Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7.1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Không ngủ được, lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.

Trong đầu toàn là hình bóng của Cung Viễn Chủy.

Nàng vén chăn ngồi dậy, một lần nữa thắp sáng ngọn nến rồi cầm bút vẽ hắn trong trang phục tối nay. Y phục xanh trắng ôm sát cơ thể, làm tôn lên bờ vai rộng cùng đôi chân dài của hắn, dáng người thẳng tắp như tùng, vòng eo thon gọn đến vậy......

Thật sự là đẹp muốn điên.

Mỹ nhân thịnh thế như này mà được nhuốm thêm chút sắc tình lục dục, không phải sẽ càng thêm phong tình vạn chủng hơn sao? Nghĩ đến đây, quả nhiên bản tính khó dời lại nổi lên, nàng bắt đầu ngựa quen đường cũ vẽ theo hướng tục tĩu.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng nàng vẫn tràn đầy năng lượng, vẽ liền tù tì ba bức không cần nghỉ. Cảm giác như chỉ cần người trong tranh kia là hắn, cảm hứng vẽ của nàng sẽ không bao giờ cạn kiệt.

Nàng nghĩ thầm, chắc cái này không tính là yêu đâu.

Đến khi ánh ban mai dần ló rạng, nàng mới hài lòng hạ bút, không buồn cất màu đã về giường ngủ bù. Nàng ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, sau đó ung dung dậy ăn cơm trưa, rồi lại đi tìm hai vị hồ bằng cẩu hữu kia nghịch nghịch phá phá.

Kiểu cuộc sống không cần làm lụng, chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết này đã sắp nuôi nàng đến tàn phế cả rồi. Nếu như có thể tự do vẽ vời, có lẽ nàng sẽ vui vẻ ở lại sống tại Cung Môn.

Mặc dù thế giới phồn hoa bên ngoài rất tốt, nhưng nàng càng tham luyến cuộc sống yên bình ở quê hơn. Nếu không phải đến sơn cốc Cựu Trần, có lẽ bây giờ nàng vẫn không rời tiểu trấn Vân Thục của mình nửa bước.

Nhưng ở Cung Môn này, nàng cũng quen được hai người bạn thân nhất là Cung Tử Thương và Cung Tử Vũ, quen được vị ca ca vừa có sắc vừa có tiền Cung Thượng Giác, và quan trọng nhất chính là, nàng đã phải lòng tiểu nãi cẩu đệ đệ đeo chuông.

Chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi đã có thể khiến nàng trằn trọc.

Sau khi quyết định, bước chân của nàng càng nhanh hơn, đến khi trở về Chủy Cung đã không chờ được đi tìm hắn: "Viễn Chủy đệ đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

"Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn nói với cô đây." Hắn đột nhiên quay người ném mấy bức tranh về phía nàng. Giấy tuyên trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, trải ra mấy bức họa kiệt tác mà nàng vẽ tối qua.

Nàng đột nhiên cứng đờ.

Cung Viễn Chủy cười lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ họ tên nàng*, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi chưa từng có.

[*Họ tên mấy bà là gì thì thay vô =))]

"Đây là cách cô trả thù sau lưng ta phải không?"

"Ngươi nghe ta giải thích," Đầu tiên nàng cứng ngắc giảo biện, "Thực ra đây không phải là ngươi, chẳng qua chỉ là ta tham khảo ý tưởng một chút thôi....."

"Cái bím tóc này, cái chuông này!" Ngay cả phụ kiện bên hông cũng giống nhau như đúc, còn dám nói là không phải hắn, nàng nghĩ hắn bị mù sao?

Cung Viễn Chủy nộ khí xung thiên, nhịn không được giơ cao tay lên, dọa nàng đến mức vội ôm lấy đầu.

Đúng lúc này, hắn thấy trên cổ tay trắng nõn của nàng vẫn đang buộc túi thơm ấy, "...."

Rốt cuộc hắn vẫn không đánh nàng.

Nàng không dám nói dối nữa, lập tức co giò lên chạy. Mặc dù không biết tại sao hắn lại khựng lại, nhưng nàng biết bây giờ hắn đang rất tức giận, nàng tốt nhất không nên ở đây lâu thì hơn.

Cung Tử Thương mặc dù không được uy tín cho lắm, nhưng ở Cung Môn này nàng ta là người duy nhất chịu giúp nàng vô điều kiện. Nàng lo lắng nói với nàng ta rằng nàng muốn chạy trốn, sau đó nhờ nàng ta nhanh chóng giúp nàng tìm đường ra.

Cung Tử Thương nghe nàng bị bắt quả tang vẽ xuân cung đồ, mới đầu còn tỏ ra rất bình tĩnh: "Cuống lên cái gì, cũng có phải là vẽ nó đâu?"

Trước đây nàng đã từng nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, chờ đến khi [Quyết Chi Lục] được xuất bản, nàng sẽ rửa tay gác kiếm, không bao giờ lấy huynh đệ bọn họ ra làm nguyên mẫu nữa.

Ai ngờ vừa nuốt lời xong, quả báo lại đến sớm như vậy......

Nàng tuyệt vọng nói, "Là hắn, nhưng muội không chỉ vẽ hắn mà còn vẽ cả ca ca của hắn, một bức cưỡi lên hắn còn một bức quỳ gối há miệng."

Lần này Cung Tử Thương cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt đột nhiên thay đổi khôn lường. Nàng ta lập tức ném bản vẽ của mình đi, nhảy dựng lên: "Đi mau! Đi mau!!!"

Theo lời Cung Tử Thương, có một mật đạo dẫn thẳng ra ngoài sơn cốc Cựu Trần, thi thoảng nàng và Cung Tử Vũ trốn xuống núi chơi đều sẽ đi đường này. Chỉ là bên trong có vô vàn cơ quan nên nàng ta phải đích thân dẫn nàng đi.

"Đệ muội, sau khi ta nghiêm túc nghĩ lại thì, chạy trốn chưa chắc đã là cách tốt nhất đâu, hay là muội trở về làm nũng nhận sai đi, nói không chừng sẽ xoay chuyển được cục diện đấy."

Cung Tử Thương hiếm khi bày mưu tính kế cho nàng, nhưng nàng ta cũng ít khi đúng, thứ lỗi cho nàng lúc này không thể nghe theo.

"Tỷ đang đùa à, hắn là Cung Viễn Chủy đấy!" Nàng ấn lung tung lên những viên gạch đá để tìm lối vào mật đạo, "Hắn nhất định sẽ giết muội....." Nếu không nữa thì cũng sẽ bắt nàng làm dược nhân, tóm lại là sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Yên tâm đi, nó không nỡ đâu." Cung Tử Thương không vui nhưng lại khẳng định chắc nịch. Thấy nàng sợ hãi đến vậy, nàng ta thầm nghĩ... thôi thì để nàng xuống túi tạm lánh đi mấy ngày, tránh gặp phải đầu sóng ngọn gió cũng tốt, thế nên nàng ta liền chủ động giúp nàng ấn công tắc mở ra lối vào mật đạo.

Nàng đang định chui vào bên trong, nhưng chưa gì đã bất cẩn bị vây chặt. Quả nhiên là Viễn Chủy đệ đệ nham hiểm suy tính, sớm đã biết trước mà đứng đây ôm cây đợi thỏ rồi. Nàng bị bắt quả tang tại trận không khỏi vô cùng hoảng sợ.

"Người muốn đi đâu vậy?" Hắn chầm chậm tiến ra từ trong mật đạo, sắc mặc thâm trầm đến cực điểm, ngay nụ cười thường ngày cũng lười duy trì, "Tỷ tỷ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top