Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5:Chuyện sau cùng

-'Ta thật sự không biết là ngươi cam đảm hay là ngu ngốc nữa để một mình con đàn bà đó đánh với hơn 2 chục tên lính của ta...'
-'Không cần phải lo cô ta còn mạnh hơn ngươi nghĩ đó ?'
Sau đó tiếng kêu của những tên lính vang lên liên hồi cùng với cát bụi bay mù mịt quanh chúng.Âm thanh của kim loại va đập vào nhau diễn ra không ngừng.
-'Cái gì?Con đàn bà đó....Ngươi nhìn đâu vậy?đánh nhau mà không nhìn mặt nhau là bất lịch sự đó nha ?'
Tên chỉ huy quay lại thì cậu đã ngay trước mặt hắn liên tiếp những con dao được phi ra nhắm thẳng vào cái cơ thể nhày nhụa đó.Hắn dậm thanh kiếm xuống đất hòng giết cậu  nhưng cậu nhanh chóng né được,cậu nhanh chóng ném con dao chọc mù đôi mắt hắn.Hắn thét lên rồi vung kiếm loạn xạ khắp nơi cát bụi mù mịt lại lần nữa nổi lên.Hắn cố gắng tập trung nghe âm thanh của cậu nhưng âm thanh của cậu dường như vang lên quanh hắn.
-'Với cái cơ thể đó thì người không đánh trúng ta được đâu cái sức mạnh đó chỉ cho ngươi thêm chút sức mạnh nhưng không tăng thêm trí thông minh nhỉ?'.Hắn cố bỏ qua những lời đó tập trung lắng nghe âm thanh của cậu trong tiếng lửa phập phùng và tiếng cát bụi bao quanh hắn.
-'Không sao thằng nhóc đó có vẻ thiếu kinh nghiệm thực chiến vì vậy lúc nó tấn công mình nó sẽ lộ ra một điểm yếu và lúc đó mình sẽ bẻ đôi nó ra rồi tới lượt con đàn bà đó nữa mình sẽ làm nhục nó và đem đầu chúng về đền và mình sẽ được trọng thưởng.'Hắn không thể kiềm chế được cái cảm giác đó,nó cứ kích thích hắn từng giây làm hắn thích thú đến lạ kỳ.
-'Chà ngươi ở đâu?ở đâu?'Hắn vừa nói vừa đập thanh kiếm xuống'ra mặt đi nhãi con đánh với ta như một tên đàn ông đi?' hắn ta thích thú vừa cười vừa nói.
Rồi tiếng dao phi trong không khí như đáp lại lời hắn nói hắn ta ngay lập tức vung tay bật lại đòn dao đó.
-'Đó là tất cả những gì ngươi có sao?!' Hăn thét lên trong không khí 'Thỏa mãn ta đi chàng trai THỎA MÃN TA ĐI CHO TA THẤY NGƯƠI LÀ TÊN NHƯ THẾ NÀO ĐI,CHO TA THẤY KẾT THÚC ĐI'
*phập* đó là âm thanh cuối cùng mà hắn ta nghe được,cảm nhận được.Hắn ta cố gắng di chuyển nhưng càng di chuyển âm thanh đó ngày càng rõ rệt hơn hắn cảm thấy cơn đau dần lan trong cơ thể hắn tê liệt hắn.Rồi hắn từ bỏ ngã gục xuống,âm thanh đó cũng kết thúc tiếng cát cát bụi cũng dần tan đi chỉ còn lại tiếng lửa phập phùng vây quanh hắn và tiếng chân người đi đến cùng với tiếng của thanh kiếm rút khỏi bao sắc gọn.
-'Ta đã...thua ...ư?' tiếng chân dừng lại 'Làm...thế...nào...mà? Ngươi....đúng...là....con....quỷ....thật.'
Hắn ta cười chấp nhận thất bại của mình.Thứ duy nhất hắn ta nhớ lấy đó là nụ cười của vợ hắn ẫm trên tay đứa con mà hắn ta không biết mặt.Chính hắn đã rời bỏ vợ con của mình xông pha chiến đấu cho kẻ khác để rồi chính hắn lại mong cầu sự chuộc lỗi của chính bản thân vi đã dám rời bỏ họ.
-'Tên....ngươi....'
-'Gray.Gray Hellsing'cậu đáp 'còn ngươi?'
-'MA..R..CU..S'
-'Còn lời cuối gì không?'
Và cuối cùng hắn đã có thể vươn tay chạm lấy được cô vợ và đứa con của hắn.Hắn ta không còn quan tâm đến những lá cờ hay lời răn mà hắn đã học nữa giờ hắn chỉ muốn ở bên gia đình hắn lúc này mà thôi.
-'Cảm ơn ngươi'
*Phập*
Cậu ngã xuống phần vì mệt mỏi phần vì sợ hãi.Nhớ lại hình ảnh tên lính mà cậu đã giết cậu ho rồi nôn thốc nôn tháo.
-'Mình đã giết người! lần đầu....' Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho việc này nhưng dường như nó quá nặng để cậu gánh lấy nó.Cậu cố nhín tiếng khóc lại nhưng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.
-'Chẳng phải đó là điều mà ngươi mong muốn sao ?' một giọng nói cất lên
Cậu giật mình nhìn xung quanh cậu giờ đây là một bầu trời điểm tô lên bởi hàng vạn ngôi sao sáng cậu đứng trên một hồ nước được phản chiếu bởi bầu trời khiến trái tim cậu thầm thán phục vẻ đẹp của nó.
-'Ta hi vọng ngươi không quên ta'
Cậu nhìn về phía có giọng nói.Hắn ta ngồi gác chân thoải mái trên người khoác bộ quân phục đỏ ,đen với đôi bao tay trắng nhâm nhi cốc rượu vang.Cậu không thể nhìn thấy rõ mặt hắn chiếc mũ kêpi đã che lấy phân nửa mặt của hắn.
-'Ngươi là ai?'
-'Ta là ai không quan trọng,thứ ngươi nên quan tâm rằng đó là đây chẳng phải là thứ mà ngươi MONG MUỐN sao?'
-'MONG MUỐN!?ĐỪNG...CÓ MÀ ĐÙA TÔI....TÔI chưa bao giờ mong muốn việc phải tước đi ai đó một cái gì cả đặc biệt là MẠNG SỐNG CỦA HỌ!'
-'HỬM? Chẳng phải lúc ngươi 'tiễn' hai tên lính với con quái vật đó thâm tâm ngươi khác lắm mà ?'
-'Đó.....'Cậu im lặng cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý
Hắn đặt cốc rượu xuống rồi đứng dậy bước đến phía cậu nhưng lại không đến quá gần,áo choàng đỏ của hắn như nhuộm đỏ cả dòng nước.Hắn đi xung quanh cậu ngắm nhìn gương mặt của cậu quan sát từng hành động của cậu.
-'Hể đã nghiện rồi còn ngại?'hắn cười rồi nói:'Thảm hại thật ngươi vẫn luôn như vậy cố gắng dối lòng mình mặc dù sự thật hiện rõ ngay trước mặt!'
Hắn dần dần đi nhanh hơn và những câu chất vấn cũng vậy.
-'Khi ngươi giết chúng ngươi có nghĩ gì không?Ngươi có quan tâm đến mạng sống của chúng không? KHÔNG!KHÔNG!NGƯƠI KHÔNG NGHĨ CÁI GÌ CẢ NGOÀI VIỆC GIẾT CHÚNG VỚI CHÍNH BÀN TAY CỦA NGƯƠI.GƯƠNG MẶT CỦA NGƯƠI LÚC ĐÓ LÀ VÔ CẢM!'
-'KHÔNG.....KHÔNG ĐÚNG!!'Cậu thét lên
-'NGƯƠI CHẲNG QUAN TÂM ĐẾN CẢM XÚC CỦA CHÚNG RA SAO HAY NHƯ THẾ NÀO.NGƯƠI HÀNH ĐỘNG NHƯ MỘT CÁI MÁY TUÂN THEO CHÍNH MỆNH LỆNH CỦA NGƯƠI!GIỐNG NHƯ LÚC ĐÓ VẬY NGƯƠI CÓ THỂ NGĂN CÔ TA LẠI NHƯNG KHÔNG CHÍNH NGƯƠI ĐÃ ĐẨY CÔ TA XUỐNG!.

Cậu nhớ lại lúc đó.Cơn gió thổi nhẹ tấm màn của bệnh viện.Cô ấy vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ trong ánh chiều tà bao trùm lên cô tóc cô bay trong cơn gió với đôi bàn tay băng bó khắp mình.Còn cậu ngồi trước cô ấy bóng tối bao trùm lên chính cậu trong căn phòng đó.Cậu im lặng chờ đợi một cái gì đó từ cô ấy nhưng chỉ có tiếng gió thổi và tiếng chuông gió đáp lại cậu.Rồi cô ấy quay sang cậu những lời nói của cô ấy vẫn ám ảnh cậu đến tận bây giờ:'SAO CẬU BỎ TÔI LẠI?TẠI SAO?TẠI SAO?'
-'IM ĐI' Cậu thét lên 'ĐÓ...KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ẤY!'
-'Sao lại như vậy rồi? Giống lúc đó mà đúng không?Cố gắng chối bỏ sự thật dù rằng đó chính là sự thật!Trái tim ngươi vẫn như vậy luôn im lặng,vô cảm dù rằng cô bạn của ngươi ra đi ngươi vẫn luôn như vậy!'
 -'Không đúng tôi...tôi'Cậu gục xuống vừa nói vừa khóc
-'Với ta ngươi vẫn luôn như vậy luôn hèn nhát vô cảm dù bất cứ chuyện gì xảy ra ngươi vẫn luôn như vậy chỉ là một tên lính quèn'Hắn ta vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cậu.Tiếng kim đồng hồ từng chút một to dần lên khiến hắn phải nhăn mặt lại.
-'Sắp hết thời gian rồi'Hắn ta nhìn đồng hồ lôi từ trong túi áo ra vừa nói rồi hắn nhìn xuống cậu thì thầm vào tai cậu:'NHƯNG TA VẪN SẼ LUÔN Ở ĐÂY CHẤT VẤN NGƯƠI TỪNG GIỜ TỪNG PHÚT MỘT CHO ĐẾN KHI NÀO NGƯƠI ĐAU KHỔ HOÀN TOÀN.'
-'IM ĐI' CẬU NÓi vung tay về phía hắn ta.Khung cảnh lại trở về như trước ngọn lửa vẫn đang phừng phừng thiêu cháy cả mọi thứ để lại cậu một mình với cái bóng của cậu trải dài lên tận trần của hang.Cậu gục đầu xuống nền đất rồi khóc,cậu khóc vì ghét chính bản thân mình ngày xưa,khóc vì chính cậu đã biến thành thứ mà cậu luôn sợ từ lúc nào không hay.
-'Chủ nhân' Lilith chạy tới ôm cậu vào lòng rồi kiểm tra cơ thể cậu.
-'Ngài không sao chứ ngài có bị thương không....'
-'Lilith,ta đã giết người dù là chúng là kẻ địch đi chăng nữa nhưng ta đã giết người với chính đôi bàn tay này.'Vừa nói cậu nhìn lấy đôi bàn tay dính máu của cậu.Lilith ôm lấy cậu rồi cố trấn an cậu:
-'Thưa ngài,đó là cái giá mà ngài phải trả khi bước trên con đường này.Một người bạn của em từng nói:"không hi sinh thì không có chiến thắng".Dù vậy ngài vẫn bước chân lên con đường này  dù đã biết trước hậu quả của nó,đó là cái giá để chấm dứt cuộc chiến này.Dù vậy ngài cứ khóc vì hiện tại nó sẽ là một động lực để ngài tiến lên phía trước để chuộc lỗi cho hành động trong quá khứ cũng như của hiện tại và ở tương lai của ngài.'
-'Cái giá phải trả sao?...... cách an ủi của em kỳ lạ thật đấy'
-'Không tại em...'Lilith bối rối trả lời
-'Không cần đâu giờ đó là nghĩa vụ của tôi rồi.'
-'Vậy ta nên bắt đầu đi tiếp thôi' Lilith đứng dậy đưa tay ra cho cậu và một lẽ dĩ nhiên cậu nắm lấy nó.Trước khi đi cậu kiểm tra xác của Marcus,cậu tìm thấy ống tiêm mà hắn dùng trước đó sau một hồi xem xét cậu tìm thấy dòng chữ:'sản xuất tại melenia's workshop' 
-'Ngài chuẩn bị xong chưa ạ?'
-'Ừm xong rồi' cậu bỏ ống tiêm vào người.Và họ rời đi để lại xác của Marcus với một bông hoa của hầm ngục.Họ đi lên các tầng trên dọc đường đi các vận dụng thám hiểm,các khu cắm trại được tìm thấy rải rác quanh nơi họ đi qua,họ đi tiếp đến khi gặp một bậc cầu thang để tiến lên mặt đất.Cuối cùng họ tìm thấy một cánh cửa bằng sắt,qua khe cửa ánh sáng bên ngoài chiếu xuống chân họ và tiếng chim hót và âm thanh của xào xạc của rừng cây có thể nghe thấy rõ.Lilith quay lại nhìn cậu và hỏi:
-'Ngài đã sẵn sàng chưa?'
Cậu nắm bàn tay lại và nhắm mắt lại một hồi rồi cậu mở mắt ra với lòng quyết tâm sắt đá
-'Ừ,đi thôi Lilith ta cần chấm dứt cuộc chiến này một lần và mãi mãi.'
-'Đó chính xác là câu trả lời mà em mong đợi từ chủ nhân của em.'
Cánh cửa sắt nặng nề bắt đầu mở ra ánh sáng bên ngoài chiếu vào họ.Ánh sáng đó như chào đón họ mở ra cuộc hành trình dài tưởng như vô tận này.Bóng hình của họ dần phai đi khi họ bước đi trong ánh sáng của mặt trời cùng với tiếng chim hót và âm thanh xào xạc của rừng bỏ lại sau lưng bóng tối của chính bản thân họ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top