Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu thấy hay xin hãy cmt ủng hộ mình ạ

/

Cung Tử Thương rời đi không lâu, lúc quay về đã mang theo một lọ thuốc tên là Sôi Huyết, nói rằng loại thuốc này có thể khiến nàng tạm thời gia tăng thân nhiệt, rất thích hợp để giả bệnh.

Nàng cầm viên thuốc nhỏ màu đỏ trong tay, nghi hoặc hỏi: "Có tin được không vậy?"

"Có tin được hay không cũng chỉ có cái này thôi." Cung Tử Thương tri kỷ cho nàng hai lựa chọn, Nếu muội muốn diễn đạt hơn thì ở hậu viện vẫn còn một ao nước để cho muội ngâm mình đấy."

"Bỏ đi, ta không biết bơi." Nàng đè xuống nỗi bất an trong lòng, dù thế nào cũng chỉ có thể coi như còn nước còn tát.

Bây giờ đến lượt nàng thực hiện lời hứa của mình. Ngoài cuốn cẩm nang tình yêu đã có sẵn, ba bức dâm họa kia gần như đã khiến nàng thức trắng cả đêm. Đến khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, nàng cảm giác bản thân có thể không cần giả bệnh nữa, thậm chí cách bước đột tử cũng không còn xa.

Cả đêm đó, Cung Tử Thương vẫn luôn ở bên nàng hồng tự thiêm hương*, nói là để bầu bạn nhưng thực ra là giám sát. Cuối cùng bức tranh thành phẩm được nàng ta ôm trong lòng ngắm tới ngắm lui, cảm giác hai mắt đều muốn nhảy ra ngoài, không khỏi lau nươc miếng luôn miệng khen kiệt tác.

(Hồng tụ thiêm hương – 红袖添香 – hóng xiù tiān xiāng (tay áo hồng thêm hương thơm; hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp; chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh, ý kiểu hầu hạ chăm sóc)

Trước khi đi, nàng ta còn giả vờ lau nước mắt, trông không khác gì vị mẫu thân kém uy tín kia của nàng: "Đệ muội, nếu không có muội sau này ta biết sống thế nào đây, huhuhu..."

Nàng chỉ im lặng cất màu vẽ, rửa bút lông.

Cung Tử Thương vì tư lợi của bản thân lại bắt đầu khuyên nàng hồi tâm chuyển ý: "Hay muội suy nghĩ lại chút đi? Trong nhà có nhiều thuốc sẽ rất thuận tiện nha, chưa kể tên nhóc Cung Tam đó lớn lên còn rất tuấn tú nữa."

Thành thật mà nói, Cung Viễn Chủy quả thực rất đẹp trai, lại có sức hấp dẫn nguy hiểm độc đáo của một tên tiểu thần kinh, nếu nói nàng không rung động thì là nói dối...

Nàng vỗ vỗ lên mặt để khiến bản thân tỉnh táo lại, "Có phải tỷ chê ta sống hơi lâu rồi không? Thứ lỗi cho ta không chịu nổi phúc phần này."

Cũng Tử Thương thấy vậy cũng không ép buộc nữa, như thần như quỷ chuồn đi. Bức họa mỹ nam đang tắm của nàng cũng bị nàng ta cầm đi nốt, nói là muốn giữ làm kỷ niệm.

Xem ra đại tiểu thư cũng rất có tiềm năng trở thành một tra nữ.

Cung môn tuyển tân nương, nếu như không chọn người có kim bài vàng, ít nhất cũng nên chọn người có thẻ bài ngọc.

Cung Viễn Chủy tất nhiên cũng muốn chọn người tốt nhất, hắn không thèm liếc mắt đi đến hàng đầu, chọn một trong hai tân nương có thẻ bài vàng. Nhưng hắn chỉ lấy thẻ bài trong tay đối phương coi như tín vật tạm thời, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu kiếm tìm bóng dáng người nào kia.

Kết quả là, liếc mắt một cái đã cảm giác có gì đó sai sai.

Sắc mặt hắn tối sầm, trả lại thẻ bài cho tân nương khi nãy, sau khi kiểm tra kỹ mấy lần, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra: "Thiếu mất một người."

Sự việc nghiêm trọng như vậy, ngay cả các vị trưởng lão cũng phải lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"

Quản sự nữ khách viện đứng ra nói: "Thưa các vị trưởng lão, sáng nay có một cô nương bị bệnh, cả người sốt cao không thể ra khỏi giường. Vả lại thẻ bài của cô ấy chỉ là thẻ bài gỗ, ta nghĩ cũng không ảnh hưởng gì...."

Thấy ánh mắt sắc bén như muốn giết người của Cung Viễn Chủy, giọng nữ quản sự càng nói càng nhỏ, cuối cùng đành phải sửa lại ý: "Bây giờ ta sẽ phái người đi mời vị cô nương đó ngay."

"Không cần." Hoa trưởng lão lập tức nói.

Cung môn tuyển tân nương coi trọng nhất chính là thể chất, cô nương này dễ ốm yếu như vậy, lại còn cầm phải lệnh bài gỗ, kỳ thực không cần tham gia đại lễ tuyển thân cũng được.

"Không được." Cung Viễn Chủy cười lạnh, nộ khí trong mắt giống như chuẩn bị bùng lên: "Con sẽ đích thân đến nữ khách viện xem cô ấy bị bệnh gì."

"Viễn Chủy!" Hoa trưởng lão bị hắn làm cho tức giận.

Cung Viễn Chủy vẫn kiên quyết nói: "Trưởng lão yên tâm, nếu một liều thuốc của con mà không thể khiến cô ta nhảy nhót tưng bừng, vị trí Cung chủ Chủy Cung này con sẽ nhường cho người khác."

Mới nói hai câu mà hắn đã giận dỗi đòi từ chức?

Hắn mà không làm thì còn ai làm đây?

Hoa trưởng lão bị hắn làm cho nghẹn họng, khí thế cũng yếu đi: "Nói nhảm, dù con có không muốn làm Cung chủ Chủy Cung, Trưởng Lão Viện cũng không đồng ý!"

Nguyệt trưởng lão ra mặt khuyên giải: "Không sao, cứ để nó đi, chỉ cần hai người thực sự thích nhau là được."

"Đúng vậy." Tuyết trưởng lão cũng gật đầu, "Vị cô nương kia sắp được gả cho đệ nhất y thuật của Cung môn, chỉ cần biết bồi dưỡng thân thể, nhất định sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện nối dõi."

Chỉ là... nhìn Cung Tam kia đang nghiến răng nghiến lợi, dường như không giống như thật lòng yêu thích con gái nhà người ta cho lắm, ngược lại thấy giống như đang muốn trả thù tính sổ hơn?

Xa xa trong nữ khách viện, nữ tử nào đó không hiểu sao bỗng hắt hơi một cái.

.

Nàng không ngờ rằng Cung Viễn Chủy sẽ đích thân mò tới tận cửa. Lúc hắn đá tung cửa ra, nàng mới vội vàng ném cuốn truyện đi rồi nhảy lên giường, giả vờ ho hai tiếng như đang khó thở.

Cung Viễn Chủy đứng sừng sững bên giường, nhìn xuống nàng từ trên cao. Hắn chưa cần nói gì, nhưng một tiếng cười lạnh đã khiến mồ hôi trên người nàng túa ra như thác nước.

"Bị ai đánh?" Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng mở miệng, hỏi chuyện đầu tiên chính là vết thương bầm tím trên trán nàng.

"Không cẩn thận va vào cột." Nàng lại lấy lý do tương tự tối hôm qua để lấp liếm.

"Nghĩ rằng do bất cẩn hay bị ai đánh mà ta cũng cần phải hỏi cô sao?" Hắn lạnh lùng ngồi xuống mép giường, tóm chặt lấy bàn tay muốn rụt lại của nàng để bắt mạch, chẳng bao lâu đã cười lạnh, nói: "Sôi huyết? Từ nay về sau Cung Tử Thương đừng hòng ra vào y quán nữa."

Nàng bối rối nhìn đi chỗ khác.

Bây giờ nói... là do nàng sợ bị hắn hạ độc chết thì còn kịp không? Nàng cũng rất hối hận khi tin vào những lời vớ vẩn của Cung Tử Thương. Cái gì mà kêu nàng giả bệnh để lừa Cung Viễn Chủy, trên đời này làm gì còn ý tưởng nào ngốc nghếch hơn vậy cơ chứ?

Cung Viễn Chủy cũng nhanh chóng tắt tụ cười, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Sao cô không uống thuốc ta kê cho cô?"

Những chuyện hắn muốn biết đều là những chuyện nàng không thể trả lời được.

Thấy nàng im lặng như người câm, Cung Viễn Chủy bắt đầu tức giận, ngữ khí càng thêm dữ dằn: "Đêm qua lại thức khuya, rốt cuộc đêm hôm khuya khoắt ngươi làm gì mà không ngủ?"

Chỉ trong chốc lát, bao nhiêu bí mật của nàng dường như đều bị hắn vạch trần phanh phui. Hắn là thần hay quỷ vậy, sao hắn có thể biết hết mọi chuyện được chứ?!

Lần đầu tiên giả bệnh mà vẫn không được tha, nàng không dám thách thức người học y nữa. Nàng vội vàng vùng ra, giấu hai tay thật chặt dưới chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt dè chừng nhìn hắn chằm chằm: "Sao ngươi cứ tò mò chuyện riêng tư của người khác thế!"

Cung Viễn Chủy khinh bỉ không thèm nói chuyện với nàng. Thấy mấy cái rương đã được xếp ngay ngắn dưới song cửa sổ, hắn liền châm chọc nói: "Ngay cả hành lý cũng đóng gói xong rồi, xem ra cô rất vội nhỉ?"

Nàng ít nhiều có phần chột dạ, không khỏi ra vẻ một chút: "Cũng là do ta sợ tốn thời gian của mọi người mà...."

Hắn nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, nói: "Đã thu dọn xong rồi, vậy thì hôm nay chuyển đi luôn."

Nàng đột nhiên có linh cảm không lành, "Chuyển... chuyển đi đâu? Không phải mấy ngày nữa mới có thuyền đưa các tân nương ra khỏi sơn cốc sao?"

"Riêng cô thì không được đi", Hắn xích lại gần nàng một chút, trên gương mặt thiếu niên ngây thơ nở một nụ cười ngang ngược lại tàn nhẫn, "Ta sẽ không thả cô đi."

"Ngươi điên à Cung Viễn Chủy?" Nàng sốt ruột ngồi bật dậy, tức giận đến mức tim gan tỳ phổi chỗ nào cũng đau nhức, "Hôn sự không phải chuyện của riêng ai, tại sao chỉ vì hờn dỗi mà ngươi có thể bỏ qua nhiều tân nương tốt như vậy, cứ một mực đòi sống đòi chết với ta chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top