Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Hồi tâm chuyển ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt đó không hình dung là nam hay nữ, chỉ thấy mắt nhắm nghiền và mấy lọn tóc xoã rũ rượi. Xem ra vẫn còn rất mới, chưa chém được bao lâu, máu thấm đỏ loang lổ cả tấm vải sa. Vô cùng hãi hùng.

***
Song Seon Do liếc nhìn nữ nô tỳ đang đứng dâng cái khay vàng đựng trái cây bằng nửa con mắt. Thứ quả trên khay là vải Tiến Vua được dâng lên hàng tháng. Sáng nay, ả nằng nặc nói muốn ăn trái vải, thế mà đám cung nhân bảo rằng trong cung đã hết rồi, vì là món ăn quý nên số lượng có hạn. Bị ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của quý nhân, nữ nô tỳ chỉ biết cúi mặt khóc trong lòng, mau chóng rời đi chỗ khác, e rằng sau buổi sáng hôm nay sẽ bị một trận huấn xích của nương nương.

Song quý nhân mau chóng lấy lại gương mặt đon đả, tay cầm trái vải mời Wang Yoo.

_Bệ hạ, sáng nay người cho triệu thần thiếp cùng chư vị phi đây, còn có sứ thần các nước hội tụ đông đủ như thế này, ắt phải có chuyện hệ trọng lắm?

Chư vị phi tần cũng theo lời nói của Song quý nhân, đổ dồn ánh mắt về phía Wang Yoo mong chờ câu trả lời. Chỉ có Yeon Hwa điệu bộ không hề tò mò, mới sáng sớm đã được mời đến pháp trường như thế này, lát nữa sắp xảy ra chuyện gì, ả thừa thông minh để đoán được.

_Lát nữa nàng sẽ rõ - Wang Yoo đáp lời mơ hồ, ánh mắt rất nhanh liếc về phía người đang ngồi cầm cây quạt tím ở dãy bàn bên phải.

Song quý nhân chẳng phải đợi lâu, từ phía xa xa đã thấp thoáng thân ảnh áo đen quen thuộc.

_Thế nào rồi? - Wang Yoo sốt ruột hỏi.

Biểu hiện của Tal Tal cũng khiến người ta lo lắng. Chẳng phải hôm nay là ngày xử tội kẻ ám sát vua hay sao? Trong khi trên tay y chỉ cầm một cái hòm nhỏ. Rồi người ta lại tò mò trong cái hòm đó chứa thứ gì.

_Mặt ngươi bị sao thế? Chuyện này là sao? - nhìn thấy vết trầy trên gương mặt quân sư, Yeon Hwa không khỏi tò mò.

Y không nói không rằng, ra hiệu cho tên lính gần đó cầm cái hòm. Cái hòm được đưa trước mặt Wang Yoo, vừa mở ra đã khiến hai người ngồi gần nhất là hoàng hậu không khỏi xanh mặt, quý nhân cũng che miệng như muốn nôn oẹ. Các vị phi còn lại thi nhau quay mặt sang chỗ khác. Biểu cảm đồng loạt như thể vừa xem một thứ rất kinh tởm.

Ở dãy bàn hai bên tả, hữu, vương và sứ thần các nước không khỏi đoán già đoán non.

_Ta đã bảo ngươi phải bắt sống, tại sao lại thế này? - Wang Yoo ngước mặt lên hỏi.

Trong hòm không gì khác ngoài một cái đầu người!

Gương mặt đó không hình dung là nam hay nữ, chỉ thấy mắt nhắm nghiền và mấy lọn tóc xoã rũ rượi. Xem ra vẫn còn rất mới, chưa chém được bao lâu, máu thấm đỏ loang lổ cả tấm vải sa. Vô cùng hãi hùng.

_Trong lúc đem tên này về có một chút chuyện ngoài ý muốn. Hắn rất cứng đầu, liên tục tấn công hạ thần, còn định tự kết liễu trước khi ra mắt bệ hạ, nên thần buộc phải giết hắn, thủ cấp này coi như bằng chứng.

_Ngươi chắc chắn đây đúng là thủ cấp của kẻ đã ám sát vua? - Wang Yoo hỏi lại, dù sao trong chuyện này vẫn còn rất mơ hồ.

_Đúng vậy, chính hắn đã cải trang thương nhân giao vải rồi đột nhập bộ thuỷ tứ y.

Bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán. Ai cũng muốn biết rõ vì sao cái tên ngông cuồng này lại làm chuyện ngu ngốc đến như vậy.

_Hắn là người họ Thái, đến từ Nguyên quốc.

Song quý nhân chống tay lên bàn, tỏ vẻ mỉa mai.

_Chẳng phải ngươi đã nói kẻ đó là người Oa Khoát Đài hay sao?

Wang Yoo nhìn sang ái khanh thay cho câu nói "Đừng nói nữa". Song Seon Do có chút biết điều liền ngưng bặt.

Phía dãy bàn bên dưới, nam nhân gấp cây quạt tím lại, chàng ta bình thản đứng dậy như không màng đến việc mình đang là người bị chú ý.

_Gần đây nội bộ Nguyên quốc có một vài chuyện lục đục xảy ra. Tên này chỉ là một thủ phạm đứng đằng sau vụ này. Chuyện này là một vết nhơ đáng xấu hổ của triều đình nhà Nguyên, nếu nói ra ở đây e rằng sẽ gây phiền hà đến quý quốc, ngày hội ăn mừng của chúng ta cũng sẽ mất vui. Mong đệ xem như chuyện này chấm dứt ở đây, về phía Nguyên quốc mình ta lo liệu vẫn được.

Nghe Ta Hwan nói có lý, Wang Yoo cũng không muốn kéo dài câu chuyện rắc rối lằng nhằng này thêm nữa, bèn nhanh chóng hạ lệnh.

_Nếu sư huynh của ta đã có ý tốt như vậy, ta cũng chẳng có lý do gì mà không thuận theo. Ta truyền lệnh vụ án này khép lại tại đây. Cho người xuống hình lao thả hai vợ chồng Park Yong Cheon, thưởng một trăm lạng bạc xem như bồi thường.

Yeon Hwa tròn mắt nhìn Wang Yoo. Đến khi nghe chàng ta hỏi câu "Hoàng hậu, có gì muốn nói?" thì ả ta mới lắc đầu mà quay sang nơi khác. Chuyện này ả còn chưa kịp đổ tội sang thục phi đã mau chóng kết thúc, giống như làm mất đi một miếng mồi ngon vậy, bảo sao ả không tức cho được? Mà cái tên họ Thái từ Nguyên quốc thế nào mà lại sang đây, trong lòng ả vừa sôi sục một cục tức lẫn một dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng vì quá bận tâm đến việc làm cách nào để trừ khử thục phi, ả quên mất không nhận ra trong việc này có điều bất thường. Một mặt ả muốn phản đối, nhưng sĩ diện khi nhìn thấy vua quan các nước, ả lại thôi. Cuối cùng đành chịu ngồi yên để mất một cơ hội nghìn năm có một.

So với hoàng hậu, Song quý nhân tức thì có đôi chút, nhưng ả vẫn lạc quan nghĩ rằng mình còn nhiều cơ hội. Về cơ bản thì địa vị của thục phi vẫn đứng sau ả mà thôi. Cũng như hoàng hậu, quý nhân không nhận ra mình đã bị che mắt.

Còn Hwang chiêu nghi, nàng ta vẫn luôn thông minh hơn. Trong lòng nàng ta không ngừng đặt câu hỏi "Vì sao vụ án này mới bắt đầu phía Nguyên quốc làm dậy sóng cả hoàng cung, đến hôm nay lại vội vàng kết thúc một cách yên ả đến như vậy? Vì sao kẻ phản nghịch lại đến từ Nguyên quốc chứ không phải Oa Khoát Đài như ban đầu suy đoán? Vì sao không giải kẻ có tội bằng xương bằng thịt đến đây? Sự cố xảy ra giữa đường là vô tình hay cố ý để làm lý do nguỵ tạo chứng cứ?" Tất cả còn quá mịt mờ, nhưng lệnh vua đã truyền, nàng ta cũng không muốn cãi lại.

Điện Hoà Kính...

_Thủ cấp đó ngươi lấy ở đâu ra? - Ta Hwan nhìn quân sư áo đen với vẻ mặt nghiêm trọng.

_Sáng nay thần có đi ra kinh thành, vừa hay nghe xôn xao chuyện ở phủ vị quan nọ có xử chém một tên nô lệ tội cả gan đánh cắp món đồ gia bảo quý báu của tiểu thư, thần đã phải trả một lượng vàng cho tên đao phủ thì hắn mới chịu giao thủ cấp cho.

Ta Hwan nghe xong, trong lòng không khỏi đắc ý, gật đầu.

_Xem ra lần này trời đã phù hộ chúng ta. Tal Tal, ngươi vất vả rồi.

_Đây chỉ là bổn phận của hạ thần mà thôi - quân sư áo đen nói câu đó, trong đáy mắt cũng thấp thoáng ý cười dìu dịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top