Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chẳng biết qua bao lâu, cả người Thiện Lâm bất động không thể nhúc nhích, mất một khắc môi nàng mới lặp bặp ra mấy chữ:

"Bệ... Bệ hạ..."

Võ Tương Minh không muốn nói tiếp vấn đề ấy nữa, từ tay áo rút thanh sáo ngọc bích xanh lục ra mân mê ngắm nhìn.

Vào cái đêm bắt gặp hoàng đế thổi sáo ở sau hậu viên, vì đứng ở khoảng cách quá xa nên Thiện Lâm khó mà thấy rõ từng họa tiết, nên nhìn kỹ mới thấy đây không phải loại ngọc bích thượng hạng gì, thực tế là món đồ dùng không thích hợp với thân phận chủ thượng một nước, màu sắc sẵm màu nhưng láng bóng chứng minh là vật rất cũ nhưng được bảo quản vô cùng tốt, dường như không có mấy vết trầy xước.

Trên thân có tổng cộng tám lỗ định âm xếp thành hàng ngay ngắn, đầu sáo có cột sợi dây nhỏ móc theo viên ngọc bội hình long phượng hòa minh tinh xảo.

Cái làm Thiện Lâm chú ý hơn hết là phần giữa thân sáo, nó được qua bằng một miếng bạc dư thừa, chắc chắn là đã từng bị gãy hoặc hỏng đoạn ấy...

...

Có lẽ vì tâm trạng thư thái nên mọi hành động của hoàng đế đều thong dong nhàn nhã theo, y kê sáo lên miệng, tay cẩn thận đặt ở các lỗ định âm, thổi một làn hơi dịu nhẹ...

Không khí vốn ảm đạm buồn chán, hoa cỏ khô cằn, nay âm thanh rung động truyền đến như đã làm cho mọi cảnh vật thay đổi, sinh khí dồi dào, cây cỏ xanh tốt, bướm lượn ve kêu, chim chóc uốn lượn, ngay cả nội tâm Thiện Lâm cũng được giải tỏa đi không ít...

Nhất thời nhớ tới tiếng đàn mà Nam Hải Nghi gảy ở Hậu Hoa Viên, dịu nhẹ du dương, làm lòng người mê mẩn, giá mà một đàn một sáo có thể cùng nhau hợp tấu thì không còn gì bằng...

...

Đột nhiên, Võ Tương Minh dừng thổi, mắt chăm chăm vào Thiện Lâm nghiền ngẫm gì đó...

...Thiện Lâm chính là sợ ánh mắt này của y.

Không tỏ ra nguy hiểm hay giận dữ, không biểu cảm, chỉ là nhìn, nhìn và nhìn, chỉ nhìn thôi, cứ như thể muốn xuyên vào tận xương tuỷ của người bên cạnh, tựa hồ là đang dò xét, màu hổ phách nâu làm tầm mắt y càng thâm sâu khó đoán hơn.

"Hay là ngươi cũng hãy thử thổi một điệu đi..."

Hoàng đế bất ngờ đưa ra chủ ý quái lạ, Thiện Lâm bất động hai nhịp, bị bị thanh ngọc dài chừng nửa cánh tay chìa đến, cùng sự trông chờ của nam nhân, tay nàng dập dờn bức rức không biết nên nhận hay không.

...cuối cùng nàng vẫn chọn cầm lấy.

Thanh sáo này ban nãy còn ở bên người hoàng đế, lúc nhận lấy nàng còn nghe thoang thoảng mùi Long Nghi hương thượng hạng dành cho nam nhi.

Còn ống thổi... mới tức thì hoàng đế đã kê miệng vào...

Lòng ngực ẩn ẩn làm Thiện Lâm muốn ho, nàng cố nén lại để tránh thất thố, câu giờ thêm mất khắc, nàng quyết định nhấc lên thổi...

Tiếng sáo oang oáng lần nữa phát, thành quả sau hơn một tháng của nàng chỉ tàm tạm, không quá mượt mà, không êm ả, đôi lúc còn hơi trệch nhịp khó nghe, khô khan đến khó chịu.

Dĩ nhiên Thiện Lâm biết kỹ thuật của mình tệ thế nào, nhưng với một người chưa bao giờ động đến sáo hay trúc, thế đã rất tốt rồi...

"Không hay gì hết..."

Vốn Võ Tương Minh chỉ định ngồi đây tán gẫu một chút thôi, có điều thấy có kẻ thổi khúc sáo quê nhà mình một cách tệ hại làm cho y không chịu nổi, nổi hứng lên bảo: "Để trẫm chi ngươi."

Rồi cứ thế, y một lượt chỉ bảo hết cho Thiện Lâm những thứ cần biết về sáo, nên điều khiển lỗ định âm ra sao, dùng hơi mạnh nhẹ thế nào, còn dạy luôn cả các căn bản của âm luật, Thiện Lâm thì cẩn thận lắng tai nghe rõ, tiếp thu hết kiến thức mới lạ.

"Đã gọi là Tự Tâm khúc, thì lúc thổi phải tâm vô tạp niệm, đặt hết cảm xúc vào khúc nhạc, mà bài này chia ra bà đoạn, nhẹ nhàng, cao trào và trầm lắng, không đủ hơi sẽ dễ bị trệch nhịp..."

Một người tận tình chỉ bảo, một người nhiệt tình nghe giảng, dường như khoảng cách hiện giờ giữa nàng và y không phải là thiên tử và cung nhân nữa, mà giống như...

...sư phụ và đồ đệ vậy.

Thiện Lâm chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng với nhất quốc chi quân ngồi đây nói chuyện nghiên cứu lâu như thế này, còn với tinh thần thoải mái, cả hai nay như đã quên hết mọi thị phi tranh đấu lẫn ám toán ngoài kia...

...

Võ Tương Minh hôm nay thật cảm thấy vui vẻ lạ thường, tay xoa xoa ấn đường, mắt như cũ đăm đăm về phía nữ nhân đối diện mà mỉm môi.

"Ngươi cứ tiếp tục mà nghiền ngẫm đi..."

Không còn sớm, cái gì cần dạy cũng đã dạy xong, sau cùng y đứng lên, không nói không rằng,l bình thản chậm rãi quay về nội điện...

Lúc xuất hiện y mang vẻ trầm tĩnh, khi cùng Thiện Lâm nói chuyện lại cười nói rất hoà nhã, lúc rời đi lại trở về dáng vẻ ban đầu. Nam nhân này trước sau bất nhất, khó mà biết được y đang nghĩ cái gì.

"Cung tiễn bệ hạ..."

Hoàng đế đã đi xa hơn chục bước, sợ là chẳng thể nghe thấy lời tiễn biệt của nữ nhân đằng sau, Thiện Lâm vẫn quy củ mà hành lễ, thấy bóng dáng y không còn mới dám đứng lên.

"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"

Nén nhịn cả buổi, Thiện Lâm giờ mới có thể xổ ra trận ho khan cả tiếng, bệnh phong hàn từ lần dầm mưa tới hôm nay chưa khỏi hoàn toàn, đây là lý do nàng không dám nói nhiều hay tiến quá sát y, sợ mình vô ý ho ra sẽ truyền bệnh phong hàn cho y, không bị ban chết vì tội câu dẫn thì cũng sẽ bị đánh chết vì khiến thánh thượng cảm mạo.

Đè nén quá lâu khiến cho phổi nàng nghẽn đến khó chịu, giờ ho một tràng dài mà lồng ngực đau rát.

Tay đặt lên ngực, Thiện Lâm nhận ra rõ tim mình đập nhanh đến mức khó thở, mắt trong veo mơ hồ hướng về nội điện không dịch đi một phân.

Mọi thứ vừa diễn ra... cùng hoàng đế nói chuyện... được y xem như học trò mà dạy bảo...

Tất cả hệt như ảo giác, nàng còn tự khẳng định chắc chắn là mình bị cảm nên cả canh giờ qua sinh ra ảo giác rồi...

Chắc chắc là thế...

Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị đập tan...

Bởi trên cầu thang trên hoàng đế mới ngồi, thanh sáo ngọc xanh lục nằm trơ trọi trên bậc thềm chờ đợi chủ nhân mình sẽ quay lại lấy...

-------

Võ Tương Minh với tinh thần hết sức phấn chấn quay trở lại Thư phòng, người xung quanh nhìn đều có thể đoán được tâm trạng y đang rất tốt.

Giữa điện là một tên thái giám quỳ run rẩy, mặt mũi bầm dập giống như là vừa tra tấn, thấy hoàng đế tới hắn sợ đến điếng cả người, gập đầu không ngừng xin tha.

Mạc Vân cùng với Tôn Thành vẫn luôn ở đây canh chừng tên thái giám, hoàng đế trở về họ liền đứng qua một bên, chờ đời mệnh lệnh tiếp theo từ chúa thượng.

Thư thái ngồi xuống long tọa, đối với tên thái giám đằng mặt mày bầm tím kia Võ Tương Minh không hề nóng lòng chút nào, trước tin nhấm nháp một chút trà, sau đó xoa nắn mấy ngón tay bị tê cứng, lúc này mới mở miệng nói một chữ: "Nói..."

Mạc Vân lập tức tiến bước đi ra, trên tay cầm theo bộ y phục màu hồng bị dính một nhợt nhạt bên phần vai trái, dâng đến cho hoàng đế xem.

"Bẩm bệ hạ, đây là trang phục của Anh thị nữ ngày hôm đó mặc, nàng ta nói mình bị người ta hất phải bột phấn vào người, nô tỳ cảm thấy nghi ngờ nên cố tình giữ lấy đem đi cho các nữ y kiểm tra, quả nhiên đây là thứ lợi hại..."

Mạc Vân nói xong thì Tôn Thành cầm thêm một khay nhỏ bước tới, trên khay là hộp gỗ nhỏ đựng hai loại phấn thơm hồng một đậm một nhạt, tiếp lời Mạc Vân: "Bên trái là phấn thơm Lưỡng Đằng, đồ phấn thơm thượng hạng mà các chủ tử nương nương ở trong cung dùng để làm đẹp, bên phải là phấn hoa tình, dùng để..."

Có vẻ là việc tế nhị, Tôn Thành từ giọng vang sang sảng mà trở nên khẽ nhỏ lại: "Đây là hương liệu thường dùng để... có thêm hoang lạc khi nam nữ gần gũi hoan lạc, có tác dụng vô cùng lớn đến nam giới... hai loại hương này mùi giống nhau, trên áo Anh thị nữ có cả hai mùi này nên chứng tỏ là bị trộn lẫn..."

Tôn Thành mặt sớm đã đeo khăn lụa bịt kín, cố ý để cách xa xa hoàng để y không hít phải.

Dù ở khoảng cách nhất định nhưng Võ Tương Minh vẫn loáng thoáng ngửi thấy được một chút, y lấy một ngón tay che mũi, thầm nghĩ đúng là mùi này, ngày hôm ấy khiến y suýt nữa đã...

Tôn Thành nghĩ đến có kẻ dám dùng chiêu trò bẩn thỉu này mà tức giận, đay nghiến nói: "Tiện tỳ họ Anh kia quá là khi quân phạm thượng, có ý mê hoặc thánh thượng, còn sử dụng tà hương làm tổn hại thánh thể của bệ hạ! Chắc chắn là ả thông đồng cùng tên Tiểu Đường Tử này!!!"

Tên thái giám đang quỳ đích thị là Tiểu Đường Tử, hắn nghe Tôn Thành nhắc tới mình, hăp lắc đầu khóc lóc: "Nô tài không dám! Nô tài không dám!"

"Ngươi còn chối?"

"Tôn Thành..." Hoàng đế cất tiếng cất tiếng cắt ngang, y ngước mắt lên trần nhà tinh sảo điêu khắc hình đầu rồng bằng vàng, bình lặng nói: "Không phải nàng ta đâu..."

Nữ nhân ấy, ban đầu Võ Tương Minh chỉ đơn giản nghi ngờ nàng ta có dính líu đến triều Nam thị, vào cung với mục đích làm nội gián nội ứng ngoại hợp với đám họ Nam, không ngờ điều trà rồi lại điều tra, diễn biến lại đi đến như hiện tại.

Quả thật Võ Tương Minh có hơi nghi ngờ rằng nàng ta giở trò quyến rũ mình, nhưng rồi lại không...

Ngày hôm đó y không tài nào giữ được mình mà làm ra việc xấu hổ đối với một nữ nhi, lẽ ra đã có thể đi được đến bước cuối cùng, nàng ta nếu có ý đồ thì đã thành công, ngược lại còn dùng sức đẩy ra, làm y đập một phát đau điếng vào cạnh bàn nhọn hoắc.

...làm cho hiện tại chỗ hông y bị sưng bầm, khiến long thể tổn hại là tội đáng chết, là y tới giờ chưa nói cho ai biết.

Nghĩ đến nàng, Võ Tương Minh híp chặt tầm mắt...

Cả cuộc nói chuyện mới tức thì, chính là y bảo Mạc Vân cho nàng ta một mình ở đó làm việc, bản thân thì cố tình mò tới, chủ yếu dò xét xem thái độ nàng ta thế nào, có gì đáng nghi...

Y không biết là nàng ta đóng kịch quá giỏi hay là mình nhìn lầm người, chẳng những không nhìn ra được gì cả mà càng nói càng hăng say, trêu đùa vài câu, co f dạy nàng thổi sáo,... những việc mà từ lâu y chẳng còn làm với ai.

Anh Thiện Lâm... đột nhiên Võ Tương Minh không còn thấy nghi ngờ nàng chút nào nữa, chữ tin tưởng nói với nàng hoàn toàn là lời thật lòng...

Nghĩ tới Tôn Thành suýt nữa giết oan người khác Võ Tương Minh liền sinh khí: "Uổng công trẫm cho ngươi tạm thời quán xuyến việc trong cung, lần này ngươi khiến trẫm quá thật vọng..."

Tôn Thành bị chủ thượng chê trách mà phát hoảng, quỳ xuống: "Nô tài vì một lòng lo lắng cho long thể của bệ hạ, nghe đến tin bệ hạ bị trúng mê hương mà nhất thời nôn nóng làm chuyện lôc mãn, xin bệ hạ tha tội".

Võ Tương Minh chẳng buồn nhìn đến hắn, ngó qua Mạc Vân tán thưởng: "Lần này ngươi làm rất tốt."

Được chủ thượng khen ngợi, Mạc Vân không hề tỏ ra đắc ý, nghiêm chỉnh cúi mình: "Nô tỳ nhận bổng lộc, chức trách và sự tin tưởng từ bệ hạ, phải làm tròn bổn phận, không thể cứ việc gì cũng làm theo cảm tính..."

Tôn Thành quỳ dưới đất siết chặt nắm tay, căm hận liếc Mạc Vân.

Không bàn về họ Anh nữa, lần này hoàng đế chuyển mắt về hướng tên Tiểu Đường Tử, xua tay bảo hai người kia tránh ra chỗ khác để mình có thể nhìn rõ hơn, bình ổn hỏi:

"Trẫm hỏi ngươi, có phải ngươi được người khác cài vào Ngự Tiền theo dõi trẫm hay không?"

Tiểu Đặng Tử lúm khúm thu cuộn cả người lại, đầu không dám ngẩng lên, mặt hắn đầy vết trầy trụa, hai mắt tím đen, khóe miệng bê bết máu, nghe thánh thượng hỏi đến mình thì cả người run như bị bỏ trong hầm băng, lẩy bẩy nói: "Bệ... bệ hạ... xin hãy tha tội cho nô tài!!! Nô tài tận tâm tận lực trung thành với bệ hạ... giống... giống như Tôn công công một lòng lo lắng cho người, nô tài hoàn toàn không cố ý muốn làm vậy..."

"Thật như vậy?" Chân mày hoàng đế nhướn lên, mang vài phần giễu cợt: "Thì ra tên nô tài ngươi luôn tận tâm tận lực hầu hạ chu đáo cho trẫm, thậm chí ngay cả việc trẫm và một tiểu cung nữ nói gì và làm gì với nhau ngươi cũng chuyên tâm mà để ý, còn chạy đi rêu rao khắp nơi trong cung. Ngươi nghĩ xem trẫm nên ban thưởng cho ngươi thứ gì đây?"

Chất giọng hoàng đế bình bình dịu nhẹ, giống như đang đùa cợt hơn là truy vấn tra hỏi.

Ngược lại càng làm cho Tiểu Đường Tử sợ tới xanh mặt, trải qua một trận roi, giờ cái gì hắn cũng không dám giấu nữa: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"

Bình sinh Võ Tương Minh ghét nhất là có người kè kè theo dõi nhất, nếu không nhờ nổ ra chuyện này thì chắc y sẽ không bao giờ biết ngay bên cạnh mình có tên ăn cây sáo rào cây sung, một bụng hướng về hai chủ nhân, những kẻ thế này càng làm y căm ghét tận xương tuỷ. Đập bàn, hoàng đế nộ khí xung thiên lớn giọng:

"Nô tài chó chết! Ngươi xem ra không muốn sống nữa rồi!!!"

"Nô tài biết tội! Nô tài biết tội. Là do... Là do..."

Tôn Thành dùng cây phất trần quất vào lưng Tiểu Đường bTử vài cái, quát tháo: "Còn dám ấp úng ư?"

Đừng nghĩ Tiểu Đường Tử chỉ bị thương ở mặt, đằng sau bộ áo cung nhân là hằng hà chằng chịt vết thương lở loét phủ kín toàn thân, mới bị phất trần quất vào lưng hắn đã la lên oai oái.

"Nô tài nói! Nô tài! Là có vị chủ tử trong cung sai khiến! Nô tài chỉ là bị ép, hoàn toàn không hề muốn phản bội bệ hạ? Xin bệ hạ khai ân tha mạng nô tài!!!'

"Bị sai khiến? Là ai???" Tôn Thành thấy hắn khai nhận lập tức ngừng đánh.

"Phải, người đó chính là..."

"Không cần nói nữa!" Đương kim thánh thượng bất ngờ lên tiếng bảo ngưng.

Với y mà nói, người đã tra khảo xong, Tiểu Đường Tử cũng thừa nhận mình có ý đồ bất chính, việc cần biết coi như y biết hết rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải đào quá sâu, không những hậu cung không yên mà tiền triều cũng bất ổn.

"Nếu ngươi tùy tiện nói ra, không sợ trẫm gán thêm cho ngươi một tội vu khống sao? Đến lúc đó ngươi chết không toàn thây!"

Tiểu Đường Tử lanh trí nhận ra ý của thánh thượng, hắn bặm miệng, miệng lặp bặp: "Đa tạ bệ hạ nhắc nhở..."

Võ Tương Minh hơi gật nhẹ đầu, y nay đã biết kẻ nội gián theo dõi mình trong cung là ai, về kẻ chủ mưu, không cần vội...

"Lôi hắn đến Bạo Thất đi!"

Bạo Thất là nơi giam giữ cung nhân phạm tội, cũng là chỗ đưa ra những hình phạt kinh khủng đau đớn hành hạ những kẻ bị đưa đến đây, quanh năm làm việc nặng nhọc chẳng khác gì nô lệ, thứ bậc của họ đều là hạng cung nhân Mạt đẳng thấp nhất Hoàng Thành.

Đó là địa ngục của mọi nô tài sống trong cung, vào đó không mất mạng thì là sống không bằng chết...

Tiểu Đường Tử kêu la thảm thiết nhưng không một ai tỏ ra một chút thương hại, mặc cho thị vệ kéo hắn đi lê lết...

Lúc này trong điện chit còn Hoàng đế và tâm phúc là Mạc Vân, Tôn Thành làm việc thiếu cẩn trọng không đáng để tin tưởng, cho nên y sớm đã đuổi hắn ra ngoài.

Tròng chọc nhìn hai hộp gỗ đậy chặt trên bàn, Võ Tương Minh tức đến nổi nắm tay siết thành quyền, hận kẻ đó dám bày trò hạ mê dược lên người mình...

Thân là hoàng đế, nếu để người ngoài biết y giữa thanh thiên bạch nhật đè ép cung nữ ra đoạt ái, muốn làm hủy hoại trinh tiết người khác, nói không chừng người trên tiền triều còn sẽ nghĩ y đam mê nữ sắc đến mất hết pháp kỷ, bá quan làm sao tin phục y nữa.

Cơn đau ở eo chính là nhắc nhở cho y biết bài học ngày hôm nay.

Cũng may Mạc Vân làm việc mau lẹ, thay y thu xếp hết tàn cuộc, nếu không chuyện này mà bị làm lớn chuyện thì...

"Đến Càn Tường Cung!" Võ Tương Minh dứt khoát nói.

Thường ngày mặc kệ nàng ta bày trò gì y cũng đều dung túng, nhưng hôm nay nàng đi quá giới hạn mất rồi, không còn hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Xem ra đích thân y phải ra mặt giải quyết việc này triệt để thôi...

------

Gần đây chứng đau đầu của Chung Phi tái phát ngày một nặng hơn so với lúc đầu, bình thường nàng còn có thể cố cầm cự, nhưng đến hôm nay đã là hết chịu nổi, cả ngày liên tục mời mấy vị thái y đến chẩn trị mà không thấy thuyên giảm chút nào.

"Đau quá!" Chung phi tay hai tay dùng sức xoa xoa vùng đầu đau nhức đến ong ong của mình, không nhịn nổi mà rên một tiếng.

Lan Châu lấy dầu thuốc thoa lên trán chủ nhân, cẩn thận xoa nguyệt thái dương cho nàng ta, ân cần bảo: "Nương nương bây giờ đừng suy nghĩ hay cử động nhiều quá, đợi nô tỳ thoa xong dầu thuốc, người nằm một hồi chắc chắc sẽ đỡ lại ngay."

Chán nản gạt tay Lan Châu ra, Chung phi hằn học nói: "Bây giờ ngươi thoa thêm trăm lần nữa cũng có ích gì chứ? Chẳng những không hết đau mà càng làm bản cung nóng rát hết cả đầu!"

"Nô tỳ cũng hết cách rồi..." Lan Châu xụ mặt lầm bầm

"BỆ HẠ GIÁ ĐÁO!"

Kể từ ngày bị cấm túc cho tới lúc giải hạn, Chung phi mấy tháng nay không có bất kỳ cơ hội nào gặp mặt hoàng đế cả, nay không khác gì tần phi thất sủng cả, hoàng đế tới, giống như cơn mưa rào bất chợt giữa những ngày hạn hán.

Trong phút chốc Chung Phi còn tưởng mình nghe lầm, mãi đến khi bị Lan Châu đẩy mạnh vai nàng mới ngộ ra đây là sự thật, cố nén cơn đau đầu lại, hạ người hàng lễ trước thánh thượng.

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ!"

Mạc Vân đi theo bên cạnh hoàng đế, cảm thấy trên đời không ai có thể thay đổi sắc mặt nhanh như chủ nhân mình, ban nãy y còn làm mặt lạnh, sát khí muốn giết người, nay bước vào cửa Càn Tường cung lại trở nên ôn hoà ấm áp, còn dịu dàng chụp tay Chung phi nâng nàng ngồi dậy.

"Ái phi mau đứng dậy..."

Võ Tương Minh như không có gì mà ân cần đỡ nàng dậy, dìu phi tử của mình đến sạp ngồi với mình, hỏi han: "Trẫm nghe người ở Thượng Y cục bẩm báo rằng dạo gần đây ngọc thể nàng không khoẻ, hay bị phong hàn, đau đầu, trẫm bận rộn triều chính không thể phân thân, chỉ có thể ngày đêm nhung nhớ đến bất an. Hiện hiờ nàng khoẻ hơn chưa?"

Ngữ khí của y thật sự ấm áp đến say người, Chung Phi hơi dịch người, biểu lộ ra nét cười e thẹn: "Bệnh phong hàn thần thiếp sớm đã khỏi hẳn, hiện giờ chỉ còn hơi đau đầu một chút, làm phiền bệ hạ bận tâm vì thần thiếp quá..."

Gương mặt tuấn mỹ của Võ Tương Minh nở ra nụ cười chan hòa: "Nghe được lời này của nàng trẫm yên tâm nhiều rồi."

Khách quý đến mà chỉ ngồi nói chuyện thì thật qua loa, Chung Phi quay mặt nhìn sang Lan Châu, bảo: "Mau chuẩn bị điểm tâm bánh trái cho bệ hạ."

"Không cần đâu, trẫm chỉ định đến đây thăm nàng, chút nữa sẽ đi ngay."

Nghe vậy, vẻ mặt của Chung Phi liền cụp xuống, không phải là vì hụt hẫng, mặt hoa mang máng một tia thâm sâu, muốn nói nhưng lại thôi.

"Hai tháng không gặp, trẫm nếu đi tay không đến thì thật vô ý, vì thế mà trẫm cố tình đem tới một vài món quà tặng nặng thay lời tạ lỗi."

Nam nhân vỗ tay hai cái, lập tức đám thái giám mang ba bốn chiếc hộp gấm màu đỏ tươi, bên ngoài khảm vàng và nhiều hoa văn khác như liên hoa, anh túc.

Nghe có quà ai mà không vui, Chung phi lòng thoáng có chút nao nức, tự tay mở từng hộp ra xem...

Hộp thứ nhất là trâm cài, ghim cài đầu bắt mắt đính đá quý, vàng bạc, kim cương, tử ngọc,... các loại màu sắc xanh, đỏ, hồng, vàng sáng màu nhất, hầu hết đều là hình dáng mà nàng vẫn thường sử dụng như Khổng Tước và Thược dược.

Hộp thứ hai là gấm vóc, cống phẩm đem về từ đất Thượng Châu, vốn nơi tơ tằm rất phát triển thuộc hạng thượng cấp, chạm vào mềm mại mát rượi, sắp đến mùa hạ, mặc loại tơ lụa này sẽ không sợ bị nóng.

Nhất thời cao hứng, mở đến hộp thứ ba thì mọi sự hồ hởi ban nãy tan biến hết hoàn toàn

...vì nàng không biết thứ trong đấy là gì cả.

Cái chất bột màu lục, chạm vào thấy mềm mềm ẩm ẩm kì là.

"Bệ hạ, đây là...?"

"À..." Hoàng đế nheo mắt, chỉ tay vào đó vừa cười vừa nói: "Đây là bột Lộ Thanh, có tác dụng vô cùng tốt cho dạ dày, giảm độc tố trong người, làm thanh mát cơ thể..."

Miệng nói, nhưng tầm mắt Võ Tương Minh chằm chằm vào từng biểu cảm hết trên mặt nữ nhân kia, nói tiếp: "Nhưng nàng phải cẩn thận, có một loại bột khác có công dụng tương tự gọi là Ngân Chi, hai thứ một hàn một hoả kết hợp dễ gây xung khắc, tạo ra Ngân Lộ bột, ăn phải hoàn toàn không tốt đâu."

Chung phi không hề biết vì sau hoàng đế tặng mình cái thứ bột này, tự nghĩ bụng mình đâu có gì? Có điều lời y dặn dò nàng vẫn rất chăm chú mà lắng nghe không bỏ sót từ nào.

Không nhận điều gì bất thường, Võ Tương Minh tiếp tục ra lệnh cho người mang hộp gấm cuối cùng đến.

Nắp hộp mở ra, cả người Chung phi liền bị đông cứng...

Cái loại phấn thơm màu hồng đậm, thoang thoảng bay ra một mùi hương ngọt ngào say đắm, đây là... Lưỡng Đằng hương...

"Nàng thấy thế nào?"

Tay run run, tim đập mạnh, Chung phi thất thần một nhịp rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm nhiên, cười nhạt: "Loại hương này bệ hạ tặng thần thiếp không ít, đến bây giờ còn chưa sử dụng hết, thần thiếp còn mang không ít tặng các hậm chí còn đem tặng cho một số phi tần khác, sao bệ hạ lại đem tới đây, thế thần thiếp biết dùng làm sao hết đây?"

"Nàng không thích?" Hoàng đế sủng nịch hỏi.

"Không có... là bệ hạ tặng, thứ gì thần thiếp cùng đều thích... thần thiếp chỉ cảm thấy vậy là nhiều quá thôi..."

"Nếu vậy cứ làm như lúc nãy nàng đã nói, không sử dụng hết thì cứ đem tặng người khác là được."

Võ Tương Minh chỉ nói tới đó, hết chuyện liền đứng dậy, định rời ngay nhưng khi đặt chân tới cửa lại ngưng bước, mặt chan hòa nhìn nàng mà cười nói:

"Phải rồi, nếu có mang đi đâu thì hãy cầm cho chắc tay, kẻo không cẩn thận làm rơi lung tung vào người khác sẽ phụ tấm lòng của trẫm đó."

Nói hết câu này u mới chịu ra khỏi Chính điện Càn Tường cung...

Về Chung phi, nàng vẫn giữ tư thế quỳ tiễn, y mới khuất bóng thì tay chân nàng đã rụng rời, đứng trụ nổi mà muốn ngã khuỵ, may là có Lan Châu phía sau đỡ lại.

"Lan Châu, hôm đó ngươi dùng hương liệu gì trộn với hoa tình?"

Lan Châu ngẩn người, thần sắc hơi sợ sệt, cúi người đáp: "Là... Lưỡng Đằng hương..."

Ả ta chỉ mới dứt câu, còn chưa kịp nói thêm chữ nào, mặt ả đã lãnh trọn một bạt vào mặt, đến lúc ả nhận ra mặt mình đã in hằn năm ngón tay mới khủng mà khấu đầu:

"Nương nương tha tội, nương nương tha tội! Trong số các hương liệu, chỉ có mùi Lưỡng Đằng là giống với mùi hoa tình nhất, quên mất đây là hương liệu bệ hạ ban riêng cho nương nương. Xin nương nương tha tội!!!"

Chung Phi được thế phi thẳng một cước vào Lan Châu, làm ả té nhào ra đằng sau.

"Đồ con tiểu tiện tỳ thối tha, vì một sự nhầm lẫn của ngươi mà bây giờ bệ hạ nghi ngờ bản cung rồi!!!"

Chung Phi gào lớn lên, những cung nhân bên ngoài nghe thấy tất nhiên cũng hoảng sợ theo, chẳng ai dám bén mảng vào đó hay tiếp tục nghe cả, âm thầm cúi đầu sát thấp tự xem mình là bức tượng.

"Cũng may..." Nói đến đây, Chung Phi quay lại vẻ bình ổn, thở phào: "May là nửa tháng trước bản cung đã tặng một số hương Lưỡng Đằng cho Cử Cơ và Nguyễn Sung Dung. Lúc nãy ta cũng ám chỉ cho bệ hạ biết, sự nghi ngờ này chưa hẳn đã nhắm vào một mình bản cung..."

Nghĩ đi nghĩ lại, Chung phi thấy hối hận chết đi được...

Lẽ ra ban đầu nàng nên giữ bình tĩnh một chút, không nên chỉ vì muốn giết một con Anh Thiện Lâm mà làm cho bứt dây động rừng, hoàng đế trước nghi ngờ nàng hại Hà phi, sau nghi ngờ nàng giết Chỉ Lôi, thêm cả vụ này, nói không chừng y sẽ nghĩ nàng muốn khử Anh Thiện Lâm để trả thù...

Xem ra tình hình thật sự đã không ổn...

"Nhưng mà chủ nhân à, ngoài lưỡng đằng hương với mấy thứ châu báu gấm vóc, bệ hạ đưa người cái loại bột lộ thanh kia để làm gì?" Lan Châu tay ôm má rụt rè nói.

Nhờ Lan Châu nói Chung phi mới nhớ tới, cái thứ bột xanh lè kia y tặng nàng với mục đích gì? Nàng đâu có bị bệnh gì về bao tử? Còn dặn là đừng pha trộn với bột ngân chi nữa.

Nam nhân ấy ngày càng khiến nàng sinh thêm khó hiểu...

____________

Đường từ Càn Tường cung trở về Bảo Long cung tuy không quá xa, nhưng cách hoàng đế rề rà từng bước từng bước đã làm Mạc Vân đoán ra y có đang mang tâm sự, thấp giọng nói một tiếng:

"Bệ hạ đang nghĩ về chuyện của Quý phi nương nương...?"

Hoàng đế ngừng chân, trầm ngâm nhìn cảnh trời thoáng đãng, khí tiết giữa xuân ấm mát trong lành khiến Võ Tương Minh với đi phần nào, ung dung hỏi ngược lại: "Thế ngươi nghĩ sao?"

"Bệ hạ hẳn đã nắm rõ mọi việc trong lòng." Mạc Vân tiến tới hơi gần hoàng đế, hạ thấp âm giọng hơn nữa: "Nô tỳ có có để mắt chú ý, đối với hộp Lưỡng Đằng hương Quý phi nương nương mi tâm động nhẹ, nhưng còn hộp bột Lộ Thanh, Quý phi không tỏ ra điều gì bất thường cả..."

"Trẫm thấy được..."

------
Hết chương 45.
11/1/2017.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top