Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79: Hóa ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này kể về mọi ẩn số trong quá khứ thông qua lời lời thoại nên mình hi vọng các bạn hãy đọc kĩ để hiểu nha~~ Đừng vội lướt!

Lan Mị ngồi lặng ngoài sân trước, ngước nhìn khung cảnh xa hoa trước mắt.

Cuối cùng, ngày ấy cũng đã đến. Ngày cưới của Mục Tống Thần và Hòa Diệu Chi.

Lễ đường được trang hoàng đặc biệt lộng lẫy, làm cho ai nhìn vào cũng không kìm được lòng xuýt xoa. Tone màu chủ đạo của cả bối cảnh là màu hồng đậm thiên đỏ. Hoa hồng nhung kết thanh hàng dọc lối đi từ ngoài vào trong sảnh lớn, xen vài nhánh baby trắng ngần, mùi hương thoảng trong không khí thơm dịu. Đèn thả trần màu vàng nhạt tỏa ra thứ ánh sáng dễ chịu. Từng chiếc bàn tiệc quây tròn phủ khăn tinh tươm, chén đũa đặt ngay ngắn. Phía trên bục, đôi tượng chim bồ câu cùng cầm nhành hoa kết thành hình tim tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Những lọ nến đặt cách đều bên cạnh từng khóm hoa, cánh hồng đỏ thẫm rực lên dưới thảm, một sự lãng mạn tuyệt vời.

Chỉ nhìn sơ qua cũng đã phải ngây người, chứng tỏ buổi lễ này được chủ nhân trân trọng và mong chờ vô cùng.

Lan Mị không còn nhớ rõ lần cuối mình gặp Lập An Hạ là lần nào, nhưng có lẽ sau này cũng chẳng còn lí do gì để gặp lại. Cô đưa tay vuốt mặt, Mục Tống Thần, rõ ràng là yêu như thế, vì sao lại đưa ra lựa chọn này? Nhưng cô bây giờ thay đổi được gì chứ? Cô không phải người trong cuộc, cũng không phải ông trời, cô đã khuyên nhủ và làm tất cả những gì cô có thể. Mục Tống Thần đã quyết, vậy thì, cứ để như vậy đi. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Trong phòng thay đồ.

- "Cô dâu này, chị thực sự rất đẹp đấy. Tôi trang điểm cho không ít người rồi, quả thực không khen không được."

- "Phải nha, thấy chị có con rồi dáng đẹp chuẩn như vậy, thật đáng ngưỡng mộ." 

- "Cảm ơn cô." - Hòa Diệu Chi cười, vẫy vẫy tay về phía con gái - "Tiểu Du, lại đây!"

- "Mẹ... Mẹ đẹp quá..." - Tiểu Du ngây ngô nhìn Diệu Chi - "Ba đâu rồi? Sao con không thấy ba?"

- "Ba ở phòng bên cạnh, đang được chú Trần Hạo và Hàn Thu giúp thay đồ." - Cô yêu chiều hôn lên gương mặt mềm mại của con bé.

- "Thay đồ mà cũng cần người giúp sao ạ? Ở nhà ba có thế đâu?"

- "Ừm, hôm nay là lễ cưới, đồ mặc sẽ không đơn giản như bình thường, còn phải lo nhiều thứ lắm, sau này lớn Tiểu Du sẽ hiểu thôi."

- "Tiểu Du! Chúng ta đi chơi đi!" - Úc Vân, con gái của một đồng nghiệp Diệu Chi ló đầu vào - "Chào cô Chi ạ! Cô cho chúng cháu đi chơi bên ngoài một lát nha cô?"

- "Đi đi, nhưng chú ý cẩn thận! Không được ra khỏi cửa lớn, thấy xe thì phải tránh, hiểu chưa hai đứa? Mẹ không yên tâm đâu, rủ chị Doanh đi theo cùng đi." - Khả Doanh cũng là con gái của đồng nghiệp, năm nay đã mười bốn tuổi hơn, chững chạc và hiểu chuyện nên Diệu Chi rất an tâm khi nhờ con bé trông Tiểu Du.

Hòa Diệu Chi nhìn chính mình trong gương, nụ cười thấp thoáng bên khóe môi. Hôm nay là ngày cô kết hôn, cùng với người cô hằng mong ước, người mà cô yêu. Tay Diệu Chi nhịp nhịp trên thành ghế, dường như đang suy tính một điều gì đó. Sau đó, cô lại cười.

- "Em này," - Diệu Chi quay sang một người thợ gần đấy đang rảnh tay - "Chị nhờ em cái này được không?"

- "Chị cần gì ạ?" - Cô thợ đứng lên nhét điện thoại vào túi, hồ hởi hỏi. 

- "Em ra tra trong danh sách khách đã đến có cô Lập An Hạ không giúp chị."

- "Vâng."

Cô thợ đi một lát, tầm hơn năm phút đã trở lại, với kết quả mà Hòa Diệu Chi thừa biết.

- "Có ạ, chị ấy vừa mới đến."

- "Ừ, chị cảm ơn em nhé." 

- "Chị có cần mời chị ấy vào không ạ?"

- "Không cần."

Cô thợ hơi ngạc nhiên nhìn Diệu Chi, sau đó quay trở lại chỗ ngồi. 

Sẽ nhanh thôi, Lập An Hạ sẽ tới. Diệu Chi thầm nghĩ. 

____________

- "Diệu Chi, là mình đây." - Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, theo sau là một giọng nói quen thuộc.

- "Mọi người làm ơn ra ngoài giúp tôi, tôi có việc cần nói với bạn." - Hòa Diệu Chi mỉm cười nhìn thợ trang điểm xung quanh, chờ đến khi bọn họ đi hết thì gọi An Hạ vào.

Hòa Diệu Chi xoay ghế, đáy lòng thoáng chút khẩn trương. Lập An Hạ... Vẫn là quần bò, vẫn là áo form rộng dài, vẫn là măng tô, vẫn là giày thể thao màu trắng, vẫn luôn là như thế. Tóc cột cao, vài sợi lòa xòa trước trán. Gương mặt tựa hồ không có gì thay đổi, dáng vẻ nữ sinh đơn thuần vẫn còn vương vấn trên người, nhưng từ đôi mắt kia, Hòa Diệu Chi có thể hiểu, vài thứ đã thay đổi. 

Bị đối phương nhìn đến xấu hổ, Lập An Hạ cười trong ngại ngùng.

- "Xin lỗi, đến dự đám cưới cậu mà mình lại ăn mặc thế này! Công ty đột nhiên phải họp đột xuất, cả bộ váy midi và áo ủi phẳng phiu mình treo ở nhà mà không kịp về để thay!"

- "Không sao, mình vẫn quen cậu thế này hơn..." - Hòa Diệu Chi mỉm cười - "Thế nào? Mình đẹp không?"

- "Đẹp! Đương nhiên là đẹp rồi!" - Lập An Hạ tháo túi xách để lên bàn, tiến về phía trước nhìn kĩ Hòa Diệu Chi.

Chiếc váy cưới trắng tinh khôi, phần váy dài duỗi ra đất may bằng vải voan, từng lớp từng lớp phủ đều đặn không nhìn ra chỗ lệch, đính kim cương lấp lánh được mài thành từng đóa hoa nhỏ xinh, phần phía trên thêu hoa chi chít nhưng không rối mắt, những đóa hoa được "nhuộm" màu hồng chuyển đỏ nổi rực lên, trông như lạc giữa vườn hoa mùa xuân. Đơn giản nhưng tôn lên được vẻ đẹp mặn mà của người mặc, đơn giản nhưng đầy hài hòa và tinh tế. Dáng người Hòa Diệu Chi so với Lập An Hạ chuẩn lại càng chuẩn, cao gần 1m7, cân nặng chỉ tầm 45kg có hơn, vòng một đến vòng ba không có chỗ nào không làm phái nữ ghen tị, chỗ đầy đặn lại đầy đặn, chỗ thon thả thì mảnh dẻ khỏi phải nói. 

Gương mặt Hòa Diệu Chi vốn đã có nét, mũi cao môi nhỏ, nay trang điểm kĩ càng lại càng khiến người khác không thể rời mắt. Da trắng mềm, môi hồng đỏ, chân mày lá liễu, nụ cười làm kẻ khác say mê. Tóc xoăn nhẹ xõa dài chải chuốt cẩn thận, thắt chéo từ tai trái qua tai phải, đội lên đầu một vòng hoa trắng tinh khôi, đôi hoa tai pha lê trắng ánh lên qua suối tóc. Sợi dây chuyền mang hình cánh hoa hồng trong suốt đặc biệt nổi bật. Hòa Diệu Chi luôn đẹp thế này trong suy nghĩ của Lập An Hạ, nhưng ngày hôm nay, thực sự đẹp, đẹp không cách nào diễn tả được. 

Cô vươn tay đặt lên vai Hòa Diệu Chi. Giờ phút này, cô thực sự chỉ muốn chúc phúc cho người này. Không có tranh giành, không có gây gổ. Vì cả hai người quan trọng trên đời này của cô đều có thể xinh đẹp hạnh phúc thế này, cô còn mong mỏi gì hơn thế?

- "Diệu Chi, cậu thật đẹp."

- "Haha, lúc nào chẳng như vậy..." - Hòa Diệu Chi vuốt vuốt, nháy mắt - "Mình biết mà..."

- "Ừ, chỉ thua mỗi mình thôi!" - Lập An Hạ lè lưỡi - "Chỉ thua mỗi mình thôi nha nha nha!"

- "Cậu!"  - Diệu Chi bật cười - "Thế nào? Tô Trạm Hiên có đến không?"

- "Sao cậu với chồng sắp cưới giống nhau thế? Cứ hỏi mãi mấy câu như vậy..." - Lập An Hạ lầm bầm - "Chúng ta không hẹn hò, anh ấy đi Ireland rồi."

Hòa Diệu Chi bặm môi, nhìn An Hạ một lát rồi thở dài. Hóa ra Tô Trạm Hiên và Lập An Hạ không ở bên nhau. Hóa ra... 

- "An Hạ này... Mình và Thần..."

- "Đừng nói gì cả, hôm nay cậu là đẹp nhất, là hạnh phúc nhất!" - Lập An Hạ ôm lấy cánh tay Diệu Chi.

Hòa Diệu Chi định thôi nói, nhưng nhìn gương mặt cười như mếu của cô, lại nhớ đến người kia, cô không chịu được nên cất lời, một cách thẳng thừng. 

- "Cậu đi đoạt lại anh ấy đi."

- "Nói gì vậy?" - An Hạ nghi hoặc nhìn cô - "Cậu lại lên cơn rồi đấy à?"

- "Thật, mình nói thật. Anh ấy... vẫn còn yêu cậu." 

- "Vớ vẩn! Cậu..."

- "Tiểu Du không phải con ruột của anh ấy..." - Hòa Diệu Chi gỡ tay Lập An Hạ ra, đứng gần về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài - "... Con bé cũng không phải là con ruột của mình."

Lập An Hạ như bị người ta điểm huyệt đứng lặng tại chỗ, hoàn toàn không thốt lên được gì!

Tiểu Du... không phải con ruột của hai người bọn họ?!

- "Năm năm trước mình bị cưỡng hiếp. Ừ, bị cưỡng hiếp. Đứa bé đã mất kia chính là kết quả của quá trình chó má đó! Mục Tống Thần, năm năm trước, cũng vào đường cùng như mình, anh ấy phát hiện ra bản thân bị ung thư dạ dày..."

Lập An Hạ đã chết não lâm sàng... 

- "Anh ấy nói với mình có muốn quay lại hay không, lúc đó, mình vẫn chưa có gì xảy ra. Mình còn ảo tưởng anh ấy đã nhận ra mình mới là người anh ấy cần, mới là người yêu anh ấy nhất, cho đến khi nhìn anh ấy đau đớn quằn quại vì nhớ cậu, anh ấy đã nói với mình, Diệu Chi, anh bị ung thư dạ dày," - Hòa Diệu Chi nhẹ cong môi, nhưng đáy mắt chứa đựng niềm xót xa không tả được - "Anh ấy không muốn cậu phải vì anh ấy khóc, anh ấy nói anh ấy sợ nhất là thấy cậu im lặng, thấy cậu rơi nước mắt! Anh ấy nói lỡ anh ấy không qua khỏi, cậu sẽ phải làm sao đây? Cậu còn thể dựa vào ai được nữa? Mình thề là lúc đó, An Hạ, mình thật sự vô cùng căm ghét cậu! Anh ấy biết rõ mình yêu anh ấy như vậy, lại có thể trước mặt mình nói những lời đó! Nói về cậu, nói về tình yêu anh ấy danh cho cậu! An Hạ, mình còn từng muốn bày mưu hãm hại cậu nữa!"

- "... Cho đến khi, mình bị người ta cưỡng hiếp. Mình nhớ hôm đó trời rất tối, mình đang đi bộ về nhà thì bị một tên đàn ông kéo vào trong hẻm nhỏ. Hắn nhét giẻ lau trong bãi rác vào miệng mình, sau đó từng chút từng chút xâm phạm cơ thể mình! Chó má, mẹ nó, thằng chó ấy thế mà dám làm thế với mình! Thằng chó chết! Lúc người ta tìm thấy mình, mình đang nằm sụp trong cái sofa ở bãi bị bỏ, miệng mình vẫn bị nhét vải, mình thẩn thơ nhìn, mà cũng không biết mình đang nhìn cái gì! Một tháng sau, haha, mình phát hiện mình có thai! Có phải may mắn lắm không hả? Mình giữ gìn nó bao nhiêu năm, bao nhiêu năm! Thế mà chỉ một lần, dính ngay một bào thai! Mình còn từng định chết đi, chết quách cho nhẹ người!"

- "Nhưng lúc đó Mục Tống Thần đã ôm mình, anh ấy nói, anh ấy sẽ giúp mình. Anh ấy  nhờ mình diễn một vở kịch trước mặt cậu! Mẹ kiếp, mình chỉ muốn đánh cậu thôi An Hạ, vì cậu mà anh ấy đã phải lợi dụng cái vết thương sâu nhất trong lòng mình chỉ để làm cậu không đau lòng, vì cậu mà anh ấy đã phải chịu đựng những cơn tê tái ở công ty mà không thể về nhà! An Hạ, lúc đó mình đã hận cậu biết bao nhiêu! Tại sao cậu lại khóc rồi hết khóc? Tại sao cậu có thể như vậy mà rời bỏ anh ấy, rời bỏ cuộc sống của anh ấy? Tại sao???" - Hòa Diệu Chi dùng sức nắm thanh cửa sổ, giọng nói nghẹn đi. - "Chỉ còn mỗi mình anh ấy, chỉ còn mỗi mình anh ấy đơn độc ở lại chống chọi. Mình có cố gắng thế nào, thì cũng chẳng thể thay thế được nỗi mất mát của anh ấy khi cậu đi. Lập An Hạ, cậu có hiểu được hay không?!"

Lập An Hạ, mày có hiểu được hay không... Hiểu cái gì? Cô còn có thể hiểu được cái gì đây?

- "Mình biết mình bị cưỡng hiếp là điều đau đớn không thể xóa nhòa, nhưng cậu biết không, cậu không nhìn thấy cảnh anh ấy tiều tụy, cảnh anh ấy đau đớn vì dạ dày, vì nhớ cậu, vì phải lo lắng cho mình, cậu không hiểu được! Cậu có biết lần đầu mình nhìn thấy anh như thế, cười mà như khóc, gầy gò, quầng đen hai mắt đậm đặc,  gương mặt tái nhợt, cả người hoàn toàn mất đi nhuệ khí. Thậm chí có lúc phải truyền thuốc do chưa quen, anh ấy còn ho ra cả máu! Khi anh ấy phát bệnh, anh ấy không dám về nhà! Anh ấy đau đến mức cả người co quắp lại như con cá mắc cạn, mồ hôi anh ấy rơi xuống tay mình, nóng hổi, đáy mắt anh ấy quằn quại, đỏ bừng, tóc tai rũ rượi... Mình gào lên, tại sao anh phải thế này hả Mục Tống Thần! Tại sao anh không nói tất cả cho cậu ấy, anh vì cái gì mà phải tra tấn chính mình như vậy! Anh ấy gắng gượng cười, Diệu Chi, em làm ơn, đừng để cho An Hạ biết. Anh xin em..." - Hòa Diệu Chi đau đớn ấn tay lên lồng ngực, sau đó ha hả cười. 

- "Anh ấy trong cơn tê dại vẫn chỉ nghĩ đến mỗi cậu, anh ấy xin mình, An Hạ, anh ấy đã làm tất cả chỉ để bảo vệ cậu khỏi phong ba bão tố, anh ấy chỉ muốn cậu đau đớn một lần rồi hạnh phúc về sau! Anh ấy sợ chính mình sẽ làm lỡ mất cuộc đời của cậu, hạnh phúc của cậu, tương lai của cậu! Lập An Hạ, cậu có biết không?!"

  - "Không..." - Môi Lập An Hạ run rẩy, nước mắt cô rơi xuống, không cảm thấy được gì nữa. - "Không..." 

Ai đó hãy nói với cô, đây chỉ là một vở kịch thôi đi... Ai đó hãy nói với cô rằng đây không phải là sự thật đi! 

- "Mỗi lần anh ấy gặp cậu ở nhà xong đến công ty trú nhờ, anh ấy như thế nào không? Anh ấy giữ khư khư bức ảnh hay người chụp cùng nhau trong lòng, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào hư không, tay anh ấy run lên bần bật, vai anh ấy cũng run, và anh ấy khóc... Chó má! An Hạ, anh ấy khóc! Haha, anh ấy khóc! Anh ấy đã khóc! Anh ấy đã khóc cậu có biết không? Mục Tống Thần là người sống tình cảm, tình cảm hơn cậu rất nhiều, An Hạ! Anh ấy mất đi gia đình, anh ấy khóc. Anh ấy mất đi cậu, anh ấy khóc. Anh ấy khóc trong lặng thinh, cậu biết không? Đã rất lâu, rất lâu từ lúc nhìn thấy anh ấy khóc do anh ấy không phải con cháu Mục Gia! 

- "Cậu có biết chỗ thức ăn cậu làm, anh ấy ngày ngày đều ăn, ăn từng chút một. Tủ lạnh trong văn phòng không đủ, anh ấy phải mượn ké tủ lạnh nhà mình. Mỗi tối mình mở tủ nhìn những hộp thức ăn do cậu làm, mình đều đau, đau quặn thắt! Đau vì anh ấy, đau vì cậu, đau vì mình, đau vì cả ba người chúng ta! Cái hôm cậu đến và nhìn thấy trong thùng rác có thức ăn, tất cả đều là do anh ấy đã sắp xếp trước. Sau khi cậu đi, cậu biết anh ấy đã làm gì không? Haha, anh ấy mở thùng rác nhặt từng hộp ra, cẩn thận lấy khăn lau kĩ, sau đó ngồi ăn, vừa ăn vừa lẩm nhẩm, xin lỗi, An Hạ, xin lỗi em... Cậu tưởng tượng được không An Hạ? Cậu có thể nào tưởng tượng ra được một người như anh ấy lại cúi người lấy thức ăn đựng trong hộp từ thúng rác ra, sau đó ngồi ăn hay không?"

Lập An Hạ quỳ sụp xuống sàn. Cô hoàn toàn, hoàn toàn không rõ mình đang nghe những gì nữa...

- "Cũng may mình đã nén giận nhét giấy trắng sạch lót xuống thùng rác, cũng may cái thùng rác đó là đồ mới mua trước khi cậu đến một lát, cũng may là nó chưa từng qua sử dụng, cũng may!" - Hòa Diệu Chi bật cười - "Từ đầu đến cuối, anh ấy đã vì cậu mà đau đến tê tâm liệt phế, anh ấy vì cậu mà không tiếc hi sinh chính mình, anh ấy vì cậu mà có thể nhẫn tâm với mọi người xung quanh... An Hạ, từ đầu đến cuối anh ấy đều là vì cậu!"

- "Sau khi mất con, mình rất đau lòng. Anh ấy dắt mình đi đến trại mồ côi. Mình thích Tiểu Du ngay từ khi nhìn thấy con bé, lúc ấy nó chỉ chưa đến một tuổi. Mình muốn nhận nuôi, anh ấy thành toàn. Mình kiên nhẫn ở bên anh ấy năm năm, mình từng rất cần anh ấy công nhận mình, nhưng vào giây phút anh ấy được đưa vào phòng phẫu thuật, mình mới phát hiện, hóa ra mình có thể cứ như vậy, an phận làm một người tình, hoặc bất cứ thứ gì khác, chỉ cần ở bên anh ấy là mình đều mãn nguyện. Mình chỉ cần anh ấy. Mình không biết mình đã cầu nguyện biết bao nhiêu lần, rằng làm ơn, làm ơn, đừng tước đi anh ấy khỏi mình... Sau khi phẫu thuật thành công, anh ấy nhìn mình, nói, Diệu Chi, năm sau chúng ta kết hôn đi. Mình hoàn toàn không thể phản ứng được! Mình nghĩ, có phải tấm chân tình của mình đã làm anh ấy cảm động hay không. Anh ấy nói, anh ấy có cảm động, nhưng mà, anh ấy không yêu mình. Anh ấy nói bởi vì cậu sẽ không còn cần anh ấy nữa, anh ấy nói anh ấy nợ mình, anh ấy nói anh ấy muốn có một gia đình, mà bây giờ cậu đã ở bên Tô Trạm Hiên, anh ấy cần mình. Mình đã đồng ý như thế."

- "Kì thực, anh ấy đối với mình rất tốt. Lúc chuẩn bị cho đám cưới, mình còn tưởng anh ấy sẽ phó thác hết tất cả cho mình, nhưng không, anh ấy vẫn tận tâm lựa chọn, còn góp ý với mình, trao đổi với nhà hàng. Anh ấy đưa mình đi mua nhẫn, cưng chiều Tiểu Du. Những lúc thấy hai cha con họ cười đùa, mình thật sự mong rằng cậu vĩnh viễn đừng có quay lại, đừng quay lại nữa! Nhưng cho đến khi cậu trở về, mình mới hiểu... Anh ấy vẫn còn rất yêu cậu... Mình không cam tâm nhìn anh ấy tiếp tục nửa đời sau gắn chặt với không ở trong tim anh ấy, mình không muốn anh ấy chịu thêm đau khổ nữa! An Hạ, anh ấy đã đau đớn đủ lắm rồi! Anh ấy xứng đáng có được một hạnh phúc vẹn toàn! Mà người mang đến hạnh phúc cho anh ấy, chỉ có thể là cậu mà thôi... Nhưng bây giờ mình hiểu rồi, lí do lớn nhất, lí do lớn nhất để anh ấy cưới mình, chính là vì, An Hạ, chính là vì khi đó mình đã đỡ cho cậu một viên đạn suýt soát lồng ngực trái!"

Lập An Hạ ngồi sụp xuống sàn. Đầu ngón tay cô tỉ mẫn bấu sát lên mặt đất, cổ họng nghẹn trào một loại cảm giác đắng chát và chua cay chưa từng có! Nước mắt cô giàn giụa trên mặt, nhưng không cách nào phát ra thành tiếng được. An Hạ trống rỗng nhìn vào hư không, mọi tế bào thần kinh của cô tê liệt, thập phần tê liệt. Cô chỉ biết không ngừng lẩm bẩm, không ngừng nghẹn khóc.

- "Không thể nào... Hòa Diệu Chi, cậu đừng có mà lừa mình... Mục Tống Thần, anh ấy sẽ không như thế... Anh ấy sẽ không thể nào như thế..."

- "Còn phát súng lúc trước anh ấy chĩa về phía cậu..." - Hòa Diệu Chi dừng lại một chút, khẽ nheo mắt.

Tim An Hạ rung lên một nhịp, phải rồi, phát súng ấy... vẫn luôn là một khúc mắc không cách nào tháo gỡ trong lòng cô.

- "Lúc đó anh ấy bóp còi, là chính bởi vì anh ấy biết trong ấy không hề có đạn..."

- "Diệu Chi, em đã xong chưa? Cùng anh ra ngoài tiếp khách thôi." - Tiếng Mục Tống Thần êm dịu vang lên, vẳng vào trong ngực An Hạ như những nhát dao lăng trì trái tim cô mạnh mẽ.

- "Vâng, em ra ngay!" - Hòa Diệu Chi lau khóe mắt, nói với ra.

Diệu Chi quay đầu, nhìn bộ dáng của Lập An Hạ, không khỏi thắt lòng. Cô cúi người, đặt một tay lên vai An Hạ, giọng nhỏ nhẹ.

- "Nếu mình và anh ấy kết hôn, cậu không hạnh phúc, anh ấy không hạnh phúc, vậy mình cũng chẳng cách nào hạnh phúc. Còn nửa tiếng nữa hôn lễ bắt đầu, cậu còn ba mươi phút nữa để suy nghĩ. Anh ấy vẫn còn yêu cậu, rất nhiều. Nếu như... cậu thực sự muốn buông tay anh ấy như vậy, mình sẽ nắm tay anh ấy cả quãng đường sau này, nhất quyết không buông. An Hạ, cậu tự mình suy nghĩ đi!"

Hòa Diệu Chi nói xong cũng thẳng người đi ra ngoài, sau đó sập cửa nhanh chóng, ngăn cách tất cả tầng tầng lớp lớp tiếng ồn bên ngoài với bên trong căn phòng này. 

Lập An Hạ đờ dẫn bò trên sàn, sau đó cô chui vào trong góc tường, hai tay run rẩy lấy túi xách, lấy ví, cũng lấy luôn hai tấm ảnh kia ra. Cô nhìn chăm chú, thật kĩ... Một giọt, hai giọt, ba giọt,... Từng hạt nước mắt trong vắt như pha lê rơi xuống bức hình, làm nhòe tầm mắt cô. 

- "Mục Tống Thần..." - Cô gọi tên hắn, huhu khóc, rấm rứt khóc, khóc thành tiếng.

Có nằm mơ An Hạ cũng không vẽ ra được viễn cảnh này được.

Mục Tống Thần, hóa ra đã vì cô mà trở nên như thế. 

Cô muốn phủ nhận, nhưng thực ra khi nghe Diệu Chi nói, lòng cô đã rõ ràng một đáp án.

- "Em phải làm gì đây... Em phải làm gì đây..." - Cô ôm lấy bả vai mình, cố gắng ghì tiếng khóc để bên ngoài không nghe thấy. - "Em phải làm thế nào đây..."

Cô luôn nghĩ mình là kẻ cao thượng trong tình yêu này.

Nhưng không ngờ...

Không ngờ...

Người vô tâm nhất, ích kỉ nhất, cuối cùng... lại chính là cô.

Cô đã quá tin vào những gì mình nhìn thấy, cô không hề hay biết sau lưng cô, Mục Tống Thần đã phải trải qua những gì...

Cô đột nhiên nhớ đến tấm ảnh hắn up trên QQ... Cạo trọc đầu? Một cuộc sống mới? Một con người mới? 

Phải rồi, ung thư, làm xạ trị... Rụng tóc...

Tiếng khóc An Hạ lại càng thảm thiết hơn nữa, cô rúc đầu giữa hai gối, không ngừng nhấn mạnh tay lên tim để ngăn cơn đau tê tâm liệt phế. Cô tưởng tượng đến cái cảnh hắn gồng mình chống lại bệnh tật một mình, tưởng tượng đến cái cảnh hắn lặng lẽ, vừa khóc vừa ăn thức ăn của cô, tưởng tượng ra xem hắn đã phải chết trong lòng thế nào khi đối mặt với những câu chất vấn trách móc của cô, tưởng tượng hắn đã phải kiên cường mạnh mẽ buông tay cô, tưởng tượng, tưởng tượng... Cô còn nhớ đến trong đêm cuối cùng đó, hắn đã mơ màng nói với cô.

 "Anh cũng yêu em, rất yêu rất... yêu, vô cùng yêu, yêu không quay đầu, yêu... Đến chết vẫn yêu..."

Đến chết vẫn yêu. Hóa ra hắn sợ, hắn sẽ chết. Nhưng hắn biết, cho dù có đi đến đâu, hắn vẫn sẽ chỉ yêu duy nhất Lập An Hạ.

Ung thư dạ dày. 

- "Mục Tống Thần, anh đã phải làm sao để đi qua được những ngày tháng đó? Anh đã phải chống chọi làm sao?..."

"... Anh ấy đau đến mức cả người co quắp lại như con cá mắc cạn, mồ hôi anh ấy rơi xuống tay mình, nóng hổi, đáy mắt anh ấy quằn quại, đỏ bừng, tóc tai rũ rượi..."   

Vai cô mãnh liệt run lền bần bật, mùi máu tươi tràn ngập trong trái tim, hương vị đắng ngắt xông thẳng lên đại não. An Hạ cắn chặt môi muốn bật máu, không ngừng tự cào cấu mu bàn tay của chính mình. Cô gào lên trong thinh lặng.

- "Mục Tống Thần! Em ghét anh! Sao anh có thể như thế... Sao anh có thể như thế..."

Cô còn nghĩ mình đã đau đớn quả đủ. Nhưng lúc này, so với sự hi sinh của Mục Tống Thần, tình yêu của An Hạ cô có thể tính là gì? Cô đã nói những gì với hắn? Cô đã nói những gì với Hòa Diệu Chi? Cô đã dày vò họ thế nào? Cô đã tính toán biết bao nhiêu? 

- "Lập An Hạ! Lập An Hạ! Mày đã làm những gì..." - Cô thét - "Mày đã làm cái quái gì với hai người họ chứ..."

An Hạ khóc đến mức không thể nhìn thấy được xung quanh, mọi thứ bây giờ trong cô chỉ còn lại nỗi đau và sự ân hận. 

- "Mục Tống Thần... Mục Tống Thần..." - Cô không ngừng lẩm nhẩm tên hắn trong cơn đau đớn chẳng lời nào có thể diễn tả. - "Em xin lỗi... Em xin lỗi... Em xin lỗi..."

"Anh ấy không muốn cậu phải vì anh ấy khóc, anh ấy nói anh ấy sợ nhất là thấy cậu im lặng, thấy cậu rơi nước mắt! Anh ấy nói lỡ anh ấy không qua khỏi, cậu sẽ phải làm sao đây? Cậu còn thể dựa vào ai được nữa?"

"... Chỉ còn mỗi mình anh ấy, chỉ còn mỗi mình anh ấy đơn độc ở lại chống chọi. Mình có cố gắng thế nào, thì cũng chẳng thể thay thế được nỗi mất mát của anh ấy khi cậu đi. Lập An Hạ, cậu có hiểu được hay không?!"

"Mình đã gào lên, tại sao anh phải thế này hả Mục Tống Thần! Tại sao anh không nói tất cả cho cậu ấy, anh vì cái gì mà phải tra tấn chính mình như vậy! Anh ấy gắng gượng cười, Diệu Chi, em làm ơn, đừng để cho An Hạ biết. Anh xin em..."

"Anh ấy trong cơn tê dại vẫn chỉ nghĩ đến mỗi cậu, anh ấy xin mình, An Hạ, anh ấy đã làm tất cả chỉ để bảo vệ cậu khỏi phong ba bão tố, anh ấy chỉ muốn cậu đau đớn một lần rồi hạnh phúc về sau! Anh ấy sợ chính mình sẽ làm lỡ mất cuộc đời của cậu, hạnh phúc của cậu, tương lai của cậu! Lập An Hạ, cậu có biết không?!"

Lập An Hạ ôm lấy ngực khóc rống lên. Cô thật sự không muốn khóc, không muốn, nhưng giờ đây ngoài khóc ra cô còn có thể làm gì nữa chứ? An Hạ xé nát tâm can như bị người ta lăng trì, từng bộ phận trên người cô nhức nhối, trái tim tựa hồ bị xát muối mặn vào. Xót xa khôn cùng, dường như không có gì có thể làm nỗi đau thấu xương thấu tủy này ngừng lại. Lập An Hạ không hề biết, có một ngày cô sẽ không thể thở chỉ vì đau đớn!

Cô khóc mãi không dừng, sau đó bật ho khan nức nở. An Hạ thất thần dựa đầu vào tường, tóc tai rối nhằn, nhưng lúc này điều đó có thể làm cô bận tâm sao?

Đột nhiên An Hạ nhớ đến Victor Hugo từng nói một câu: "Yêu là ngọn lửa trong tim mỗi người, không giới hạn thời gian và không gian, không gì có thể ngăn chặn và hủy diệt."

Hóa ra, là thế sao?

Hóa ra, những ngày tháng đó, Lập An Hạ đã giữ hình bóng hắn trong tim như thế sao?  

Hóa ra, những ngày tháng đó, Mục Tống Thần đã yêu cô như thế sao?

Lập An Hạ lẩm nhẩm khóe môi khô khốc với hai hàng nước mắt tuôn dài.

- "Mục Tống Thần, hóa ra, em yêu anh." 

An Hạ từ từ nhắm mắt tựa đầu vào tường, bờ vai cô xuôi xuống không còn sức lực. Cô rúc đầu vào hai gối. Nỗi đau lan tỏa trong thân thể, trong một giây phút nào đó cô ước mình có thể chết đi để không phải tiếp tục cảm nhận cơn tê dại điên cuồng này. An Hạ lập lại câu nói ấy với chính mình lần nữa.

- "Mục Tống Thần, hóa ra, em rất yêu anh."

Nhưng lúc này, có phải hay không đã quá muộn màng? Thời gian nào có đợi chờ ai. 

Văng vẳng bên ngoài là tiếng MC trên micro bắt đầu lễ cưới.

An Hạ vẫn kiệt quệ ngồi rúc trong xó. Làm gì đây? Đứng lên chạy ra ngoài đấy sao? Để làm gì, và để được gì chứ?

Lúc này cô mới nhận thức được một điều.

Hóa ra suốt năm năm đó, suốt cả hơn năm đó, hóa ra, bọn họ chưa từng buông tay đối phương. Chưa từng buông tay. Chưa từng.

Cô tiếp tục nói lại câu nói ấy, lần thứ ba.

- "Mục Tống Thần, hóa ra, em rất yêu, rất yêu, rất yêu anh."

Những tràng vỗ tay rào rào vang lên. Tạp âm hỗn loạn, lời chúc mời của khách.

An Hạ vẫn không nhúc nhích. Cô hoàn toàn bất động.

Điều quan trọng phải nói ba lần.

___ Hết chương 79 ___

Buổi tối vui vẻ.

Comment gì đó để mình biết các bạn đã đọc đến cái chương quắn quéo lấy hết chất xám hiện tại này trong đầu mình đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top