Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21. Vạch trần (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Hoàng chiêu nghi? Vương Chiêu quả thật là cốt nhục của Vương Đạo, là tương lai của Cao Ly này, sao ngươi dám lộng ngôn? - Cảnh tần tức giận đến nỗi tay run run, chỉ thẳng vào mặt Hoàng Khuê.

_Nếu vậy Cảnh tần có dám đưa Vương Chiêu cho đại lý tự xét chỉ số máu?

***

Yên Kinh, Nguyên quốc...

Thiết Mộc Nhĩ bước xuống kiệu, nhìn cả điện thái hậu đã thắp nến sáng rực từ lúc nào, không biết hôm nay hoàng thái hậu Bốc Đáp Thất Lý cho gọi chàng đến có việc gì, chàng không để mình phải chần chừ quá lâu, vội bước vào điện.

Bên trong bàn ăn đã được bày biện đủ cả, món ăn cũng chẳng phải sơn hào hải vị, chỉ là những món dùng bữa hằng ngày. Nhưng Thiết Mộc Nhĩ cảm thấy đây không phải một bữa ăn bình thường, liệu hoàng thái hậu có chuyện gì muốn nói với chàng hay chăng?

Chàng bước tới ngồi xuống tấm đệm đối diện với hoàng thái hậu. Một cung nữ đi tới cẩn thận rót trà nóng ra cái tách trước mặt chàng. Xong xuôi đâu đó, hoàng thái hậu mới bảo tất cả "Lui ra đi".

_Chẳng mấy khi được dùng bữa cùng thái hậu như hôm nay - Thiết Mộc Nhĩ nói bâng quơ, cầm đũa tự nhiên gắp thức ăn cho mình rồi cho thái hậu, trong lòng chàng nghĩ nếu có chuyện ắt người sẽ tự nói ra, không cần phải lên tiếng hỏi làm gì tạo không khí căng thẳng.

_Bệ hạ... - Bốc Đáp Thất Lý nói xen lẫn tiếng thở dài, không màng đến thức ăn trên bàn - người lên ngôi cũng đã bốn năm rồi.

Thiết Mộc Nhĩ ngưng đũa, chờ đợi thái hậu nói tiếp.

_Cũng đã qua một đời hoàng hậu rồi.

_Chuyện đó ấy à? - Thiết Mộc Nhĩ dần hiểu ra vấn đề, cười gượng, cố lảng tránh - Cũng đã hai năm rồi, thái hậu nói xem, có phải thời gian trôi qua rất nhanh hay không?

_Bệ hạ, người cũng nên lập hoàng hậu mới đi.

Nụ cười trên môi Thiết Mộc Nhĩ vụt tắt.

Hoàng hậu đầu tiên của chàng là Đáp Nạp Thất Lý vốn là con gái của thừa tướng Yên Thiếp Mộc Nhi. Tuy là một cuộc hôn nhân chính trị có sắp đặt, nhưng thái độ ôn hoà của chàng không giải quyết được tất cả. Cuối cùng Đáp Nạp bị trục xuất khỏi chung do những toan tính chính trị. Không lâu sau thì mất tại Khai Bình, chôn theo kí ức của chàng về người vợ thuở còn hàn vi.

_Chuyện đó...- Thiết Mộc Nhĩ cuối cùng cũng buông đũa xuống- Không có hoàng hậu cũng không phải điều gì xấu. Lâu nay triều chính vẫn ổn định...

_Bệ hạ, ta nay đã tuổi già sức yếu, không đủ sức tiếp quản hậu cung được nữa, chỉ mong có cháu để ẳm bồng. Hậu cung không nên vắng chủ quá lâu - Bốc Đáp Thất Lý không để chàng nói hết, cắt ngang lời, thái độ lần này vô cùng quả quyết.

     Thiết Mộc Nhĩ trầm ngâm hồi lâu, không khí nặng nề yên tĩnh đến độ có thể nghe cả tiếng thở. Lời thái hậu nói không phải không đúng. Ngôi vua đã dạy cho chàng học cách chấp nhận những gì mình không muốn, cuối cùng, chàng đành nói:

_Nhi thần vẫn là đang phân vân. Liệu thái hậu đã tìm ra người nào ưng ý chưa?

     Quả thực như chàng dự đoán, thái hậu đã dự tính trước tất cả, lấy ra từ trong ngăn tủ một xấp giấy vẽ, dường như là chân dung những thiên kim tiểu thư của hoàng thân quốc thích. Cuối cùng đưa trước mặt chàng bức chân dung của một cô gái:

_Bá Nhan Hốt Đô, bộ tộc Hoằng Cát Lạt.

***

Mấy ngày hôm nay, Vương Đạo vẫn thường xuyên đến thăm Kỳ Dương Y. Dù nàng được ăn uống đầy đủ, song phải bị giam trong thể chất và tinh thần cũng bị suy nhược đi ít nhiều. Mỗi lần Vương Đạo đến thăm đều không nhịn được mà đứng tựa vào những song sắt lạnh, quay lưng lại với nàng. Bởi chứng kiến Kỳ thục nghi phải chịu khổ như thế thật khiến chàng không nhịn nổi.

_A! Đau quá...Xin hãy tha cho tôi đi mà...tôi thực sự...không biết gì cả...

Thôi Cúc Trường lúc này nồng nặc mùi tanh tưởi, cái mùi hương hỗn tạp của mồ hôi người, của mùi da thịt cháy xém, của máu tanh,...xen lẫn với những tiếng gào thét kêu cứu của bọn cung nhân lẫn thái giám. Chúng bị trói vào những cái ghế, tóc tai rũ rượi, quần áo vấy máu, mấy tên cai ngục cứ thế mà dùi những thanh sắc nóng hổi vào khắp người. Ban đầu bọn cung nhân còn ra sức la thét chống cự, dần về sau thì kiệt sức, cuối cùng chỉ còn ú ớ được vài từ vô nghĩa. Cuộc sống trong cung là thế, đối với những người không có thân phận gì lại càng phải chịu nhiều ấm ức.

Vương Đạo đi tới hỏi Cung Uẩn, vụ án này đích thân ông ta thẩm tra:

_Thế nào? Khanh đã tìm ra lời khai chưa?

_Bẩm, bọn chúng cứng đầu quá, cứ luôn miệng bảo là không biết gì cả. Bệ hạ cứ yên tâm, không lâu nữa đâu đám này cũng sẽ phải khai ra mọi chuyện - Cung Uẩn quăng thanh sắt vào cái lò lửa, tiếp tục để cho mấy tên cai ngục hành hình tra khảo.

_Thế à? - Vương Đạo cười khẩy - Ngày mai mà vẫn chưa tìm ra manh mối thì coi như Kỳ thục nghi trắng án. Làm kinh động hậu cung, chuyện ngươi và vương hậu làm đã là cái tội lớn rồi đó!

Cung Uẩn im bặt, dù trời lạnh nhưng mồ hôi liên tiếp ứa ra từ trán, thi nhau chảy ròng ròng. Lão tự trấn an bản thân còn ngày mai nữa, nếu không có một đứa nào chịu nhận tội thì đành dùng biện pháp mua chuộc bọn chúng vậy. Cung Nguyên lần này đúng là làm chuyện thiếu suy nghĩ rồi.

Cứ nghĩ bản thân vẫn còn cơ hội, cho tới khi lão thấy từ xa có bóng người đi tới, ắt hẳn là một phi tần của Vương Đạo, đám cung nhân xếp một hàng dọc theo sau cho lão biết điều đó.

_Bệ hạ! Hãy thôi hành hạ những người vô tội đi ạ. Thần thiếp có chuyện này muốn tâu trình.

_Hoàng chiêu nghi? - Vương Đạo đôi chút ngạc nhiên - Nàng có chuyện gì muốn nói sao?

_Thưa, hôm nay thần thiếp đến để giải oan cho Kỳ thục nghi.

_Thế nào? Mau nói ta nghe? - nghe Hoàng Khuê nói, Vương Đạo cũng có chút thư thái, cơ mặt giãn ra.

Hoàng Khuê chẳng biết tâu trình với Vương Đạo những gì, mà thái độ của chàng trở nên đùng đùng tức giận, còn cho mời cả Cung Nguyên và Tống Tiên Đào đến. Cung Uẩn theo đó sắc mặt cũng trở nên đại biến.

Cung Nguyên chẳng để ai đợi lâu, chẳng mấy chốc đã đến, đúng là tác phong của một vương hậu. Khi đến ả ta còn chưa biết điều gì xảy ra, ngây ngô hỏi một câu:

_Bệ hạ, Hoàng chiêu nghi cũng có mặt ở đây à, sớm thế đã tìm ra manh mối gì rồi sao?

_Tìm được hay chưa, chờ Cảnh tần tới rồi nói! - Vương Đạo gắt.

Cung Nguyên lập tức căng thẳng, mặt dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng ả có dự cảm không tốt. Ả nhìn Cung Uẩn đứng cách đó không xa bằng ánh mắt thăm dò, chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu.

_Hôm nay có việc gì mà mọi người đều hội tụ đông đủ ở đây? Một đêm trăng thanh gió mát thế này...-Tống Tiên Đào đi tới, xem ra tâm trạng ả hôm nay rất tốt. Cũng đúng, vừa sinh "thái tử" kia mà.

_Cảnh tần, niệm tình nàng cũng là quý phi của ta, từ trước đến nay nàng có chuyện gì giấu ta thì cứ khai ra, ta sẽ giảm tội - Vương Đạo cắt ngang lời Tống Tiên Đào.

_Chuyện...chuyện gì cơ...? - Tống Tiên Đào lắp bắp không nói thành lời, xưa nay sau lưng Vương Đạo ả làm biết bao nhiêu chuyện, nay chàng nói thế, ả biết là chuyện gì?

_Nếu nàng không nói thì ta đành nói vậy - Vương Đạo hắng giọng - Là chuyện nàng mang thai giả ấy!

Lời nói của Vương Đạo như sét đánh ngang tai, Tống thị vừa nghe đã rụn rời tay chân, mà Cung Nguyên, Cung Uẩn cũng chột dạ. Chỉ một sự xuất hiện của Hoàng chiêu nghi đã khiến ba kẻ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, quả thật là lợi hại.

_Thai giả gì cơ? Là kẻ nào dám nói xằng với bệ hạ? Vương Chiêu là do thiếp đứt từng khúc ruột sinh ra mà? - Tống Tiên Đào chỉ biết cười trừ.

_Là Hoàng chiêu nghi đấy.

Ngay lập tức, Cung Nguyên, Cung Uẩn, Tống Tiên Đào chuyển ánh mắt căm hận về phía Hoàng Khuê.

_Hoàng chiêu nghi? Vương Chiêu quả thật là cốt nhục của Vương Đạo, là tương lai của Cao Ly này, sao ngươi dám lộng ngôn? - Cảnh tần tức giận đến nỗi tay run run, chỉ thẳng vào mặt Hoàng Khuê.

Đối diện với thái độ mất bình tĩnh đó, Hoàng Khuê chỉ cười khẩy:

_Nếu vậy Cảnh tần có dám đưa Vương Chiêu cho đại lý tự xét chỉ số máu?

Đương nhiên là không dám!

_Ngươi...ngươi... Hà cớ gì phải đưa cho đại lý tự? Thế chả khác nào làm ô danh họ Tống ta, khẳng định cho người ngoài nghi ngờ Vương Chiêu!

_Nếu thực sự là cốt nhục của bệ hạ thì còn gì phải sợ?

_Hoàng chiêu nghi, chuyện Kỳ thục nghi thì có liên quan gì đến việc Vương Chiêu có phải là cốt nhục hay không? - Cung Nguyên lúc này mới lên tiếng, chuyện này mà đổ bể đương nhiên cũng liên lụy đến ả - Nếu không có chứng cứ thì đừng nói suông, ảnh hưởng uy tín của vương thất.

_Đúng đấy? Ngươi có chứng cớ gì mà dám tâu xằng như thế? - Tống Tiên Đào như người sắp chết đuối vớ được cọc, quay sang nói với Vương Đạo - Bệ hạ, có khi Hoàng chiêu nghi không sinh được thái tử lâu ngày nên sinh niềm oán hận đấy!

Vương Đạo không nói gì, chàng biết Hoàng Khuê là người cẩn trọng nhất trong chư phi, không làm chuyện gì khi chưa nắm chắc kết quả.

_Đương nhiên là có chứng cứ. Bệ hạ, cho phép thần thiếp mời bọn họ vào - Hoàng Khuê nhận được cái gật đầu của Vương Đạo.

Ngay lập tức, đám cung nhân tay dắt nhân chứng từ xa đi tới. Là ba người, quần áo tóc tai xộc xệch, lộ rõ vẻ mệt mỏi qua nhiều ngày, bước đi có vẻ không vững, tim ba người còn lại theo đó cũng muốn nhảy ra ngoài. Vương Đạo đi đến bên nhân chứng:

_Chuyện là như thế nào, đừng vì ngại uy quyền mà sợ sệt, cứ trình bày hết ra.

Một người đàn bà tuổi ngoài ba mươi vội quỳ mọp xuống đất, lần đầu đứng dưới chân thiên tử người đàn bà không khỏi run rẩy, từ từ làm rõ mọi chuyện.

_Muôn tâu bệ hạ, hôm đó thảo dân đang nằm nghỉ ở nhà dưỡng thai, độ vài hôm nữa thì sinh. Bỗng có một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, dường như là người trong cung - người đàn bà vừa nói vừa đảo mắt tìm quanh, rồi dừng lại ở Châu Ly - chính là người đó! Ả nói muốn mua đứa bé trong bụng thảo dân, bao nhiêu cũng trả. Thảo dân không đồng ý, thế là ả chuyển sang đe dọa sẽ giết cả nhà thảo dân. Vài hôm sau thì sinh ra một bé trai, thảo dân đưa nó cho anh trai nó và mẫu thân chăm sóc rồi ra ngoài đi bán rau, bởi cả nhà chỉ dựa vào nguồn tiền đó mà sống. Nào ngờ lúc thảo dân đi vắng, ả cùng với bà đây cùng một toán lính tới bắt con trai thảo dân đi - đoạn chỉ tay về phía Cảnh tần - thân mẫu đã già nên sức yếu, chỉ có mỗi anh trai thằng bé chống cự, liền bị đâm một nhát dao vào bụng, cầm cự đến hôm nay đã là kỳ tích rồi. Nhà cửa không có thuốc thang thì lấy gì mà chữa trị?

Quả thực như vậy, sau lưng người đàn bà là một bà lão luống tuổi, bên cạnh là một thiếu nhiên tầm bảy-tám tuổi, dưới lớp áo vải còn thấp thoáng vết máu khô thấm ra từ bụng.

Cung Nguyên bàng hoàng, không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Ả đã lường trước, nhưng không ngờ lại bị lật tẩy nhanh như vậy. Mà Tống Tiên Đào lại càng bàng hoàng hơn, mặt cắt không còn một giọt máu. Hoàng Khuê, thì ra chính ngươi đã theo dõi từng bước của ta, chờ đợi thời cơ "nhất kích tất sát".

_Bệ hạ! Bệ hạ! Tất cả là do nô tỳ làm, không liên quan gì tới Cảnh tần. Người hãy rộng lòng mà tha cho Cảnh tần! - Châu Ly sợ hãi, nửa bò nửa quỳ ôm chân Vương Đạo, khóc lóc thảm thiết đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

_Những điều nhân chứng nói có đúng không, Cảnh tần? - Vương Đạo không màng đến Châu Ly, giọng nói trở nên đanh lại.

_Bệ hạ tại sao lại tin lời một đứa dân đen chả biết gì như nó? Nói đi, là ai sai ngươi làm? Chẳng qua bọn chúng thiếu tiền nên muốn lập công đấy thôi. Bệ hạ, người hãy tin thần thiếp! - Tống Tiên Đào quỳ mọp, bám lấy gấu áo Vương Đạo luôn miệng kêu oan.

_Người đâu? Đưa Vương Chiêu tới đại lý tự cắt máu kiểm định! - Vương Đạo nói với giọng có chút rã rời, đau lòng, tránh sang chỗ khác, Tống Tiên Đào theo đó mà trượt tay, úp mặt xuống đất.

_Không được! Bệ hạ! Các ngươi đi đâu - Cảnh tần như hóa điên, chạy tới ngăn đám cận vệ - Không cho phép các ngươi động vào con ta!

Mấy tên cận vệ, thái giám thi nhau giữ chặt Tống Tiên Đào, ả liên tục gào thét hoang dại, cào cấu như một con thú dữ, mặc cho y phục trang sức rơi ra gần hết, cố thoát khỏi vòng vây đang giữ chặt lấy mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top