Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết (2):

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phần trước đã update thêm 1 chút, vui lòng lội lại coi]

Nàng trợn mắt há miệng nhìn hắn đi qua đi lại giữa những tủ thuốc, trông hắn cứ như đã thuộc nằm lòng rất cả các tủ thuốc ở nơi đây vậy, không cần nhìn nhãn đã mở đúng ngăn tủ, trong khi ở y quán có đến hàng ngàn ngăn.

"Không có thuốc làm sẵn sao...." Nàng yếu ớt hỏi.

Cung Viễn Chủy đang thuần thục sắc thuốc, chỉ trả lời nàng ngắn gọn một câu: "Mấy cái thứ kém chất lượng đó."

Người gặp chuyên môn quả nhiên sẽ phát sáng. Nàng được hào quang của đệ đệ chiếu tới, trong lòng không khỏi nghĩ đến đêm sẽ chiều chuộng hắn nhiều hơn một chút, hehehe...

Cung Viễn Chủy trộn bột thuốc vào dầu rồi đi về phía nàng, bấy giờ nàng đã ngoan ngoãn cuốn ống quần lên chờ hắn, "Chỉ là một vết bầm thôi mà, không cần phiền phức đến vậy đâu."

Nhưng hắn vẫn lẳng lặng hồi lâu, nhẹ nhàng xoa đầu gối cho nàng.

Đến khi dầu thuốc hoàn toàn thấm vào da, nàng mới biết rằng Viễn Chủy đệ đệ làm vậy đều có lý riêng của hắn, là người bình thường tốt nhất không nên ý kiến với phán đoán của thiên tài dược liệu, bởi lẽ chẳng bao lâu nàng đã có thể đi lại như bay. "Đúng là kỳ tích của nền y học."

Chỉ là Cung Viễn Chủy không nói với nàng, để tạo ra thứ kỳ tích y học ấy hắn đã phải dùng bao nhiêu thứ kỳ trân dị bảo chế thành.

.

Ngày Cung Thượng Giác đi thưa chuyện với Trưởng lão viện, Hoàng Ngọc thị vệ cũng phụng mệnh đưa nàng cùng Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam đến dự thính.

Trên đại điện, Cung Thượng Giác nhàn nhạt trình bày một loạt các manh mối, báo cáo nói: "Người này từng làm quản sự của Cung Môn, mấy năm trước cáo bệnh từ chức, sau đó liền dựa vào vẽ tranh mà kiếm sống, có lẽ sự việc lần này bất chợt quá nghiêm trọng, nên lúc con phái người đi bắt hắn, hắn đã chạy ra biển từ lâu."

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng hỏi: "Con đã phái người đuổi theo hắn chưa?"

"Con cảm thấy việc này không cần truy đuổi nữa", Cung Thượng Giác bình tĩnh phân tích, thái độ như thể hoàn toàn vì đại cuộc, "Cuốn sách này cũng không nhắc đến Cung Môn, nếu Cung Môn cứ nhất quyết làm lớn chuyện, ngược lại có thể làm dấy lên những ngờ vực vô cớ, khiến dân chúng bàn tán."

Không hổ là ca ca, lập luận vô cùng hợp tình hợp lý. Trong lòng nàng âm thầm tán dương hắn.

"Việc liên quan đến danh dự của Cung Môn, Trưởng lão viện cũng đã phái Hoàng Ngọc thị vệ đi thăm dò, nhưng cái tên Trà Mướp Đắng này lại cứ như đã hoàn toàn biến mất không chút vết tích, chỉ là một quản sự mà cũng có thể một tay che trời như vậy sao?" Nguyệt trưởng lão nói thẳng: "Thượng Giác, đây cũng thật giống tác phẩm của ngươi."

Hoa trưởng lão hừ lạnh, "Đừng tưởng bọn ta già rồi thì dễ bị lừa, đã làm ra chuyện gan to bằng trời như thế, lại còn có thể khiến Thượng Giác ngươi bao che dung túng, chắc chắn là một trong những tân nương, không phải Giác Cung thì cũng là Chủy Cung. Nếu không chịu khai ra thì cho cả hai người vào ngục luôn đi."

Chuyện mình gây ra, dù thế nào cũng không thể liên lụy đến người khác.

Nàng lập tức trung thực đứng ra, ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận: ".... là ta."

"Đồ đần, người ta đang lừa tỷ!" Cung Viễn Chủy chỉ hận không thể rèn sắt thành thép kéo nàng về phía sau che chở.

Mọi chứng cứ đều đã bị ca ca xóa bỏ, chỉ cần đánh chết không chịu thừa nhận, dù Trưởng lão viện có đoán ra được chân tướng thì cũng không thể bắt bọn họ, kể cả có thật sự tống vào ngục đi chăng nữa, suy cho cùng cũng chỉ là hình thức mà thôi. Có hắn và ca ca ở đây, ai dám dùng hình với bọn họ cơ chứ?

Cung Tử Thương cũng nhức cái đầu, nàng ta giả vờ sửa lại tóc nhưng thực chất là thì thầm bên cạnh nàng: "Xin đấy, chiêu này hồi sáu tuổi ta đã không còn trúng kế nữa rồi."

Nàng: "................" Ba vị trưởng lão ai cũng chức cao vọng trọng, sau có thể dùng trò gian trá như vậy chứ.

Hoa trưởng lão nổi trận lôi đình: "Lập tức xử tử!"

Hả? Nghiêm trọng đến vậy sao?!

Nàng sợ hãi đến mức suýt nữa ngã xuống đất.

"Không được!" Nàng vạn lần không nghĩ tới người đầu tiên nhảy ra bảo vệ nàng lại là Cung Tử Thương.

"Sao lại không được!" Hoa trưởng lão mắng.

"Bởi vì....... Bởi vì Cung Viễn Chủy cái tên đăng đồ lãng tử* đó đã làm chuyện xấu xa với đệ muội, huhuhu...." Cung Tử Thương đau lòng ôm mặt khóc thảm thiết.

[Đăng Đồ Lãng Tử (登徒浪子): Họ kép 登徒 là nhân vật trong "Đăng Đồ Tử háo sắc phú" được viết vào thời Chiến quốc bởi Tống Ngọc – người nước Sở. Vì tác phẩm đó nên mọi người dùng cụm "Đăng Đồ Tử" để chỉ những kẻ háo sắc.]

Nàng khiếp sợ nhìn về phía nàng ta, tự hỏi mình có cần đến ly rượu độc chữa khát này không. Mặc dù nàng và Cung Viễn Chủy thực ra không được tính là trong sáng, nhưng rõ ràng trước giờ đều là nàng chơi hắn.

Toàn đại điện im phăng phắc hết nửa ngày, Hoa trưởng lão lấy lại tinh thần trước tiên, nghiêm nghị nói: "Đừng có nói bậy!"

Cung Tử Thương vội vàng đáp: "Thật mà, Tết Nguyên Tiêu con đã nghe thấy hết, đệ muội ở trong phòng kêu đau, sau đó cầu xin Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng thôi, nhưng tên cầm thú Cung Viễn Chủy này vẫn để nàng chịu đựng, sau đó bọn họ............"

"Được rồi đừng nói nữa." Tuyết trưởng lão vội vàng lên tiếng chen ngang, "Các người về trước đi, chuyện này bọn ta cần thương lượng lại."

Xem ra với mức độ thân mật đó của nàng và Cung Viễn Chủy, cái mạng nhỏ này của nàng đại khái có thể giữ lại được, nếu không Cung Môn đã sớm ra tay tàn nhẫn rồi, chỉ là chắc chắn nàng sẽ không được gả cho Cung Viễn Chủy nữa.

Giải trừ hôn ước, trục xuất về tiểu trấn Vân Thục.

Đây là kết quả nhân từ nhất mà Trưởng lão viện có thể đưa ra.

Sau khi trở về Chủy Cung, nàng đã đưa Cung Viễn Chủy cuốn [Bản thảo cương mục] mà mình chép, sau đó lại tháo xuống một chuỗi lục lạc từ bím tóc của hắn nắm trong tay.

"Ý gì vậy?" Cung Viễn Chủy hỏi, ánh mắt chợt lạnh đi.

Nàng u sầu thở dài, nói: "Nhìn vật nhớ người."

Hắn bị nàng chọc giận, khí tức u ám như muốn tràn ngập tỏa ra: "Lại muốn chạy phải không? Tỷ tỷ, ta đã nói rồi mà, tỷ muốn lừa dối ta cả đời cũng không sao, dù sao ta vẫn có rất nhiều cách khiến tỷ vĩnh viễn không thể rời khỏi ta."

Nước mắt nàng rơi xuống trong nháy mắt, nhưng không phải là do sợ hãi. Nàng nhào vào ngực hắn khóc to: "Ta cũng không nỡ rời xa đệ mà, nếu như dùng hình liền có thể xong chuyện, ta sẽ tình nguyện cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ........ chỉ sợ rằng muốn cũng không được nữa."

Vừa nghĩ đến chuyện đệ đệ cún con sẽ thành thân với nữa tử khác, nàng chỉ hận không thể vẽ tranh hắn bị phế hết võ công và thể lực.

Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, đến khi lần nữa nhấc mi ánh mắt đã trở nên đầy cương quyết. Hắn ôm nàng vào lòng, tì cằm lên vai nàng nói: "Bây giờ chỉ còn một người có thể giữ nàng lại thôi."

"Ai vậy?" Nàng hoang mang nhìn hắn, trong Cung Môn còn ai có địa vị cao thâm mà nàng chưa được gặp sao?

Hắn xoa đầu nàng. Tạm buông nàng ra rồi nói: "Ta đi đốt một nén hương, tỷ tỷ chờ một lát sẽ cảm thấy dễ chịu."

Người nào đó sắp bị cưỡng ép mà không hề hay biết: "???" Chuyện gì thế này, đệ đệ đột nhiên có kim chủ chống lưng à.

Hỏi: Bây giờ còn ai có thể giữ nàng lại đây?

Đáp: Đương nhiên là đứa nhỏ trong bụng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top