Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa kịp đợi mình nhận thức xem có chuyện gì xảy ra thì cả người Thiện Lâm đã bị một sức lực vô cùng mạnh kẹp chặt hai tay đè xuống dưới sàn, suýt chút nữa nàng nghĩ mặt mình bị đập thẳng vào sàn gạch hoa lạnh cứng rồi, nhận ra giờ khắc này mình đang quỳ dưới chân của bậc mẫu nghi thiên hạ mà đến nhìn trực diện bản cũng cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Thiện Lâm nào có biết chuyện gì đang xảy ra, giương mắt lên nhìn thì nhận về ngay một ánh mắt sắc người hơn cả dao của một hồng nhan bận lễ phục đỏ thẩm.

Hai mắt nàng ta trừng to, má đào da phấn lộ ra một nét dữ tợn, chưa bao giờ Thiện Lâm được nhìn thấy sự giận dữ nào đáng sợ thế này từ bất kỳ nữ nhân nào mình từng biết, dù là mẹ hay Phương Chỉ Lôi, sự quyền uy trong thần sắc nàng ta hiện ra vô cùng rõ ràng, tựa hồ muốn đem nàng ra xé xác cho chó ăn, làm cái đứa hèn mọn chân ướt chân ráo mới vào cung như Thiện Lâm sợ đến chết khiếp.

Tay áo đỏ thắm phất phơ nhẹ, hoàng hậu tuy đang giận dữ mà lúc bước đi vẫn rất đoan trang, rảo bước nhịp nhàng quay về phượng vị, từ đầu tới cuối không để thừa động tác nào, nàng đặt tay lên hai bên tay vịn ghế, nhìn kẻ được xem là tội đồ bên dưới, không tự chủ được mà nở ra nụ lạnh đến nghiến răng:

"Vui thật nhỉ? Người cũ còn đây mà người mới đã không nhịn nổi, muốn diễu võ dương oai đến vậy rồi sao? Ngươi muốn khẳng định mình trẻ tuổi xinh đẹp hơn đám người cũ này nên mặc gì cũng đẹp hơn? Hay chưa gì đã nóng lòng muốn thay thế bản cung rồi?"

Ý tứ của hoàng hậu nghe thật sự cai nghiệt, Thiện Lâm luôn nghe người trong cung bàn tán là hoàng hậu hung dữ đáng sợ, nào biết được lại có một ngày bản thân thật sự phải đối mặt với đối phương đâu chứ.

Tình cảnh bây giờ nàng chẳng khác gì con nai đứng trước nanh hổ cả, toàn thân nàng run lên bần bật, ngơ ngác không dám ngẩng đầu hỏi: "D... dám hỏi hoàng hậu... thần thiếp... thần thiếp đã phạm phải tội gì?"

"Haha..." Lý Hoàng Hậu đột nhiên cười một tiếng, hướng về phía chúng phi, tay chỉ chỉ, hành xử yểu điệu nói: "Mọi người xem kìa, cô ta còn muốn giả ngây giả ngốc với bản cung đấy."

Tay hoàng hậu huơ tới huơ lui, móng tay bằng vàng óng ánh dưới ánh nắng bên ngoài gọi vào trông thật đẹp mắt, thoáng chốc sự giận dữ trên mặt hoàng hậu không còn thấy đâu, ngược lại trở nên trầm trồ cảm thán:

"Ôi chao, đúng là lụa đẹp vì người, dù là khố rách hay phượng bào cũng đều có khí thế trời cho cả..."

Nghe qua giống đang khen ngợi mà lại tràn ngập ý tứ mỉa mai...

Thiện Lâm phải mất tới ba nhịp mới nhận ra đối phương đang muốn ám chỉ cái gì, vội ngước xuống nhìn xiêm y mình đang bận, chợt một suy nghĩ vô cùng kinh khủng loé qua đầu mình, bạo gan ngước lên phía hoàng hậu trên phượng toạ, lại lần nữa tự nhìn lại bản thân.

Sao... sao có thể như vậy được? Hai bộ y phục... sao mà lại giống nhau tới như vậy???

Màu áo đỏ tươi sáng bóng mịn chất liệu y hệt, in một dàn hoa mai màu vàng từ vai phải xuống tới tà váy, viền áo hoa đào hồng thắm, tà phía sau váy có rắc một ít bột châu lấp lánh, gần như tương đồng với bộ hoàng hậu mặc tới năm, sáu phần.

Chỉ khác ở chỗ là nó không phải màu đỏ đích, ít hoa văn hoa tiết hơn, từ cổ áo xuống ngực thay vì là hình dạt phượng như hoàng hậu là hình thêu khổng tước xanh đen, từ độ lộng lẫy xa hoa tới trâm cài mũ mão càng không giống, nói đúng hơn là sao chép một chút.

Dù chỉ là một chút, nhưng đây là ngay ngày đầu đi thỉnh an trung cung, tội đại bất kính ngang nhiên bận đồ cùng màu cùng hoạ tiết đối đầu với chính thê cũng đủ khép vào tội không thể dung thứ...

Trong một nhịp mặt đầu Thiện Lâm nhảy số liên hoàn, đặt ra vô số câu hỏi, rằng vì sao mình lại mặc cung trang giống hệt hoàng hậu? Vì sao lại xảy ra trên người mình? Là ai hại mình?

Cho tới khi Thiện Lâm ra việc xiêm y của mình bị thay đổi vào lúc đem đi giặt ủi về, nàng mới biết là có người muốn hại mình...

Mặc cho bị áp chặt mạnh xuống sàn, Thiện Lâm vẫn giãy dụa muốn bò về trước, không ngừng la hét phân trần:

"Hoàng hậu nương nương minh xét! Bộ lễ phục này không phải của thần thiếp! Ban đầu vốn dĩ không phải là như vậy!!! Là có người đánh tráo..."

"Im miệng!!!" Lý hoàng hậu nhả ra hai tiếng vang dội.

Tự dưng có tai họa từ trên trời rơi xuống đầu, Thiện Lâm làm sao có thể ngồi yên, nàng tiếp tục muốn nói, đúng lúc vô tình chạm vào ánh mắt của vị Hà Đức phi, nàng ta hướng vào nàng với thần sắc thâm trầm, mặt lắc lắc nhẹ với hàm ý bảo nàng đừng nói gì hết.

"Phản rồi, phản rồi..." Ngô Hiền phi im lặng nãy giờ đột nhiên cất lời, gương mệt kém sắc nhợt nhạt như cái xác vô hồn lắc đầu thở dài:

"Trong cung càng ngày càng nhiều người không xem quy tắc vào mắt nữa..."

Diêu Thục phi đang viết thơ, hiện tại đang xảy ra chuyện lớn thế mà trông thái độ nàng ung dung thờ ơ đến lạ, vốn nàng định không quan tâm thế sự, nhưng nghe Ngô phi mở miệng nói câu vừa rồi mà nàng không thể nhịn được cười, nhoẻn miệng thấp giọng:

"Thật ra cái chuyện sai quy tắc là Hiền phi đang ngồi tại đây đấy..."

Câu nói bâng quơ truyền tới khiến Ngô Hiền phi tái cả mặt mũi, cúi đầu không dám nói gì nữa.

"Chậc! Chậc!" Chung Quý phi tặc hai tiếng, liếc qua Lý hoàng hậu bảo: "Châu Cẩm nhớ loại y phục mà hoàng hậu mặc là gấm Vân Ly, loại gấm óng ánh phản chiếu dưới ánh sáng vô cùng lạ mắt, cống phẩm đem từ xa xôi nghìn dặm về đây chỉ có ba xấp, tất cả bệ hạ đều ban cho Thượng Dương cung, lý nào mà một Tài nữ mới vào cung lại sở hữu?"

Chung phi vừa nói, mọi người lúc này mới nhận ra đúng là xiêm y trên người Thiện Lâm lấp lóe vài tia hồng vàng ẩn bên dưới ánh đèn.

"Sao lại vậy được chứ?" Diêu Thục phi cũng tỏ ra khó hiểu.

Lý hoàng hậu từ đầu tới cuối mắt luôn mở to, hít thở đều đều để lấy lại bình tĩnh, nàng hất mặt ra hiệu, thị tỳ Xuân Hoa tuy hay bị nàng mắng nhưng rất lanh lẹ, vội phóng tới gần ả tội nhân đáng chết.

Không đợi Thiện Lâm kịp hiểu ả định làm gì, đối phương đã rút cây trâm trên đầu ra, không nương tay giật lấy tay áo nàng rạch một đường thật mạnh, một mảnh vai bên vai bị xé rách toạt ra, cùng với đó là một đoạn da tay vô tình bị rạch trúng khiến trầy cả một đoạn.

Bên vai phải vô tình bị thương mà Thiện Lâm chẳng hề thấy hấn gì hết, ngơ ngơ ngác ngác mà quên luôn cả cơn đau của thể xác

Túm lấy mẫu vải được dâng lên từ Xuân Hoa, Lý hoàng hậu nhìn tới lui ngang dọc, sờ soạng đủ kiểu, sau cùng còn thử so sánh với bộ mình đang mặc trên người.

"Nhìn đúng là giống, nhưng chất liệu lại khác..."

Diêu phi chồm người lên xem thử, sực nhớ ra một chuyện, liền bẩm:

"Hồi hoàng hậu, thần thiếp từng nghe nói qua loại gấm Vân Ly có rất nhiều loại hàng nhái bán ra bên ngoài dân gian, chủ yếu là bọn dân đen hay tiểu thư nhà các dương phủ muốn đua đòi theo lối sống trong cung, cái thứ hàng giả này nhìn qua đúng là giống, có điều chất thô ráp hơn, càng dễ hỏng hơn nữa, tuyệt đối không thể nào so sánh với hàng chính gốc từ nơi xuất xứ mà hoàng hậu đang mặc được..."

"Hừ..." Lý hoàng hậu cười khinh, ném mẫu vải nhỏ xuống dưới nền sàn.

"Hàng nhái sao?" Chung quý phi cau mày làm vẻ bâng khuâng, nói: "Màu sắc kiểu dáng giống thì thôi, đến cả chất liệu cũng là hàng nhái theo cái hoàng hậu bận, ôi chà..."

Dường như những lời nàng ta chuẩn bị nói đây sẽ rất khó nghe, nàng mỉm môi ma mãnh nhìn vào Thiện Lâm, hỏi:

"Ngươi nhịn không nổi muốn làm hoàng hậu ngay luôn đấy à?"

Một câu nói phút chốc làm cả điện bị bao trùm bởi sự căng thẳng tột cùng, Chung phi chưa chịu thôi, hết sức thản nhiên đảo mắt xung quanh cười cợt:

"Thiếu nữ trẻ tuổi bây giờ đúng là có suy nghĩ bạo gan thật nhỉ?"

Trời đất trước mắt Thiện Lâm nay như muốn sụp đổ, chân tay nàng rụng rời chao đảo, nàng muốn mở miệng phân trần nhưng cơ miệng bị cứng đơ hoàn toàn không thể ấp úng nên lời, có thể là do sợ, mà cũng có thể là chẳng biết nên nói gì...

Mà nàng cứ trân trân ra, nhìn trừng trừng vào vị quý phi kia một cách vô cảm xúc, ánh mắt ẩn chứa trong đó vô số thứ, có ngỡ ngàng, có sợ hãi, mà cũng có thù ghét...

Đây là lần đầu tiên Chung phi nhìn thấy ánh mắt tương tự như vậy, ban đầu nàng có hơi sững sờ, thế rồi lại nhanh chóng trở về dáng vẻ đắc ý, vô cùng ung dung mà nhìn ngược lại.

Ngô Hiền phi đảo mắt ngó đông ngó tây, lại bụm miệng ho khan, tiếng nói trầm khàn khó tin được với một người có thân phận phi tử:

"Nàng ta là Tài nữ thôi mà, váy áo cung y hẳn là phải được Ty Chế phòng và Thục Cẩm cục chuẩn bị, nào có thể nhầm lẫn được một bộ xiêm y giống hệt của hoàng hậu được?"

Lúc này chúng phi mới bắt đầu xì xà xì xầm bàn tán qua lại, cùng với đó là sự chột dạ của Hà Đức phi.

Chung phi không nhịn nổi mà thở dài ngáp ngắn, ngoắt người về phía Hà phi ngồi đối diện mình, cười nói: "Châu Cẩm nhớ người phụ trách chăm lo chuyện trên dưới từ ở Thái Cực điện từ lễ nghi phép tắc tới xiêm y mũ mão là Đức phi, bây giờ chẳng biết ở đâu ra y phục mạo phạm thế này... Đức phi à, em muốn hại chết người ta sao?"

Hà Đức phi nãy giờ còn đang khựng người vì chưa hết bàng hoàng, nghe thấy Chung phi nhắc thẳng đích danh mình nàng mới hoàn hồn, cố gắng giữ bình tĩnh quay sang Hoàng Hậu giải thích: "Nương nương, thần thiếp có ăn gan to bằng trời cũng không dám, lễ phục là thần thiếp cùng bên Thục Cẩm cục chuẩn bị trước từ mấy tháng trời, lúc nào cũng kiểm tra kỹ lưỡng từng món, nào lại có cái thứ này lẫn vào trong?"

Giữa lúc chư phi còn nhốn nháo lời qua tiếng lại, Nam Hải Nghi sốt ruột không thể chịu nổi, nãy giờ cứ bồi hồi không yên, dù sao cũng là chỗ quen biết, tuy không dám nhận là thân thiết gì nhưng nàng thật sự rất muốn bước ra giúp người ta, có điều bản thân không có bản lĩnh gì, lại xuất thân Nam thị, thật không nên tùy tiện lên tiếng ở đây.

Hai kẻ đứng mũi chịu sào là Hà Đức phi và họ Anh một người sợ tới bất động, một người hết lời để nói, ở đây dây dưa hỏi tới hỏi lui đúng là mất hết cả thì giờ, Chung Quý Phi phe phẩy quạt xếp, tỏ ra đáng tiếc nói:

"Vậy hoàng hậu định xử lý thế nào đây?"

Tào Thượng cung thân là người dẫn đầu nhóm Tài nữ tới đây mà suốt một buổi không lề lên tiếng điều gì, bà ta vẫn luôn âm thầm theo dõi mọi thứ diễn ra bên trong điện, thấy các vị lệnh bà đổ qua vu lại thật quá rắc rối, bà ta bấm bụng, cuối cùng mới bẽn lẽn lên tiếng:

"Xin hoàng hậu bớt giận mà tha thứ cho người tuổi trẻ vô tri..."

Đến lúc này Thiện Lâm mới thật sự là sụp đổ hoàn toàn...

Bà ta thân chịu trách nhiệm rà soát quản lý mọi chuyện sinh hoạt ăn mặc của Tài nữ Thái Cực điện, bây giờ xảy ra chuyện mà một tiếng cũng không thèm giải thích, còn vô cùng thản nhiên bê tảng đá lên chân nàng vậy sao?

Thiện Lâm cùng biểu tình bàng hoàng hướng về phía bà ta, Tào Thượng cung thì hờ hững giả mù xem như mình chẳng thề nhìn thấy nàng.

Phải thôi, Hà Đức phi tuy là người có trách nhiệm coi sóc Thái Cực điện, nhưng những người thực thi lại là các các cục các bộ, giờ có một lỗi nghiêm trọng nổ ra làm hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ, Đức phi đã giãy nảy bảo không biết, Tào Thượng cung càng chắc chắn sẽ không để mình và mấy trăm cung nhân chịu tội liên lụy.

Người trên không nhận thì kẻ dưới gánh hết, tất nhiên mọi tội lỗi đều thuộc về đứa Tài nữ thân cô thế cô như Anh Thiện Lâm này rồi...

Chỉ một câu xin tha cho người trẻ tuổi vô tri của bà ta dường như thành công ném toàn bộ sai trái ném vào nàng, Lý hoàng hậu vì thế mà thôi không tập trung vào Hà phi nữa, ngược lại bên môi nàng ta mỉm lên nét cười ma mãnh, tưởng chừng ngay sau đó sẽ nuốt chửng kẻ tội nhân bên dưới đến nơi.

"E hèm!"

Không gian đang im bặt lại bị tiếng ho phá vỡ, Diêu Thục phi chợt đứng dậy, bên môi nàng ta là nụ cười tươi rói chói chan giữa cuối mùa thu se lạnh, ung dung cầm vài mẫu giấy đứng dậy đi tới chỗ hoàng hậu:

"Bài thơ mà hoàng hậu dặn thần thiếp làm cuối cùng cũng xong rồi..."

Chúng phi tần lẫn tài nữ không khỏi cảm thấy Diêu phi này thật kỳ quặc, dầu sôi lửa bỏng căng thẳng đến như vậy thì ai lại có tâm trạng đọc thơ chứ?

Ngược lại Lý hoàng hậu không tỏ ra phiền hà gì, ung dung nhận lấy hai mảnh giấy trắng to khoảng gấp đôi bàn tay nữ nhân, tờ thứ nhất đúng một bài thơ về hoa cúc hay gì đó nàng chẳng thèm quan tâm, nhưng tờ thứ hai thì lại viết một hàng chữ ngắn:

Cứ nhanh gọn xử lý, không cần nương tay với ai.

Lý hoàng hậu nheo mày, ngước mắt lên thì thấy Diêu Thục phi đang gật đầu cười với mình một cách hiền hòa, nàng không nghĩ nhiều, gấp mảnh giấy lại, cười nói:

"Thục phi làm thơ thật hay..."

Dứt lời, Hoàng hậu đứng dậy, thẳng tay ném mảnh giấy qua một bên, phượng thể đỏ thẫm di chuyển từ từ bước xuống giữa điện, ánh mắt ngạo nghễ liếc tròng chọc vào kẻ mang tội.

Mấy vị tài nữ phi tần từ sớm đứng nép qua một bên hết, khoảng điện lớn chỉ còn mỗi Anh Thiện Lâm bị kẹp quỳ cùng với vị mẫu nghi thiên hạ.

Hai người một đứng một quỳ, cách nhau chỉ vài bước nhưng thân phận xa vạn trượng, kẻ thấp kém như Anh thị tưởng chừng như không bao giờ có thể chạm đến được sự cao quý ấy, mãi mãi chỉ có thể ở phía dưới nhìn lên...

"Tài nữ không biết phép tắc, cách ăn mặc phạm vào lỗi lớn trong quy chế hậu cung, hành vi mạo phạm không thể tha thứ, ngày hôm nay tuy đã bước vào Thượng Dương cung nhận lời giáo huấn nhưng chưa được tới Phụng Tiên điện quỳ bái, tổ tiên Võ thị chưa công nhận tức là không thể danh chính ngôn thuận làm phi làm tần..."

"Tào Thượng cung! Tài nữ không được chọn phải xử lý thế nào?"

Hoàng hậu dùng ngữ khí vô cùng lớn để gọi, vậy mà Tào Thượng cung không hề mảy may bất an, vẻ mặt thản nhiên đáp:

"Đối chiếu theo quy chế thời tiền triều, Tài nữ không được chọn bị điều đi các cục các bộ làm việc từ chức cung tỳ Á Đẳng."

"Vậy sao? Nhưng bản cung lại thấy cô ta không thoả mãn lắm..." Lý hoàng hậu nhướn mày, mắt vẫn nhắm vào người đang quỳ không dời đi, tự mãn cười:

"Tài nữ bất kính với trung cung là tội không thể nào dung thứ, cho lắm Hạ Đẳng, đuổi tới Hoán Y cục đi!'

Chỉ vài câu ngắn gọn mà như tia sét xẹt qua màng nhĩ của Thiện Lâm, cả người nàng gần như sụp đổ mà ngã khuỵ, hồn lìa ra khỏi xác.

Mỗi Tài nữ bước vào cung đều mang theo cả vinh quang gia tộc, thân phận người nào cũng là thiên kim kiều nữ, dù cho không được phong chọn thì cùng lắm sẽ làm nữ quan hoặc chức cung tỳ Á Đẳng làm việc ở các cung phòng nhàn hạ.

Vậy mà bây giờ Thiện Lâm bị hạ làm Hạ Đẳng, vị trí dành cho nữ tỳ xuất thân thấp, không chỉ vậy còn bị đuổi tới Hoán Y cục chuyên làm chuyện tay chân...

Hoàng hậu... cô ta hạ nhục nàng... hạ nhục cả nhà họ Anh trước mặt bao nhiêu người...

Người trong cung đúng là làm việc nhanh lẹ, Lý hoàng hậu vừa hạ lệnh xong là họ đã lập tức kéo người đi, không cho nàng có cơ hội giãy dụa.

Có điều Anh Thiện Lâm giờ gần như muốn hoá đá rồi, không khóc lóc, không kêu gào, thân thể buông xuôi để mặc cho họ kéo mình đi.

Trong khi hết thảy mọi người đang tập trung theo dõi diễn biến sự việc, chỉ có Ngô Hiền phi ở bên trái điện là híp mắt lại, gương mặt nhợt nhạt vì đau bệnh bỗng trở nên tối đi, miệng lẩm bẩm câu "Hoán Y cục?", thanh âm nhỏ tựa cơn gió thoảng qua, dường như không ai có thể nghe thấy được.

"Từ trên xuống dưới Thục Cẩm cục lẫn Ty Chế phòng đều là lũ vô năng ngu xuẩn! Tất cả lôi xuống đánh mỗi kẻ năm mươi roi, Tào Thượng cung cắt một năm bổng lộc, riêng Trần thị bãi bỏ chức Ty Chế tống xuống Bạo Thất.. "

Xử lý xong từng người người, lần này Lý Hoàng Hậu lại quát to:

"ĐỨC PHI!"

Hà Đức Phi không hề tỏ ra sợ hãi, cùng với sắc mặt bình tĩnh chậm rãi đi từng bước ra giữa điện mà quỳ xuống, trong lòng nàng sớm đã biết rõ là có người giở trò, giờ đây có Tài nữ phạm sai, người phụ trách trông coi như nàng khó mà tránh khỏi trách nhiệm, hơn nữa hoàng hậu mà nổi giận thì có van xin như thế nào cũng chưa chắc được miễn tội, chi bằng cứ đường hoàng mà đối mặt vậy.

"Những lời mà bản cung từng răn đe cô lần trước, chắc là cô xem chúng như gió thoảng mây bay rồi nhỉ?"

Chung phi cũng không để mình phải ngồi không, nàng bóc quả nho kê bên miệng, nhàn nhạt nói:

"Đức phi, lần trước em sơ xuất một lần, hoàng hậu đã bỏ qua cho rồi, giờ lại thêm chuyện lớn thế này xảy ra, thật là phụ lại sự tin tưởng của giao phó của bệ hạ và hoàng hậu quá, chậc chậc..."

Chung phi bỏ quả nho vào miệng nhai nhóp nhép, Lý hoàng hậu hầm hầm mặt im lặng, chúng phi ai nấy đều cúi đầu không dám nói gì, chỉ duy nhất Diêu Thục phi là dám mở miệng lên tiếng:

"Một bộ đồ thôi mà cũng có thể gây ra thị phi lớn, đây là bài học cho người trong cung, không chỉ lời ăn tiếng nói cách ăn ở phải theo phép tắc cung quy, mà ngay cả ăn bận cũng phải đúng quy chế nề nếp..."

Nói rồi, nàng hướng về phía các Tài nữ, nói: "Các người hiểu chư"

"Dạ..." Hết thảy nhóm Tài nữ đồng loạt đáp lời.

Chung phi nghe thế liền cười: "Thục phi thân thiết với hoàng hậu, cũng là người hiểu tâm lý hoàng hậu nhất trong số chị em ta, chẳng giống như ta đây, làm cái gì cũng ngờ nghệch, nhiều lần hành xử ăn mặc làm hoàng hậu không được vui..."

Diêu Thục phi ghé mắt qua Chung Quý phi ngồi cạnh mình, nhận ra đối phương hôm nay tuy ăn mặc vẫn hoa lệ nhưng so với mọi khi vẫn có chút kém xa, bèn bảo:

"Mọi khi Quý phi chí khí cao ngất, trâm ngọc phượng bào sắc thắm, sao ngày trọng đại thế này lại ăn mặc đơn giản thế?"

Chung phi cau mày, đợi khi nuốt hết nho trong miệng mới trả lời:

"Đón tiếp tân nhân thôi mà, ban đầu cũng định sẽ mặc thật tươm tất, nhưng giờ thấy có Tài nữ vì ăn bận lộng lẫy mà mạo phạm hoàng hậu thì không khỏi hoảng sợ, thấy may mắn vì trước đó đã kịp đổi ý, nếu không thì sẽ có không chỉ một người bị đuổi đi Hoán Y cục rồi..."

Bị châm chọc ra mặt nhưng Hoàng hậu lại chẳng mấy bận tâm tới, hoặc có thể là không hề nghe thấy, nàng chỉ một mực nhìn vào Hà Đức phi đang quỳ đằng kia.

Diêu phi vẫn chẳng chịu thôi, tiếp tục liếng thoắng không ngừng miệng:

"Nhìn trang phục của Quý phi hôm nay tuy đúng là thanh nhã giản dị, có điều khí chất bất phàm không hề mất đi, thậm chí tân nhân vào cung mỗi người một nét, có kẻ mặc đồ đỏ tươi chói mắt tới cũng không thể làm sự cao sang của Quý phi giảm đi chút nào, hẳn là Quý phi trước khi tới đây đã cùng người bên cạnh bỏ nhiều công sức mới làm ra được bộ xiêm y ấy nhỉ?"

Không gian đột nhiên trầm lắng bất thường, cả người Chung phi ngưng động cùng Diêu phi mặt đối mặt cả một buổi, sau cùng mới nói: "Thục phi nghĩ nhiều rồi, một xiêm y thôi, đâu cần phải bỏ công nhiều tới vậy?"

Hà Đức phi quỳ bên dưới nghe thấy đối thoại giữa họ cũng thầm hiểu được mọi chuyện, không nhịn được phì cười nhẹ.

"Các người tám nhảm xong chưa?" Lý hoàng hậu lên giọng cắt ngang, đồng thời ban cho vị phi tử ngoan ngoãn bên dưới một biểu cảm nghiêm nghị, nói:

"Bản cung không cần biết ngươi có thật sự vô tội hay không? Sự thật là trách nhiệm thuộc về ngươi, có sự cố gì cũng là nằm ở chỗ ngươi làm việc tắc trách, phụ lại sự kỳ vọng của bản cung với bệ hạ..."

Từ lời nói đến hành động nàng ta thể hiện vô cùng rõ uy quyền của chính cung, so với nữ nhân ngốc nghếch mọi ngày thật khác một trời một vực, đây là những suy nghĩ trong đầu Hà phi.

"...ngươi khỏi cần phải tới Phụng Tiên điện nữa, quỳ ở đây ba canh giờ đi, trừ bổng lộc ba tháng, thời gian này cứ ở yên trong Thanh Ninh cung mà tĩnh tâm, không có lệnh của bản cung thì đừng tự ý ra ngoài!"

Nghĩ tới nghi thức đón tiếp tân nhân vẫn chưa xong, Lý hoàng hậu vẫn phải nghĩ tới cái chung, bình tĩnh lại mà nói:

"Không làm lỡ giờ lành thêm nữa, chúng ta mau tới Phụng Tiên điện..."

Lý hoàng hậu đi trước, kế đó là nhóm phi tần lần lượt nối gót theo sau.

Đức phi dù sao cũng là người có danh vọng trong cung, cung tần ở nội điện không ai dám bàn tán chỉ chỏ gì cả, vội vàng đi theo từng nhóm lui ra hết, để lại một mình vị phi tử cao quý quỳ trước phượng ỷ.

Không có Đức phi quản thúc, trách nhiệm đốc thúc đám Tài nữ thuộc về Chung Quý Phi, nàng ra lệnh cho Tào Thượng cung đưa Tài nữ đi hết rồi lại tiến bước tới gần cái người họ Hà đang quỳ, tỏ ra thương sót bảo:

"Hoàng hậu đúng là, chưa suy xét gì hết mà vội vã trách mắng rồi..."

Thân mình châu xa lộng lẫy cúi xuống, Chung Quý phi cầm lấy một tay Hà Đức phi, thái độ chân thành hệt như đối với chị em ruột, lẫn xen đó một chút uất tức:

"Thái Cực điện có mấy chục Tài nữ, mỗi người một hành vi, một mình Đức phi vụlàm sao mà quản hết được, hoàng hậu lý ra phải thông cảm mới đúng...,"

Bị mấy lời của Chung phi làm cho ớn lạnh, Hà phi chậm rãi gụt tay về, nhẹ nhàng đáp: "Hoàng hậu là chủ nhân hậu cung, trách nhiệm quản thúc từ trên xuống dưới nội đình, lời nói của người chính là quy định, bảo ai sai thì là người đó sai, em đây quy phục mười phần không dám bất tuân, quý phi không cần tiếc thương cho kẻ có tội..."

Sớm biết rõ là ai giở trò rồi nên Hà phi không muốn quanh co dài dòng nữa, càng không có lời nào giải thích, tất cả lỗi lầm đều nằm ở việc nàng bất cẩn sơ xuất, quỳ ở đây vài canh giờ coi như giúp nàng tỉnh táo lại, nhìn kỹ đâu là phật, đâu là ma...

"Vậy bản cung không làm phiền Đức phi nữa..."

Chung phi đứng lên quay mình bỏ đi, tay áo phất nhẹ như khổng tước xoè đuôi, bỏ lại nữ nhân quỳ một mình quạnh hiu ở đằng sau.

------

Cung nhân trong nội đình làm việc mau mắn hơn gia nhân ngoài cung nhiều , Thiện Lâm bị tước bỏ danh vị Tài nữ đến bây giờ mới gần một canh giờ thôi mà họ gần như thu xếp xong xuôi hết hành lý để 'tiễn' nàng ra khỏi đây.

Ôm túi đồ nhỏ ngồi thẩn thờ bên mái hiên, trên người Thiện Lâm bây giờ là một bộ thường phục màu nâu sẫm, loại đồ trông còn rẻ tiền hơn cả xiêm y của cung nhân Á Đẳng.

Về số phận của bộ lễ phục 'đại bất kính' kia, Tào Thượng cung đã cho người mang nó đi tiêu hủy không để lại chút dấu vết nào.

Còn Thiện Lâm, chỉ vài khắc nữa thôi sẽ có người đến chuyển nàng từ Thái Cực điện đến Hoán Y cục xa xôi, thân là nữ nhi xuất thân quan lạy, dù không phải nhà đại tướng trọng thần gì nhưng cũng là danh môn một vùng, trong phút chốc Tài nữ nhà quyền quý biến thành tỳ bộc trong hoàng thành, cú tát đau đớn của hiện thực khiến nàng choáng váng xây xẩm, không thể đứng dậy nổi.

Mới hồi này Thái Cực điện còn tĩnh lặng không tiếng động, giờ lại ồn ào huyên tới nhức đầu, đoán chừng là nhóm Tài nữ mới vừa từ Phụng Tiên điện trở về, lễ tấn kiến hẳn là kết thúc rồi...

Bình thường không có việc gì làm thì thú vui lớn nhất của đám nhân là tụm năm tụm ba chỉ chỏ bàn tán về chuyện nào đó, hôm nay ở Thượng Dương cung náo động đến vậy, nàng cứ thế trở thành tâm điểm của sự bàn tán.

Mấy nữ nhân ngoài mồm năm miêng mười xì xầm chỉ chỏ làm Thiện Lâm không thể tĩnh tâm được, nàng mệt lắm rồi, chẳng muốn để ý tới thứ gì nữa, thời khắc này chỉ mong sao cho được rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Về bộ y phục kia, hồi đầu nàng còn bỡ ngỡ nghĩ rằng chắc là có nhầm lẫn nào đó, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra thời gian qua cùng với biểu hiện thân thiết kì lạ mà sáng nay Phương Chỉ Lôi dành cho mình, xem ra không cần đoán thêm nữa.

Chỉ đáng thương cho Hà Đức phi bị liên lụy theo nàng..

"Anh Tài nữ... à không, Anh thị..."

Trước khi vào cung Thiện Lâm là Anh nhị tiểu thư, sau khi vào cung là Anh Tài nữ, hiện tại chỉ là tỳ nữ Hạ đẳng, cách gọi tất nhiên cũng khác đi...

Nàng không biết người vừa gọi mình là ai, trông cô ta bận cung y màu hồng nhạt, tóc búi hình nụ hoa ghim một ít châu sa lộng lẫy không thua gì phi tần...

"Tôi là Lan Châu, tỳ nữ cận thân của Quý phi, thứ lỗi cho tôi vì không biết nên xưng hô với cô như thế nào, vì cô tuy từng là tài nữ nhưng giờ chỉ là Hạ đẳng, còn tôi là Trung đẳng, cao hơn cô tận hai bật..."

Thì ra là cung nữ của Quý phi, thảo nào ăn bận còn sang trọng hơn cả Tài nữ, điệu bộ chảnh choẹ kiêu ngạo không khác gì chủ nhân, miệng nói nhưng mắt chẳng thèm liếc đến nàng một cái.

"Quý phi thấy cô bị giáng làm tỳ nữ một cách đường đột, chắc là cô sẽ thấy bỡ ngỡ lắm, dù sao phép tắc của Tài nữ với tỳ nữ thấp kém cũng khác nhau, Quý phi sợ cô không quen cho nên đã dặn tôi tới đây dạy cô kỹ càng..."

Thấy Thiện Lâm lặng thinh không nói gì, Lan Châu càng tỏ ra thật đắc ý, ả tiếp tục luyên thuyên:

"Thật ra cung quy của nô tỳ trong cung cũng đơn giản thôi, mắt không cần thấy, tai không cần nghe, miệng không cần nói, yên thân làm cho tốt bổn phận, cái mạng của mình từ đó mới có thể giữ được, cô hiểu chứ?"

Nói rồi, ả tiến gần tới, miệng kề ngay sát lỗ tai Thiện Lâm, giọng nói trở nên thật cay nghiệt:

"Tốt nhất là nên nhớ cho kỹ đi!"

Hiểu rồi, ả là đang ám chỉ tới việc phấn yến chi của Tần Tài nữ, hiểu rồi, hiểu tất cả rồi, người chị họ kia của Phương Chỉ Lôi muốn diệt nàng để bịt đầu mối cho tội hại người của họ Phương, cái gì mà lễ phục bất kính với hoàng hậu, là vở kịch bọn họ bày ra cả...

"Thiện Lâm..."

Một tiếng nói trong veo cất lên, Tô Mộc Lan từ bên ngoài chạy xộc vào với thần sắc vô cùng hoảng hốt, tuy nhiên khi nhìn thấy Lan Châu, nàng ta sợ sệt lùi ra sau nhường đường.

Lan Châu nhếch môi cười khinh, một đường đi khỏi Thái Cực điện.

Mộc Lan nhớ tới việc hại người của Phương Chỉ Lôi mà Thiện Lâm từng kể cho mình nghe lúc trước, giờ thấy được người của Chung phi ở đây, nàng bàng hoàng hỏi:

"Đó là thị nữ của Quý phi, không lẽ..."

Thiện Lâm đưa vuốt mái tóc mềm mại được gội bằng bồ kết của Mộc Lan, thở dài sầu não: "Em chỉ cần biết như vậy thôi là được, không cần hỏi thêm."

Tiểu nữ nhân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không phục, nàng nhìn Thiện Lâm, mắt lưng tròng: "Trước khi vào cung mẫu thân em có kể Hoán Y cục không phải chỗ tốt lành gì, phải việc nặng nhọc, thức ăn mỗi ngày chưa chắc đã đủ no."

Mím chặt môi, Thiện Lâm cố lắm mới nén được cơn dâng trào trong lòng: "Mẹ em biết nhiều thứ trong cung thật..." Dừng một chút, ánh mắt đượm buồn hạ thấp:

"Hoàng hậu ra kim khẩu rồi, có tội hay không cũng chẳng thể chống lại lệnh cô ấy, Mộc Lan, từ nay không có ta phải tự chiếu cố mình nhé?"

Tô Mộc Lan gật gật đầu, mếu máo đáp: "Dạ..."

Vào cung gần nửa năm, khoảng thời gian quen biết đứa em gái này không tính là quá lâu, có điều ngày đêm ăn ngủ cùng nhau sớm nảy sinh tình cảm thân thiết, bây giờ tách ra thật khó mà không đau lòng.

Thấy An Ly cũng đứng một góc bên cạnh, Thiện Lâm ngoắc tay bảo nó đến gần mình, dặn dò vài điều: "Ta đi rồi chắc là sẽ không thể trở lại được nữa, em giúp ta chăm sóc Mộc Lan nhé?"

An Ly sớm đã rưng rưng sắp khóc, muốn cất lời xin điều gì đó nhưng lại sợ, dụi mắt rồi nhỏ giọng trả lời:

"Nô... nô tỳ tuân mệnh."

Còn không quên chúc mừng Mộc Lan nữa, tấn kiến Hoàng hậu cũng như làm lễ ở Phụng Tiên điện xong, bốn mươi Tài nữ trừ đi Thiện Lâm là ba mươi chín người, mười hai người bị phân tới Thượng Cung cục làm nữ quan, tám người bị xếp thành cung nhân Á đẳng hầu hạ ở các cung điện lớn, chỉ có mười ba người được chọn làm phi tần.

Những người được chọn phong lên chức Cửu phẩm Tài Nhân hoặc Mỹ Nhân, Mộc Lan là một trong số đó, giờ coi như đã thành Tô Mỹ nhân, phi tần danh chính ngôn thuận của đương kim thánh thượng rồi, khoảng cách giữa Hoán Y Cục và Thái Cực Điện không hề gần, nàng với Mộc Lan sau này muốn thường xuyên gặp lại sợ là rất bất tiện...

Ở Thái Cực điện mấy tháng, Thiện Lâm gần như quen thuộc hết các nếp sống sinh hoạt tại đây, tuy rườm rà nhiều quy tắc nhưng thật rất vui, giờ sắp rời khỏi đây làm cho nàng thấy tiếc nuối không thôi.

Lúc Thiện Lâm dứt bỏ dòng suy nghĩ cũng là lúc người bên Hoán Y cục tới đưa nàng đi, Mộc Lan vì muốn đưa tiễn nên cũng tò tò theo sau.

Sớm có chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nên Thiện Lâm gần như miễn nhiễm hết với mấy ánh mắt săm soi của các nữ nhân ngoài kia, mắt thẳng một đường đi về phía trước, nàng vẫn có thể cảm nhận được đâu đó sự đắc ý của Phương Chỉ Lôi, sự hờ hững của Tần Như Huệ, sự tiếc nuối của một vài người có quan hệ tốt như Ninh Tuyết, ngoài ra còn có...

Tào Thượng cung...

Bà ta không trưng ra cảm xúc gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn Thiện Lâm đi xa dần...

------

Về đến Hợp Hoan điện rồi mà Nam Hải Nghi vẫn chưa hết bàng hoàng và những việc vừa xảy ra, cứ nghĩ về nữ nhân tên Anh Thiện Lâm ấy thì là tâm trạng nàng trở nên gấp gáp không thôi, tuy gặp mặt qua lại mới vài lần không thể tính là thân thiết gì, mà người của Vạn Thành quốc nàng càng không muốn tiếp xúc với ai.

Nhưng Hải Nghi hiểu rõ đối phương rõ ràng là một cô gái tốt, lòng vốn bất giác sinh ra hảo cảm đặc biệt, bây giờ thấy người ta gặp nàng, thật tình trong thâm tâm nàng không thể nào ngó lơ được.

"Linh Sang, em thay ta chuẩn bị một số quần áo cũ đưa đến Hoán Y Cục cho vị Thiện Lâm kia đi..."

Linh Sang cảm thấy ngạc nhiên, nàng đương nhiên không dám nghịch ý chủ nhân, chỉ dám mạo muội hỏi: "Chủ nhân và người đó chỉ gặp mặt mấy lần, người sao phải vì nàng ấy mà cất công?"

Nam Hải Nghi thả lỏng người, ngắm nghía ly trà được chạm khắc tỉ mỉ hình chim tước đặc trưng của Vạn Thành quốc, lắc đầu khẽ nói: "Thanh Nhật Đế hẳn là rất dè chừng ta, phi tần mỗi người một tâm tư, ta ở đây ngoài ngươi ra không có một ai đáng tin tưởng, thêm một người bằng hữu vẫn hơn."

Linh Sang hiểu ý chủ nhân, không tùy tiện nhiều lời nửa, liền nhanh chóng phục mệnh: "Nô tỳ hiểu rồi."

Một tên thái giám từ ngoài cửa điện một mạch tiến vào như gió, hắn hướng phía Nam Hải Nghi thỉnh an rồi bẩm: "Nô tài là Tiểu Cát Tử của Thiện phòng, hôm nay nô tài đến đưa điểm tâm cho người."

Linh Sang lẹ tay đón lấy đĩa điểm tâm, mùi bánh thoang thoảng toả ắt hẳn là vừa mới làm xong, Hải Nghi chỉ gật đầu ra hiệu cho hắn hãy lui ra.

Tên Tiểu Cát Tử lùi lại mấy bước định lui ra, nhưng chợt hắn dừng chân lại, nhìn Nam Hải Nghi, lời nói có chút hàn lạnh: "Trong đó bánh có ớt cay lắm, tiểu chủ lấy ra rồi hẳn ăn." nói xong hắn liền bỏ đi ngay tức khắc.

Hành động thần bí này làm Nam Hải Nghi nghi hoặc, nàng giở hộp điểm tâm ra kiểm tra một lúc mới phát hiện trong bánh ngọt có một mảnh giấy nhỏ, bên trong ghi dòng chữ dòng chữ:

"Giờ sửu tại hậu hoa viên."

Tờ giấy trắng nhỏ nhanh chóng bị ném vào lò than, ánh mắt nàng trở nên thâm sâu kiên định, chưa biết nên đưa ra quyết định thế nào.

Đưa mắt nhìn ra ngoài , Hải Nghi thấy được mây đen che kín trời, dự là sắp có trận mưa to bão búng đây...

------

Làm lễ cúng bái tổ tiên ở Phụng Tiên điện xong lại ban bố danh sách những người được chọn làm tân phi và người được chọn làm cung quan, bận rộn cả ngày tới giờ mới được hồi cung nghỉ ngơi, đối với sự việc bị bất kính ầm ĩ sáng nay, Lý hoàng hậu luôn để trong lòng, ngược lại Diêu Thục phi chỉ cười nói:

"Đúng là xui xẻo cho Đức phi và vị Tài nữ kia, khi không lại mang hoạ vào người..."

Lý hoàng hậu cắn nhẹ miếng bánh mức, nghĩ đi nghĩ lại cũng thầm đoán ra vấn đề: "Có đoán ra là kẻ nào làm không?"

"Người nghĩ ở hậu cung này còn có ai thích làm nhục người chứ?" Diêu phi che miệng cười khúc khích.

Lý hoàng hậu vươn cánh tay đeo vòng phỉ thúy lên ngắm nghía, cau mày nói: "Bản cung cũng chẳng tin một con Tài nữ nhỏ bé lại dám ngang nhiên bận đồ đỏ chống lại chính cung, nhưng nếu đến cô cũng cho rằng ả bị oan, thế thì cớ gì lại còn muốn bản cung thẳng tay trừng phạt chứ?"

Vốn dĩ nàng còn định điều tra tới cùng, nếu thật sự là Chung phi làm, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

"Người suy tính một chút đi..." Diêu phi ghé sát tới người hoàng hậu, đủng đỉnh bảo:

"Đức phi này trước nay coi như an phận thủ thường, nhưng lần này bệ hạ lại để ả gánh hết trọng trách quan trọng, giành lấy hết hào quang của người trước đám tân nhân, bây giờ Chung thị đã làm đá lót đường, người sao lại không tận dụng chứ? Trước mặt bao nhiêu người áp chế Hà phi, cũng là để răn đe đám tân nhân nên biết điều một chút..."

Hoá ra đây lại là việc có lợi cho mình, thoắt chốc Lý hoàng hậu thả lỏng người, sự căng thẳng luôn đeo bám theo bên mình kể từ lúc làm hoàng hậu bỗng dưng biến mất, nàng nhìn Diêu Thục phi, bất giác cười:

"Ở trong cung này, chỉ có cô là thật lòng tốt với bản cung, thay bản cung trù tính biết bao nhiêu việc, không có cô, bản cung không biết phải làm sao nữa..."

Nhìn thấy vị hoàng hậu tàn bạo mà người người kinh sợ đối với mình dịu dàng nói lời trân trọng, Diêu phi thấy trong lòng mở cờ, nàng nở ra một nụ cười rạng rỡ:

"Thần thiếp xem hoàng hậu như người nhà, suy tính cho hoàng hậu là việc mà một người chị em nên làm..."

____________

"Thượng Cung đại nhân, Quý phi biết bà bị cắt một năm bổng lộc, một số sinh hoạt sợ là sẽ rất khó khăn, vậy nên cái này là Quý phi thưởng cho bà."

Ở phòng riêng tại Thượng Cung cục, tỳ nữ thân tính của Quý phi là Lan Châu với nét mặt cười mỉm chi nhìn Tào Thượng cung, tay giơ ra một hộp lễ vật to, bên trong hẳn là không dưới trăm lượng.

Tào Thượng Cung hừ nhẹ, kiềm chế trong lòng sự tức giận suýt nữa là bùng phát, bà làm mặt lạnh không thèm nhìn tới:

"Nói với Quý phi là Tào Thị Hương vô công bất thụ lộc, không dám nhận..."

"Cái gì mà vô công bất thụ lộc chứ? Là người mà Quý phi mới được an hưởng giấc nồng đấy..." Lan Châu nũng nịu nói:

"Ngược lại Quý phi cũng sẽ giúp Thượng Cung đại nhân chẩn trị cơn đau đầu đang hoành hành, người yên tâm, việc người nhà người ở bên ngoài cung tham ô mua bán vật công, hà hiếp cướp đất của dân lành sẽ được giải quyết ổn thỏa, đảm bảo sẽ không đến tai của bệ hạ..."

Một cảm giác uất thẹn xộc tới, Tào Thượng cung thấy mình cả đời lõi lạc, cuối cùng lại bị hai chữ người nhà mà bị hủy hoại hết, bà hít sâu, phun ra giọng đanh thép:

"Tiện nhân! Cút đi!"

Đối phương không nhận, Lan Châu cũng không miễn cưỡng, giả lả hành lễ cho có rồi bỏ đi...

...

Tào Thượng Cung cứ nghĩ tới có một người vì mình bà hủy hết tiền đồ là lại thở dài, Lưu Ty Thiết ở một bên nhìn ra rõ tâm sự của bà ta, dâng lên một cốc trà, nói:

"Tài nghệ của Anh tiểu chủ kia xuất chúng như vậy, nếu có thể góp sức cho Thượng Cung cục thì tốt quá..."

Nhìn vào mấy bức tranh tuyệt mỹ còn sót lại cùng số khăn tay và túi hương do Anh Thiện Lâm làm ra trong thời gian ở Thái Cực điện, nữ nhân ấy hoang dại như loài ngựa, nhiều lần làm mất quy tắc khiến Tào Thượng cung không vui, nhưng tài nghệ của nàng thật không thể không phục, vốn bà có nghĩ nếu nàng ta không được chọn làm tần phi thì sẽ tận dụng người tài đưa tới Thượng Cung cục làm nữ quan, thế mà...

Đến lúc này, bà chỉ có thể than một câu đáng tiếc.

"Đáng thương nhất vẫn là Trần Ty Chế, từ xưa tới nay việc chuẩn bị cung y mũ mão đều được Ty Chế phòng ghi chép cẩn thận và đặt lịch cho mỗi cung sẽ mặc y phục thế nào, xiêm y của hoàng hậu ở Thượng Dượng cung luôn là nơi được đặt lên hàng đầu, lý nào lại có nhầm lẫn tai hại như thế?"

"Biết là được rồi, không cần phải nói hay hỏi gì thêm..." Tào Thượng Cung hất mặt bảo đối phương đừng nói nữa.

Ánh chiều bên ngoài chập chờn, gian phòng chưa bật đèn đuốc nên nhất thời không gian tối mịt, nuốt hết cả gương mặt vốn đã tối xầm của họ Tào.

Nghĩ đến Càn Tường cung dám ngang nhiên động đến người của mình, lòng bà dâng lên từng trận sóng lớn...

"Quý phi có vẻ coi trọng Phương tiểu chủ đó lắm, ta để ý nàng ta hành xử có hơi thiếu cẩn trọng lễ nghĩa..."

Lưu Ty Thiết bảo: "Người này xuất thân cũng đâu phải nhà danh gia gì, nếu không phải giỏi đu bám vào Chung gia, nhà họ Phương làm gì có đất ở thành Thiên Long này mà ở đó nghênh ngang kiêu ngạo chứ, cũng may ả được tháp phong phi tần rồi, các Tài nữ nay đều có phân vị rõ ràng hết, xem như giờ đã được sóng yên biển lặng..."

"Cũng chưa chắc đâu..." Tào Thượng Cung ão não lắc đầu:

"Hậu cung này như sân khấu kịch vậy, quyền quý hay thấp hèn thì cũng đều là con hát đang biểu diễn hết mình cả thôi, không ngày nào được nghỉ ngơi, cái gọi là sóng yên biển lặng, âu chỉ là chút thanh tịnh trước giông bão thôi, mới ngày đầu tấn kiến hoàng hậu mà có một màn kịch hay như vậy diễn ra rồi, những ngày kế tiếp sợ là sẽ không nhàm chán chút nào đâu..."

Nhớ tới buổi nghe tháp phong ở Phụng Tiên điện sáng nay, Lưu Ty Thiết nhịn không được che miệng cười:

"Thuộc hạ nghe nói Ninh Tài nữ được thăng lên đến vị trí bát phẩm Lương Nghi, Tần Tài nữ thì là Quý nhân đứng đầu hàng cửu phẩm, Phương thị chỉ là Tài nhân, với tính nết đó của nàng ta, thấy mình bị xếp sau như vậy, nói không chừng sẽ dâng lên mấy trận đại loạn..."

"Ừm..."

Một từ duy nhất không mang bất kỳ ý nghĩa gì nhả ra từ miệng Tào Thượng cung, bà ta lại đưa mắt nhìn quang cảnh trời chiều bên ngoài mà nghĩ về không ít thứ...

---
Hết chương 17.
17/10/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top