Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này khẩu vị của Cung Viễn Chủy có chút thay đổi đến mức mà mỗi lần sang Giác Cung đều khiến Cung Thượng Giác thoáng chút ngạc nhiên vì đệ đệ của mình. Đáng lẽ điều này không đáng để chú ý đến nhưng bởi vì biểu hiện quá rõ rệt đi.

"Viễn Chủy đệ đệ, từ khi nào mà đệ lại thích đồ ngọt thế kia? Ta thấy rằng lần nào sang Giác Cung, đệ cũng động vào món bánh đậu xanh trên bàn của ta mà vốn dĩ trước đây đệ chưa từng thử lấy."

"Ca ca à...ta cũng không rõ nữa. Đột ngột thèm gì đó có vị ngọt, không gắt, lúc nào cũng muốn ăn gì đó có vị như thế..."

"Là dư âm từ đào hoa tô của Ánh Nguyệt muội muội?"

Cung Thượng Giác nhã nhặn húp một ngụm trà rồi đưa mắt nhìn đệ đệ mình.

"..."

"Ta có để ý từ sau lần đó thì tần suất đệ đụng đến đồ ngọt tăng lên."

"Ai mà thèm món bánh tầm thường đó chứ..."

"Đệ chắc điều đó? Ta thấy mặt đệ hiện rõ rệt ý muốn được dùng lại món bánh đó kìa nên gần đây mới sử dụng tạm những loại bánh khác để bù đắp vị ngọt mà đệ muốn. Sao nào? Nếu đệ ngại thì cứ để ta mở lời với muội ấy."

"Ta không có!"

"Vậy thì đệ có thể thử mở lời với Ánh Nguyệt, ta nghĩ muội ấy sẽ nhận lời ngay thôi."

"..."

"À, ta có muốn muốn nhờ đệ đây."

"Ca ca cứ nói."

"Đệ...
.
.
.
.
"Viễn Chủy á?"

"Chủy công tử đến đây làm gì vậy?"

Thượng Quan Thiển lẫn Ánh Nguyệt đều cảm thấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Cung Viễn Chủy từ đằng xa đang đi lại đây. Và giờ đến hắn lại ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng đang ở đây cùng Thượng Quan Thiển.

"Cô làm gì ở đây?"

Hắn hướng mắt sang Ánh Nguyệt, nhướn mày thắc mắc.

"Ta xong việc của mình rồi và cảm thấy khá chán nên tìm Thượng Quan cô nương tâm sự. Còn đệ? Đệ đến đây làm gì?"

"Ca ca nhờ ta đến xem tình hình của cô ta thế nào rồi đón cô ấy về Giác Cung, xem ra chả có gì đặc biệt."

"Đa tạ sự quan tâm của Cung Nhị tiên sinh và sự nhiệt tình của Cung Tam tiên sinh."

"Có vẻ không còn sớm nữa, ta phải về rồi. Hẹn cô nương vào một buổi nào đó chúng ta cùng hàn huyên tiếp nhé."

"Để ta tiễn Vương tiểu thư."

"Đa tạ Thượng Quan cô nương, ta chỉ là về cùng hai người một đoạn mà phiền cô thế này."

"Ta không thấy phiền gì cả."

Viễn Chủy là người xoay lưng rời đi trước, Thượng Quan Thiển vẫn còn đứng đó nhìn hai người nhưng hầu như sự chú ý đều dồn lên người Cung Viễn Chủy. Ánh Nguyệt như cảm nhận có chút hàm ý sâu xa nào đó bên trong ánh mắt diễm lệ ấy. Bỗng Thượng Quan Thiển lên tiếng gọi Viễn Chủy rồi đi đến chỗ hắn và ngay lúc hắn quay người lại thì cô nương này vấp phải tà váy và té về hướng của hắn.

"Thượng Quan cô nương nên cẩn thận chút nhỉ? Là nữ nhân thì phải cận trọng trong từng bước đi, hạn chế vấp ngã nếu không sẽ để lại thương tích không đáng có. Xấu lắm~"

Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên, hai tay nàng giữ chặt lấy cơ thể cô ta nhưng lại có đôi phần siết chặt hơn bình thường.

"Ta đã hiểu..."

Rồi nàng cũng buông đối phương ra. Cứ ngỡ cả ba sẽ cùng về trong bình yên thế nhưng giữa đường lại gặp Cung Tử Thương, Cung Tử Vũ và thị vệ Kim Phồn.

"Ánh Nguyệt muội muội? Muội làm gì mà đi cùng Cung Viễn Chủy thế?"

"Tiện đường thôi Tử Thương tỷ tỷ."

"Mà...Thượng Quan Thiển cô nương đi đâu với Chủy công tử của bọn ta và cả Vương tiểu thư vậy?"

"Ta đến đón Thượng Quan cô nương đến Giác Cung. Cung Tử Vũ, ngươi định đi đâu thế?"

Viễn Chủy ngay lập tức đáp lại

"Chủy công tử, theo lễ nghi thì người nên gọi là Chấp Nhẫn đại nhân."

Kim Phồn đứng cạnh liền chất vấn

"Ồ? Hắn vượt qua thử thách Tam Vực nhanh vậy sao?"

Viễn Chủy cũng không nể nang gì mà chặn họng ngay.

"Vẫn chưa."

"E là ta không thể gọi hắn là Chấp Nhẫn rồi."

Nết của Viễn Chủy không cho hắn thôi kiêu ngạo trong tình cảnh này.

"Vậy gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem sao?"

Tử Thương lúc này mới lên tiếng. Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Viễn Chủy không nhịn nỗi nữa liền bật cười làm cho bấy nhiêu con mắt đang ở đây liền đổ về phía nàng.

"Thôi được rồi, đừng bắt nạt Viễn Chủy đệ đệ của muội như vậy, muội đau lòng lắm đó~"

[Của cô? Ta là của cô hồi nào chứ!?]

"Xem ra Vương tiểu thử rất là bao dung đối với Chủy đệ đệ của bọn ta nhỉ? Chúng ta cũng đừng làm khó đệ ấy."

Cung Tử Vũ nhìn Ánh Nguyệt mà không khỏi cảm thán.

"Đệ ấy tuổi còn nhỏ, bỏ qua hết đi."

"Nhưng mà phải để ta nói điều này, hiện tại đúng là ta chưa phải Chấp Nhẫn nhưng tương lai là sắp phải."

Bỗng Ánh Nguyệt cảm thấy tình hình có vẻ sẽ thật sự không ổn nếu để Viễn Chủy nghe Tử Vũ nói thêm câu nào nên đành xin cáo từ trước.

"Được rồi được rồi, bọn ta còn có việc, xin cáo từ trước!"

Vừa nói xong, Ánh Nguyệt hai tay cầm tay Viễn Chủy và Thượng Quan Thiển kéo đi. Không để cái tổ hợp này ở cạnh nhau thêm phút giây nào kẻo không thôi chiến tranh bằng mồm sẽ bùng nổ mất.

Nhưng sau khi đi được thêm một đoạn thì Thượng Quan Thiển đột ngột muốn quay trở về với lý do muốn lấy đồ để quên. Dù trước đó Cung Viễn Chủy kiên định không để cô ta đi nhưng dưới sự thuyết phục tài tình trong lời lẽ và cả thêm phần mồi chài của Vương Ánh Nguyệt đã làm cho hắn phải mềm lòng.

"Là quà sinh nhật ta chuẩn bị cho Cung Nhị tiên sinh."

Thượng Quan Thiển vẫn dáng vẻ yểu điệu mà nhẹ nhàng tiếp lời.

"Ca ca của ta không thiếu thứ gì, người tặng quà cho huynh ấy nhiều lắm."

"Khác chứ. Đệ đệ còn nhỏ, tất nhiên không hiểu chuyện tình cảm nam nữ."

Một nhát chí mạng đánh thẳng vào tâm lý Cung Viễn Chủy khiến cả Ánh Nguyệt cũng phải thật sự nể khả năng ăn nói của vị cô nương này và càng cảm thấy cô ta không tầm thường.

"Viễn Chủy đệ đệ rủ lòng thương cho nữ nhân này đi, đây là tâm ý của cô ấy dành cho ca ca nên cho dù có không phải đồ quý hiếm gì thì cũng là hết lòng hết sức vì nó."

Tất nhiên Viễn Chủy nghe những lời này xong liền có chút dao động mà cuối cùng vẫn để cho Thượng Quan Thiển rời đi còn mình ở đây đứng đợi.

"Cô thân với cô ta hồi nào sao ta lại không biết nhỉ?"

"Đệ thấy vậy sao? Ta thì lại không nghĩ vậy, chỉ là kiếm chút gì làm lúc rãnh rỗi thôi. Với lại... không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp?"

Viễn Chủy dường như muốn nói gì đó mà cứ ngập ngừng mãi thôi, Ánh Nguyệt cũng nhận ra được điều đó, nàng vẫn là nên chủ động thôi.

"Đệ có gì muốn nói với ta à? Đừng ngại."

"Ta..."

"Nào nào nói đi, người làm tỷ tỷ này sẽ giúp đệ nếu nó nằm trong khả năng của ta."

Viễn Chủy hắn vẫn do dự hồi lâu bởi tính cách của hắn chưa từng để hắn phải làm điều này. Trước giờ hắn thiếu thứ gì, cần thứ gì thì chỉ việc một tiếng "ca ca" với Cung Thượng Giác thì sẽ đều được đáp ứng. Nhưng với kinh nghiệm tiếp xúc nữ giới như tờ giấy trắng mà lại còn muốn xin một điều gì đó thì lại càng khiến hắn khó mở lời hơn. Thế nhưng Ánh Nguyệt vẫn kiên nhẫn chờ hắn.

"Hiện giờ chỉ có ta và đệ ở đây, đệ cùng đừng ngại ngùng, có gì cứ nói. Nếu đệ không muốn ta tiết lộ thì ta ắt sẽ không hé nửa lời."

"Cô...có thể làm lại món đào hoa tô không?"

Nói đến đây, hai bên vành tai Viễn Chủy thoáng đỏ lên, ánh mắt cũng không tập trung vào nữ nhân trước mặt mà tìm một điểm nào đó để đáp xuống. Giọng hắn khi đó rất nhỏ, phải cố lắm thì Ánh Nguyệt mới nghe ra được nguyên văn, nàng khẽ bật cười.

"C-có gì đáng cười chứ!?"

"Tất nhiên là được, chỉ cần là đệ muốn thì cứ nói với ta, ta luôn sẵn sàng làm cho đệ."

"Đa tạ..."

Ca ca đã dặn khi được ai đó đáp ứng yêu cầu của mình thì phải cảm ơn người đó nhưng Cung Viễn Chủy từ trước đến giờ ngoài ca ca hắn ra thì không hề nhường nhịn hay sẽ xuống nước với bất cứ ai. Nay tiếng "đa tạ" bỗng nhẹ như mây mà vang lên nơi khuôn miệng không mấy thân thiện kia.

"Viễn Chủy đệ đệ, ta có lời này phải nói với đệ."

"Nói đi."

"Đệ tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc với Thượng Quan Thiển."

"Ta cũng đâu có thích ở gần cô ta, có chuyện gì à?"

"Ta biết mà, chỉ là nổi hứng muốn dặn dò đệ thôi vì sợ đệ bất cẩn. Tốt nhất là đừng để cô ta ở gần đệ bởi...ban nãy ta có nhìn thấy cô ta đang dồn tất thảy sự chú ý vào túi ám khí trên người đệ đó."

"Gì chứ!? Cô ta dám!"

"Không gì là không thể, đệ nghi ngờ cô ta là Vô Phong và nếu thật sự là Vô Phong thì e là túi ám khí đã không còn trên người đệ từ lâu rồi. Ta cảm giác như vậy khi vô tình nhìn thấy cô ta lúc đó. Có lẽ là do độc dược của đệ nổi tiếng không ai có thể chữa trị ngoài đệ và cả những dược liệu quý hiếm để điều chế ra nó nên có thể mục đích lấy túi ám khí của đệ là để đem về nghiên cứu."

"..."

"Nên mới nói, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Cô ta có nhan sắc khiến người khác phải kinh ngạc, dáng vẻ cũng luôn điềm tĩnh và thướt tha còn giọng nói thì lại vô cùng dịu dàng, đặc biệt hơn hết là ở cách cô ta đối đáp với người khác, quả thật rất khôn khéo và khó lường. Thật khó chịu mà, thật giả lẫn lộn. May là ta đây xinh đẹp nhưng không hề nguy hiểm à nha~"

Một lát sau thì Thượng Quan Thiển cũng quay trở lại, trên tay còn cầm theo một cái túi trắng nhỏ. Cung Viễn Chủy liền theo lời của Ánh Nguyệt mà ngay lập tức tạo khoảng cách với Thượng Quan Thiển, sự tập trung cao độ đều đổ dồn về cô ta. Sau đó thì cả ba người cũng tiếp tục trở về, Ánh Nguyệt thì về phủ của mình còn Cung Viễn Chủy thì vẫn phải đưa Thượng Quan Thiển về Giác Cung. Trước khi rẽ hai hướng khác nhau, Ánh Nguyệt còn nháy mắt một cái với Viễn Chủy, hắn lập tức hiểu ý nàng rồi rời đi cùng Thượng Quan Thiển.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top