Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 63 (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi cùng tên tiểu tử kia có cả một dàn gia nô ăn mặc cũng rất cao sang nếu so với người ở Hà phủ mà Giai An từng thấy, người đông thế mạnh nên trông hắn rất hùng hổ, dáng điệu nghênh ngang trông là biết đó là một tên công tử quyền quý không xem ai ra gì mà Giai An thường thấy ngoài cung.

Quả nhiên y hệt với những gì mà nàng nghĩ, cái tên đó đi tới gần gã gia nô cạnh mình, môi nở ra nụ cười ma mãnh:

"Thì ra hoàng huynh của ta đây, biết ta tìm hoàng huynh cực khổ lắm hay không?"

Nghe lời xì xầm gần đó của mấy gia nô khác, Giai An lúc này mới biết hắn chính là nhị hoàng tử - Tương Danh, cái ông già được gọi là 'bệ hạ' rất coi trọng tên hoàng tử này, nàng nghe sơ qua phụ vương mình nhắc với mẫu thân rằng nếu không có gì cản trở, có thể tên đấy sẽ làm cái gì đó gọi là thái tử, nghe chẳng hay tẹo nào.

Mà khoan, hình như nhị hoàng tử kia vừa rồi gia nô ở cạnh mình là 'hoàng huynh', thế tức là sao?

"Ta... ta ..." Tương Minh ấp úng lùi về sau.

Giống như là muốn để người ta biết mình bất phàm cao quý ra sao, Võ Tương Danh luôn giữ tư thế ngẩng cao đầu, mắt hạ thấp xuống, giống như người bề trên nhìn xuống thiên hạ chúng sanh, hắn giơ một tay chọt mạnh vào trán Tương Minh, ngữ giọng cực kỳ chua chát:

"Ngươi ấp úng cái chứ? Ta bảo ngươi phải lại chỗ ta để làm ngựa cho ta cưỡi, ngươi dám trốn ra đây ư?"

Đúng là xấu tính, Giai An nghĩ, phần đầu không phải là nơi thờ cha mẹ mình sau, nàng luôn được dạy là ngoài chúa thượng thì trên thế gian này đầu mình chỉ được hạ xuống trước phụ mẫu, huống hồ tên kia so với gia nô trông chẳng chênh lệch tuổi bao nhiêu.

"Ta..."

Còn chưa kịp nói, Tương Minh bị tên kia đá mạnh vào khủy chân làm mình ngã bệch xuống đất, đồng thời còn bị đối phương đạp vào vai:

"Con chó ngoan! Giày ta bẩn rồi, mau liếm sạch đi!"

Mẹ luôn dạy Tương Minh phải nhịn, bình thường nó nhịn sao cũng được, nhưng hôm nay trước mặt một đứa nữ nhân mới vào cung mà tên em trai chẳng để lại cho mình chút thể diện nào, uất  hận kiềm nén tới hiện tại đã không thể nhịn thêm, lập tức đứng bật dậy quát:

"Ngươi muốn chơi thì đi tìm bọn thái giám y!!! Ta sao cũng vẫn hoàng tử, lại hoàng huynh!!! Ngươi không có quyền đè đầu cưỡi cổ ta!!!"

Hai người kia đằng đằng sát khí nhìn nhau, Giai An không biết phải làm gì, trông thấy mấy vị gia nô kia không hiểu sao đều làm thái độ vô cùng dửng dưng, hết như đã quen với những điều này rồi...

"Ngươi là hoàng huynh của ta?"

Lại là cái kiểu cười đó, mắt híp, môi nhếch qua một bên, Giai An đã thấy tên nhị hoàng tử cười như vậy tổng cộng ba lần từ hồi mới thấy mặt.

"Coi lại xuất thân của mẹ ngươi đi! Chỉ là tiện nô người Tô Hàn thôi, nếu mẫu thân ngươi là tiện nô thì ngươi cũng như vậy! Cỡ như ngươi mà cũng đòi làm hoàng huynh của ta à? Nằm mơ đi!!!"

Tương Minh siết chặt nắm tay lại, phải gắng lắm mới kiềm được lửa trong bụng.

Phải, hắn luôn nghe người ta nói mẹ mình xuất thân thấp kém, từ cái nơi mạt hạng gọi là Tô Hàn, bà ấy trở thành 'vợ' cha mình hơn mười năm, trưởng thành bên bà ấy đến năm tám tuổi, hắn gần như không bao giờ thấy 'cha' đi gặp mặt 'mẹ' mình.

Là thân mẫu của trưởng hoàng tử, vậy mà suốt mười năm hầu hạ thánh thượng cũng chỉ là một Tiệp dư, hắn luôn nghe mẹ dặn đi dặn lại mẹ ruột của đứa em nhị hoàng tử đó Thục Phi Linh Lan, phi tử quyền lực nhất hậu đình.

Hậu cung không hoàng hậu, chính vậy mọi quyền hành trong hậu cung đều nằm trong tay Linh Lan Thục Phi, Lệnh Hồ Hiền phi tuy người hầu hạ phụ hoàng của Tương Minh sớm nhất cũng như mang tiếng người phò trợ quản hậu cung, nhưng sự thật bên trong chẳng tiếng nói cả, để cho một mình Linh Lan Thục Phi kia độc tôn hậu cung.

Tương Minh nghe thấp thoáng rằng phụ hoàng đang tập trung toàn sức toàn lực đánh cái quốc thổ gọi là Vạn Nam, bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng đều xuất cung đi xem tình hình chiến sự, đối với người 'vợ' họ Lý đang hoành hành kia hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.

Từ lúc Vân Từ hoàng hậu tạ thế, Linh Lan Thục phi ngày càng thăng tiến, bước đến vị trí đứng đầu nội đình, giờ thiên hạ hậu cung này là của nàng ta, hô mưa gọi gió thế nào cũng tùy ý, đến con trai bà ta cũng mang theo tính cách tàn bạo y hệt, không biết bao nhiêu lần đem tên hoàng huynh mà mình xem chó ra giẫm đạp chì chiết trước mặt các nô tài, người trên kẻ dưới trong cung đều dành tên nhóc ấy một cái nhìn kính sợ, đương kim bệ hạ thì yêu thương ra mặt, có Lý gia hậu thuẫn, mai nàng hắn kế thừa đại thống là điều không quá bất ngờ.

Có được bao nhiêu đặc quyền, dĩ nhiên Võ Tương Danh xem bản thân là chúa thượng, không thèm để ai vào mắt mình.

Lâu nay vì luôn nghe theo lời mẹ dặn nên Tương Minh luôn nhẫn nhịn, phụ hoàng không để mắt tới, bản thân và mẹ không được mấy ai xem trọng, để hắn sỉ nhục giẫm đạp, lâu nay ngoài mấy trò leo trèo quậy phá ra, Tương Minh không biết bản thân nên làm gì mới quên được uất hận trong lòng.

Nhưng nhịn thì nhịn, cứ mỗi khi đối phương đem xuất thân Tô Hàn của mẹ mình ra nhục mạ là Tương Minh lại không kiềm chế nổi bóp chặt nắm tay.

Chửi mắng hoàng huynh chán miệng rồi, lần này Tương Danh lại chuyển hướng công kích sang đứa bé gái bên cạnh, hắn giọng: "Còn mi là ai?"

Giai An thấy hắn rất hung dữ xấu tính nên hơi sợ, nàng lùi về sau vài bước để tránh xa hắn ra, bình thường tuy là người đỏng đảnh miệng mồm nhưng giờ lại chẳng dám hé tiếng nào.

Cứ nghĩ là do quyền uy của mình nên đối phương mới sợ, Tương Danh hứng trị cười lớn sảng khoái:

"Mi là bạn của nó à? Đồ ngốc ơi là đồ ngốc! Tránh xa nó ra một chút đi, nó chỉ là con trai của một tiện nhân Tô Hàn, ngươi biết Tô Hàn không? Cái chỗ nghèo đói rách nát ấy, mẹ nó nổi tiếng một vùng có cái gì mà cầm kỳ thư hoạ nên được mẫu phi ta cho vào cung làm tài nữ hầu việc viết sách, người đã thấp hèn mà lại dám ở phía sau mê e quyến rũ phụ hoàng ta mới sinh ra nó, ngươi mà đi cùng nó, thể nào cũng trở thành tiện nhân như mẹ con nó thôi..."

Một vài vài cung nhân vô tình đi ngang qua nghe thấy những lời này của vị nhị hoàng t kia thì giật mình lạnh người, nó chỉ đứa trẻ tại sao thể nói ra được những lời cay độc như thế?

Có câu con hư tại mẹ, họ thầm hiểu hẳn là do bình thường nghe Linh Lan Thục Phi mắng chửi người trong cung nên bắt chước theo, tính nết ngang tàn và lời lẽ cay nghiệt không lẫn vào đâu cả.

"Đủ rồi đó Tương Danh!" Tương Minh không chịu được mà hét lớn tiếng.

Con chó bị dồn vào chân tường còn biết quay lại cắn, huống hồ là con người có lương tri, tiếng hét rầm vang cùng gương mặt dữ tợn của Tương Minh làm Võ Tương Danh sợ sệt lùi về sau, nhưng nghĩ thấy bản thân là người trên, nếu để mất nhuệ khí thì thật mất mặt mũi.

"Ta cứ nói đấy! Mi làm gì ta?"

Hắn xô mạnh một cái làm sáo ngọc đeo bên hồ Tương Minh rơi ra, dù rất nhanh tay nhặt lại nhưng việc ấy không thoát khỏi tầm mắt của Tương Đồ, ngay tức khắc hắn ra lệnh:

"Đưa đây!"

Trong tay Tương Minh là một thanh sáo làm bằng ngọc lánh bóng, móc theo một miếng ngọc bội màu đỏ sẫm, đây là mẹ tặng mình, còn dặn kỹ là phải bảo quản cẩn thận, tuyệt đối Tương Minh sẽ không giao ra.

Bản tính Tương Danh luôn là thứ mình muốn nhất định phải đoạt được, vì thế hắn nhanh tay chộp lấy, làm Tương Minh hoảng hồn:

"Trả đây! Trả đây!!!"

Lần đầu tiên biết hoá ra cũng có thể lấy ngọc làm sáo, Tương Danh thấy thích thú không thôi, giữ chặt lấy khuôn buông:

"Ti tiện như ngươi làm gì xứng với thứ này? Giờ nó là của ta!!!"

Lửa giận của Tương Minh đã dâng lên tới đỉnh điểm, trong chốc lát quên đi hết lời dặn phải nhẫn nhịn của mẹ mình, bình thường có thể cam chịu, nhưng nó tự nói với mình nhất định sẽ không nhường món bảo vật của mẹ này!!!

Giai An đứng nhìn, vốn là người ghét vũ lực, thấy hai người họ giằng co nên cũng định tiến đến can ngăn, lập tức bị họ mạnh tay đẩy ra xa.

"Điện hạ... điện hạ... buông đại điện hạ ra đi..." Mấy thái giám xung quanh cũng phải khuyên bảo trong bất lực.

Không tin được cái đứa bấy lâu nay cụp đuôi thấp hèn đột nhiên hỗn xược dám xông tới giành đồ với mình, Tương Danh nổi giận, một cước đá thẳng vào bụng Tương Minh, cứ như thế liên tục đá.

Gắng gượng đau đớn, trong sự cố gắng cuối cùng Tương Minh cùng giành lại được 'bảo vật' của mẹ, đau mấy cũng thấy hả lòng mà cười.

Vật tới tay lại bị cướp về, quá ấm ức, Tương Danh thẳng tay giơ lên đấm thẳng vào đỉnh đầu Tương Minh, làm cho tên đại hoàng huynh của mình sững người đứng im như tượng.

Tự sờ đầu mình, Võ Tương Minh này tự thấy dù bản thân có thấp kém ti tiện đến đâu như lời họ nói thì nó cũng là hoàng tử, được mọi người gọi là đại hoàng tử!!!

Dù là đứa nhỏ tám tuổi, nhưng nó biết mình cũng có tự tôn của mình, cha nó là hoàng đế, vậy thì nó chính là đương kim điện hạ, sự thật luôn là vậy, một người trong hoàng gia lại bị người ta đánh vào đầu, đấy thật sự là nỗi ô nhục lớn...

Tương Danh rất thích thấy bộ dạng kia của tên hoàng huynh, đánh người xong hắn lại khoanh tay cưới thật sảng khoái, thoả mãn sự độc tôn bá thế của mình.

Nhưng ngàn vạn lần hắn không hề biết, tiếng cười của mình vừa dứt chính là một tiếng 'CỐP' vang dội...

________________
Hết Chương 63 (a)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top