Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7. Kỳ án Lê Hoa tửu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Khuê vẫn thản nhiên lạ thường, không hiểu nàng ta không biết chuyện thật sự, hay là chỉ tỏ vẻ để người khác tự thú tội. Nhưng dù sao đi nữa, hành động này của nàng ta thật khiến người ta chẳng rét mà run.

***

Hôm yến tiệc ở Nhạc Thiện, có cung nữ trúng độc dược, khắp điện cả kinh, vội mang về cung sai thần y đến khám. Điều đáng nói ở đây là, cung nữ trúng độc khi uống bằng chén rượu phỉ thuý của Tuyên Nhân Phổ Hiếu hoàng đế, những người còn lại đều uống cùng một loại rượu mà vẫn vô sự.

Vụ án gây hoang mang khắp hoàng cung. Chuyện thích khách còn chưa êm thấm, lại có thêm giông tố xảy ra, họ không hiểu nơi đây đang diễn ra chuyện quái quỷ gì nữa, tình hình an ninh trong cung cũng theo đó mà ảnh hưởng ít nhiều.

Ngự thư phòng, canh hai...

_Bệ hạ! Đã có kết quả giám định từ phía phủ nội vụ, cho rằng độc dược không có trong bình rượu, mà được cho là có trong chén ngọc của hoàng đế nhà Nguyên! - một tên thái giám điệu bộ khẩn trương trình tấu với Vương Đạo.

Nghe tên thái giám nói, Vương Đạo vốn đang chăm chú nghiên cứu những quyển sách thì gấp lại. Ánh mắt cũng theo đó chứa đầy sự hoang mang. Chàng nói với tên thái giám.

_Được rồi, lui đi!

Thường ngày, bình sinh giờ này chàng đã nằm yên trên long sàng cùng chăn êm nệm ấm, dạo gần đây phải mất ngủ bởi những chuyện kì lạ xảy ra trong cung. Việc thích khách đột nhập đã là chuyện muôn thuở, dùng độc dược hạ sát cũng là chuyện xuất hiện trăm năm rồi. Điều khiến chàng băn khoăn là việc thích khách hôm trước có mối quan hệ gì với chuyện cung nữ bị đầu độc hôm nay. Hai đối tượng quả thực khác nhau, hung thủ thực sự muốn gì? Và ai là kẻ đứng sau việc này? Nếu là người trong cung, việc nhắm đến Tuyên Nhân Phổ Hiếu là có mục đích gì? Nếu là người Oa Khoát Đài như Thoát Thoát đã nói, làm cách nào để đột nhập vào cung, trong khi tình hình canh gác ở đây không hề đơn giản? Chàng mơ hồ cảm thấy có nhiều uẩn khúc đằng sau chuyện này, đây không phải là một vụ án đơn giản!

_Bang Sin Woo, ngươi nói xem, ai là kẻ chủ mưu việc này? - Vương Đạo vuốt cằm, chàng không khỏi thắc mắc mà quay sang hỏi người hầu cận.

_Nô tài cũng không rõ, chứng cứ hiện tại chưa có, vụ việc này còn rất mông lung nên không dám đoán bừa! - Bang Sin Woo đứng bên cạnh kín kẽ đáp, mặc dù trong lòng hắn đã dần hình thành một câu trả lời.

_Bệ hạ, có ngài Thoát Thoát quân sư nhà Nguyên muốn diện kiến! - trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng bọn thị vệ vang lên từ cánh cửa lại càng trở nên rõ mồn một.

_Cho ngài ấy vào! - Vương Đạo không chần chờ truyền lệnh.

Ngay sau đó, cánh cửa bật mở, một cơn gió mang theo hơi lạnh của đêm khuya thổi đến, mang theo ánh sáng bàng bạc của trăng. Một thân ảnh cao lớn mặc áo đen bước vào, y kính cẩn cúi chào Vương Đạo.

_Được rồi! Quân sư giờ này đến tìm ta, hẳn có chuyện muốn nói? - Vương Đạo không đợi Thoát Thoát mở lời, hỏi thẳng vào vấn đề.

Thoát Thoát trước giờ không quen nhiều lời, y cũng theo đó mà trả lời thẳng thừng.

_Dù sao việc hôm nay cũng liên quan đến hoàng đế nước Nguyên, mong người cho phép thần được tham gia điều tra việc này!

Vương Đạo nghe xong, không khỏi mỉm cười.

_Ngươi cho rằng việc xảy ra hôm nay có liên quan đến hoàng đế Nguyên quốc?

_Đúng vậy! Thần tin chắc chuyện thích khách hôm trước có một mối liên hệ mật thiết với việc này!

Vương Đạo trở nên chăm chú, chàng cúi người xuống chống cằm, trở nên suy tư, cho rằng điều Thoát Thoát nói cũng có phần có lý.

_Lần trước là phóng dao ám sát vua Nguyên, lần này độc dược lại xuất hiện trong chén rượu của vua Nguyên, há chẳng phải đều có ý định tạo phản hay sao? - Thoát Thoát nói tiếp.

_Vậy theo ngươi, tại sao kẻ đó lại muốn giết hoàng đế nhà Nguyên?

_Đôi khi đó chỉ là một bước đệm để tiến đến kế hoạch tiếp theo. Giết ngài ấy cũng chỉ là một mũi tên đánh lạc hướng.

Vương Đạo trở nên im lặng, chàng bận suy diễn đến những nguy cơ có thể xảy ra.

_Thần muốn đưa việc này ra ánh sáng. Nếu không, chẳng những ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng đế nước Nguyên, mà còn liên luỵ đến Nguyên Quốc! - Thoát Thoát nhìn thẳng vào mắt Vương Đạo, giọng nói của y vô cùng băng lãnh, ngữ khí cũng vô vàn lạnh lùng, nhưng chất chứa một ý chí sắt đá không dễ có được.

_Quân sư Thoát Thoát nổi tiếng học sâu hiểu rộng, tinh thông kinh sử, nếu đã nói vậy, ta làm sao ngăn cấm? Chỉ mong ngươi giữ đúng lời nói của mình, sớm tìm ra chân lý, đừng chỉ nói suông mà ảnh hưởng đến uy tín của bản thân - Vương Đạo vốn ngoài cứng trong mềm, bề ngoài chàng nói vậy, nhưng bên trong tin rằng nếu Thoát Thoát bắt tay điều tra thì sẽ sớm có kết quả tốt đẹp.

_Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy*. Lời đã thốt ra không lấy lại được, thần cam đoan sẽ giữ đúng lời của mình.

_Nếu đã vậy, ta tin tưởng giao ngươi nắm giữ toàn quyền điều tra khắp nội mệnh phủ. Ngày mai đem thị vệ lục soát và tra hỏi ở bộ thuỷ tứ y và phía đầu bếp. Mấu chốt sự việc có thể đến từ đó.

Sau khi Thoát Thoát đã rời khỏi, Bang Sin Woo không khỏi khó hiểu nhìn Vương Đạo.

_Bệ hạ, ngài tin tưởng hắn đến như thế sao?

Vương Đạo uống một ngụm trà, thong thả giải đáp câu hỏi của tên hầu cận.

_Lần trước ở đại điện có thích khách, mọi người hoang mang chẳng biết là ai thì hắn đã khẳng định là người Oa Khoát Đài, trong khi cả điện đang phân vân làm cách nào để đột nhập, hắn lại nhanh trí cho rằng có một mật thất ẩn sâu trong núi. Chứng tỏ hắn không những thông tuệ kiến thức sách vở, mà độ am hiểu đường đi nước bước cũng không tồi. Đây quả là một con người xuất chúng! Nếu làm vua một nước, chắc chắn sẽ thâu tóm cả thiên hạ.

Bang Sin Woo cũng gật gù nghe theo. Hắn tin rằng với trí tuệ như thế việc hôm nay sẽ nhanh chóng được đưa ra ánh sáng.

***

Sáng hôm sau, bốn mươi tên thị vệ theo lệnh Thoát Thoát lục soát khắp cung. Việc ly rượu có độc được cho là đến từ bộ thuỷ tứ y và phía đầu bếp. Suốt ba tiếng đồng hồ, việc tra hỏi không hề có dấu hiệu khả quan. Các cung nữ cho rằng mọi việc hôm đó vẫn diễn ra bình thường, cung nữ nhận thức ăn từ phía đầu bếp, đem người nếm thử rồi mới đem dâng vua, hoàn toàn không có chuyện gì bất thường.

Buổi sáng hôm đó, không tìm thấy bất cứ manh mối nào.

***

Nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá, thấp thoáng bóng chim trên từng cành hoa đào trước cửa, lại nghe thấy bên tai tiếng nước chảy róc rách của thác nước gần đó, cung Văn Thuỵ trông thật hiền hoà.

Hoành Khuê ngồi yên trước gương đồng cho đám cung nữ chải tóc. Mái tóc xoã dài đen óng mềm mượt như dòng suối, gương mặt chưa son phấn thanh tú như vầng trăng. Hoàng chiêu nghi không đẹp diễm lệ như Tống quý nhân, không đẹp hoàn hảo như Ki thục nghi, lại chẳng mang nét tinh anh của Đại chiêu viên, ngược lại mang vẻ đẹp trong suốt không chút vẩn đục. Hoàng chiêu nghi hôm nay trông rất thư thái, có thể đoán được tâm trạng khá tốt.

_Heon Ah, tiểu thư họ Lý kia thế nào rồi? - Hoàng Khuê bất ngờ hỏi một trong hai nô tì thân tín nhất của mình.

_À, nô tì sáng nay có thử đi ngang Dương Ninh cung, nghe phong phanh rằng vị tiểu thư đó trúng độc sắp chết đến nơi rồi.

Hoàng chiêu nghi im lặng, trở về trạng thái trầm tư ban đầu. Sáng nay trong cung bắt đầu lan truyền tin cung nữ họ Lee hạ độc vua Nguyên Quốc, không phải là nàng không biết. Hoàng chiêu nghi vốn tinh ý, không khó để nhận ra hành động lấy tay chùi mép ly của cung nữ đó hôm yến tiệc. Nhưng trước giờ nàng ta không phải kẻ lắm mồm, nếu không động chạm đến lợi ích bản thân, tốt nhất nên im lặng vẫn hơn.

Đám cung nữ bới tóc xong, vừa nhìn vào gương đồng lại không nhịn được mà tấm tắc khen vẻ đẹp mỹ mạo của Hoàng chiêu nghi.

Hoàng chiêu nghi cũng thuận theo đó mà nhìn vào gương. Như trông thấy một điều gì đó, nàng ta mỉm cười khó hiểu rồi gọi một trong hai nô tỳ của mình.

_Hong Ah...

_Dạ, nương nương!

Hoàng Khuê ngồi nhích qua một bên của chiếc ghế dài, chỉ vào khoảng trống nói với Hong Ah.

_Lại đây ngồi cạnh ta.

Hong Ah và Heon Ah là hai nô tỳ được Hoàng Khuê yêu quý nhất, bất cứ việc gì cũng tin tưởng giao cho cả hai. Nghe chủ nhân đột nhiên nói vậy, Hong Ah không khỏi bất ngờ, nhưng cũng vâng lệnh ngồi xuống ngay bên cạnh Hoàng chiêu nghi.

Ngồi cạnh Hong Ah, Hoàng Khuê trông cao hơn hẳn. Nàng ta lấy tay vuốt ve nô tỳ của mình một cách trìu mến như đang vuốt lông của một con mèo. Trước hành động quái lạ đó, đám cung nữ xung quanh không khỏi khiếp sợ.

Hoàng chiêu nghi vẫn tiếp tục lấy tay vuốt tóc Hong Ah. Rồi với một động tác không ai ngờ, nàng ta rút từ mái tóc của Hong Ah ra một chiếc trâm cài, theo hành động đó, mái tóc của người nô tỳ xoã tung.

_Chiếc trâm này...thật là đẹp - Hoàng Khuê cầm cây trâm cài trên tay, lật qua lật lại ngắm nghía. Cây trâm bằng đồng khá đơn giản, có gắn một viên ngọc đỏ hình bông hoa.

Đám cung nữ xung quanh cảm nhận có điều gì đó chẳng lành. Đường đường là một phi tần sống trong vàng bạc nhung lụa, nay lại thốt lời khen trước một chiếc trâm cài tầm thường của một cung nữ, há chẳng phải rất đáng ngờ hay sao?

Hong Ah cũng ngạc nhiên không kém, nàng ta mở tròn mắt, lời nói trở nên lắp bắp.

_Đó...đó chỉ là một món trang sức tầm thường của nô tỳ thôi ạ.

Hoàng Khuê lắc đầu, đưa cây trâm trước mặt Hong Ah giải thích.

_Trâm này tuy làm bằng đồng, nhưng bông hoa trang trí lại làm bằng đá spinel*. Loại đá này phải mang từ phương Tây về mới có được. Một cung nữ như ngươi làm sao có được món trang sức đắt giá như thế này? Viên đá kia đã phản ánh tất cả.

Hong Ah giật thót mình như bị nắm trúng điểm yếu, vội vàng quỳ xuống, tóc tai rũ rượi, khóc như mưa.

_Bởi nô tì ngu dốt nên không hiểu chuyện, nô tì sai rồi! Mong nương nương tha tội!

Hoàng Khuê vẫn thản nhiên lạ thường, không hiểu nàng ta không biết chuyện thật sự, hay là chỉ tỏ vẻ để người khác tự thú tội. Nhưng dù sao đi nữa, hành động này của nàng ta thật khiến người ta chẳng rét mà run.

_Hong Ah! Tại sao ngươi lại khóc? Bổn cung đã làm gì ngươi đâu? Ngươi mau đứng lên, giải thích mọi chuyện cho ta rõ nào.

Hong Ah sợ như chết khiếp, nàng ta không đứng lên, mà càng khóc to hơn, hai tay không ngừng vái lạy.

_Nương nương, nô tì biết mình sai rồi. Nương nương tha mạng cho nô tì lần này đi!

Hoàng Khuê thở dài, đặt cây trâm lên bàn, ngữ khí có phần mất kiên nhẫn.

_Ngươi cứ khóc lóc thế này, ta làm sao biết ngươi mắc tội gì mà tha cho ngươi?

Heon Ah bên cạnh có phần ái ngại, nàng ta lên tiếng khuyên bảo Hong Ah.

_Cô mau nói cho nương nương biết đi. Nếu cô biết lỗi mà nhận sai như vậy, nương nương hẳn không xử tội chết cho cô đâu.

Hong Ah cúi gằm mặt xuống, không dám ngước gương mặt lấm lem của mình lên. Tuy đã ngừng khóc, nhưng nói bằng những tiếng nấc nghẹn ngào.

_Nô tì một phút lỡ dại, vì tham lam mà nghe lời Song quý nhân...

Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng Hoàng chiêu nghi cắt ngang, vô cùng tàn nhẫn.

_Đem nó đi khỏi đây! Đừng để ta nhìn thấy nó lần nào nữa.

Nếu nói như vậy, chẳng phải là đem nô tì kia đến Liên Hinh đình* hay sao? Mấy cung nữ không tin vào mắt mình, là Hwang chiêu nghi hiền lành thường ngày đây sao?

Nghe nói vậy, Hong Ah càng khiếp sợ mà khóc rống lên như một đứa trẻ. Nàng ta vừa vùng vằng vừa la hét trong khi bị đám cung nhân lôi đi xềnh xệch.

_Nương nương! Xin người đừng làm vậy! Nô tì biết lỗi rồi! Nô tì hối hận lắm! Sau này nô tì không bao giờ dám làm vậy nữa! Nương nương, xin hãy cho nô tì ở lại, nương nương mới là người chủ tốt nhất của nô tì, nếu đưa nô tì đến Liên Hinh đình, nô tì sẽ không sống nổi!

Hoàng Khuê trước sau vẫn nhàn nhã, nàng ta đứng dậy, ra lệnh cho đám cung nhân dừng lại rồi từng bước tới gần Hong Ah.

Lúc này, gương mặt người nô tì đã trắng bệch, nhìn theo bước chân của Hoàng chiêu nghi bằng đôi mắt tuyệt vọng thoáng chút chờ mong.

_Hong Ah à, ngươi theo hầu hạ bổn cung bao lâu rồi? - giọng nói của Hoàng chiêu nghi vọng từ trên xuống, vẫn mang vẻ tình cảm dịu êm đặc trưng.

_Nô tì... đã theo hầu nương nương...ba năm rồi ạ...

Hoàng Khuê gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

_Ba năm. Ba năm không phải là quãng thời gian ngắn. Ba năm qua, ta đối đãi với ngươi thế nào?

_Nương nương đối xử với nô tì rất tốt...

_Dạo gần đây cách xử sự của ta có điều gì không vừa lòng ngươi sao?

_Không phải như thế, nương nương!

_Thế tại sao lại làm nội gián cho Tống quý nhân?

_Tống quý nhân nói sẽ ban thưởng cho nô tì. Nô tì một phút không suy nghĩ đã nghe lời Tống quý nhân. Quý nhân có nói nếu làm tốt sẽ cho nô tì tuỳ ý lấy mấy món trang sức đơn giản. Nô tì lại không biết rằng cây trâm đó rất quý.

Hoàng chiêu nghi nghe đến đây lại cúi xuống, nâng mặt Hong Ah nhìn thẳng vào mắt mình.

_Ta quên mất ngươi cũng là phận nữ nhi, cũng hứng thú với mấy món đồ làm đẹp này.

Nói rồi nàng ta sai Heon Ah lấy cái tráp vàng đặt trên bàn trang điểm đưa cho mình. Hoành Khuê mở nắp cái tráp, bên trong biết bao là vòng tay, chuỗi hạt, trâm cài bằng vàng bạc châu báu, so với chiếc trâm cài ngọc spinel lúc nãy thì muôn phần diễm lệ và xa xỉ. Hoàng Khuê đưa nó trước mặt Hong Ah.

_Ta sẽ tặng tất cả những thứ này cho ngươi. Ngươi nên nhớ rằng, so với Tống quý nhân thì những thứ này ta không thiếu.

Trước đống trang sức quý báu như vậy, Hong Ah không khỏi hoảng sợ. Hoàng chiêu nghi lại ban tặng hết những thứ này cho nàng ta sao?

_Nô tì không dám nhận đâu, nương nương.

Hoàng Khuê cười nhẹ, đóng cái tráp lại.

_Đối với ta số vàng vụn này chẳng là gì cả. Ta kêu ngươi nhận thì ngươi cứ nhận. Nhưng khi nhận món quà này của ta, tuyệt đối phải nghe lời ta, nếu để ta phát hiện ngươi làm chuyện này một lần nữa, thì đừng trách ta ra tay ác độc.

Hong Ah nghe thế như bắt được vàng, gương mặt trắng bệch trở nên mừng rỡ, không ngừng vái lạy tạ ơn Hoàng chiêu nghi.

_Nô tì tạ ơn nương nương. Nô tì xin hứa sau này sẽ một mực trung thành với nương nương!

Đám nô tì các ngươi thật ngu ngốc quá, chỉ vừa doạ một chút đã sợ chết khiếp. Hong Ah à, chuyện ngươi làm nội gián bổn cung đã biết từ lâu rồi, ngươi nghĩ sẽ qua mắt ta được hay sao? Song quý nhân à, cô có muốn âm mưu gì thì cũng phải nghĩ kĩ một chút chứ! Ta biết từ lâu rồi, chẳng qua chưa tìm được cơ hội thích hợp để vạch mặt mà thôi. Xem ra các ngươi coi thường Hoàng chiêu nghi này quá rồi đấy. Hoàng chiêu nghi đứng dậy, mỉm cười hài lòng. Lại dịu dàng vuốt ve Hong Ah như vuốt một con mèo cưng.

***

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy (Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truý): Ý chỉ một lời khi đã nói ra từ người quân tử thì không thể nào lấy lại được.
Thật ra trong tiếng Hán, chữ Tứ trong câu "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy" mang nghĩa "buông cương" chứ không phải là "bốn", do đó, có thể giải ý câu này là: Một lời nói ra khỏi miệng như ngựa thả cương vô phương kéo lại được.

Đá spinel (ngọc spinel): là một khoáng vật nhôm magie trong nhóm spinel, tính chất trong suốt hoặc mờ. Có nhiều màu sắc: đỏ và hồng đến lam, lục đậm, nâu, đen.

Liên Hinh đình: nơi các cung nữ hay tội nhân nữ trong cung bị đày đến lao động khổ sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top