Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thượng Dương cung trở về, Chung phi mặt hầm hầm sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống bất kỳ kẻ nào ngán đường mình, cả quãng đường dài không có cung nhân nào dám bén mảng đi đến gần nàng cả, kể cả mấy tỳ nữ hầu cận cũng sợ hãi mà im thin thít chẳng dám nói lời nào.

Từ cửa chính điện đi ra có một thị nữ bưng đĩa thức ăn tiến tới, ả thấy chủ tử đi tới, lại không biết nàng ta đang nổi giận nên vẫn ngây thơ đi tới, cúi gối: "Chủ nhân..."

"Tránh ra!!!" Chung phi vươn tay hất mạnh, mâm thức ăn nóng hổi cứ thế văng vào mặt thị tỳ khiến ả hét toáng lên một tiếng.

Đồng loạt trên dưới nô tài trong điện nhất loạt quỳ xuống, mặt mày kẻ bào cũng lấm tấm mồ hôi.

Chung Phi trưng bộ dáng dữ tợn đó ngồi xuống ghế quý phi, bày trước mặt nàng có một bàn gỗ nhỏ, nàng cũng thuận tay lật ngã.

Âm khí mù mịt nhấn chìm cung Càn Tường, nhóm cung nhân người nào người nấy cúi sát mặt xuống đất, hầu hạ vị nương nương này bấy lâu nay, đây là đầu tiên họ thấy nàng nổi giận đến vậy.

Giữa lúc căng thẳng, Lan Châu như vị cứu timh xuất hiện, ngoắc tay bảo họ mau chóng lui ra hết, còn ả thì lấy trong áo ra cái túi hương màu hồng nhạt mang tới cho Chung phi xem:

"Chủ nhân, dạo trước người bảo nô tỳ đem thứ này ra ngoài cung tìm người kiểm trả, quả nhiên là có vấn đề..."

Chộp lấy túi hương, nhìn kỹ từng họa tiết, táng lá xanh tươi cùng chùm hoa đào nở rộ xuất xứ từ quốc đảo phía Đông, kiểu dáng trông hết sức quen mắt, trước đây Chung phi đã không ít lần thấy qua, đây là...

...thứ mà Phương Chỉ Lôi luôn mang theo khi còn sống...

Sở dĩ nàng mang vật này cho Lan Châu mang đi điều tra là bởi khoảng thời gian trước khi Chỉ Lôi chết, thần trí nó luôn mơ mơ hồ hồ nửa tỉnh nửa mê, lúc thì gặp ác mộng, lúc thì nóng nảy thất thường.

Thời gian ấy Chung phi bận trước bận sau, nào có thời gian để ý tới, cứ nghĩ là nó đang sinh tật, nào ngờ lại gây họa sát thân.

Còn nữa, nàng nhớ kỹ thời điểm một tháng đổ lại đó nó hay ôm khư khư túi hương này bên người không xa nửa bước, ngày nào ra vào cũng có cái mùi thơm nồng nặc gây nhức đầu khó chịu, Chung phi để ý ngay cả một số cung tỳ theo hầu Chỉ Lôi biểu hiện mơ màng thiếu tĩnh táo, nhưng nhẹ hơn Chỉ Lôi.

Thế là Chung phi dám khẳng định một câu chắc chắn rằng, mọi vấn đề xuất phát từ đây...

"Ngươi tra ra được gì?"

Lan Châu hạ thấp mặt, lấy ra thêm một túi vải nhỏ, bên trong là mấy loại thảo dược héo khô héo có mùi hương thoang thoảng, hít một hai lần thấy rất dễ chịu.

"Đây là Mộc Hành thảo, là cỏ lạ chỉ mọc ở vùng ven sông phía chân núi rừng Các Thanh phía tây xa xôi, có tác dụng định thần, có điều..."

Lan Châu dè dặt đưa chl chủ nhân, nói tiếp: "Đây cũng là chất gây nghiện, dùng nhiều không tốt cho sức khỏe, nếu trộn lẫn với cam thảo và quế sẽ tạo ra kịch độc gây hại cho thân tâm, người nhìn xem, những thứ bên trong túi hương đều có y như vậy..."

Không tin vào điều mình vừa nghe, Chung phi thẳng tay né nát túi hương, quả nhiên bên trong là một số thảo dược quen mắt, ngay cả thứ cỏ Mộc Hành thảo kia cũng có, chúng nay đều đã héo úa, hình ảnh rơi lả tả xuống mặt bàn thật khớp với những tiếng vỡ loảng xoảng nơi đáy lòng nàng...

"Đây là bí phương lưu trong giới y học, không phải ai trong cung cũng biết, vả lại còn bị mùi hoa anh đào lấn át, người bên Dược phòng chính vì thế mà mới sơ xuất, còn Phương Tài nhân, có lẽ là vì bị Mộc hành thảo làm cho nghiện, mỗi ngày đều mang theo một túi hương, có lúc còn cho người tăng dược lực, mùi này ban đầu thấy dễ chịu an thần, nhưng ngày qua ngày làm người ta dễ gặp ác mộng, ảo giác, tinh thần bồn chồn bất an, nảy sinh nhiều ý nghĩ kỳ lạ, thậm chí phát điên..."

Gầm!!!

Bất chấp đau đớn, Chung phi nện một cú xuống bàn, nét mặt quặn đau, khóe mắt ngân ngấn hàng lệ nhòa: "Chỉ Lôi..."

Không ngờ có kẻ ra tay hiểm ác đến như vậy, dùng cả biểu muội ra làm quân cờ đánh lén nàng...

Suốt tám năm qua Chung quý phi hầu hạ hoàng đế chịu biết bao nhiêu tiếng xấu, nào là ỷ sủng sinh kiêu ngang ngược lộng hành, nào là giết hại hoàng tự long thai, nào là cướp đoạt thánh sủng,... nay còn gán thêm cho tội danh sát hại phi tần rồi giết người diệt khẩu.

Các ngươi hay lắm!!!

Mà những kẻ có khả năng làm việc này, nàng dường như đã mường tường ra...

"Xem ra bản cung thật có phúc khí, có được các tỷ muội tri giao, ngày đêm vì bản cung mà hao tâm nhọc sức..." Chung phi giận tới mức độ nhả một tràng cười đay nghiến.

"Trước thì có tiện nhân họ Hà, mượn cái chết của Chỉ Lôi ba hoa múa mép trước mặt bệ hạ... bây giờ thì thêm một Hoàng hậu, tung tin thất thiệt hóa mạ bản cung!!!"

Oành!!!

Nàng vươn chân đá mạnh cái bàn nhỏ vốn đã nằm lật úp dưới đất, thở thổn thểnh nói tiếp: "Cả một lũ các ngươi kẻ xướng người họa thay phiên nhau dậu đổ bìm leo, rõ ràng là muốn nhắm vào một mình bản cung!!!"

Dù cho bấy lâu Chung phi ở mãi trong cung nhưng không đến mức mơ hồ hết với thế sự bên ngoài, bao nhiêu lời bàn tán nhạo báng sỉ nhục nàng.

Chưa bao giờ Càn Tường cung phải hứng chịu sự nhục nhã lớn thế này, chủ tử gặp chuyện, nô tỳ như Lan Châu cũng chẳng vui vẻ gì, hùa theo mắng nhiếc đám người kia.

"Hà phi gian sảo, đám người Hoàng hậu lẻo mép vẽ chuyện, chúng đều cùng một phe cả..." Chợt Lan Châu nhớ ra thêm một chuyện, bực dọc nói thêm: "Kể cả tiện Anh Thiện Lâm nữa, nếu ả không làm loạn, mọi thứ sẽ không ra nông nổi này. "

Nghe Lan Châu nhắc tới ba chữ Anh Thiện Lâm mà Chung phi liền muốn nổi đóa, dùng tay tát đổ bát rượu đặt ở tay vịn ghế, nước rượu đỏ hồng đổ ướt hết cả thảm lông thú trắng tinh.

Anh Thiện Lâm...

Nữ nhân này, nàng gặp ả chỉ được vài lần, không phải nàng đứng ả quỳ thì là đối diện từ xa, ngoài giọng nói lanh lảnh và cử chỉ thô thiển ra, chẳng có gì để Chung phi nhớ kỹ cả, ấn tượng duy nhất là việc nàng ngầm đoán ra ả có thể là người Hà phi cho vào cung làm vây cánh, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là con Tài nữ thấp bé bị phế truất không hơn không kém.

Có điều nguồn cơ mọi chuyện đều bắt đầu từ ả mà ra...

Vì sao Chỉ Lôi căm ghét ả, còn nằm mộng thấy ả làm Hoàng Hậu, bây giờ hay rồi, được làm cung nữ ngự tiền, vị trí hàng Á Đẳng, Hà phi đúng là bản lĩnh cao cường, họ Anh rõ ràng đã bị nàng hạ cho truất khỏi ngôi vị Tài nữ, giờ lại danh chính ngôn thuận bước vào ngự tiền tiếp cận hoàng đế, dã tâm của đám người này đúng là không nhỏ tí nào.

Nói vậy... Chung phi tuyệt đối sẽ không để cái mối họa tâm phúc này tiếp tục tồn tại!!!

Sát tâm nổi lên, mắt nàng lưng tròng, khóe miệng gầm gừ: "Giết ả!"

Lan Châu cũng vô cùng chướng mắt họ Anh, nhưng đại sự quan trọng, ả vẫn khuyên một câu: "Bệ hạ có lẽ đã sinh lòng nghi ngờ đối với người, họ Anh dù sao cũng là kẻ vạch tội Phương tiểu chủ, nếu chủ nhân vội vã ra tay sợ là để lộ hành tung, lỡ như..."

"Không cần lo..." Chung phi giơ tay cắt ngang lời thị, vẻ mặt cười cợt: "Giết chết ả chẳng cần bản cung đích thân làm, cứ mượn tay kẻ khác là được..."

____________

Giữa trưa, Thiện Lâm bưng một đĩa trái cây từ Ti Thiện Phòng về, trên mâm là nhiều loại cây trái thanh mát, dưa hấu, lê, cam,... cũng do Mạc Vân bảo mấy hôm gần đây thánh thượng than nóng trong người, vậy là liền căn dặn nàng đích thân đi đem vài loại quả về.

Thương tích từ lần trước đến nay chưa hồi phục hẳn, tuy các ngự y nói là qua một tháng sẽ đi lại được, nhưng họ không hề nói là cơn đau sẽ dứt trong thời gian này sẽ khỏi.

Suốt cả quãng đường, mỗi bước nàng đi là một lần đau nhói, nhịp nhàng từng đợt khiến Thiện Lâm sống không bằng chết.

Nghĩ tới Mạc Vân thì Thiện Lâm lại tức, không biết là kiếp trước nàng với nàng ta nảy sinh ân oán gì, biết rõ vết thương nàng chưa khỏi còn cố tình dặn nàng đi quãng đường xa đến vậy, nhiều lần dùng thái độ dò xét nghiêm khắc mà thuyết giảng mình, thật hết cách.

Đường từ Ti Thiện Phòng đến Bảo Long điện phải đi ngang qua Ngự Hoa Viên, Hồ Sen, Cầu Cửu Khúc và...Càn Tường Cung.

Đây có lẽ là con đường ngắn nhất.

Qua khỏi Cầu Cửu Khúc chính là Càn Tường Cung, ngoài Bảo Long Cung của Hoàng Đế ra thì đây là một trong những cung điện to nhất khu vực hậu cung, gồm: Thượng Dương Cung, Chiêu Tước Cung, Càn Tường Cung, Hiền Linh Cung, Thanh Ninh Cung và Cẩm Lạc Cung.

Mỗi cung điện này là dành cho một vị chủ tưt nương nương có phẩm vị khác nhau, như Thượng Dương Cung nguy nga tráng lệ nhất chỉ dành cho chính cung Hoàng Hậu.

Chiêu Tước Cung là của Hoàng Quý Phi nhưng hiện tại chưa có ai tại vị.

Về chức Hoàng Quý phi, đây vốn không phải ngôi vị chính thức trong các phẩm vị hậu phi, nói chính xác hơn là tiên đế ngẫu hứng lập ra để ban cho Lệnh Hồ Hoàng quý phi tạm thời quản lý hậu cung.

Chức Hoàng quý phi chỉ được sách lập cho người sắp làm Hoàng Hậu, hoặc là người lãnh nhiệm vụ quản lý hậu cung lúc hoàng đế không muốn lập hậu, vậy nên ở bản triều hiện tại, Hoàng hậu còn tại vị thì sẽ không bao giờ lập cho ai chức vị này cả...

...trừ khi hoàng đế muốn phế hậu.

Về các cung viện khác, Càn Tường cung thuộc về Quý Phi, Hiền Linh Cung dành cho Thục Phi, Thanh Ninh Cung là của Đức Phi, cuối cùng Cẩm Lạc Cung cho Hiền Phi.

Và hiện tại, nơi mà Thiện Lâm đang đứng đối diện chính là chỗ ở của Chung Quý Phi!

Càn Tường Cung được đặt giữa Dã Sơn, xung quanh bao bọc bởi các ngọn núi nhỏ và một dòng suối biếc, muốn vượt suối để vào trong nội cung thì phải băng qua một cây cầu nhỏ kiên cố, quanh cung mọc đầy hoa lá, chim chóc tung bay sống động như khung cảnh thần tiên, chẳng kém cạnh chút nào nếu so với Ngự Hoa Viên.

Đây là cung điện nằm gần Bảo Long Cung nhất, quả thật không hổ danh là chỗ ở của sủng phi, nét đẹp tuyệt thế cả về chỗ ở lẫn con người.

Nhưng đối với nàng mà nói, đây không khác gì địa ngục, lãnh địa mà nàng mãi mãi cũng không dám đặt chân tới...

Sau khi qua khỏi Càn Tường Cung thì phải bắt qua thêm một cái hậu viên nhỏ nữa, đường đi trong Hoàng Thành này phức tạp rối rắm, nàng vào cung đã gần một năm mà tới giờ chưa nằm lòng hết mọi con đường, nàng thật sự không thể nhớ rõ đã bao nhiêu lần mình bị lạc giữa Hoàng Thành...

Lúc đi qua dàn cây hoa tử đằng, màu sắc tím ngát thơ mộng thu hút toàn bộ ánh nhìn của Thiện Lâm, mang luôn cả linh hồn nàng phiêu diêu bay bổng khắp vườn hoa...

Thiện Lâm từng nghe nói hoa Tử Đằng tím đại diện cho trường tồn, vĩnh cửu, mang ý chúc phúc cho mọi khởi đầu mới luôn bình an thuận lợi, mã đáo thành công.

Hồi bé, nàng nhớ mỗi khi phụ thân được triều đình điều đi xa nàng lại lén tặng cha một vài nhành hoa tử đằng tươi tốt nhất trong vườn, chỉ tiếc đối với ông ấy việc đại sự là quan trọng nhất, nào có quan tâm đến mấy thứ lặt vặt từ lòng dạ nữ nhi chứ...

...

Vào thời điểm nàng ngẩn ngơ vì cảnh vật trước mắt, một bóng người chạy nhanh thật nhanh phóng tới, va mạnh vào bên người Thiện Lâm.

Đĩa trái cây đổ xuống đất thì thôi đi, cơ thể nàng còn chưa khỏi, ngã ụp ra làm cả người nàng đau thấu tâm can, suýt nữa đã hét lên một tiếng.

"Làm gì mà gấp gáp vậy, cô bị ma đuổi sao?" Thiện Lâm ít khi nổi nóng, hiện tại nàng đau đến muốn chết, không nhịn được bạo phát.

Người va vào nàng là một tiểu cunc nữ, ả cầm theo một hộp gấm, lúc đụng phải Thiện Lâm thì hộp gấm bung nắp, bay ra tung tóe loại bột hương màu hồng có mùi thơm ngát khó cưỡng, rơi tung tóe hết lên người nàng, làm cả người nàng nồng nặc mùi hương.

Cách ăn bận thể hiện qua từng cấp bậc của cung nữ, Thiện Lâm bận cung y bằng lụa bắt mắt, thắt lưng đeo đai ngọc chứng ngọc chứng minh cho thân phận ngự tiền cung nữ, đầu cài trâm ngọc bích xanh lục dành cho cung nhân Á đẳng.

Còn tiểu thị nữ kia ăn bận lôi thôi nhếch nhác, nhìn qua là biết cung nhân hàng Hạ đẳng trở xuống, ả biết mình động phải người cấp trên liền làm mặt hoảng hốt, quỳ rạp người cáo lỗi: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"

Thiện Lâm không dám nhận lạy từ ai, xua xua tay bảo: "Thôi được rồi, được rồi, mau đi đi..."

Ả tỳ nữ được tha tội nên mừng ra mắt, một mạch chạy đi mất biệt.

Nhìn vào đĩa cháy cây dưới đất, có một số trái đã bị dập, Thiện Lâm thở dài một hơi, bèn quay lại Ti Thiện phòng lấy đĩa trái cây khác...

....

Lúc đi lúc về, cả người Thiện Lâm đều ngào ngạt mùi hương nứt mũi, trên đường đi có mấy lần nàng thấy mấy tên thị vị đi ngang qua liếc mắt nhìn nàng trông hết sức quỷ dị.

May mà y phục nàng mặc có màu hồng nhạt, bị cái thứ bột kia hất trúng trông chỉ sẫm màu một chút, nếu nhìn xa chừng năm bảy bước sẽ không thấy quá rõ.

Thiện Lâm định là sẽ quay về phòng thay cung y khác, nhưng thầm nghĩ mình đã làm mất quá nhiều thời gian, nàng ta hần đang nổi giận, đành cất bước đi vào bên trong đưa đĩa hoa quả cho tận tay Mạc Vân.

Nhưng mà chẳng hiểu Mạc Vân đi đâu mất rồi, nàng liếc quanh cả cung chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu cả, ngay cả nhóm thị nữ hầu việc ở trong tẩm cung cũng chẳng thấy đâu.

Hỏi nhóm cung nhân gác cửa nàng mới biết Mạc Vân bận cung vụ, nhóm tỳ nữ hầu trong tẩm thất đã đến Cung Nhân cục hết, mà hoàng đế lại muốn ở một mình...

Cầm đĩa hoa quả mà Thiện Lâm không biết nên ứng phó thế nào, không biết có nên đem vào hay không, thân phận nhóm người ngoài này chỉ là gác cửa, thực tế không được phép tự tiện vào tẩm cung hoàng đế, những người được vào lại đi đâu mất hết.

Nhớ đến ban nãy Mạc Vân có căn dặn Thiện Lâm rằng sau khi đem hoa quả về hãy mang vào tẩm điện ngay, thôi thì đích thân nàng mang vào vậy...

Từ lâu nàng đã được chọn làm thị nữ hầu việc trong Thư phòng, suy vị phần hiện tại nàng hoàn toàn có tư cách vào trong, chỉ có điều không biết gần đây mình bị sao, gặp mặt y lại đỏ mặt hồi hộp, lần nào cũng hấp ta hấp tấp.

Kể từ lần bị phạt trượng, đã một tháng nay Thiện Lâm với y không hề gặp nhau, khó tránh được việc nàng thấy hết sức ngượng ngùng.

Mỗi bước đi Thiện Lâm đều thấy có một tia áp lực nhỏ, tim đập thình thịch vang đến bên tay nàng, càng tiến sâu, nàng càng thấy thấp thỏm, ngay cả đơn đau cũng quên mất.

Mở cửa chính điện ra, đập ngay vào mắt Thiện Lâm là cảnh tượng ngượng ngùng muốn đỏ cả mắt.

Đương kim thánh thường ngày thường ăn bận nghiêm chỉnh, long bào vạt rồng uy nghi, khí thế đạo mạo ngút ngàn cộng với tướng mạo anh tuấn làm say mê bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.

Thế mà ngay hiện tại, y xiêm y xốc xếch, nhăn nhúm, dáng vẻ loay hoay cố cài lại khuy áo mà không được, vạt áo mở toang làm lộ ra da thịt rắn chắc màu đồng đằng trước ngực, cảnh xuân bỏng mắt làm Thiện Lâm đỏ ho sặc một trận, vội xoay mặt đi...

...

Võ Tương Minh ban nãy đuổi hết cung nhân ra ngoài, muốn an tĩnh một mình đọc kinh thư, không cẩn thận làm đổ trà ướt hết cả long bào, vốn định gọi người vào nhưng lại thôi, chỉ là thay một cái áo ngoài thôi, không cần vẽ chuyện, vậy là một mình y lấy một bộ thường phục hình màu vàng ra mặc vào.

Nhưng cung phục bây giờ không hiểu sao làm ngày càng phức tạp rối rắm, cột đầu này lại lẫn sang đầu kia, cuối cùng rối thành một cụm, phải gỡ ra hết, thầm mắng đám người bên Ti Chế phòng luôn thích bày vẽ nhiều cái sáng tạo kỳ quái lên trang phục trong cung, giờ không biết nên mặc thế nào cho đúng.

Tính mở miệng kêu người vào thì một nữ nhân đã đứng ở bên ngoài cửa ho một tiếng, ngượng ngùng xoay người, quỳ xuống lấp bấp: "Bệ hạ vạn an..."

Vừa đúng lúc, Võ Tương Minh tính bảo nàng tới đây giúp mình, đúng lúc mặt chạm mặt với nàng liền ngưng bặt, không biết nên nói gì...

...

Hai bên im lặng một hồi lâu, Thiện Lâm âm thầm đảo mắt quan sát, thấy trên bàn là cốc trà bị đổ, dưới sàn là long bào ẩm ướt nằm sóng soài, nàng liền đoán ra, trông y loay hoay khó khăn nhìn hơi tức cười, nàng rút một hơi dũng khí, đứng lên nói:

"Bệ hạ... hay là... để nô tỳ giúp người một tay?"

Võ Tương Minh vốn còn e ngại, thấy nàng mở lời đành chầm chậm gật đầu.

Giật giật kéo kéo một buổi, bộ cung y lẽ ra mới toanh đã bị hoàng đế làm cho nhăn nhúm, Thiện Lâm bèn chậm rãi tiến đi tới tủ áo to gần đó, lấy ra bộ xiêm y màu đen, họa tiết những vầng mây màu vàng bắt mắt.

Nàng đi đến bên nam nhân, chầm chậm cởi bỏ mấy lớp áo bên ngoài y ra...

Thân thể màu đồng cường tráng lộ ra giữa gian điện, bờ vai cao lớn, cơ ngực nở nang, y cao hơn Thiện Lâm một cái đầu, nên nàng có thể thấy rõ từng đường nét tinh tế rắn rõi trên cơ bắp y, thậm chí thấy được những vết tích in hằn của quá khứ...

Thiện Lâm đã từng nghe nói qua, thuở còn là Thái tử, tiên hoàng hạ lệnh cho đích thân y ra biên thùy đánh đuổi quân nổi loạn từ tàn binh Vạn Nam, lập nên chiến công.

Vậy nên nhìn qua hoàng đế, có lúc thấy y nho nhã khiêm cung như người học văn, cũng có lúc thấy y anh tuấn dũng như võ tướng, càng làm người ta thêm kính nể y mấy phần.

Hoàng đế vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt ăn uống đều đặn, thường xuyên ra võ đài luyện võ, thực tế mà nói thân thể y cường tráng không có gì lạ.

Có điều đây là lần đầu tiên Thiện Lâm ở sát gần nam nhân đến vậy, lại còn đang để lộ thân trên, lúc mặc lớp áo đầu tiên, mấy lần vô tình chạm phải vào thân thể láng bóng của y làm nàng giật hết cả người, cố gắng giữ bình tĩnh mặc cho xong lớp trong cho y, kế đến là áo bào bên ngoài, động tác nhanh tay như muốn làm nhanh càng sớm càng tốt.

...

Võ Tương Minh hai tay dang ra, ánh mắt chòng chọc vào nữ nhân đang thay áo cho mình...

Bình thường y vẫn hay để cung nữ thái giám giúp mình mặc hoàng bào, nhưng chưa bao giờ y thấy ngượng như hôm nay cả, cũng không rõ là vì đâu, nét trầm tĩnh uy nghi biến đi đâu mất, chỉ còn lại sự ái ngại kỳ lạ.

Quanh quẩn đâu đó bên mũi y còn nghe ra được thơm dịu nồng hết sức dễ chịu, làm cho đầu óc y muốn bay bổng lên mây cao.

Cái mùi thoang thoảng này hình như truyền ra từ nữ nhân họ Anh ấy...

Dường như cả hai đứng sát gần nhau nên làm cho không khí trở nên ngột ngạt dị thường, Võ Tương Minh cảm thấy nóng bức muốn nổ tung cơ thể, cảm giác khó chịu xâm chiếm cả người y.

Tự thấy mình là người rất giỏi kềm chế, Võ Tương Minh không thể ngờ được lại có lúc mình mất kiểm soát đến thế này.

Cho đến lúc không kìm được, y đã bạo phát...

...

Điều này nói ra đúng là kỳ quặc, thời còn là Tàu nữ, các cô cô không chỉ dạy lễ nghi, cách đi đứng trong cung, mà còn dạy cho các nàng cách thay, và mặc long bào cho thánh thượng.

Tập riết thành quen, cho nên động tác Thiện Lâm làm tương đối thành thạo, mặc áo trong, tới áo bào, đeo đai lưng, chỉnh lại cổ áo,... gần nửa khắc là xong ngay.

Chỉ là đứng trước hoàng đế, dũng khí của nàng bay đi hết, con người đối diện còn khoả thân nửa trên, thân nữ nhi, gặp phải cảnh trực tiếp thế này làm nàng nhìn cũng chẳng dám nhìn thêm, mắt nhắm mắt mở mà chậm chạp luống cuống tay chân.

Thiện Lâm đương nhiên nhận ra cái mùi trên người mình nồng nặc ra sao, đứng gần thế này hẳn là hoàng đế ngửi thấy.

Tuy nhiên, điều nàng không thể tin được là... y đang cúi sát đầu xuống, kê gần ngay vùng cổ nàng, hít thở dần đều khiến nàng lạnh cả gáy.

Không ổn... thật sự không ổn...

Cài xong từng khuy, tay Thiện Lâm run rẩy cố với lấy thắt lưng nằm trên bàn, tự dằn lòng làm cho xong rồi rời khỏi đây ngay.

Không ngờ rằng, nam nhân thế mà lại chộp tay nàng ném cái thắt lưng đi, kế đó hai tay chồm hai vòng eo thon gọn của nàng mà ôm chầm, không để dư ra một kẽ hở.

"B...bệ hạ..."

"Im miệng..."

Môi y kề sát tai Thiện Lâm gầm một tiếng, mặt vùi sâu vào cổ nàng, giống như hít phải thuốc phiện, trâm luân vào cơn nghiện không thể dứt ra, giữ chặt lấy bên người hít lấy hít để, không những vậy...

...Đôi tay vô phép tắc của y xoa xoa vai và hông nàng, mân mê như bảo vật, kế đó lại dịch sang phần lưng.

Bị hai đôi tay xa lạ quấy rối xâm chiếm đằng sau, Thiện Lâm cả người chết đứng, nhất thời không thể cử động được.

Nàng và y thân thể kề y, tất nhiên... tất nhiên là nàng cảm nhận được cái thứ...

Dù cho Anh Thiện Lâm này ngổ ngáo hoang dại, từng ngao du bốn bể, từng đi đánh nhau, từng tự xưng đại tỷ giang hồ với mấy lão nam nhân, tuyên bố không sợ trời không sợ đất,... nhưng đó chỉ là mấy trò trẻ học đòi người ta thôi lúc nàng mới mười hai mười ba tuổi.

Chưa bao giờ nàng rơi vào hoàn cảnh thế này, đối với sắc dục hay cơ thể nam nhân, nàng...

Không... không được...

"Bệ hạ!"

Thiện Lâm dùng sức đẩy một cái, nam nhân còn đang mơn trớn muốn tiến xa hơn đã bị nàng đẩy ngã ra sau, hông y đập thẳng vào mép bàn...

"A..."

Hoàng đế kêu lên một tiếng, thần sắc tỉnh táo trở lại, nhìn về chỗ đau trên người, lại liếc qua nữ nhân đối diện, mắt trừng từng mở to không rõ giận dữ hay ngạc nhiên.

Làm tổn hại thánh thể của thiên tử, Thiện Lâm không biết mình đã ăn bao nhiêu lá gan, liền rạp mình thỉnh tội:

"Xin bệ hạ thứ tội... nô tỳ không..."

Hoàng đế vẫn nhìn trân trân nàng, miệng hồng hộc như khó thở, y vội vàng bước tới thau nước gần đó vỗ vỗ lên mặt mình vài cái, mãi sau mới khàn khàn giọng ra lệnh:

"Ra ngoài!!!"

Chỉ đợi mỗi câu ấy, Thiện Lâm nhanh như cung bắn, không ngoảnh lại lần nào...

....

Đặt tay lên ngực, Thiện Lâm nghe ra được tiếng mình đập mạnh vang hệt tiếng trống, in ỏi không có điểm dừng.

Hoàng đế coi như là người điềm tĩnh, ít nói, bình thường đối với nàng thái độ không gần không xa, ngay cả lúc có ý tốt dạy nàng thổi sáo y cũng không làm gì quá mức, sao giờ lại biến thành tên dâm tặc đàn áp nữ nhi?

Ngửi ngửi cái mùi trên áo, Thiện Lâm như thể ngầm đoán ra điều gì đó, tự nghĩ, nếu ban nãy nàng mà không đẩy y ra, sợ là... thôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa...

Nàng hai tay che mặt lắc lắc đầu, một đường rời đi.

...

Ngoài cửa tẩm cung là thái giám canh cửa Tiểu Đường Tử, khi Thiện Lâm bước ra cửa chính điện, lập tức đón nhận cái ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, thật sự khiến nàng sợ hết cả hồn vía.

Thiện Lâm từng nghe Diệp Đồng kể qua, hắn nổi tiếng kỳ quái, hay thích nhìn chằm chằm người ta, nàng chưa tiếp xúc với hắn bao giờ nên không dám nghĩ xấu về người ta, cúi nhẹ đầu chào rồi mau chóng bỏ đi.

------
Hết chương 42
29/12/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top