Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung phi không chỉ bắt Thiện Lâm làm lao dịch bảy ngày đơn thuần, mà còn phải là vừa làm vừa lẩm bẩm đọc cung quy trong miệng, các nơi cần lau dọn bao gồm khung viên Thái Cực điện, hoa viên và hồ sen, thỉnh thoảng sẽ cho nữ quan tới giám sát nàng từng chút một.

Ông trời không bạc đãi người vô tội, vậy nên khí trời hôm nay không nắng không mưa, mát mẻ thông thoáng, lòng người cũng cảm thấy thoải mái, có tâm trạng thư thái thì việc nặng nhọc tới đâu cũng sẽ hoàn thành dễ dàng hơn.

Hơn nữa từng một thời dầm mưa dãi nắng, mấy việc này đối với Thiện Lâm không phải là điều gì quá khó khăn, nàng tự thấy bản thân so với đám tiểu thư đài các nhà quyền quý kia khác hẳn.

Cái duy nhất mà nàng xót... có lẽ là đôi tay này, thứ mà nàng luôn trân trọng nay phải gánh vác mấy vật nặng nề đến sưng tấy, nhìn mà có chút không đành lòng.

Hăng say lau dọn từ hồ sen tới hoa viên, lưng nàng sau hai canh giờ đã muốn gãy, cả thân thể mệt nhừ, đôi tay đến lúc này đã đầm đề mồ hôi, không còn tí hơi sức làm tiếp, Thiện Lâm đành phải ngồi xuống bên chân cầu nghỉ ngơi một lát, công việc cứ tạm để đó.

Có một cung nữ đang quét dọn gần đó tình cờ bắt gặp nàng, tò mò tới gần mấy bước, buông lời hỏi: "Hình như người là Tài Nữ, sao lại phải ở đây làm mấy việc nặng nhọc này?"

Thân là Tài nữ, trước mặt người ngoài không được có biểu hiện quá xộc xệch thiếu lễ nghi dù là lúc nào, Thiện Lâm lòng bất mãn với đóng quy tắc rắc rồi nhưng vẫn cố thẳng lưng dậy, vén lọn tóc hơi rối lên, cười e ngại: "Là ta phạm cung quy, bị Quý Phi trừng phạt."

Cung nữ nọ tỏ ra hết sức ngạc nhiên, mắt căng tròn trầm trồ bảo: "Thật vậy ư? Xem ra tiểu chủ còn may mắn chán, bệ hạ mới lên ngôi, Quý phi chỉ vừa được đảm nhiệm trọng trách quản lý hậu cung nên bất kỳ chuyện gì cũng nghiêm khắc, người bị phạt làm việc thế này là rất nhẹ đấy."

Một nữ quan khác khi đi ngang cũng tiếp lời:

"Đúng vậy đó, tiểu chủ đúng là may mắn, hồi ở Đông cung nhập tuyển phi tần cho bệ hạ, có một vị Tài nữ phạm lỗi nhỏ đã bị Quý phi dùng lý do không hợp lễ đức mà trục xuất khỏi Đông cung, cả đời không thể nhập cung nữa, ô ếu thanh danh cả nhà, đúng là đáng thương."

Không ngờ họ Chung đó tàn nhẫn tới vậy, thà là phạt đòn, làm lao dịch, thân phận Tài nữ mang cả vinh quang gia tộc vào cung, bị phế truất là cách hạ nhục nặng nề nhất, còn mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ chứ?

Thiện Lâm cười trừ, không muốn bàn thêm về việc này, sau khi lấy lại sức liền nhanh chân tiếp tục công việc, nàng xách thùng đi đến giếng nước, bỏ nước vào, thùng gỗ này lúc trống không nhẹ như bâng, lúc đầy nước thì nặng như tạ, phải dùng tới hai tay mới cầm lên nổi.

Mới mấy bước mà Thiện Lâm đã cảm nhận được da tay mình như muốn rách, lòng dâng lên tia xót xa vô bờ bến, nàng chưa bao giờ ngại nặng nhọc hay đau đớn, nhưng điều nàng sợ nhất là không được vẽ tranh nữa, đôi tay đối với việc thi hoạ vô cùng quan trọng, bấy lâu nay nàng luôn bảo quản chăm sóc kỹ lưỡng, không ngờ được mời vào cung mấy tháng lại bị phạt làm chuyện khiêng vác ảnh hưởng tới tay chân.

Vậy mà có người dám bảo sống trong cung rất sung sướng...

"Trong cung rất tốt, có cảnh đẹp, có người hầu hạ, được ăn sung mặc sướng. Lâm à, sau khi vào cung con sẽ có cuộc sống mới, hãy quên hết những chuyện không vui ở đây, cố gắng sống cho bản thân mình, đừng vì bất kỳ ai khác..."

Mấy lời nói trong quá khứ bỗng dưng ùa vào trí óc, Thiện Lâm ngừng bước, đặt thùng nước xuống, nhớ ra đây là lời là căn dặn của Lâm ma ma trước ngày nàng nhập cung, tính ra sắp gần nửa năm rồi không được gặp lại, không biết bà ấy hiện tại thế nào? Sống có tốt hay không? Có bị bạc đãi hay không?

Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu nàng mà không có câu trả lời nào thích đáng...

Lâm mẫu là người nàng thương nhất trên đời, còn hơn cả mẹ thân sinh, bà ấy cũng chăm lo nàng hệt như đối với con gái ruột, đôi lúc có hơi phiền phức, giờ cách biệt rồi lại sinh ra nhớ nhung khôn xiết, Thiện Lâm luôn ngầm cầu mong bà ấy bất cứ lúc nào cũng sẽ được hạnh phúc hân hoan, bách niên trường thọ.

Không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa, nàng phải nhanh tay làm cho xong phần công việc còn lại, nhìn thùng nước nặng nề dưới đất mà tâm nặng trĩu muốn bỏ cuộc, chỉ đáng tiếc đây là việc bắt buộc, không thể nào buông xuôi được.

Mặc kệ đôi tay đáng thương bị dày vò bởi sức nặng của cái thứ rồ rề kia, nàng dùng hết lực khiêng lên, chân chao đảo mấy bước, suýt chút đã té.

Không được bao lâu, sự nặng nề ở dưới tay tự dưng nhẹ bẫng đi, Thiện Lâm thấy hiếu kỳ, ngước xuống mới phát hiện có một đôi tay nhỏ đang khiêng giúp mình.

Gương mặt trái xoan hồng hào khả ái, mang nhiều nét thẹn thùng khiến người ta không nỡ ghét bỏ, mắt tròn xoe tựa ngọc trai chằm chằm nhìn Thiện Lâm, môi chúm chím như quả nho mấp máy: "Tiểu chủ..."

Thanh âm nghe qua giống như tiếng chuông nhỏ, ngân nga hết sức êm tai, Thiện Lâm không khỏi ngạc nhiên vì nữ tử trước mặt, mắt mở trừng nói: "Là em sao?"

An Ly nhanh tay giành lấy xô nước trên tay tiểu chủ, cười nói: "Để nô tỳ làm giúp người!"

Bản thân mệt nhừ chẳng còn sức, Thiện Lâm không ngại buông tay để An Ly làm thay, còn không ít chỗ cần phải lau dọn, một mình nàng sợ là khó lòng làm hết trong hôm nay, thôi thì cứ làm phiền nó một chút vậy, nàng sẽ hậu tạ sau.

Ưu điểm của Thiện Lâm chính là nhiệt tình hào sảng, nói chuyện thoải mái dễ khiến cho người yêu thích, vị nữ quan giám sát trò chuyện cùng nàng một buổi giờ không biết từ lúc nào cũng trở thành thân thiết, vả lại nàng ta không thích họ Phương lắm, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở chuyện An Ly tới giúp.

Có thêm người trợ giúp, Anh Thiện Lâm như được tiếp thêm sức mạnh, chỉ trong vòng gần một canh giờ sau đó cả khu vực hồ sen gần như sạch bóng, bụi cát quét gọn, hoa cỏ được tưới đầy đủ, các dãy cầu thang cũng được lau sạch sẽ, nhờ có An Ly tháo vác cả.

Tính luôn cả khoảng thời gian có An Ly phụ giúp, mọi công việc hoàn toatn xong xuôi trong hơn năm canh giờ*.

(*) Năm canh giờ = mười tiếng

Chuyện cuối cùng cần làm chính là mang trả mấy xô nước này về vị trí cũ tại giếng nước ở Hậu Hoa viên, khung viên lớn nằm khuất đằng sau Ngự Hoa viên.

Trái ngược với Ngự Hoa Viên cây cối xum xuê, cảnh quang tuyệt mỹ và một hồ sen linh khí thịnh vượng, sắc trời mát mẻ, Hậu hoa viên lại mang theo bên mình vẻ tịch mịch buồn không tả nổi.

Thiện Lâm chỉ biết là vào thời tiền triều, Hậu hoa viên từng xảy ra một vụ hoả hoạn lớn, từ đó bị bỏ hoang cho tới tận bây giờ, nơi đây phong cảnh cũng đẹp đẽ nhưng âm khí trùng trùng, rất ít khi có người lui tới, vì trong cung từng có vô số lời đồn về hồn ma của những người bỏ mạng trong vụ hoả hoạn năm đó.

Đặc biệt là Lăng Quý phi chết vô cùng thê thảm, nghe nói nàng là đệ nhất sủng phi của tiên hoàng, nhưng gia tộc mắc tội khi quân mà dẫn tới nàng bị tiên hoàng khiển trách, thất sủng từ đó, thế là ngày ngày nàng ra hoa viên đàn vài khúc oán thán bi thương, không ai ngờ rằng vì sự cố đèn đuốc mà khiến cho mấy cây mai bốc cháy dữ dội khó lòng dập tắt, hồng nhan cứ vậy chôn vùi nơi biển lửa, ôm đàn tự thiêu.

Lời đồn đãi về ma quỷ từ đây sinh ra...

Có vài thái giám trực đêm kể là họ thường xuyên nghe thấy có tiếng gảy đàn tại đây mỗi đêm, làm cho ai nấy sởn tóc gáy, nơi này vốn lạnh lẽo nay lại càng đáng sợ hơn sau mấy lời truyền miệng từ lũ nô tài.

Thiện Lâm tuy bất an nhưng không đến mức sợ sệt, hiện tại mới chiều tà, làm gì có ma quỷ nào xuất hiện được? Nàng cứ vậy dọc theo con đường làm bằng đá hoa đi sâu vào nơi hậu viên vắng vẻ, nhìn thấy cảnh vật nơi đây cũng không tệ, có hoa lá, có phong cảnh hữu tình, chắc là đã được tu sửa sau đám cháy, chỉ là chẳng ai chịu tới thôi

Không chim chóc, không hồ điệp, không người, hậu hoa viên cứ như thế giới cách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt ồn ào hoàng thành bên ngoài, tĩnh lặng tới mức làm cho người vốn can đảm là Thiện Lâm phải lạnh người.

Bỗng chẳng biết từ đâu văng vẳng đến bên tai nàng tiếng đàn trầm buồn tha ...

"Tiếng ai tê tái tận tâm ca...
Thuyền quyên bước nhầm kiệu hoa lầu...
Cam tâm chôn vùi đất tha hương...
Quỳnh lâu ngọc vũ mặc người giẫm...
Hoa sắc chôn vùi chốn bùn ao..."

Thiện Lâm rùng mình chôn chân một chỗ, tay run đến co giật, lắng tai nghe kỹ hơn thì nghe ra rõ mồn một giọng hát trong trẻo đang nhịp nhàng đang hát khúc Thuyền Quyên, một khúc nhạc nói về phận hồng nhan phải hy sinh trong chính trị, lời ca oai oán da diết, mềm mại hơn cả dòng suối hiền, nếu ở một mỹ cảnh nào đó có lẽ sẽ được người người chiêm ngưỡng ca tụng, nhưng nếu là ở cái chốn hậu hoa viên không người này... tiếng đàn kia... tiếng hát kia... là của ai?

Nhớ lại câu chuyện về oan hồn Lăng Quý Phi, toàn thân nàng liền thấy lạnh ngắt, mặt mày xanh mét kinh hãi.

Từ lần chứng kiến cái chết của Hồ hoàng quý phi cùng với bao nhiêu đêm ác mộng liên miên, đến hôm nay cuối cùng Thiện Lâm cũng biết sợ ma sợ quỷ là cảm giác gì...

Muốn quay đầu chạy đi, tuy nhiên đâu đó lại có một lực cản ngáng chân Thiện Lâm lại, lòng thầm cảm thán âm điệu kia quá tuyệt vời, từng nhịp rõ ràng, êm dịu đi sâu vào lòng người. Đáng sợ thì đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận được tiếng đàn ấy là cực phẩm, nếu thật sự là oan hồn Lăng phi, nàng tin chắc thuở còn tạ thế ắt hẳn bà ấy là một cao thủ cầm nghệ xuất chúng.

Chẳng biết từ khi nào, giai điệu gần như cướp đi linh hồn của Thiện Lâm, làm nàng phải say mê điên đảo, nóng lòng nhấc bước dồn dập muốn đi theo âm đàn để được chiêm nghiệm kỹ hơn, cái cảm giác sao mà giống y hệt với lúc nghe thấy tiếng sáo trên Ngọc Quang đài vậy, nàng cũng bị tiếng sáo trầm bổng câu dẫn đi như thế.

Lần trước sơ xuất để người thổi sáo đi mất không tăm hơi, lần này nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thấy mặt cao nhân. Mặc kệ là người hay ma, hôm nay nghe được chính là diễm phúc mấy đời của họ Anh này...

...

Giai điệu ngân vang dẫn dắt Thiện Lâm vào một rừng hoa anh đào hồng tươi, nàng đi sâu, thật sâu vào bên trong, cho tới khi đến được một khung đình nhỏ nằm ở giữa hoa viên, bên trong là một nữ nhân thân bận bạch y trang nhã đang ngồi khảy đàn tranh, thời khắc này nàng mới biết được mình gặp được người mình muốn gặp.

Thịch!

Không có bất kỳ một mỹ từ nào có thể hình dung ra được vẻ đẹp của nữ nhân trước mắt, càng không ai có thể sánh được với nhan sắc của nàng.

Trong một khoảnh khắc, Thiện Lâm dường như đã đứng hình...

Gió thu xào xạc làm những cánh hoa anh đào đẹp đẽ tung bay, thiếu nữ mình liễu như bông, phiêu diêu trong sắc thu trữ tình trầm buồn, da nàng trắng tựa hoa lài, mắt xanh óng ánh không khác gì hạt ngọc minh châu xanh, môi anh đào hồng nhạt, điệu bộ cử chỉ nhẹ nhàng thanh nhã toả ra khí chất tiên nữ bất phàm.

Nét mặt nàng mang nét vẻ u buồn lặng lẽ khó giải thích, thân mặc y phục trắng hồng xen kẽ, mái tóc mềm mượt xả dài phấp phới theo gió, càng làm nàng cách biệt so với trần tục tầm thường.

Lúc gặp được Chung phi, Thiện Lâm từng cho rằng nàng ta là nữ nhân xinh đẹp nhất mà mình đã từng gặp trong cả cuộc đời này và mãi mãi về sau cũng sẽ khó có ai bì kịp, thế nhưng sau ngày hôm nay, ý nghĩa đó buộc phải lệch đi một chút.

Nếu so sánh hai người ấy với nhau, Chung phi là nét đẹp diễm lệ, sắc nét kiêu ngạo của Tu Hoa* như Dương Quý Phi.

Thì nữ nhân nọ ắt hẳn chính là vẻ đẹp Lạc Nhạn*, mang máng ưu tư của Vương Chiêu Quân mà người người thường ca ngợi.

Cả hai người họ khó lòng mà nói ai đẹp hơn ai, mỗi người một vẻ bất phân thắng bại.

(*) Tu Hoa: khiến hoa phải xấu hổ.
(*) Lạc Nhạn: khiến chim nhạn sa xuống đất.

Thảo nào Thiện Lâm cứ luôn thắc mắc vì sao quanh đây không thấy chim chóc tung bay, hoá ra là do nữ nhân nọ một mình một cõi, tô điểm cho cảnh vật vốn hoang vắng này trở thành tiên cảnh nhân gian.

Đến thân nữ nhi như Anh Thiện Lâm này còn phải động lòng, huống hồ là nam nhân thiên hạ...

Một mỹ nhân sắc nước hương trời, không phải tiên nữ thì thôi, sao của thể là ma quỷ được chứ?

...

Dừng đàn, Nam Hải Nghi suốt cả buổi cứ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác hết sức khó chịu, nàng liền ngước mắt lên, quả nhiên phát hiện ra có khách không mời ở đây.

Thiện Lâm còn chưa hết ngẩn ngơ, lúc tiếng đàn đột ngột ngừng nàng mới bừng tĩnh lại, hồ hởi bước đến gần vỗ tay cười tán dương:

"Tiếng đàn của vị đây đúng là đúng là tuyệt phẩm nhân gian!"

Đột nhiên có một kẻ lạ mặt đến ngay trước mắt cất lời khen thưởng, Nam Hải Nghi không khỏi sinh lòng đề phòng mà nhìn nữ nhân nọ bằng ánh mắt dò xét.

Cái người đang vỗ tay kia mặt mũi thanh tú, làn da tuy không quá trắng sáng nhưng rạng rỡ bắt mắt, đôi mắt tròn xoe cùng với tròng mắt long lanh tựa hạt châu trân quý, sóng mũi thẳng gọn, môi anh đào, ngũ quan mang đôi nét tinh nghịch, tươi tắn, đồng thời có gì đó rất cứng rắn ương ngạnh, dù thân bận cung phục màu hồng yểu điệu nhưng không hề có tí uỷ mị yếu đuối nào.

Về dung mạo, không tới mức gọi là xinh đẹp mỹ lệ, có điều quanh nàng có thứ khí chất thật đặc biệt, nụ cười ấy toả nắng như ánh nắng ban mai, khiến cho người ta thấy ấm áp cả người, thật dễ gây thiện cảm cho mọi người, dùng câu dương quang rực rỡ để miêu tả là hợp nhất.

Tổ chế Vạn Thành quốc Hải Nghi có tìm hiểu sơ qua, từng kiểu trang phục kiểu cách đều được thiết kế theo từng thân phận riêng, y phục người nọ mặc khá giản đơn, đáng chú ý nhất chỉ có bông hải đường trắng cài ở trước áo, còn hoạ tiết xiêm y là mấy hình hoa lài nhỏ, đoán chừng nàng ta chắc chỉ là Tài Nữ, không phải phi tần nào cao quý, vì vậy sự đề phòng của nàng nhanh chóng giảm đi, ảm đạm trả lời: "Quá khen rồi... không tới mức đó đâu."

Dứt câu đó, Hải Nghi bất chợt nhớ ra khi còn ở mẫu quốc, không phải nàng đang tự mãn, nhưng xét về khả năng kỳ nghệ, đặc biệt là đàn thập lục, nàng chính là quốc thủ, trên dưới Nam tộc nữ nhân nào đọ được với nàng chứ?

Thiện Lâm mê mẩn nghiền ngẫm lời hát tiếng đàn vừa rồi, nhìn qua cây đàn tranh nằm trên bàn gỗ, không nhịn được mở lời hỏi: "Khúc đàn vị đây vừa đánh là..."

"Thuyền Quyên khúc..."

Giọng vị tiên nữ mềm mại dễ nghe không thua gì rượu nữ nhi hồng, nồng nàng đã diết chuốc say người nghe, nàng ta ôm đàn đứng dậy, nói tiếp: "Khúc nhạc này nói về một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, là đại tiểu thư của một nhà danh môn sa sút, bị ép gả cho nhà phú hộ ngang tàng trong vùng, đoá hoa xinh đẹp ở chồn bùn lầy chính là như thế..."

Hôm nay tâm trạng nàng u uất khó thể diễn tả, nghe nói Hậu Hoa Viên vắng vẻ ít ai qua lại nên mới ra đây tấu vài khúc giải sầu, không ngờ cuối cùng vẫn là bị người ngoài tới đây làm phiền...

Tuy đối phương có hơi thô lỗ, nhưng không hiểu sao nàng khi không thấy khó chịu lắm, nhớ lúc ở nước Vạn Nam, nàng chỉ là một đứa vương nữ con của một cung phi thất sủng qua đời từ lúc, phụ vương không để nàng vào mắt, những người khác cũng không cần chú tâm, đến khi trưởng thành nổi danh lên là mỹ nhân nổi tiếng của vương cung, nam nhân đối với nàng si mê, bị nhi chướng mắt khó chịu, có bao nhiêu người nhìn vào tài năng của nàng mà đánh giá chứ?

Phảng phất ở nơi đáy lòng Hải Nghi thật sự có đôi chút hứng khởi...

Còn Thiện Lâm, nàng suy nghĩ còn hơi vô tư nên không đoán ra được tâm tư sâu xa của nàng nhân kia, chỉ cười bảo:

"Vị đây có thể cho muội biết tên không? Sau này nếu chị tiếp tục đến đây đánh đàn, ta nhất định sẽ là khán giả đầu tiên tới nghe!"

Nhìn từ đầu tới chân, nữ nhân đối diện trông có vẻ thật thà, không hề giống người xấu hay có mục đích gì, ngược lại còn làm Nam Hải Nghi thoải mái mỉm cười:

"Ta là Nam Tiệp dư Bách Hợp điện, Nam Hải Nghi..."

Chữ Nam làm không gian trầm lắng đến lạ thường, thân phận nữ nhân địch quốc này, sợ là mười người nghe đã bỏ chạy hết mười người, Nam Hải Nghi không còn thấy lạ gì nữa.

Nhưng điều ngạc nhiên... là người nọ chẳng hề tỏ ra kinh hãi gì hết, ngược lại còn tròn xoe mắt ngưỡng mộ hơn...

...

Chỉ một nụ cười nhẹ của tiên nữ, Thiện Lâm hoàn toàn biến thành người vô hồn, lòng phấn khích tự hỏi sao trên đời này lại có một nữ tử xinh đẹp như vậy? Đúng là khiến cho chúng sinh phải điêu đứng.

Xuất thân Nam thị sao? Nó không hề làm Thiện Lâm nao núng hay e dè, thậm chí còn sinh ra hứng thú nhiều hơn.

Tuy nhiên, hứng khởi đến đâu cũng phải dẹp qua một bên, cung quy là quan trọng nhất, Thiện Lâm lùi ra mấy bước, nhún người nhẹ:

"Tài nữ Thái Cực điện Anh Thiện Lâm bái kiến Nam Tiệp dư!"

"Tài nữ? Cô mới nhập cung à?" Hải Nghi hỏi.

"Dạ phải.." Thiện Lâm cười lộ ra hàm răng trắng sáng, đáp: "Em đây vào cung hơn bốn tháng, dạo trước nghe nói có một Tiệp dư từ Vạn Nam tiến cung, không ngờ tỷ tỷ đây mỹ mạo tuyệt thế, còn kỳ nghệ xuất thần, được tận mắt chứng kiến thật là vinh hạnh..."

Hải Nghi đối với ca tụng mỹ miều luôn không quá thích ứng, nhất là một người quá người trực tiếp không nề hà như thế kia, làm nàng ngại ngùng nghiêng mặt xoay đi.

"Vương nữ! Vương nữ!"

Tiếng nói khàn khàn đặc trưng của Linh Sang phía sau vang đến, ả ta đã tìm vương nữ của mình khắp nơi, mừng rỡ chạy đến bên chủ nhân, thở phào: "Thì ra người ở đây, vương nữ à, trời sắp tối rồi..."

Lúc này Hải Nghi mới chợt nhận ra mặt trời từ sớm đã lặng xuống, chỉ còn chút ánh sáng vàng cam, chỗ này vắng vẻ, ở lâu sẽ không tốt, đành gật đầu, nhìn nữ nhân nọ thêm một lần rồi mới chịu quay về điện Hợp Hoan.

Linh Sang thấy có người ngoài nên vô cùng cảnh giác, ánh mắt đề phòng chòng chọc về phía đối phương như muốn cảnh cáo, cẩn thận dìu chủ nhân của mình đi.

Hải Nghi vẫn giữ nguyên một bộ dạng lễ tiết trầm tĩnh, dù là đi đứng hay nói chuyện đều không hề có một chút hấp tấp nào, đợi tới lúc cả hai đã đi được một khoảng khá xa nàng mới dừng bước, ghé qua thỏ thẻ với Linh Sang đi cạnh:

"Linh Sang à..."

"Vương nữ có gì căn dặn?"

"Sau này..."Hải Nghi kéo dài giọng, lại liếc ra sau lần nữa, nói tiếp: "Sau này khi ra ngoài, muội nhớ trang điểm ta thật nhợt nhạt, càng kém sắc càng tốt nhé..."

"Tại sao?" Linh Sang thấy khó hiểu, vương nữ xinh đẹp thướt tha, còn là đệ nhất tài nữ Vạn Nam, người người đắm say, bây giờ lại muốn che giấu đi dung nhan, thật đáng tiếc quá.

"Cứ làm theo lời ta..."

Linh Sang sau đó cũng hiểu nguyên do đằng sau, nơi đây là Vạn Thành, không phải Vạn Nam, không phải chỗ để nàng phô trương nét đẹp hay thể hiện tài mạo khiến người ta chú ý.

Huống hồ, Nam Hải Nghi là người có lòng tự tôn cao, không phải nàng ghét người vừa rồi, chỉ là nhìn cách đối phương nhìn chằm chằm mình khiển nàng nhớ tới cái hôm tấn kiến hoàng hậu ở cung Thượng Dương, bị người ta nhìn chăm chăm đánh giá, nàng cảm thấy tôn nghiêm mình như bị mất hết...

....

Cho tới giờ Thiện Lâm vẫn bất động một chỗ, hồn lìa khỏi xác còn chưa chịu quay về, do tâm trí nàng quanh đi quẩn lại chỉ có hình bóng nữ nhân ấy mà thôi.

Đẹp thật... đây là suy nghĩ duy nhất lấp tới lặp lui trong tiềm thức Thiện Lâm.

Kể từ lần đầu gặp Chung phi, đây là lần thứ hai Thiện Lâm choáng ngợp trước diện mạo của một người.

Về người họ Nam đó, tuy nàng không cười, giữ mãi một vẻ băng lãnh nhưng không hề bị kém sắc, ngược lại còn khiến cho khí chất bao bọc quanh nàng trở nên cao quý bất phàm hơn hơn...

"Tiểu chủ!"

Bị khều vai, Thiện Lâm giật mình, quay lại mới thấy An Ly đang đứng sau lưng mình, lo lắng hỏi: "Sao tiểu chủ còn chưa về?"

Hồn vía nay đã quay lại, Thiện Lâm vỗ vỗ mặt, lưu luyến nhìn về đằng xa, trầm giọng:

"Ta đi ngay đây..."

------

Theo luật lệ hậu cung Vạn Thành, mỗi ngày sáng sớm chư phi hậu cung phải tề tựu lại Thượng Dương cung để thỉnh an nhằm tỏ lòng tôn kính với chính cung, cái quy định rườm rà này qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, làm một số người lười nhác thấy hết sức phiền phức.

Sáng sớm, sau khi mục dục canh y, Lý hoàng hậu mang theo tinh thần ểu oải đi ra khỏi tẩm điện, nàng không biết vì sao gần đây cứ luôn thấy mệt mỏi trong người, phải cố gắng bày ra vẻ nghiêm trang nhất lướt qua từng cung phi, hướng tới bảo toạ rồi ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấm nháp:

"Các chị em hôm nay đến sớm nhỉ, bản cung còn chưa thay phượng y xong mà đã đủ mặt rồi."

Chung Quý phi giật giật mắt phượng cố nén cơn tức giận vào trong bụng, nhớ trước đây rất nhiều lần nàng bị ai đó trách móc việc mình được hoàng đế sủng hạnh mà quên đi bổn phận thiếp phi, giờ thì hay rồi, đêm qua hoàng đế nghỉ lại Thượng Dương cung một đêm thôi mà giờ đã có người làm lỡ giờ thỉnh an, nếu biết trước thế này chẳng thà nàng đi cố tình tới trễ còn tốt hơn.

"Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, được diện kiến phượng nhan là phúc tu bốn kiếp, chúng thần thiếp đợi đến bao lâu cũng được..." Suy cho cùng chỉ có Diêu phi bình thường thân thiết với hoàng hậu tỏ ra hồ hởi một chút.

Giờ này còn sớm, trong nhóm phi tần tới thỉnh an có vài người còn gật gù chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, ngay đến hoàng hậu và Chung phi đều chỉ mới thức giấc không lâu nên chưa có nhiều sinh khí, bầu không khí chính điện vì thế mà rơi vào trầm lặng tẻ nhạt.

"Bản cung nghe nói hôm qua Điền Thanh công chúa lại phát bệnh, bây giờ ổn hơn chưa?" Hà phi ngồi kế bên Diêu phi, tiện thể hỏi thăm về tiểu công chúa.

Có đề tài để tán gẫu, Diêu phi hơi mím môi, nhẹ nhàng đáp: "Ngự y nói chỉ là sốt vặt, không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe, đa tạ Đức phi quan tâm."

Chung Phi liếc quá Diêu phi, tặc lưỡi hai cái, nói bằng giọng quở trách: "Không biết Thục phi chăm con thế nào, cớ gì mà lại công chúa điện hạ cứ đau bệnh quanh năm suốt tháng mãi thế? Bệ hạ sẽ đau lòng biết chừng nào, hãy học tập Đức phi kìa, Đại hoàng tử mới ngoài một tuổi mà đã khỏe mạnh cường tráng, còn biết đi đứng vui đùa, còn Công chúa cũng một tuổi rồi mà ngày nào cũng nằm lì một chỗ, không thì chỉ bò tới bò lui, khômg có tiến bộ gì..."

Diêu Thục Phi cụp mắt tỏ vẻ ủy khuất: "Là muội vô năng, không biết chăm sóc cho công chúa..."

"Công chúa là thân nữ nhi, thể trạng khác nhau, làm sao lại đem ra so sánh với đại hoàng tử?" Lý hoàng hậu chen vào, bực dọc nhìn qua Diêu phi:

"Còn nếu thấy bản thân không chăm nom nổi thì cứ giao đến Bách Tử điện, để cho các nhũ mẫu chăm sóc, cần gì phải giữ khư khư bên mình thế?"

Chung Quý phi bóc hạt sen trên đĩa cho vào miệng, bật cười: "Con mình cơ mà, có ai lại muốn đem đi cho người khác nuôi chứ, huống hồ là đám nhũ nương, người nhiệt tình, kẻ qua loa, ngày xưa Mục Thành vương tứ điện hạ của tiên hoàng từ nhỏ cũng giao cho đám nhũ nương không ra gì chăm sóc, khi lớn lên trở thành kẻ khờ khạo nhút nhát, thủ đoạn hại người như thế, có tấm gương sáng của người đi trước, chẳng ai dại dột để con mình bị người ta hại cả..."

Mục Thành vương là con trai thứ tư của tiên hoàng Thái tổ hoàng đế, do sinh mẫu là Mạnh thị xuất thân thấp kém không đủ tư cách nuôi con nên buộc phải giao cho nhũ nương Bách Tử điện, Mạnh thị là cung nữ theo bồi giá bên cạnh Đào phi, vì căm tức Mạnh thị dám qua mặt mình nên âm thầm mua chuộc các người của Bách Tử điện cố tình nuông chiều tứ hoàng tử đủ điều, lén cho ăn nhiều loại bột mì, thức ăn chua gây hại cho trí tuệ trẻ thơ.

Cho tới lúc thành niên, tứ hoàng tử dần dần kém thông minh, hay quên, tính tình lại rụt rè ít nói, mẫu tử Mạnh thị vì thế bị tiên đế ghẻ lạnh, không có chỗ đứng nào trong cung nữa.

Sau khi vỡ lẽ, nhờ biến cố đó mà hậu phi Vạn Thành mới thường thỉnh chỉ xin được mang hài nhi về tự mình nuôi nấng.

Chuyện ấy ở trong cung có ai mà không biết, Lý Hoàng Hậu liền đặt ly trà xuống, đanh giọng:

"Chung phi, ngươi ăn nói cho cẩn thận một chút! Hậu cung bản triều là do bản cung nắm quyền, trước toạ bản cung, ngươi nói ai hại ai chứ?"

Chỉ nói một câu bâng quơ mà hoàng hậu đã tức giận như thế, Chung Quý Phi chỉ cười xoà, cúi người nhận lỗi: "Là Châu Cẩm lỡ lời, xin hoàng hậu thứ tội..."

Vì chuyện công chúa bệnh mà mấy hôm nay Diêu Thục phi mất ngủ không yên, đám người này lại cãi nhau làm nàng hết sức khó chịu liền hướng về hoàng hậu, nói vài câu xem như nhắc nhở:

"Nương nương, trâm phụng của người bị lệch..."

Hoàng hậu nghe thế, đưa tay lên chạm thử vào cây trâm vàng đầu phượng ghim trên kỳ đầu, nhận ra là đâu có bị lệch, nàng liếc xuống, nhìn thấy Diêu phi đang nháy mắt với mình, cuối cùng mới hiểu ra, im lặng không nói nữa.

Chung Quý phi vốn muốn không khí rôm rả một chút, ai ngờ hoàng hậu lại không chịu tung hứng nên đăm ra nhàm chán, chuyển sang đối tượng khác là Hà Đức Phi: "Tài Nữ bên Thái Cực điện học lễ nghi như thế nào rồi?"

Hà Đức Phi không hề có chút nao núng, bình ổn đối mặt với Quý phi, đáp: "Rất ổn..."

Chung Quý Phi nghe thế liền cười: "Đứa em của bản cung tính tình ngang ngạnh khó bảo, chỉ mong Đức phi quản giáo thật tốt, vả lại tuy muội muội hiền lương thục đức, nhưng không có nghĩa là sẽ có thể dạy cho người khác trở nên giống mình, bản cung chỉ mong là Thái Cực điện không xảy ra chuyện náo loạn kia nữa, nếu không bệ hạ với hoàng hậu sẽ thất vọng lắm đấy..."

Như một lời cảnh báo, Hà Đức phi thầm nhìn qua người trên phượng vị, gật đầu nhẹ: "Thái Cực điện hiện giờ mới có do các thái giám trưởng sự lâu năm phụ giúp trong cung quản lý, còn có Tào Thượng Cung thỉnh thoảng ghé qua đốc thúc chấn chỉnh cung quy cho Tài nữ lẫn cung nữ, bản cung tin là không bao lâu nữa họ đều sẽ thay da đổi thịt, ngôn hành cử chỉ đúng mực, rồi mai này sẽ giống như Quý phi vậy, có thể tận lực mà hầu hạ bệ hạ, vả lại chuyện một bài học xương máu trước mắt, thần thiếp tự khắc khó bao giờ để mình lặp lại.

"Mong là vậy..." Khoé miệng Chung phi vẫn là một nụ cười tươi tắn như nụ hoa hồng mới nở sớm mai, đẹp đến say lòng người.

Hôm trước giữa Hà phi và Chung phi có một trận xung động nhẹ mà không ai hay biết, đến hôm nay đối mặt với nhau, cả hai vẫn cười cười nói nói, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

...

Lý hoàng hậu viện cớ không khoẻ lui vào trong thẩm cung nghỉ ngơi, chúng phi vì thế mà về sớm hơn mọi ngày.

Lúc Chung phi về tới cửa cung Càn Tường thì đã thấy Phương Chỉ Lôi một thân hồng y cẩm vân ngồi bên mái hiên, thấy chị mình trở về liền một mạch chạy tới ríu rít: "Chị về rồi."

Đứa nhỏ này vẫn cứ như lúc trước, hồi ở Chung phủ hay đợi nàng trước nhà như thế, thật làm nàng hoài niệm về thời gian thuở bé...

Nhưng vấn đề lớn cần phải nhắc lại nhiều lần là... đây là hoàng cung Đại Trì, không phải Chung gia...

"Chẳng phải bản cung dặn nhiều lần là hạn chế tới đây rồi sao? Cớ chi cứ thích cãi lời thế?"

Chưa gì lại bị mắng, Phương Chỉ Lôi phụng phịu nắm tay chị gái, bĩu môi: "Chúng ta là chị em mà, trong cung ai cũng biết, cần gì phải sợ ai dị nghị chứ?"

Chung Phi ngồi bên bàn trà, nhấc cốc long tĩnh lên uống một ngụm, không buồn đoái hoài đến nó nữa.

Còn Phương Chỉ Lôi, lòng ả giờ đây còn đang bức rức đến không thể nào yên được, thầm căm tức con tiện tỳ họ Anh dám công khai nhạo báng nàng trước thanh thiên bạch nhật, vậy mà Chung phi lại dễ dàng buông tha cho người ta như thế, nghĩ tới là nóng cả người.

"Tới giờ chị vẫn chưa chịu nói cho em biết, tại sao chị chỉ phạt ả họ Anh kia làm lao dịch? Ả biết được việc em hại Tần thị rồi, cái mối lo tâm phúc đó ngày nào còn giữ lại thì ngày đó em không thể ngủ ngon đâu!!!"

Bàn tay cầm cốc trà vô định giữa không trung, Chung phi nheo mày, nhớ lại hôm qua bị Hà phi đe doạ mà nàng híp chặt mày, đang bực mình mà còn còn gặp đứa em nhiều lời này, tới giờ vẫn chưa chịu buông xuôi, mới sáng sớm như vậy còn chạy tới đây làm cho bát nháo cả lên.

Chẳng ra thể thống gì...

"Đức phi có ở đó, Anh thị tuy hơi thất lễ nhưng cũng không tới mức quá phận, ta làm sao có thể trừng trị tiểu tiểu tiện nhân ấy nặng tay được?"

Nếu nói đến ăn nói quá phận, đừng tưởng nàng không truy cứu tức là Phương Chỉ Lôi kia vô tội, nàng biết thừa là kẻ nào sinh chuyện, may là hoàng đế không làm lớn chuyện...

Phương Chỉ Lôi hậm hực: "Cô ta là Đức phi, chỉ đứng thứ ba trong hàng tứ phi mà thôi, còn chị là Quý phi, danh vị đứng đầu chính nhất phẩm, lần trước thì bỏ đi, nhưng lần này, chị được bệ hạ giao trọng trách thay hoàng hậu thuyết giáo phi tần, đâu có liên quan gì họ Hà ấy? Ả lấy quyền gì mà lộng ngôn?"

Thả cốc trà xuống bàn, Chung Quý 0hi xoa xoa trán mình, lắc đầu, dung mạo diễm lệ thoáng cau có: "Luận sủng ái, luận gia thế, ta vượt trội hơn hết thảy, nhưng Hà phi sinh ra Đại hoàng tử, danh phận là trưởng tử của bệ hạ, còn là hoàng tử duy nhất ở thời điểm hiện tại, tương lai không ai nói trước được đâu, bị ả ngang hàng ngang vế hay thậm chí là vượt mặt cũng phải cam chịu..."

"Tưởng gì!" Phương Chỉ Lôi xì một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ là hoàng tử thôi, thánh sủng chị nhận được vô bờ bến, cứ cố sinh ra vài đứa cho ả biết mùi..."

Chung phi cực kỳ nhạy cảm đối với bất kỳ kẻ nào dám thúc giục mình sinh con, nàng kiềm không được quá:
"Bộ nghĩ muốn có con thì sẽ có ngay sao?"

Người chí này khi dịu dàng đúng là dịu dàng, nhưng lúc hung dữ, một cái nhìn thôi cũng đủ làm Phương Chỉ Lôi sợ tới bay lên chín tầng mây.

Lườm đứa em một cái, Chung phi lẳng lặng tay lên phần bụng nằm khuất bên trong cẩm y hồng gấm rực rỡ, lòng nặng trĩu.

Huống hồ nàng cũng... không muốn có con...

"Mà thôi đi, đừng nhắc tới vấn đề này nữa..." Chung phi rút khăn tay ra lau vầng mồ hôi trên trán, nghiêng mặt liếc Lan Châu, nhướn nhướn mày ra hiệu gì đó.

"Nô tỳ hiểu rồi..."

Hầu hạ Chung phi nhiều năm, Lan Châu không cần mất quá nhiều thời gian để hiểu chủ nhân muốn gì, một mạch đi vào trong, để lại Phương Chỉ Lôi ngơ ngác không hiểu họ đang ngấm ngầm nói gì với nhau.

"Em bây giờ còn ức chế lắm có phải không? Nếu thế thì ta sẽ giúp em gái mình giải trừ hết phiền muộn..."

Chung phi mới vừa rồi còn làm mặt trầm nghiêm trọng, giờ lại nhe răng cười tươi rói làm cho Phương Chỉ Lôi nhất thời thấy hơi có điềm bất an, len lén nhích ra sau một chút

Lan Châu đã trở ra, tay ả còn bưng theo một cái khay gỗ trùm kín bằng miếng lụa màu hồng phía trên, không biết ở trong chứa cái gì mà lại cộm to lên thành một cụm.

"Xem thử đi..."

Đột nhiên thần thần bí bí, Phương Chỉ Lôi còn tưởng trong đó phải là thứ gì rất kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, tay nàng run run vươn tới vén khăn lụa ra, tới khi cái thứ đỏ chói ập vào mắt thì mới ngỡ ngàng choàng tỉnh...

Đây là...

Vặn óc một hồi lâu Phương Chỉ Lôi mới nhớ ra đây là gì, tuy chỉ hơi giống nhưng chắc chắn là nó, cứ cho là nàng ngốc, nhưng cũng không tới mức không hiểu được mục đích mà Chung phi muốn, mặt mày nàng tái mét vì kinh hãi, tay chỉ vào bộ y phục, thấp giọng:

"Chị...chị định làm gì với thứ này?"

Chung Quý Phi không một chút lay động nào, nàng đưa tay lên sờ soạng cái thứ trên khay, hộ giáp vàng dưới ánh đèn trở nên chói loá, nàng cười như không cười, bảo:

"Như ý mà em gái muốn thôi, sao nào, thích món quà này không?"

Phương Chỉ Lôi 'ồ' lên một tiếng, vẻ mặt bộc phát vẻ hào hứng, tay che miệng cười khúc khích ranh mãnh: "Thích lắm! Thích lắm!"

"Thứ này ta sẽ sắp xếp sau, bây giờ cứ quay về Thái Cực điện nghỉ ngơi an ổn chờ tới ngày tháp phong đi..."

"Dạ..." Phương Chỉ Lôi hạ thấp người, cười tủm tỉm rời đi...

...

Lan Châu đứng hầu sát bên Chung Phi, mắt nhìn vị tiểu chủ tử vừa đi khỏi mà thở dài, giọng khều khào nói: "Chỉ là đám Tài nữ cỏn con cãi nhau vì vài chuyện vặt vãnh thôi, huống hồ họ Anh đó nô tỳ nhìn qua đã thấy là người nhát gan, không dám ăn bậy nói bậy đâu, chủ nhân không cần phải hao tâm tổn sức, thật là tội người ta..."

Chung Quý Phi ném khăn lụa đi, xoay người về nhìn ả cận thân, biểu cảm lẫn ngữ giọng hời hợt vô cảm: "Cái mà bản cung bận tâm không phải là Chỉ Lôi cãi nhau với ai hay là ai nắm thóp nó, mà là Đức phi kia..."

Rảo bước đi ra ngoài mái hiên, đón nhận từng đợt nắng nhẹ ập vào mặt, nãy giờ bị đứa em kia quấy rối đến nhức cả đâu, tới giờ tâm trạng nàng thư thái hơn:

"Xưa nay ả và bản cung tuy không hợp nhau nhưng tính ra không trực tiếp va chạm nhiều, vậy mà hôm qua lại vì một con Tài nữ mới nhập cung ra mặt chống chội với ta, chuyện này không khỏi khiến ta phải đặt ra nghi vấn lớn..."

"Ý người là..." Lan Châu nói được ba chữ, trong đầu tự động bật ra câu trả lời đằng sau, miệng há to: "Không lẽ..."

"Quả nhiên là nó..." Tâm lý Chung phi quả thực là là thất thường, mới ban nãy còn rất dễ chịu, bây giờ bất chợt trở nên đay nghiến đáng sợ:

"Tìm kiếm suốt bao nhiêu ngày, không ngờ hôm nay họ Hà hấp tấp đến như vậy, vô tình để lộ ra hành tung kẻ tiếp ứng với mình rồi..."

Nghĩ về cảnh hôm trước Hà phi một mực muốn giúp người, Lan Châu càng nghĩ càng thấy chủ nhân nói hợp lý, mắt sáng lên: "Phương tiểu chủ liên tục xung đột với ả họ Anh kia, chủ nhân, người có nghĩ đây là tính toán của Đức phi, biết Phương tiểu chủ nóng tính dễ làm loạn nên nhiều lần cho người chọc tức, cũng may hôm trước bệ hạ không truy xét, nếu không..."

"Thật ra chuyện hôm đó bất ngờ xảy ra cũng chưa hẳn là không có điểm không tốt..."

Ngay trước cửa điện có đặt một chậu cây tùng tháp, Chung phi vuốt vuốt hàng lá xanh mướt, trầm ngâm nói:

"Nhờ vậy mà Chỉ Lôi mới có dịp diện kiến thánh nhan trước một bước, hôm đón ngươi cũng ở đấy, có để ý sắc mặt bệ hạ nhìn Chỉ Lôi không? Chẳng biết người có ưng ý không nữa, dù sao ấn tượng lần đầu vẫn rất quan trọng."

Gió thổi mạnh làm váy áo Chung phi phấp phới, Lan Châu chỉnh lại cung y cho nàng, đồng thời nói:

"Bệ hạ luôn trưng trên môi nụ cười, còn bảo Phương tiểu chủ là người nhà, cách nói chuyện cực kỳ thân mật, chắc chắn là phải thích rồi, dẫu sao Phương tiểu chủ vẫn là một mỹ nhân."

"Hazzz..." Thở dài một hơi, Chung phi khép hai tay lại, ngắm nhìn quang cảnh rực rỡ của cung Càn Tường:

"Ngoài mặt thì cười như rất vui, nhưng trong lòng nam nhân đó nghĩ gì chỉ có bản thân y biết thôi, mà khoan đã..."

Cảm thấy có chỗ bất thường, Chung phi xoay người lại, dò hỏi:

"Bản cung nhớ sở trường của Anh thị là hoạ nghệ, chẳng phải ngươi có cài người vào Bảo Long cung hay sao? Có thấy bệ hạ thích bình phẩm tranh hay vẽ vời gì nhiều không?"

Lan Châu ngước mắt lên trời ngẫm nghĩ cố nhớ lại:

"Nô tỳ nhớ là bệ hạ tuy có sưu tầm tranh nhưng chỉ là theo trào lưu của người ở vương tộc thôi, thỉnh thoảng có vẽ, nhưng bệ hạ vẫn thích xem ca vũ hơn, Đức phi đưa nhầm đối tượng cho vào cung rồi, haha..."

Ngày trước ở Đông cung, kẻ độc chiếm thánh ân chính là Ngô Hiền phi, mà tất cả đều nhờ vào khả năng ca vũ cả, đó là nguyên do nàng chọn người mạnh ca vũ nhất là Chỉ Lôi vào cung, đồng thời dè chừng ả Tài nữ họ Tần đó.

"Hừ!" Chung phi phì cười, tay nắm lấy phần cửa gỗ, ngón tay bấu chặt: "Mặc kệ sở trường của ai là gì, Chung gia thu xếp chu toàn để đưa Chỉ Lôi vào đây củng cố địa vị cho bản cung, muốn ngáng đường Chỉ Lôi đồng nghĩa đang đối đầu với Chung Châu Cẩm này..."

------
Hết chương 12.
10/10/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top