Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Đèn ông sao, chúng ta cùng làm


Chẳng mấy chốc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Xa xa có bóng 2 đứa trẻ đang chạy đến. Là Duệ Văn và Thanh Hinh! Thanh Hinh sà vào lòng bà Yến nũng nịu :"Mẹ ơi, mẹ nghỉ tay ăn trưa thôi. Hôm nay con gái làm cháo hầm củ sen ngon lắm!"

Lý Điền vừa nghe thấy :"Ngó sen? Bây giờ mới đầu mùa thu hoạch, đắt cắt cổ, mày lấy đâu ra tiền mua?"

"Cha, cha cũng biết nhà Chu Man Phi trồng sen mà. Sáng nay đi học, Man Phi đưa cho Thanh Hinh ngó sen bảo biếu cha mẹ bồi bổ sức khỏe đó." Duệ Văn vừa tới nơi, đặt lồng cháo xuống, nói đỡ cho em gái.

Thanh Hinh ngửa cổ nhìn cha, chun mũi làm mặt xấu. Duệ Văn cũng nhanh nhẹn múc cháo ra bát cho mọi người. Bát cháo trắng hầm củ sen thơm nóng, điểm thêm vài hạt đỗ xanh ngô vàng vui mắt. Đầu tiên đưa cha, sau đó đưa mẹ, cuối cùng là đưa cho Châu Phán. Châu Phán mừng rỡ đón lấy, thưởng thức món cháo thanh mát, ngon ngọt.

"Tuyệt không, tuyệt không?" Thanh Hinh hớn hở hỏi Châu Phán

Châu Phán cười gật đầu, Thanh Hinh nắm lấy tay cô :"Vậy thì ăn xong chị phải cứu bé Hoi!". Thanh Hinh đưa chiếc lon sắt đựng Hoi ra :"Không hiểu sao tôi cho rất nhiều cỏ nhưng nó không chịu ăn gì hết!"

Châu Phán nhận chiếc lon, tỉ mỉ quan sát chú bọ rùa. Nhớ ra điều gì đó, Phán dắt Thanh Hinh đến bên một cây ớt. Phán vừa lật chiếc lá tìm kiếm vừa nói :"Hoi sẽ không ăn cỏ đâu, Hoi ăn rệp, em mau cùng bắt rệp cho Hoi đi!"

Thanh Hinh vâng lời làm theo. Hí hoáy một hồi cũng tìm được đầy những con rệp phủ trắng như lớp sương trên mặt sau một chiếc lá. Trong khi Thanh Hinh còn hơi giật mình thì bàn tay thoăn thoắt của Châu Phán đã hái nó, thả vào lon cho Hoi. Chú bọ rùa bò đến, ăn ngon lành. Hai đứa trẻ nhìn Hoi cười thích thú. Thấy con trẻ cười, người lớn cũng vui lây. Một nhà 5 người bên nhau, khung cảnh mộc mạc giữa làng quê nghèo lại khiến người ta cảm thấy yên bình, hạnh phúc hơn tất thảy những vinh hoa phú quý.

.......................

Năm nay âm dương trùng nhau, tháng 8 âm lịch chỉ còn 2 ngày nữa là đến trung thu* rồi. Người lớn trong làng cũng bắt đầu chuẩn bị đêm phá cỗ cho lũ trẻ. Mọi năm, trẻ con nhà nhà đều lũ lượt đổ đến, khung cảnh rất náo nhiệt. Không những vậy còn có hội chợ đêm với vô số món ăn ngon, đồ chơi lạ mắt. Hẳn là sẽ rất khác đêm trung thu mà trong phủ tướng quân cha Phán thường làm. Duệ Văn và Thanh Hinh đều rất là hào hứng. Lão Lý vạt tre, mua giấy bóng cho hai đứa làm đèn*. Giấy bóng sặc sỡ vạn màu, Châu Phán trông vô cùng thích mắt.

(*TẾT TRUNG THU giống Tết Hoa Đăng bên Trung Quốc, diễn ra vào 15/8 âm lịch

*ĐÈN HOA ĐĂNG hay ĐÈN ÔNG SAO là đồ chơi phổ biến của trẻ con trong lễ hội rước đèn của các nước Đông Á hay Đông Nam Á)

Thấy Phán đứng trong nhà lét lút nhìn, Duệ Văn vẫy tay :"Kim Hòa, mau ra đây đi. Có nhiều lắm ra đây cùng làm."

Châu Phán nghe thấy vậy liền nhìn sang Thanh Hinh, thấy con bé không có phản ứng, Phán chậm rãi tiến đến. Duệ Văn đưa cho nó thanh tre cùng giấy đỏ. Phán nhìn Duệ Văn làm rồi bắt chước 1 cách vụng về.

"Đừng có bẻ thế, gãy tre bây giờ. Có bao nhiêu đâu đừng phung phí!" Thanh Hinh quát

"Kim Hòa chắc mới làm lần đầu còn chưa rõ, đừng lớn tiếng với chị ấy chứ." Duệ Văn vội bảo vệ. "Nào, để anh hướng dẫn."

"Đầu tiên em phải chẻ thanh tre thành các đoạn dài như này xong xếp thành hình ngôi sao, cột lại. Em làm 2 hình ngôi sao như này rồi cố định chúng với nhau. " Duệ Văn thành thạo tạo ra 2 hình sao cân xứng. "Dùng những thanh tre ngắn chống vào các điểm giao nhau giữa 2 ngôi sao để tạo thành khung xương cho lồng đèn, nhớ gắn cây chống chắc chắn thì đèn mới đẹp được nha.". Đứa trẻ 13 tuổi giảng giải kĩ lưỡng như một người thợ thủ công thực thụ. Châu Phán lòng đầy ngưỡng mộ. Cậu thiếu niên này thật giỏi dỗ trẻ nhỏ mà.

Duệ Văn bôi hồ, dán giấy lên. Đèn ông sao đỏ rực đã hoàn thành. Duệ Văn còn không quên nhắc nhở :"Kim Hòa đừng động vội, phải phơi nắng đã đèn mới đẹp được."

Châu Phán ngoan ngoãn nghe lời. Phán cũng muốn tự mình làm một chiếc. Lấy tờ giấy màu vàng, làm theo Duệ Văn hướng dẫn. Lý thuyết và thực hành luôn khác biệt, cô bé loay hoay. Duệ Văn chăm chú theo dõi từng bước và chỉnh sửa cho Phán:

"Em để thanh dịch sang bên một chút"

"Nhớ cột thật chặt nhé"

"Cắt giấy nhỏ hơn sẽ không bị thừa"

Một hồi thì đèn cũng xong, hơi méo mó nhưng cũng thành hình. Thanh Hinh liếc chiếc đèn mà không nhịn được cười thành tiếng. Châu Phán phụng phịu đỏ mặt.

Duệ Văn xoa đầu Phán :"Đừng để ý Thanh Hinh. Anh thấy đèn của em rất đẹp. Em xem, cánh sao này tuy rách một chút nhưng lại vô cùng đặc biệt."

Duệ Văn cắt một tờ giấy xanh ra thành những mảnh dài nhỏ cỡ 3mm. Cậu kết thành một dây tua rua, treo vào lỗ rách.

Cầm chiếc đèn giơ ra, Duệ Văn nói :"Giờ em nhìn xem, có phải rất đẹp không Kim Hòa."

Châu Phán đôi mắt sáng rực, reo lên :"Thực sự là rất đẹp. Anh có thể sửa được nó đẹp quá."

Thanh Hinh hiếu kỳ nhìn sang, thấy rồi nó cũng nằng nặc đòi được làm cho một cái. Một buổi chiều vui vẻ khép lại trong tiếng cười giòn tan ngây ngô của trẻ thơ.

..................

Đêm Trung Thu đã đến. 3 đứa trẻ háo hức được đi phá cỗ. Tụi trẻ tắm sạch sẽ từ sớm, ăn mặc gọn gàng sẵn sàng trẩy hội. Thanh Hinh được bà Yến tết tóc 2 thành 2 bím nhỏ 2 bên, thật xinh xắn. Châu Phán cầm đèn ông sao vàng của mình lắc lắc, tua rua đưa qua đưa lại vui nhộn. Bấy giờ là giữa giờ Dậu, đến đầu giờ Tuất, hội đêm rằm sẽ bắt đầu. Đã có mấy thanh niên trai tráng múa trống khua chiêng ầm ĩ, tiếng trẻ nhỏ hát vang bên ngoài.

Lão Lý lù khù bước vào, ngồi thụp xuống ghế. Hai tay lão ôm lấy đầu. Miệng lẩm nhẩm tính toán :"Hừ hừ, một đứa là 7 văn tiền, 2 đứa 14 văn tiền, 3 đứa 21 văn tiền. Cắt cổ, cắt cổ lão này. Tiên sư quân làm ăn thất đức làm cho trẻ con mà lấy lãi gấp 5 gấp 10 như thế."

Một hồi, lão gọi bà Yến :"Bà nó, mang cho tôi cái hầu bao"

Bà Yến mở tủ quần áo, tìm sâu tận bên trong cùng lấy ra một chiếc túi cỡ bàn tay người lớn. Bà đưa cho lão Điền. Lý Điền gọi Duệ Văn và Thanh Hinh, mở bao nói:"Đây là của anh cả, tao cho 7 văn tiền vào cửa hội. Còn đây là 7 văn tiền của em út."

Hai đứa trẻ mừng rỡ đếm đếm một đồng, hai đồng, ba đồng,...

"Giữ cho cẩn thận, làm rơi tao không cấp lại." lão Điền bổ sung thêm.

Duệ Văn chợt nhớ ra quay qua nhìn Châu Phán đang đứng im lặng ở cửa bếp. Duệ Văn lại quay qua nhìn cha :"Cha... thế còn Kim Hòa?"

"Kim Hòa? Kim Hòa nào, tao không có trách nhiệm. Nó ở nhà." Lý Điền lạnh tanh đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top