thấy cô là vợ ba nó, bắt đầu bày trò phá cô, hòng làm cô đánh nó.

Nhiều lần không được, nó tự làm giả vết thương, khóc lóc mấy tiếng, lúc ấy cô cũng chỉ biết dỗ cậu, Murad biết đó là giả, không trách cô lại khiến nó ghét cô hơn, liên tục bày trò phá cô. Nhưng lần nào, cô cũng dành tình thương đáp trả lại nó, vậy mà nó vẫn không thích cô, dù chỉ một chút.

____

Tại thư phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt hai ly rượu đỏ

"Mu, con xem rồi thu xếp ổn thoả đi. Ba biết con còn yêu Butterfly kia nhưng con cũng phải nghĩ đến Airi, nó đã chịu khổ khi làm dâu nhà này rồi."

"Con biết rồi"

Murad trầm tư suy nghĩ, sau đó đi ra khỏi thư phòng.

Lúc đóng cửa, anh có thấy thoáng qua bóng dáng nhỏ bẻ với đôi mắt ngấn nước đi qua, biến mất trong dây lát. Anh đờ người ở đó, đến khi nghe thấy tiếng Aira mới hoàn hồn.

Anh đi vào phòng Aira, ôm nhóc đặt vào lòng.

"Aira, con có thích mẹ của con không?"

Aira không chần chừ mà đáp lại

"Thích lắm. Mẹ rất thương con"

"Thế còn mẹ Airi?"

"Con không thích cô ta, con ghét cô ta"

"Được, vậy con có muốn mẹ về sống với con không?"

"Có, ba, ba cho mẹ ở lại thật sao? Không phải cho ở nhờ như mấy hôm nay nữa chứ?"

"Ừ"

"Tốt quá"

Cuộc đối thoại của hai cha con đều rất rõ ràng truyền vào tai cô. Nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.

"Cô nghe rõ chưa? Tôi mới thật sự là bà chủ của căn nhà này. Cô nên nhanh chóng thu xếp đồ đạc đi. À, phải kí đơn li hôn nữa chứ."

Giọng Butterfly như đang khoe khoang, còn có cả chế diễu, sau đó mở cửa đi vào phòng đó.

Căn phòng lúc nãy khép hờ, cô vẫn có thể nghe được thấy được. Bây giờ cũng vậy, Butterfly cố ý khép hờ cánh cửa để cô biết chuyện xảy ra ở trong.

"Aira, mẹ ngủ với con nha"

"Được. Ba, hay ba cũng ngủ ở đây đi, chúng ta ba người ngủ trên một chiếc giường"

Aira vui vẻ cười, để lộ hàm răng sữa trắng đều của nó.

Murad gật đầu.

Cô nhìn thấy rất rõ cảnh ba người cùng nhau đắp cũng chăn, đi ngủ. Cảnh cô mong ước bây lâu, cuối cũng cũng nhìn được, đáng tiếc người phụ nữ kia không phải là cô

_______________
Hôm sau, sau khi xong bữa sáng, cô gặp Murad.

"Chúng ta li hôn thôi" cô mở miệng, phá vỡ bầu không khí âm u của hai người.

"Nếu em muốn"

Murad người hướng về phía cửa kính, đưa lưng về phía cô.

"Em đã chuẩn bị đơn, anh kí đi" Cô đặt đơn li hôn lên bàn, nghẹn giọng nói. Cô không muốn mình phải khóc ở đây, khóc trước mặt anh.

Anh nhìn một lượt vào giấy li hôn, hỏi cô

"Em không cần phí li hôn?"

"Không cần" Cô lắc đầu.

Anh đặt bút xuống, kí lên tờ giấy. Kí lên rồi đồng nghĩa là hai người không còn quan hệ. Cô và anh, bắt đầu là người dưng từ đây.

Đợi anh kí xong, cô mỉm cười chào anh. Cô biết, bây giờ cô cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng cô vẫn cười, kéo vali đi.

Người giúp việc đứng thành hai hàng chào cô, họ đều ôm cô một cái như tạm biệt, có nhiều người còn khóc. Cô cũng chỉ mỉm cười với họ rồi bước ra khỏi nhà trước nụ cười chiến thắng của Butterfly.

Đi được một đoạn đường, cuối cùng không chịu được nữa cô mới gục xuống. Nước mắt rơi mãi mặc dù cô đâu định khóc.

"Thiếu phu nhân, vì sao cô phải chịu khổ một mình chứ, vì sao không cho em theo cô?"

Liliana ngồi xổm cùng cô, ôm lấy cô.

"Lili, oa..." Cô khóc lớn hơn.

Đây là lần đầu tiên Liliana thấy cô khóc thương tâm như vậy nhưng lần này cô không nhẫn nhịn mà bộc lộ hết cảm xúc trong dòng nước mắt.

"Airi, cô cho em làm bạn cô được không? Cho em đi theo cô với, em không muốn ở đó"

Liliana nức nở theo cô. Cô vừa đi, Liliana đang trong bếp thì Butterfly đã vào giáng cho Liliana một cái tát. Phận làm giúp việc khiến Liliana không thể ra tay được. Liliana muốn nhịn để không liên luỵ đến cô nhưng khi nghe câu

"Cô ta đi rồi, không ai chống lưng cho con tiện nhân như mày nữa đâu"

Liliana như nô lệ vùng dậy, trả lại cô ta một tát. Cô ta không phòng bị nên bị đánh, ôn mặt. Liliana không ở lại thêm một giây nào nữa trực tiếp chạy theo cô.

Tìm được một lúc thì thấy cô ngồi ở góc cây khóc. Liliana tủi thân ôm lấy cô. Cùng cô khóc.

Đến gần trưa, cô cùng Liliana dừng chân ở cô nhi viện Ái Đức, nơi cô lớn lên. Liliana xách hành lí giúp cô, đi vào trong.

Mẹ từ ở đây vừa nhìn thấy cô, tiếp đón nồng nhiệt, nghe tâm sự của cô, quyết định cho cô cùng Liliana ở lại mấy hôm, đợi tìm được chỗ thích hợp sẽ đi.

Liliana rất thích trẻ con, vừa đến đã chạy theo cùng với mấy đứa nhỏ ở đó. Còn cô thì ngồi nói chuyện với viện trưởng.

"Mẹ Trần, con ở đây sẽ không gây cản trở mọi người chứ?"

Mẹ Trần hay Trần Viện trưởng lắc đầu

"Hằng tháng còn đều về thăm mẹ lại mua quà cho nhiều cô nhi ở đây, con cũng lớn lên ở đây, đây mãi mãi là nhà con"

"Mẹ..." cô nức nở, vùi đầu vào lòng mẹ Trần khóc.

Bà vỗ lưng cô, an ủi cô.

Sau tất cả, cô cũng chỉ thuộc về nơi đây. Đây mới là nhà của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top