Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phút chốc, sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tinh thần hoảng loạn nắm chặt điện thoại.

Trong phòng ngủ của tôi lại có camera theo dõi sao? Là bị gắn vào từ lúc nào? Rốt cuộc là tôi đã bị theo dõi từ bao lâu rồi?!!!

Xấu hổ, sợ hãi, lo lắng, nghĩ mà sợ... Các loại cảm xúc phức tạp tranh nhau chèn vào đại não của tôi. Tôi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay run rẩy đến dữ dội. Mãi đến khi trong khoang miệng đã tràn ngập mùi vị máu tanh, tôi mới dừng lại được hành vi tự ngược đãi bản thân này. Vào đúng lúc đó, chữ viết trên màn hình máy tính bảng lại được thay thế bằng chữ khác: "Cô cạy điện thoại nhìn xem bên trong thử đi."

Tôi quay lưng về phía camera, dùng một cây dao nhỏ trên bàn để cạy mở nắp lưng điện thoại.

"Lạch cạch!" Có thứ gì đó rơi xuống... Tôi nuốt nước miếng, cố đè nén cảm giác bất an để nhặt nó lên bàn.

Là một con chip nhỏ còn chưa to bằng cái móng tay!

Vì là một lập trình viên nên tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là một thiết bị định vị mini. Nếu đã có nó thì hẳn là phải còn những món đồ khác... Tôi cẩn thận lật tung từng mảnh linh kiện, lại đột nhiên phát hiện ra camera sau của điện thoại chẳng biết đã bị người khác thay đổi từ lúc nào.

Loại cảm giác ớn lạnh khi bị kẻ khác từ trong bóng tối âm thầm theo dõi mình bỗng chốc lại xông lên đầu. Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện...

Vào hai tuần trước khi tôi học chơi ván trượt. Với người luôn đam mê lưu giữ những khoảnh khắc sinh hoạt thường ngày như tôi bèn quyết định sẽ quay lại một cái video làm kỷ niệm, nhưng rốt cuộc lại vừa khéo chụp được cảnh tôi bị ngã nhào xuống rãnh nước bẩn. Lúc quay được đoạn video này, tôi còn vui vẻ phá ra cười cho rằng đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ. Chỉ có điều, bây giờ tôi lại không thể nào vui nổi...

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hóa ra thời thời khắc khắc, tôi đều đang sống dưới sự giám sát lén lút của người khác sao? Thứ mà tôi tự cho là "bí mật", cuối cùng cũng chỉ đáng làm trò cười cho kẻ khác tùy tiện săm soi!

Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải trở nên tỉnh táo. Tiếp đến, tôi lại nhìn về phía chiếc điện thoại. Trên điện thoại vẫn liên tục có những tin nhắn mà người tự xưng là "Tôi" ở tương lai gửi tới. Tôi do dự, không biết có nên ngả bài ra luôn hay không, nói rằng tôi đã khám phá được thân phận thật sự của cô ta?

Đúng vào lúc này, một tin nhắn mới khác đã đập vào mắt tôi: "Cố Niệm, mau trốn đi! Người vừa rồi không phải tôi, là Giang Phong giả trang đó!!!"

Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ. Lại là những tin nhắn giống nhau như đúc...

Còn chưa đợi tôi kịp lấy lại tinh thần, hàng loạt chữ viết liên tiếp bắn ra: "Vừa rồi ở chỗ tương lai của tôi có biến! Tôi bị Giang Phong bắt lại tiếp rồi! Mãi tới lúc bị bắt đó, tôi mới biết hóa ra là hắn ta đã sớm lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng tôi rồi. Hắn thấy được đoạn đối thoại này của chúng ta nên đang ráng sức dùng tin tức sai lệch để lừa dối cô, khiến cô tin rằng cái lỗ ngắm camera đó là do Du Giai cài đặt đấy!"

"Cố Niệm, tôi là cô mà cô cũng chính là tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu!"

"Đừng mở cửa, chờ Du Giai về! Cô ấy là người duy nhất có thể bảo vệ được cô đó!"

Đoạn tin nhắn này xuất hiện cực nhanh, loáng thoáng có chút mùi vị không thể khống chế nổi, giống như là người đang ở phía bên kia rất thật lòng lo lắng cho tôi.

Tôi ôm đầu, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Đúng vào lúc này, đột ngột có tiếng "Cạch!" vang lên bên tai. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường...

Hiện tại là 13:30. Cách lần đầu tôi nhìn thấy tin nhắn kia đã qua nửa giờ...

Mồ hôi chảy ướt cả thái dương. Hiện tại chính là thời gian mà "Tôi" ở bên trong tin nhắn nói rằng tôi sẽ chết.

Hai cái "tôi" cung cấp hai loại tin tức hoàn toàn khác biệt không ngừng cắn xé tâm trí của tôi, khiến tôi trong lúc mơ màng quên mất đi thời gian. Suy nghĩ kỹ lại thì, tôi vốn nên lập tức báo cảnh sát mới đúng. Nếu vậy thì tôi đã có thể yên bình đợi trong cục cảnh sát, lựa chọn mắt mù không cần để ý đến ai.

Tôi thu hồi suy nghĩ, bước tới định mở cửa ra để đi xuống lầu tìm cảnh sát. Nhưng trước khi vặn chìa khóa, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua khung mắt mèo ở trên cửa. Xuyên thấu qua đó, tôi trông thấy được một bóng hình rất quen thuộc. Người đàn ông có vóc dáng cao gầy, trên sống mũi đang vắt vẻo nửa gọng kính vàng. Cấm dục mà thanh quý, khí chất dịu dàng như ngọc...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, người đàn ông cong đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng động cực kỳ êm dịu: "Niệm Niệm! Em có ở nhà không?"

Người đó là Giang Phong, đồng thời cũng là anh bạn trai đã gắn bó với tôi suốt tám năm từ cấp ba đến khi tốt nghiệp. Nhưng hôm nay khi nhìn vào gương mặt ấy, tôi chỉ còn lại cảm giác sợ hãi đến lạ lẫm.

Tôi cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng nào nhưng nơi trái tim lại loạn nhịp như đánh trống. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi căng thẳng nhìn vào mắt mèo. Mấy phút sau, hình dáng của Giang Phong biến mất khỏi đó. Là đi rồi sao?

Thật lòng, tôi thoáng có chút thở phào. Sau đó tôi nhanh chóng giơ điện thoại lên, định nhân lúc này tìm người cầu cứu. Nhưng vào lúc chuẩn bị bấm nút thì lại đột nhiên phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tôi cầm điện thoại, lo lắng đi xung quanh phòng. Chỉ có điều, mặc kệ là tôi cố gắng như thế nào thì điện thoại vẫn như cũ không hề có tín hiệu.

Bất chợt, tôi như nghĩ ra gì đó bèn đi tới trước tủ, dùng kim chọc vào khe sim.

"Cạch!"

Âm thanh giòn giã vang lên, sim điện thoại bị cắt thành hai nửa cũng rơi xuống đất.

Trái tim tôi nháy mắt như chìm xuống đáy vực. Sim hư không nhận được tín hiệu chẳng khác gì việc tôi đã không còn cách nào liên hệ được với sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng... tại sao sim lại hư?

Trong đầu đúng lúc hiện lên những kí ức có liên hệ vào tối hôm qua. 8 giờ tối ở trước quán đồ nướng... Bởi vì hôm đó là thứ bảy nên tôi cùng Giang Phong và cả Du Giai đều có thời gian rảnh, bèn hẹn nhau đi ăn xiên que. Đã ăn đồ nướng thì tất nhiên là phải uống bia rồi, chỉ đáng tiếc là đô của tôi hơi yếu nên mới uống có nửa chai đã say khướt đến bất tỉnh nhân sự. Trong lúc này, người giữ điện thoại của tôi chỉ có thể là Giang Phong hoặc Du Giai. Nói cách khác, sim điện thoại của tôi là bị một trong hai người bọn họ phá hư!

Điều duy nhất có thể xác định trước mắt là trong hai người bọn họ, chắc chắn có một người muốn hại tôi! Nhưng rốt cuộc là ai... tới bây giờ tôi vẫn không thể nào xác định được.

Tôi thu hồi suy nghĩ, thử tìm đến sự trợ giúp của cảnh sát. Cho dù là không có sim thì tôi vẫn có thể bấm vào số điện thoại khẩn cấp, nhưng thật chẳng biết vì sao lại cứ mãi không thể kết nối được...

Tôi buông điện thoại xuống, lướt nhìn khắp căn phòng, trái tim dần dần nặng trĩu. Sim hư thì đã đành, nhưng bây giờ ngay đến muốn gọi cho cảnh sát cũng không xong! Chắc là do trong phòng tôi đã bị người khác lắp đặt thiết bị nhiễu tín hiệu nhưng hiện tại lại chẳng cách nào xác định được vị trí chính xác.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bất chợt có âm thanh vang lên bên tai tôi: "Niệm Niệm! Em có ở nhà phải không?"

Tôi nuốt nước miếng, hoảng hồn cúi đầu. Tiếng nói vừa rồi phát ra từ dưới khe cửa...

Tôi bèn đặt điện thoại xuống, liều mình khuỵu gối. Xuyên qua khe cửa chật hẹp, tôi đối diện với một đôi mắt có tròng trắng đậm màu cùng khe đồng tử u tối, nhỏ hẹp... đang nằm rạp ra trên đất, nhìn thẳng vào trong khe cửa giống như là ước gì có thể chen ngay qua đó!

Dưới đáy mắt ngưng đọng cảm giác phấn khích đến quỷ quái.

Tôi hoảng sợ ngã người ra sau, vô thức chống tay liên tục lùi về mấy bước. Kẻ muốn giết tôi là Giang Phong sao?

Ngay vào lúc tôi còn đang sợ bóng sợ gió một hồi thì đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ. Tiếp đến, giọng nói quen thuộc cất tiếng: "Niệm Niệm à! Sao em không biết giỡn chơi gì hết trơn vậy? Anh hù một chút cũng không được!"

Giọng nói của Giang Phong dịu dàng, trong ngữ điệu tràn ngập yêu chiều và vẻ bất đắc dĩ. "Thôi được rồi, không chọc em nữa. Mở cửa nhanh đi, anh muốn gặp em rồi đấy!"

Tôi nuốt nước miếng, giọng nói gập ghềnh không lưu loát. "Em... Em thấy không khỏe lắm, giống như là bị cảm lạnh hay cảm cúm gì đó! Sức khỏe của anh không tốt, coi chừng dễ bị lây. Hay là để bữa khác chúng ta gặp mặt..."

Thông qua mắt mèo, tôi nhìn thấy Giang Phong thoáng nhíu mày, giọng điệu có vẻ không vui: "Em quên rồi à Niệm Niệm? Hôm nay là sinh nhật anh mà? Cảm lạnh hay cảm cúm gì đó cũng kệ nó, anh chỉ mong được có em ở bên cạnh cùng ăn mừng sinh nhật với anh thôi!" Giang Phong rũ mắt, giọng nói tràn ngập vẻ cô đơn lạc lõng.

Tôi không nhịn được dao động.

Đúng lúc này, bên tai lại lần nữa vang lên âm thanh tin nhắn kịch liệt cảnh báo. "Tôi" của nửa giờ sau điên cuồng gửi đến: "Đừng mở!!! Tuyệt đối đừng mở cửa!!! Cô nghe tôi nói, trên người Giang Phong có giấu dao! Chỉ cần cô vừa mở cửa thì sẽ bị đâm chết đấy!"

Bước chân của tôi vừa nhích ra nửa chừng liền thu về. Sau đó tôi dừng ở chỗ cũ, lướt nhìn khắp căn phòng. Cửa sổ đã bị đóng kín, cửa cũng khóa lại. Tuy Giang Phong đáng sợ nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, chỉ cần tôi không bước ra ngoài, cứ đợi ở đây thì cũng sẽ giữ được an toàn.

Nhưng vừa nghĩ như vậy, chữ viết trên máy tính bảng lại nhanh chóng đổi mới: "Cố Niệm, mau đi với Giang Phong đi! Nửa tiếng nữa thì Du Giai về rồi, cô ta không chỉ có chìa khóa mà trên người còn giấu cả axit sunfuric. Nửa tiếng này là cơ hội cuối cùng để cô có thể trốn thoát. Nếu như bây giờ còn không đi thì... nửa tiếng nữa, cả cô và Giang Phong đều sẽ bị Du Giai hành hạ đến chết đấy!" Mấy chữ cuối cùng đặc biệt phá lệ chói mắt.

Tôi cầm di động, lần nữa lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top