Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Oan nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Di cuối cùng cũng bắt được con mèo nhỏ, mặt cô tiểu thiếp lúc này tái mét xanh xao.

Thật không ngờ nàng lại gả cho tên biến thái như hắn.

"Vương...vương gia, ngài có muốn cũng không nên làm ở chỗ công cộng như thế"

Hạ Vu vừa nói vừa vỗ vai hắn bồm bộp.

Thực ra hắn cũng khá tội nghiệp, chắc nhiều lần nổi thú tính bị vương phi cự tuyệt, đành đi tìm người già giải khuây

"Vương chủ...người bị gay sao?"

Vương Di nuốt oan một bụng tức, hắn chộp lấy cổ tay Hạ Vu, nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng.

"Ta gay hay không nàng phải là người biết rõ nhất!"

Hắn nói nàng biết á?

Có mà trời biết!

Ám la vệ nhăn nhó mặt mày, hắn lấy ngón trỏ chọc vào hông trái vị vương chủ:

"Vương gia, hay là người thả ta ra trước?"

Vương Di bực mình nắm chặt tay nàng tiểu thiếp, miệng hắn bây giờ ngậm đầy thuốc độc

"Ta không thả!"

"..."

Woaaaa, tình "huynh đệ" thật nồng nàn!

Lão bà bà đi ngang qua phải tấm tắc khen ngợi:

"Người trẻ ngày nay thật nồng nhiệt"

Nồng nhiệt cái ***, bà không thấy nàng bị hắn bắt nạt sao?

Thôi bỏ đi, trước tiên phải thoát khỏi tên kẹt xỉn này đã!

Hạ Vu nhìn thẳng vào mắt Vương Di, nàng đặt tay lên má hắn, liên tục vuốt ve từng tấc da nhẵn nhụi

"Phu...quân"

Ôi, giọng nàng mới nhõng nhẽo làm sao.

Vương Di cảm động đến mức rơi tấm lòng, hắn di chuyển đôi môi xuống bắp tay nhỏ, "khẽ" cắn mạnh:

"Gì nữa?"

Hôm nọ nàng đọc trong sách, cái gì mà nam nhân mặt mỏng dễ cảm động, chỉ cần nịnh hót hắn vài câu, chắc chắn hắn sẽ cho nàng vài ân huệ...

Bây giờ Hạ Vu dám chắc tên Vương Di thuộc tốp mặt dày!

Nàng tặc lưỡi nhìn hắn, có lẽ phải chuyển qua cách thức khác.

"Phu quân, thiếp đã bán trâm của chàng"

"Còn chưa biết lỗi? Ban ngày ban mặt khai ra vậy thì ai nghe?"

"Phu quân, tấm thảm nhung ngài ban thưởng thiếp đem vứt đi rồi"

"Ngày mai cho người mang đến cái mới, lần sau còm dám vứt, ta giam nàng thêm nửa tháng"

"..."

Sao hắn đáng sợ vậy? Ép cung cũng vừa phải thôi chứ

"Phu quân, thiếp mót tiểu rồi, thả thiếp ra đi"

"Nàng..."

Cuối cùng vương chủ cũng mềm lòng thả cô tiểu thiếp.

"Đừng có kể linh tinh, chớ trách ta bắt phạt nàng đấy"

"Chàng không cần cảnh cáo!"

Hạ Vu nhắm tịt hai mắt. Đôi chân thoăn thoắt chạy về Bách Minh Trấn phủ. Nàng múc một xô nước đầy, lấy tay tát lấy tát để cho đỡ đỏ mặt. Hạ Vu cũng không biết tại sao mình phản ứng mãnh liệt như vậy. Kì thực trông hắn thật thân thuộc, giống như trong quá khứ từng để lại cho Hạ Vu dấu ấn sâu đậm

Bắp tay trắng nõn còn lưu lại vết cắn của Vương Di. Môi hắn mềm mại như cánh anh đào, từng bước vân vê trên tấc da tấc thịt... Sau đó khập một cái, đau chết bà nàng đi.

"Nào không nghĩ nữa, không nghĩ nữa"

Hạ Vu lắc đầu nguầy nguật, nàng chạm vào dấu răng mờ. Chợt nghĩ hắn cũng có điểm kì lạ, thông thường thì cao cao tại thượng, mắc bệnh sạch sẽ, trước mặt nàng lại tùy ý cắn người như vậy.

Đôi môi đỏ hồng mím lại, bỗng bật ra nụ cười gượng. Cứ cho là cuộc sống của nàng cũng không tệ lắm.

Vĩ Hoa điện tuy cô đơn lạnh lẽo, nhưng lại có nhiều phần thoải mái. Nàng không cần nghĩ xem hôm nay mặc gì, dùng trâm gì, trang điểm như thế nào.

Thế giới của con cháu hoàng thất thì có gì vui, hết tranh sủng rồi đến hãm hại nhau, mỗi ngày tỉnh dậy đều phải xem mình sống được bao lâu, ngay cả ăn uống cũng cần người thử độc.

Đúng là Hạ Vu tham tiền, nhưng có vứt cho nàng vài núi ngân lượng nàng cũng không thèm nhập cung đâu...

Vừa nghĩ dứt câu, bên ngoài điện đã truyền vào giọng thái giám:

"Vương phi giá đáo"

Chắc hẳn Bất phu nhân nảy sinh bất mãn chuyện vương gia đến Vĩ Hoa điện. Nàng ta không những không mời mà đến, lại còn vác theo cây roi da to, chuyên thuần phục giống bò đực...

Bất Lăng Lăng nện roi xuống sàn, miệng quát lớn:

"Mang con tiện tì Nhạn Kha ra đây!"

Hạ Vu liền ù ù cạc cạc, giữa ban ngày ban mặt đến tìm nô tì của nàng làm gì?

Cũng may Nhạn Kha vừa nãy đuổi không kịp. Nàng ta mà đuổi kịp thì e là đã thịt nát xương tan.

"Vương phi có vấn đề gì khó giải quyết sao?"

Nàng ta khẩy miệng, vung tay ra lệnh lục soát

"Lục soát Vĩ Hoa điện cho ta"

Hạ Vu tức đến sôi máu não, ở đâu ra cái quyền thích thì lục, thích thì đến bắt người của nàng đi thế.

"Tên nào dám lục"

Nàng mạnh bạo đá vào hạ bộ tên nô tài, hắn lăn đùng ra đất giãy đành đạch.

"To gan, một tiểu thiếp mà dám kháng lệnh vương phi"

Con hầu gái nào đấy xông ra tát lên mặt nàng, mồm còn hét to:

"Còn không mau xin lỗi!"

"..."

Xin lỗi cái rắm!

Hạ Vu vớ lấy cái ghế gỗ, quẳng thẳng vào mặt con tiện tì.

"Vương phi mang người đến điện của thần gây gổ, khó tránh thần lên cơn tự vệ"

Bất Lăng Lăng vung roi da cuốn lấy cơ thể nàng, lôi ra giữa sân đình. Bách Minh Trấn phủ hôm nay được một phen náo loạn!

Nàng bị lôi ra giữa sân cũng là lúc tên phu quân kẹt xỉn hồi phủ, hắn nắm tay thành quyền, đấm lên gốc cây gần đó.

"Loạn cái gì vậy"

Người ta nói, đàn bà là những niềm đau.

Bây giờ thì nàng hiểu rồi!

Bất vương phi tự nhiên lăn đùng ra đất, sợi roi da trên người Hạ Vu cũng không cánh mà bay. Cảnh vật xung quanh chuyển giao nhanh chóng như vũ bão.

Lý thị mỹ nhân từ đâu xuất hiện, tay chân cuống quýt đỡ Bất Lăng Lăng về tẩm thị.

Bao nhiêu ánh mắt lườm nguýt chuyển qua người Hạ thiếp, giống như nàng phạm phải tội trạng gì lớn lắm vậy.

"Vương gia, oan cho vương phi quá, người bị Hạ mỹ nhân hãm hại đến mức sinh bệnh rồi"

Hạ Vu khó tin vào mắt mình, không phải nàng ta tự ăn cắp tự la làng sao?

"Ngươi nói láo"

Cung nữ thân cận của Bất Lăng Lăng quỳ sạp người trên nền đá, uất ức mà than rằng:

"Hôm qua con mèo nhỏ vương gia tặng cho chủ tử còn khỏe mạnh ngoan ngoãn. Sáng nay thần bận chút chuyện riêng nên mới nhờ Nhạn Kha cho nó ăn. Ai ngờ con mèo nhỏ ăn xong liền lăn ra chết."

Hạ Vu túm lấy cổ áo nô tỳ, lôi bật dậy

"Như thế thì phán quyết cái gì, nhỡ đâu nó mắc nghẹn rồi chết thì sao?"

"Hạ mỹ nhân, vương phi đã cho người mang đi khảo nghiệm, quả thực trong đồ ăn chứa thuốc độc"

Bên tai vang đến thì thầm bàn tán, có kẻ còn chõ miệng vào góp vui.

"Hạ mỹ nhân, người có ghen tị với vương phi thì cũng không được làm thế"

"Cô ta còn bắn chết chim cảnh làm đồ ăn kìa, con mèo nhỏ đã là gì chứ?"

"Ây, hóa ra Hạ mỹ nhân tâm địa độc ác như vậy"

"..."

Nàng thả con tiện tì ra, cúi mặt xuống cơn nén giận. Ả cung nữ thấy mình được thả, khóe mắt liền trào ra dòng lệ nóng.

"Vương gia, phu nhân cũng chỉ định trách phạt Nhạ kha...không ngờ...không ngờ vừa đến Vĩ Hoa điện đã bị Hạ mỹ nhân dùng roi đánh, người chủ tử từ nhỏ vốn héo hon, chịu được vài roi liền lăn ra bệnh"

Ả lôi ra một cái roi da, bên trên còn dính nguyên vết máu đỏ

"Mọi người xem xem, Hạ mỹ nhân đánh vương phi nhà ta chảy cả máu rồi...huhuhu..."

Con này lái khét thật! Rõ ràng vương phi đem roi đánh nàng, vèo một cái đã đổi thành nàng đem roi đánh ả.

Hạ Vu không cả buồn hiểu sự tình, nàng đứng dậy phủi tà áo, mặt cứ vênh váo khiêu khích

"Nếu là ta làm, vương phi cũng có quyền đánh ta à? Trong phủ còn vương gia, chuyện xử phạt phải do hắn chỉ đạo!"

Nàng tia mắt sang phía Vương Di, trông đợi hắn mở mồm bênh vực. Thập vương gia đứng về phía nàng là cái chắc!

Nàng đắc chí cười tà, còn giơ tay vẫy vẫy hắn.

Từng bước chân đạp xuống nền đá, chậm rãi tiến đến gần Hạ Thiếp. Nụ cười trên môi nàng càng ngày càng rạng rỡ. Nàng chìa tay ra nắm lấy vạt áo hắn, nhõng nhẽo gọi lớn hai chữ "Phu quân"

Nhõng nhẽo thế này, anh hùng cũng đừng hòng qua ải mỹ nhân nhé!

Hắn lẩm nhẩm trong miệng, nhỏ đến mức nàng không nghe được.

"Tiện nhân!"

"Bốp"

Một dấu tay đỏ hằn in trên gò má...

Vương Di vậy mà cho nàng cái bạt tai!

Hốc mắt trở nên cay xè, đôi mắt ngấn nước không nhìn rõ cả cảnh vật.

Cái tát mạnh mẽ truyền đến tứ chi. Nước mắt cũng vì vậy mà không ngừng chảy ra... Hắn làm thật nhanh gọn, chỉ một cái đã làm nàng suýt điếc hẳn bên tai trái.

Hạ Vu nghểnh cao cổ, dùng cái giọng run run đáp lại hắn:

"Chàng... đánh ta?"

Vương Di chau đôi mày kiếm, hắn dùng tay bóp chặt bờ vai gầy yếu

"Đúng đấy, ta đánh nàng thì sao? Có con mèo nhỏ cũng hại chết, nàng có còn là người không?

"..."

"Có con mèo mà cũng đánh. Chàng có còn là nam tử hán không, hả?"

Hạ Vu ghét nhất nam nhân gia trưởng, Vương Di cũng không từng ngoại lệ.

"Về phòng chép một trăm lần Nữ Giới, nàng còn cãi là ta đánh thêm đấy."

"Còn dám đánh thêm à!"

Nàng kiễng chân lên, tát lại cho hắn một cái. Mấy thị nữ đứng xung quanh trợn trừng mắt kinh ngạc

"Vương gia, ta chính là loại người ăn miếng trả miếng. Ta lớn lên ở Châu cảnh, đến khi theo cha mẹ đến Thành Bắc... chưa từng có ai dám mạo phạm ta như vậy. Cái gì mà tra án, chàng phải nói cho rõ ràng chứ, chưa biết thực hư đã cho ta ăn bạt tai. Đồ tiểu nhân nhỏ mọn!"

Vương Di khựng tay lại, trong tròng mắt xuất hiện vô số tia máu đỏ.

"Nàng... cút về phòng chép Nữ Giới"

"Ta không chép, chàng rảnh thì tự đi mà chép!"

Hạ Vu ôm lấy khuôn mặt, bỏ chạy ra ngoài cửa phủ.

Trước khi nàng rời đi, vết cắn ửng đỏ trượt khỏi bờ tay áo, lọt vào tầm mắt Vương Di...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top