Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sự trở lại của thuyền trưởng Sinbad (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆Chương 1 :

Thành Baghdad, Ả-Rập Xê út.

Thành phố náo nhiệt này là trung tâm mua bán nổi tiếng, hội tụ các lái buôn đến từ khắp nơi trong nước và cả ngoài nước. Hàng hoá đa dạng vô số các loại. Từ vải vóc, quần áo, thảm đến thức ăn, trái cây được mang đến bởi các lái buôn nước láng giềng. Tràn ngập trong chợ là tiếng ồn ào rao bán phát ra từ vô số nhóm thương buôn, bên cạnh đó là tiếng càm ràm trả giá của khách nhân.

Chen giữa đám đông là hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện. Người mặt áo choàng cũ màu nâu thập thò đi đến bên sạp bánh mì. Chiếc áo che khuất khuôn mặt của người nọ, chỉ thấy được ánh mắt chợt loé sáng.

"Bánh mì, bánh mì đâyyy... bánh mì ngon nhất tại Baghdad đây. Mau mua nhanh khi bánh còn nóng !!!"

Người đàn ông to béo hí lại hai mắt, khuôn mặt bóng mỡ chứa cả lớp dầu. Bộ râu quai nón xuồm xoàng xoăn tít, trông thật dơ bẩn, nó che khuất nửa khuôn mặt và run rẩy mỗi khi ông ta cất tiếng nói. Tiếng nói ồm ồm tựa tiếng rống của đàn gia súc của người đàn ông khiến một tên thương buôn cách đó ba sạp cũng phải nhíu mày, che đi hai cái lỗ tai. Nhưng ông ta lại chẳng có vẻ gì để ý đến sự khó chịu của những người xung quanh, ngưỡng cao đầu để lộ cái cổ đầy thịt xếp thành nhiều nếp nhăn. Khịt khịt cái mũi to như trái cà, người đàn ông tiếp tục phát ra âm thanh tra tấn người nghe.

Dưới cái áo choàng, người nọ trán chảy một tầng mồ hôi, cực kì khó chịu nhưng phải nhẫn nại đến gần người đàn ông béo phệ kia, hay nói đúng hơn là đến gần sạp bánh mì màu vàng giòn vẫn còn bốc khói nghi ngút của ông ta. Cẩn thận rón rén bước từng bước đến bên những cái bánh, một cánh tay thò ra với tốc độ cực nhanh chụp lấy ổ bánh mì rồi thu vào mau lẹ. Hơi thở ra, người nọ chuẩn bị lui đi, miệng còn làu bàu phát ra cực nhỏ thanh âm:

"Ông ta hẳn định dùng thanh âm kinh tủng này để thu hút mọi người đến xem, thuận tiện mua bánh mì rắc xuống đi !... Nha... bọn khỉ làm xiếc hôm nay có vẻ phải chịu đói một bữa. "

"Ha ha.."  Đột nhiên bên cạnh  có một tiếng cười giòn vang lên. Người nọ mắt trợn tròn, quay sang nhìn nơi phát ra thanh âm.

.

.

.

Sau hai năm lênh đênh biển khơi kể từ trận đắm tàu năm đó, Sinbad sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy mình dạt đến một hòn đảo nhỏ. May mắn thay hòn đảo này cũng không xa với đường biển mà các lái buôn hay đi qua, ăn trái cây dại sống qua ngày, Sinbad cuối cùng được một đoàn thương buôn đi ngang qua cứu vớt. Trên thuyền Sinbad phụ giúp khuân vác, làm việc vặt để thay cho tiền đi thuyền và tiền ăn ngủ. Tính cách dễ hoà đồng nên Sinbad rất nhanh chóng quen được nhiều thủy thủ, kết được nhiều bạn. Sau mấy ngày ở chung, biết được lộ tuyến của thuyền, Sinbad đã quyết định chia tay đoàn thương lái và trở về nhà ở Baghdad.

Thành phố Baghdad hai năm sau đã thay đổi rất nhiều, gặp nạn đắm tàu, một thân một mình trở về nhà với không một đồng xu dính túi, Sinbad có vẻ uể oải bước vào chợ. Mùi thơm ngào ngạt của bánh mì khiến bụng của Sinbad đánh tiếng vang, Sinbad lần theo mùi thơm đi đến và đương nhiên, có cả tiếng kêu như bò rống  của người đàn ông to béo dẫn Sinbad chú ý.

Đưa lưng về phía người đàn ông, Sinbad chậm rãi bước đến gần. Thật ngạc nhiên, có một người cũng giống như anh đang có ý định thưởng thức xem những ổ bánh mì này ngon như thế nào. Sinbad hứng thú quan sát người nọ hành động. Người kia khoác một cái áo choàng che kín người khiến Sinbad không nhìn ra được khuôn mặt của cậu ta, nhưng xem vóc dáng thì người này khoảng chừng ở độ mười lăm mười sáu tuổi. Thân thủ rất mau lẹ, thoắt cái đã chộp được một ổ bánh. Không tự chủ được, Sinbad đã đến gần người nọ lúc nào không hay, vừa vặn anh nghe thấy được một thanh âm dễ nghe nhưng cực nhỏ.

Người này thật đáng yêu.

Sinbad bỗng toát ra một cái ý tưởng, anh không kiềm chế được cảm thấy buồn cười. Và thật sự Sinbad đã cười ra tiếng, đổi lấy bị một đôi mắt xinh đẹp màu ngọc bích trừng lại.

Thật là một đôi mắt xinh đẹp !

Sinbad cảm thán.

"Ôi Chúa ơi, thật sự đen đủi !"

Người nọ thầm mắng một tiếng.

Người đàn ông to béo kia nghe được âm thanh phát ra liền quay phắt lại. Đôi mắt đục ngầu toé ra lửa, cái mũi cà chua phập phồng thở hắt ra. Hàm râu xồm xoàm run kịch liệt, lông mày rậm rì của ông ta kẹp chặt lại thành một đường thẳng như một con sâu lông đen xì. Nhìn lướt qua người kia che dấu ổ bánh mì dưới lớp áo choàng, rồi lại xẹt đến trên người Sinbad, trong tay chỉ cách chồng bánh mì một chút xíu.

"Một đám trộm cắp !!! "

Ông ta rống to lên, cái bụng phệ đầy mỡ cũng theo đó mà phập phồng lên xuống giống như một trái bóng nước khổng lồ đang tưng lên tưng xuống. Âm thanh khàn đục lớn đến mức nhiều người xung quanh phải đem hai tai che lại.

Xoạttt một tiếng, người đàn ông rút từ bên hông ra một con dao gâm bén nhọn, sáng loáng, cắm phập xuống tại tay Sinbad. Phản ứng nhanh chóng, vài giây trước khi con dao kịp đâm xuống Sinbab liền đem tay rút ra. Con dao cắm thẳng vào ổ bánh mì, sâu lút cán.

Thở ra một hơi, Sinbad liền nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn người đàn ông cười cười nói: "Thưa ngài, có lẽ ngài đã hiểu lầm chúng tôi rồi. Chúng tôi chỉ định xin một mẩu bánh nhỏ cho...cho...."

" Cho người bạn nhỏ này của chúng tôi. " Người mặc áo choàng ôm lấy một chú chó nâng lên, phối hợp Sinbad thêm thắt vào lừa gạt người kia.

"Phải, phải đấy. "  Sinbad thật vui mừng người nọ phối hợp với anh, gật mạnh đầu cười càng thêm sáng lạn.

"Hừ, chúng mày là một lũ kẻ cắp. Mau cút đi, cút ngay đi cho tao !!!!"  Tên chủ sạp bánh mì không kiên nhẫn quát tháo, hét xong liền thở phì phì loạng choạng không đứng vững.

"Vâng, vâng. Chúng ta đi thôi, cả mày nữa người bạn nhỏ."  Qua loa đáp lời tên chủ sạp, Sinbad quàng tay ôm lấy vai người nọ, thấy cậu ta không phản kháng Sinbad cũng tuỳ tiện lôi đi.

"Đúng là một đám không ra gì, dám lấy cắp của ông mày...."

Tiếng chửi mắng ầm ĩ của tên chủ sạp nhỏ dần sau lưng. Hai người đi ra khỏi khu vực đó. Sinbad thả tay ra khỏi, người kia vẫn tuỳ ý đi theo Sinbad nhưng chẳng nói một lời.

"Tôi tên Sinbad, cậu tên gì ?"   Sinbad phá vỡ không khí yên lặng, chủ động nói.

Người kia quay sang nhìn nhìn Sinbad như đang đánh giá. Lúc này Sinbad mới thật sự nhìn thấy khuôn mặt của người nọ. Cậu nhóc có một gương mặt thật xinh đẹp. Lông mày mảnh dẻ màu đen, cặp mắt trong trẻo màu ngọc bích không có nhiều cảm xúc phập phồng, cánh mũi thon nhọn. Khác với Sinbad là thủy thủ với làn da màu đồng cường tráng do đi biển, người kia sở hữu một làn da màu mật ong hơi nhạt chứ không giống những đứa trẻ khác đậm màu nâu vàng.

"Tôi gọi Kasim."  Kasim nhận thấy Sinbad không phải là người xấu mới bằng lòng đem tên nói ra.

Người này là một thủy thủ, trông cũng không phải người xấu, có lẽ cùng bản thân đồng hành cũng tốt.

Nhìn chàng trai trước mặt, Kasim thầm nghĩ.

Sinbad với khuôn mặt điển trai và nụ cười rực rỡ vẫn hay thu hút các cô gái. Anh có một mái tóc nâu màu hạt dẻ, cột trên trán mảnh vải dài màu đỏ đã phai màu, đôi mắt màu xám tro luôn tràn ngập ý cười. Thân hình cường tráng rắn rỏi, mặc trên người bộ quần áo cũ kĩ với áo trắng và quần xanh sẫm.

"Tôi là một thủy thủ, cậu có muốn đồng hành cùng tôi không ? Chỉ có một mình thật buồn chán. Hai chúng ta có thể đi du ngoạn khắp nơi. Cậu sẽ là một người bạn tốt của tôi. "  Sinbad chợt đưa ra lời đề nghị, anh cảm thấy Kasim sẽ là một người bạn đồng hành vô cùng tốt, theo mắt nhìn người của anh là vậy. Mà anh, chưa bao giờ nhìn lầm một ai.

Sinbad lời nói rất vừa ý Kasim. Tuy rằng Sinbad đã nhận sai giới tính của Kasim, nhưng cũng chẳng có gì to tát. Kasim vừa nãy còn đang lo lắng làm thế nào có thể mở miệng mời Sinbad cùng đồng hành.

Nhận định Sinbad là đồng bọn, Kasim cũng không che dấu tính cách hoạt bát bình thường. Đối Sinbad nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng toát đều đặn.

"Thật tốt! Tôi còn đang lo lắng xem làm thế nào mời anh cùng tôi đồng hành đây. Mà Sinbad, anh không hỏi tôi có khả năng gì, bao nhiêu tuổi, hay các thứ linh khác sao ?"

Có hơi bất ngờ trước sự thay đổi của Kasim, nhưng Sinbad liền hiểu ra Kasim trước đây là ngụy trang để che giấu, đây mới đúng là Kasim chân thật tính cách. Hoạt bát Kasim nhìn vẫn tốt hơn. Sau nghe Kasim nói ra nghi vấn, Sinbad buồn cười tuỳ theo Kasim hỏi.

"Được, vậy tôi hỏi cậu bao nhiêu tuổi, có khả năng gì ?"

"Tôi mười bảy tuổi, có khả năng....mở được tất cả các loại khóa. " Nói đến vế sau, Kasim có chút lo lắng, chần chờ nhưng cuối cùng cũng không giấu giếm nói ra.

Nhưng có vẻ Kasim lo lắng thừa rồi bởi Sinbad vốn không mấy để ý đến lời nói phía sau của Kasim. Mà dù có đi chăng nữa, Sinbad cũng sẽ nghĩ Kasim là giỏi mở khoá thôi.

Lúc này đây Sinbad đang ngạc nhiên vì tuổi thật của Kasim. Nhìn lên xuống, Kasim trông thế nào cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu là cùng. Nào ngờ Kasim lại là mười bảy tuổi. Rất khó tin.

...

"Rột..rột..... "

Đang lúc hai người yên lặng không nói gì, âm thanh rột rột phát ra từ bụng của Kasim và Sinbad nghe rất rõ ràng. Hai người nhìn nhau thoải mái cười ha ha. Thò tay vào trong áo choàng đem ra ổ bánh mì lúc nãy trộm được, Kasim bẻ đôi nó ra rồi phân một nửa cho Sinbad. Trong lúc cầm nửa mẩu bánh đưa qua cho Sinbad, Kasim để lộ ra cổ tay màu mật ong, đeo trên đó là một chiếc vòng nhiều màu.

"Kasim, cậu làm sao có được cái vòng này ??? "  Sinbad từ khi nhìn đến chiếc vòng của Kasim liền hết sức kinh ngạc, nắm chặt Kasim cổ tay giơ lên.

"Anh nói cái vòng này ? ...Tôi cũng không biết nữa. Cách đây gần một năm, thuyền của chúng tôi bị....đắm. Nước biển kéo tôi sâu vào lòng đại dương, đến khi tỉnh lại trên tay liền xuất hiện nó. Tôi cũng không có cách đem nó tách rời.  "   Nhớ đến chiếc thuyền bị đắm và người cha không rõ tung tích của mình, Kasim trong mắt có ý khổ sở, bi thương.

Sinbad cũng nhớ lại người anh trai bị thất lạc trong đắm tàu, rầu rĩ nói: "Thật có lỗi, tôi hai năm trước cũng bị lạc mất người anh trai trong vụ đắm tàu. Khi tỉnh lại đã đeo chiếc vòng giống hệt của cậu. "

Dường như phát hiện đề tài này không khiến cả hai có mấy vui vẻ, Kasim giơ tay lên đánh bốp một phát vào lưng Sinbad, cười vô cùng vui vẻ.

"Đừng như vậy, thuyền trưởng Sinbad khi nào trở nên buồn bã ủ dột như phụ nữ thế chứ. Ăn một ít bánh mì đi. "

Nhìn Kasim vui vẻ cười nói, Sinbad cũng theo đó thoát khỏi cảm giác buồn bã. Khuôn mặt anh rực rỡ trở lại. Hai người cùng nhau cười đùa vui vẻ, choàng vai nhau vô cùng thân thuộc tựa như những người bạn tri kỷ. Ánh bình minh chiếu sáng bóng lưng hai người trở nên sáng rực. Hình ảnh Kasim và Sinbad đi cùng nhau hình thành một tình bạn thật đẹp đẽ và vững chắc, mở đầu cho chuyến hành trình phiêu lưu đầy mạo hiểm của họ sau này.

==========================================================

☆ Chương 2 :

Dân chúng đang tụ tập mua bán, bỗng có một đám lính mặc áo giáp toát ra. Chúng dùng thương, giáo ép buộc người dân mở đường cho người đàn ông đi phía trước.

Người này khá cao và trông vẫn còn trẻ. Khuôn mặt ông ta trắng bệch như da của đám xác chết, ánh mắt sắc nhọn như mắt diều hâu lạnh lùng lướt qua từng người cũng đủ làm người ta rét run. Người này có vẻ là một quý tộc thượng đẳng hoặc là một hoàng tộc bởi chỉ cần nhìn chất liệu vải, loại vải cao cấp bậc nhất trong cung điện và số lượng quân lính theo hầu ông ta phía sau cũng biết.

Kasim và Sinbad cùng đánh giá người đàn ông nọ nhưng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Nảy ra một chủ ý có thể giúp được cả hai lấp đầy cái bụng, Sinbad nở nụ cười giảo hoạt. Còn đứng kế bên Kasim tay sờ sờ chiếc cằm nhỏ, đang suy tư nghĩ xem làm cách nào chụp được một thanh gươm hay thanh giáo từ bọn lính.

"Theo tôi, chúng ta hôm nay có lẽ sẽ có một bữa no nê. "  Nói rồi Sinbad dẫn đầu lôi kéo người bạn đồng hành của anh đi đến gần đám người kia.

Đoạt lấy chú chó nhỏ có bộ lông màu vàng hơi xơ xác từ tay Kasim, Sinbad khom người gương mặt điển trai trở nên buồn bã. Dùng một chất giọng the thé, Sinbad run rẩy vuốt ve con chó nói: "Quý ngài giàu có ơi, ngài....có thể cho người bạn của chúng tôi...một...một ít tiền được không? "

Người đàn ông giàu có khuôn mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, xung quanh đám lính thì thầm bỡn cợt, nhìn Kasim và Sinbad hai người đầy khinh nhờn. Có kẻ táo tợn đi đến phun toẹt một ngụm nước bọt trước mặt Sinbad. Tên nhà giàu phất phất tay không kiên nhẫn nói: "Biến ngay đi cho ta, đám quê mùa hèn hạ. "

Sinbad đoán trước được ông ta sẽ nói vậy, anh ôm chú chó thầm thì nói nhỏ với nó. Ra vẻ tiếc hận và đương nhiên.

"Ha... tao đã nói với chú mày rồi, ông ấy sẽ không giúp chúng ta đâu. "

Gật gật đầu, Kasim làm bộ lôi kéo Sinbad đi. Quả nhiên, hai người vừa quay lưng đi, phía sau vang lên tiếng nói.

"Con chó của các ngươi có thể nói sao ? "

"Vâng, chúng tôi vẫn hay thường cùng nó trò chuyện. Chính nó đã kêu chúng tôi đến nhờ ông giúp đỡ, thưa quý ngài. " Sinbad kính cẩn đáp lời. Lúc hai người quay lưng lại, Kasim lẫn Sinbad đều cho nhau nụ cười ranh mãnh bởi kế hoạch đã thành công.

"Vậy các ngươi và con chó biết nói của các ngươi làm sao lại sa cơ lỡ vận đến vậy ?" Tên nhà giàu nói.

"Thưa ngài, hình như trong lúc chúng tôi đi vắng, Đức vua đã cho thông qua một số điều lệ khắc nghiệt. "

"Các ngươi có ý kiến về điều luật mà hoàng tử và tể tướng đưa ra à ?" Ông ta nhăn mày lại, không mấy vui vẻ nói.

"Không, chúng tôi không có ý này. "

Một tên lính đến bên cạnh ông ta thì thầm nói: "Thưa tể tướng, chúng ta có thể mua con chó biết nói này để làm quà cưới cho hoàng tử Kasid."

Viên tể tướng trầm ngâm như đang xem xét lời của tên lính. Cuối cùng, ông ta gật gật đầu, nhìn hai Kasim và Sinbad nói.

"Một người bạn của ta hôm nay làm đám cưới, ta muốn tặng cho người đó một món quà độc nhất vô nhị. Anh có bán con chó không ?"

"Thật xin lỗi thưa ngài, con chó này là người bạn thân thiết của chúng tôi. Tôi không thể bán nó bằng những đồng tiền. "   Sinbad dắt tay Kasim quay người bỏ đi.

"Những đồng tiền vàng. Ta sẽ mua nó bằng năm mươi đồng tiền vàng. " Viên tể tướng cầm một bao tiền vàng nặng trịch đưa ra.

Sinbad cười tiếc nuối đem chú chó giao cho một tên lính, anh nhỏ giọng nói, đủ để mọi người cùng nghe.

"Xin lỗi chú mày, nhưng ăn vẫn quan trọng hơn. "

Cầm được tiền trong tay, Kasim nắm tay Sinbad chuồn đi. Sinbad cũng thuận theo Kasim bước nhanh đi, anh còn đùa cợt nói thêm: "Chú chó này nhiều lúc bướng bỉnh nên không chịu nói. "

"Mau chạy thôi, đừng đùa giỡn nữa Sinbad."  Kasim ghé vào tai Sinbad, sốt ruột nói.

Bên tai có luồng hơi thở nóng hổi truyền đến, Sinbad trong lòng cảm thấy ngưa ngứa nhưng cũng không đùa giỡn nữa. Cả hai người chưa kịp chạy thoát đã bị đám lính chặn lại, Kasim thầm than khổ một tiếng. Sinbad đem Kasim che lại ở sau lưng, cười nói.

"Aaa... tôi có thể cho ngài thêm cả trí khôn của nó."

"Các ngươi...." Viên tể tướng còn muốn nói thêm nữa nhưng từ xa đi đến thêm một đám lính, bọn chúng đông hơn những tên đi theo tên tể tướng nhiều.

"Tránh đường, mau tránh đường cho hoàng tử Kasid !!!"

Đi đầu bọn chúng là hoàng tử Kasid, cậu ta đúng kiểu con nhà giàu sung sướng từ bé. Làn da như tắm trong sữa, trắng hồng mềm mại. Mày nhỏ, mắt to tròn màu nâu, môi hồng răng trắng, so với các cô gái còn nữ tính hơn. Cậu ta mặc bộ đồ hoàng gia sang trọng màu tím, chất liệu vải mềm mại cao cấp nhất.

Hoàng tử Kasid kiêu ngạo đi đến, cậu ta không thèm liếc mắt nhìn hai người Kasim, Sinbad, chỉ nhìn tên tể tướng, nói: "Vậy là kẻ quê mùa này phản đối luật lệ ta đặt ra ?"

Sinbad rối rít xua tay, lắc đầu nói: "Không, không, thần khá hài lòng về chúng thưa hoàng tử. "

"Chúng ta nên làm gì với một đám dối trá này đây, tể tướng Admire ? "

"Đem bọn chúng chém được không ? Tôi nghĩ đám cưới của ngài sẽ rất vui khi có thêm trò vui này. "  Tên tể tướng bình thản nói.

"Tuyệt lắm, nhưng ngài biết đấy, chúng tôi là những thủy thủ. "

"Phải, các ngươi sẽ thành quá cố thủy thủ vào chiều nay. Cái đầu của các ngươi sẽ là một vật trang trí đẹp cho buổi tiệc. "  Ông ta ra hiệu cho đám lính tiến lên.

"Thần ghét nhất là những bữa tiệc kết thúc bằng hết đồ ăn và có một vị khách chấm dứt cuộc đời. Tâu hoàng tử, sao chúng ta không bỏ qua hết mọi việc và bù lại thần sẽ tặng ngài một món quà ? "  Kasim giật giật tay áo ra hiệu cho Sinbad, tôi sẽ đánh ngã chúng và chúng ta chạy đi.  Sinbad vui vẻ đồng ý, anh đem sự chú ý của hoàng tử và tể tướng dời đến trên người mình để người bạn đồng hành kịp ra tay.

Nhận được Sinbad đồng ý, Kasim lợi dụng thân hình nhỏ nhắn và sự nhanh nhẹn của mình, dùng tốc độ nhanh hết mức đến gần một tên lính.  Trong khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng, Kasim soạt chân đá vào khuỷu chân của hắn. Tên lính hét lên rồi ngã nhoài xuống đất, tranh thủ Kasim giật được thanh giáo trong tay hắn, kéo Sinbad toan chạy.

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, ngay cả Sinbad cũng giật mình trước tốc độ của Kasim. Nhưng nhanh chóng Sinbad phản ứng lại, nắm lấy thanh giáo dùng sức đẩy ngả đám lính rồi bỏ chạy. Phía sau lưng là tiếng rít gào đầy giận dữ của hoàng tử Kasid.

"Lính đâu, mau bắt lấy chúng !!!!  "

...

Kasim liều mạng bỏ chạy. Một người đàn ông đang lom khom cúi người, Kasim nhún người nhảy bốp một cái đạp lên lưng ông ta rồi bay lên bám chặt hai cánh tay tại bức tường. Kasim loạng choạng lấy lại thăng bằng đứng trên thành nhìn về phía Sinbad đang chạy theo sau. Sinbad cũng theo Kasim hành động làm theo, người đàn ông đáng thương chưa kịp hiểu ra chuyện gì lại một lần nữa bị đạp một cú trời giáng té nhào. Đứng phía trên, Kasim đưa tay nắm lấy bàn tay đầy vết chai, kéo Sinbad lên giúp anh đứng vững. Theo sau hai người là đám lính cầm giáo mác, mặt đỏ bừng bừng, miệng thở hồng hộc trông đến tội nghiệp. Kasim cùng Sinbad phá lên cười nhìn bọn chúng. Bị hai người cười nhạo một trận, đám lính rống lên giận dữ như một lũ thú hoang, đem hai người bao vây. Một tên lính mặt mày hung tợn dùng giáo đâm mạnh về phía Kasim, Kasim vừa cúi người một tay chống xuống đất, chân phát ra đá văng thanh giáo. Chưa vừa lòng, Kasim tung một cú đấm tông thẳng vào bụng tên lính khiến hắn ngã sóng soài đè lên những tên phía sau cùng la oai oái. Bên kia Sinbad ngồi thụp xuống, lăn một vòng rồi túm lấy vai một tên lính quăng hắn xuống cầu thang. Tên này té đè lên tên kia, cuối cùng bọn chúng ngả thành một chồng dưới lầu. Sinbad định quay lại giúp người bạn đồng hành chống đỡ, nào ngờ nhìn thấy được khoảng năm sáu tên lính ngã lăn kềnh dưới đất đang rên rĩ kêu cha gọi mẹ, còn Kasim thì đang bình thản phủi phủi bụi ra khỏi cái áo choàng.

"Không ngờ cậu đánh đấm cũng không tồi. "  Sinbad không tiếc lời khen ngợi Kasim.

Đối với Sinbad khen ngợi, Kasim không trả lời chỉ nở rộ nụ cười xinh đẹp. Hai người đưa lưng vào nhau, vai kề vai sát cánh, thoải mái cười giỡn tựa như đang cùng chơi đùa một trò chơi bình thường.

"Hoàng tử, ngài hãy nhớ lấy. Ngài có thể lấy đầu của bất kì người nào trên thế gian này, nhưng đầu của Sinbad, đã bị lấy mất rồi. "  Nói dõng dạc một cách vô cùng tự tin, Sinbad nắm tay Kasim trèo lên tầng thượng.

Như một cuộc chơi đuổi bắt, ngươi chạy ta đuổi, bóng Kasim và Sinbad lúc ẩn lúc hiện trên nóc các mái nhà, đều có một sự ăn ý đến kì lạ. Bọn lính đuổi đến sát nút, hai người đồng thời nhảy phắt xuống những tấm mái che đủ màu của các sạp hàng, chất liệu đàn hồi giúp họ bật lên bật xuống như gắn lò xo ở dưới chân. Không may cho đám người đuổi theo, bọn hắn chọn nhảy vào những tấm bạt vô cùng không vững chắc. Kết quả là a lê hấp, đổ sập xuống dưới làm vỡ nát vô số hàng hoá, đổi lấy tiếng mắng chửi om xòm vang lên bởi những người lái buôn tiếc của. Phía dưới là hoàng tử Kasid đang bừng bừng tức giận cùng với viên tể tướng Admire sắc mặt âm trầm, cả hai đều căm phẫn nhìn lên. Nơi trên sợi dây bắt ngang có hai người đang cầm thanh giáo, lắc lư lắc lư từng bước đi biểu diễn xiếc đi trên dây. Từ các ô cửa sổ nhoài người cầm giáo mác, cố gắng trong vô vọng đâm trúng hai người kia là cả một đám lính hoàng gia. Kasim dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy đi trước, đạp vững trên mái nhà làm từ những cây sậy. Lúc này Kasim mới quay đầu lại đợi Sinbad bóng dáng đi tới. Sinbad chạy nhanh đến bên Kasim, anh dùng thanh giáo bén nhọn trong tay, cấm phập xuống cắt đứt sợi dây hại một đám lính chạy phía dưới bị tấm lưới đánh cá bao chặt, chật vật tìm cách thoát ra.

"Thật đúng là thú vị. "   Kasim ở lúc trèo lên cây thang, mượn vai Sinbad để vượt qua đột nhiên bộc phát cảm thán một câu.

"Phải đấy, tôi cũng chưa từng chơi vui như bây giờ. " 

  Việc trò chuyện cũng không khiến tốc độ của hai người giảm đi chút nào. Chạy băng băng trên các nóc nhà, đôi chân như tiếp thêm sức lực chạy đi không ngừng nghỉ, hưởng thụ đặc quyền của tốc độ mang lại. Làn gió tươi mát chà xát vào hai bên mặt, mặc cho những mũi lao có khi phóng xoẹt qua sát chóp mũi rồi nhắm trật mục tiêu đâm vào trên tường. Không chút e ngại hay sợ sệt trèo lên những thanh giáo cắm chắc trên tường để đi tiếp. Số lượng người bám theo càng lúc càng giảm dần, từ vài chục người xuống còn mười người. Đến khi Sinbad cùng Kasim bám vào một cây xà nhà to lớn, bay khoảng ba bốn thước sang mái nhà đối diện. Phải, là bay. Bám trên cây xà rồi dùng sức nặng của hai người đẩy mạnh bản thân cũng cây xà gỗ ngã về phía trước, tức mái nhà đối diện thì đám lính chỉ còn lại năm người. Dân chúng bên dưới đều chăm chú nhìn xem màn rượt đuổi đầy thú vị giữa một đám lính hoàng gia và hai tên thủy thủ vô danh tiểu tốt. Đôi khi đến lúc hai người đứng ở một thế hiểm trở, mọi người lại xuýt xoa hô hào.

"Xem, chúng ta có người ái mộ kìa. "  Sinbad chỉ chỉ về phía người dân, đùa giỡn nói đồng thời lộ ra một nụ cười mê người khiến các cô gái phải chao đảo.

"Sinbad, phía trước hình như là..... "

Hơi nhíu mày tỏ vẻ nghi vấn, Kasim chưa kịp lên tiếng nói cẩn thận đã thấy Sinbad đột nhiên hụt chân rớt ra. Theo phản xạ liền đưa tay túm lấy Sinbad,  Kasim hai người liền rơi xuống, phá cửa sổ lọt vào một căn nhà.

Lúc rơi xuống, Kasim có chút hốt hoảng đem hai mắt nhắm tịt lại, đợi cảm giác đau đớn do khuôn mặt bị đập xuống mặt đất. Nhưng chờ đón Kasim là xúc cảm mềm mại như bông, bên cạnh còn nghe được tiếng Sinbad nói.

"Tôi hẳn đã chết và đã lên thiên đường. "

Nhìn cảnh tượng xung quanh, tuy không được gọi là tốt đẹp nhưng may ra vẫn còn sống. Hai người xung quanh toàn là các cô gái trẻ đẹp, đủ các kiểu người. Dưới lưng êm ái là do hai người tốt số ngã trúng ngay tấm nệm êm ái. Lau đi tầng mồ hôi dày đặc trên trán, Kasim quay sang nhìn Sinbad, hoàn toàn bỏ qua cô gái đang bị Sinbad ôm lấy, cảm thán nói.

"Thật may mắn là chúng ta vẫn còn sống. "

...

Có người từng nói, lời tốt không linh, lời xấu lại thành. Chưa vui mừng được bao lâu, hoàng tử Kasid đã dẫn lính tìm đến nơi. Hiển nhiên trông bọn chúng không mấy gì vui vẻ cả, thật sự mà nói, đám lính vẻ mặt vô cùng hung tợn độc ác nhìn chằm chằm Sinbad và Kasim, có điều muốn đem hai người giết chết cho hả giận nên khi nghe tên tể tướng ra hiệu đem người bắt lại, bọn chúng thật hưng phấn thực hiện mệnh lệnh.

"Có vẻ như các ngươi may mắn đến đây là kết thúc. Lính đâu, đem bọn chúng bắt vào nhà giam, chiều nay đem ra xử chém. "  Hoàng tử Kasid châm chọc nói.

==========================================================

☆ Chương 3 :

"Này, các anh không thể nhẹ tay một chút sao ?" 

Sinbad hai cánh bị nắm lấy, kéo đi một cách thô bạo tạo nên nhiều vết trầy xước trên chân, mặt, cánh tay khi ma sát với mặt đất. Cùng bị bắt và bị lôi đi bên cạnh, Kasim cũng không khá hơn là mấy. Trên tay những vết trầy vẫn đang rướm máu, máu tươi trộn lẫn với bùn đất nhìn trong khá đáng sợ. Tuy vậy Kasim lại không hề tỏ vẻ có một chút đau đớn nào cả. Khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh, thong thả, bước chân như cũ nhẹ nhàng, thoăn thoắt bước đi. Đôi lúc lại bị những tên lính đẩy mạnh vào bả vai, thúc giục đi về phía trước.

Bọn chúng đem hai người nhốt đến một ngục tối to lớn, bẩn thỉu và u ám, tên lính giam họ lại còn cười một cách ngạo nghễ, những vết sẹo dài trên mặt ông ta như xô xát vào nhau nhìn thật quỷ dị, hù những tên tội phạm nhát gan sợ đến trắng bệch.

Kasim và Sinbad bị quăng ngã cũng chẳng thấy đau, bởi so với cú té nhẹ tênh này, họ đã phải trải qua vô số cơn đau quằn quại hơn rất nhiều. Bọn phạm nhân bị nhốt chung tò mò đi đến gần hai người mới đến này. Họ thắc mắc hai kẻ thủy thủ này là ai mà có thể khiến cho tên đội trưởng phải đích thân áp giải nhà giam. Mùi hôi thối phát ra từ những cái áo rách nát đến thê thảm của họ và càng nặng mùi hơn khi bọn họ vây quanh Kasim, Sinbad hai người.

Trong bóng tối mập mờ, chiếc vòng của Sinbad và Kasim loè loè phát ra những ánh sáng đủ màu khiến cả đám người sửng sốt và kinh ngạc.

"Đừng chạm vào chiếc vòng của tôi. "   Sinbad lên tiếng đuổi bọn người kia đi. Nhưng anh đâu hay biết, khi tiếng anh vang lên, một phạm nhân to lớn bị xích vào vách tường đột nhiên ngẩng mặt dậy. Anh ta có một vóc dáng to lớn hơn người thường, mặt trên người là bộ quần áo thủy thủ cũ kĩ. Bên hông thắt lưng màu nâu vắt một thanh đao dài nặng nề. Khuôn mặt dính đầy bùn đất và bộ râu quai nón rậm rạp che hơn nửa gương mặt, chỉ chừa ra cái mũi to ướt đẫm mồ hôi và đôi mắt màu xám tro vì kích động mà sáng lên. Với giọng nói hơi khàn khàn do thiếu nước, anh ta thều thào gọi: "..Sinbad.....Sinbad..."

...

"Này Kasim, cậu không hối hận vì đã lựa chọn đi cùng tôi chứ ? "  Sinbad có chút áy náy vì đem người bạn mới quen vào nguy hiểm.

"Đương nhiên không. Tôi chưa từng chơi đã như hôm nay. "  Hơi vui sướng nói.

"Thật đáng tiếc vì hôm nay cuối cùng chúng ta có thể vui đùa. "  Nhún nhún hai bả vai đầy bụi bặm của mình, Sinbad làm ra vẻ tiếc nuối thở dài.

"Tôi thấy anh không có vẻ gì là tiếc nuối cả đấy. "  Kasim cười ha hả nhìn Sinbad giả vờ tiếc nuối không thành công. Hai người cùng phá cười, đánh động cả căn ngục tối.

"Sinbad !!! Chú em nhỏ bé của tôi..." Một âm thanh to lớn vang lên, đem Kasim và Sinbad làm cho giật mình. Kasim thì vuốt ve cái cằm nhỏ, hơi nhăn mày tỏ vẻ nghi ngờ nhìn sang người bên cạnh. Sinbad một mặt vô cùng kích động và vui sướng tột cùng, quay phắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Thì ra, đó chính là người tù lúc nãy đã thì thào tên Sinbad.

"Anh Doubar !!"   Sinbad vui mừng la lớn.

"Ôi, đúng là cậu rồi, chú em bé bỏng của tôi. "

...

Rầm......Rầm...Rầm...

Không hề để ý đến việc tay chân bị xích vào tường, anh ta sung sướng chạy lại chỗ Sinbad. Những người xung quanh đang chờ đợi anh ta bị kéo văng trở lại, nhưng nào ngờ anh ta chạy đi liền lôi theo cả bức tường đá đổ ầm xuống. Những tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, đánh động bọn lính gác một phen hoảng sợ. Chúng nháo nhào cầm giáo mác chắn xung quanh nhà giam hòng ngăn chặn những tên có ý định nhân cơ hội này để vượt ngục.

Kasim trố mắt nhìn bức tường đã hỏng một lỗ to tướng, ánh sáng chiếu đầy cả căn ngục tối. Dường như không ngờ được người này lại mạnh đến thế, Kasim đôi mắt mở to đôi mắt chằm chằm nhìn người kia một đường thoải mái chạy đi, kéo theo bốn sợi xích sắt nặng trịch to bằng cùm tay đang ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh ken két.

"Ha ha... anh Doubar. " 

"Sinbad !" 

"Ôi chao... "   Sinbad bị nhấc bổng khỏi mặt đất xoay hai vòng. Thân hình cường tráng như Sinbad bị Doubar ôm chặt một hồi cũng chịu không nổi, xương cốt như có như không phát ra tiếng răng rắc.

Doubar nghe Sinbad rên rĩ mới đồng ý thả anh ta xuống. Dạo một vòng đánh giá Sinbad, xác định Sinbad là không chịu thương nặng, Doubar chụp lấy hai vai người em trai, lo lắng hỏi.

"Ôi, tôi cứ tưởng chú đã chết khi chúng ta lạc mất trong vụ đắm tàu. Chú sống như thế nào, có ổn không ??? "

"Anh Doubar, nhiều lúc em cũng tưởng như vậy. Sau khi con tàu bị chìm em đã bám vào một tấm ván ngất đi và trôi dạt vào hòn đảo này. Em nhớ là khi em tỉnh lại trên tay đã có chiếc vòng này và trước mặt là một rừng cây ăn quả."

"Chú gặp may rồi đấy, đã hai năm trôi qua rồi. "  Doubar thở phào nói.

"Cuối cùng một con tàu đi ngang qua và em đã ở đây. Hai năm rồi ư ? Thật sự lâu đến vậy.... " Sinbad hơi ngẩn người, anh không ngờ mình đã lạc mất mọi người đến tận hai năm liền.

"Vậy...cái gì đã đưa ông anh to béo của em đến đây ? "

Doubar gãi gãi đầu, nhún vai nói: "Có vài sự bất hoà giữa anh và vài tên lính gác trong cung điện. "

Sinbad cười xòa, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai anh trai của mình.

"Anh đã làm bị thương bao nhiêu tên ?"

"......Hai mươi đứa... Nhưng chúng đánh tôi trước. "

"Anh khỏe thật đấy. "  Im lặng đứng kế bên từ đầu đến giờ, Kasim bỗng dưng lên tiếng nói.

Doubar ngạc nhiên phát hiện kế bên em trai mình còn có một người nữa. Người này trùm một cái áo choàng rộng thùng thình, thân người nhỏ thó đứng chỉ mới đến ngang ngực Doubar. Khuôn mặt non nớt dễ nhìn với làn da màu mật ong và đôi mắt xinh đẹp màu ngọc bích. Doubar đoán được đây chỉ là mười mấy tuổi đứa trẻ, hơn nữa lại là một cô bé gái.

"Đây là Kasim, cậu ấy là thành viên mới của chúng ta. "  Sinbad hơi xấu hổ vì bản thân vui mừng quá độ mà quên mất người bạn này của mình. Anh khoác vai Kasim đi về phía Doubar.

"Cậu ấy ? "   Doubar sững sốt khi nghe Sinbad gọi một cô nhóc là cậu ấy. Hiển nhiên anh liền hiểu ra Sinbad không biết người bạn của mình là nữ.

Sinbad nghi hoặc bởi phản ứng mãnh liệt của Doubar, anh mờ mịt hỏi.

"Có gì không ổn sao Doubar ?"

"Hahaha, đương nhiên là không ổn hahaha.. Chú em của tôi ơi, đây rõ ràng là một cô nhóc a."

"Cái gì ?!!"   Sinbad trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy Kasim bình thản bộ dạng, yên lặng không nói gì tức đã thừa nhận.

"Xin chào, tôi tên Kasim, rất vui được làm quen. "  Bỏ qua Sinbad vẫn đang trừng lớn con mắt, Kasim bước lên chào hỏi Doubar.

"Hahaha, chào mừng gia nhập thủy thủ đoàn, Kasim. "   Doubar cười sang sảng tiến đến với ý đồ nhấc bổng Kasim lên. Sinbad cường tráng thân hình mà vẫn còn bị ôm đến xương vang tiếng răng rắc hiện lên trong đầu Kasim, cả người cứng ngắc, Kasim nhanh chóng luồn lách thoát khỏi cái ôm của Doubar.

"Nhóc cũng khá nhanh nhẹn đấy. "  Doubar nhận xét.

"Không những thế, lúc nãy Kasim còn một người gục ngã năm tên lính đấy. "  Sau khi lấy lại tinh thần, Sinbad cũng không chấp nhất việc Kasim là nam hay nữ. Anh chỉ ngạc nhiên bởi sức khỏe mà Kasim, một cô nhóc chỉ mới mười bảy tuổi có được.

"Ồ.. không tệ, không tệ, tập luyện thêm liền có thể đấu với chúng ta. Nhưng sao nhóc lại ăn mặc như thế này ? "

Sinbad cũng thắc mắc chờ đợi câu trả lời.

Nhìn hai anh em Doubar, Sinbad không để tâm đến việc bản thân là nữ, Kasim hơi cảm động. Nhưng nghe Doubar đưa ra thắc mắc, Kasim thật sâu thở dài, cảm giác đau lòng khi nhớ lại quá khứ, nhưng cũng nhiều phần là cam chịu. Dùng hành động thay câu trả lời. Kasim từ từ kéo xuống lớp áo choàng, để lộ ra mái tóc dài ngang vai.

"...."

Mọi người trong nhà giam khuôn trắng bệch đầy hoảng sợ, môi run run nói không nên lời. 

...

"A Quỷ !!!! Đó là con của Satan, con của Satan.."

  Một người hét toáng lên đánh vỡ không khí yên lặng quỷ dị, như là mở đầu, theo sau đó là vô số tiếng kêu la hốt hoảng, tiếng cầu xin tha thứ khắp nơi.

Doubar và Sinbad hai người nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương chỉ có kinh ngạc chứ không có sự sợ hãi. Cùng một lúc, hai người quay lại nhìn người kia.

Kasim cô độc đứng giữa ánh sáng, mái tóc kia, mái tóc quỷ dị màu đỏ sẫm như nhuốm máu. Không phải màu đỏ rực của lửa, mà là máu nhuộm thành. Mái tóc ấy, màu tóc đó từ ngàn xưa truyền lại trong các câu chuyện truyền miệng, chính là biểu tượng của quỷ Satan, ai có mái tóc nhuốm máu chính là những đứa con của quỷ. Đôi mắt xinh đẹp màu ngọc bích đã không còn ý cười, chỉ còn nhàn nhạt bi thương cùng lạnh lùng, bàng quang đứng nhìn xung quanh tựa như mọi thứ đều không thuộc bản thân thế giới.

...

"Kasim, nhóc có một mái tóc đẹp đấy. "

Một bàn tay nặng trịch, ấm áp đặt trên đầu. Kasim giật mình tỉnh lại, hết sức kinh ngạc nhìn Sinbad, anh không sợ sao.

"Mái tóc của nhóc rất đẹp, mềm mượt nữa chứ. Xoa rất thích. "

Như chứng minh độ chân thật của lời nói, Sinbad dùng sức xoa, xoa mái tóc của Kasim. Trong lòng khuất mắc dần dần tan rã, Kasim ôm chầm lấy Doubar, Sinbad, thật sâu mỉm cười nói.

"....Cảm ơn. "

"Haha.. chúng ta chính là bạn bè, không cần cảm ơn. Sau này nhóc cũng là một trong những thành của thủy thủ đoàn. "

Ba người ấm áp cho nhau nụ cười rực rỡ nhất dù ở trong tù nhưng không ngăn được họ nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top