Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

CHƯƠNG 3

Nàng hít một hơi rồi cầm bức thư lên đọc:

" Linh nhi, con của ta! Ta biết mình sẽ có ngày không còn được ở bên con nữa. Ta cũng biết người nhà của bá bá con không hoan nghênh chúng ta. Nếu ta không còn ở bên con và họ muốn đuổi con ra khỏi nhà thì con hãy về nhà của mẫu thân. Con cứ đi đến khu rừng phía Tây, nơi đó có một cái hang động. Con cứ đi vào sẽ đến nhà của ta. Ta mong con sống thật tố tvới căn nhà mà ta để lại cho con ngay cả khi không có phụ mẫu con bên cạnh. Ta yêu con, Linh nhi của ta!"

Đọc đến đây nàng liền cất bức thư vào trong người tránh để người ngoài đọc được. Nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa mà nằm xuống ngủ một mạch. Mong rằng ngày mai sẽ tốt hơn!

Sáng sớm nàng đã bị hạ nhân đánh thức, chưa kịp ăn sáng đã bị Phan thị dùng lời ngon ngọt đuổi đi. Nàng ra đi tay trắng! Người dẫn đường chính là một gia đinh trong nhà, nàng đi theo người đó được một canh giờ thì người đó dừng lại. Gia đinh liếc nhìn nàng bảo:" Đến nơi rồi, ngươi tự đi vào!"

Nàng nhìn phía trước, đúng là có một khu rừng rộng lớn nha. Bất quá sao có phần âm u vậy? Cây cối mọc dày đặc dường như ánh mặt trời không xen lọt vào, nhìn cứ tưởng khu rừng bị quỷ ám!

Nàng bất giác nuốt nước bọt hỏi:" Nhà ngoại tổ ta đâu? Tại sao ta không thấy?"

Gia định chỉ vào bên trong:" Ngươi đi một đoạn nữa sẽ gặp, ta còn công chuyện ở nhà không theo ngươi vào được. Ta đi trước", nói rồi gia đinh liền nhanh chóng rời đi như có ai đuổi theo phía sau.

Đầu nàng đầy hắc tuyến, như thế nào lại chạy trước vậy a?

Hu... hu...

Tiếng gió y như tiếng khóc của ai đó khiến nàng nổi da gà, đây là nơi quỷ quái nào vậy a? Đây đúng là khu rừng phía Tây, nhưng là... xung quanh đây không có một căn nhà nói chi một bóng người. Nàng sắp khóc không ra nước mắt, nhưng nàng hiện giờ không còn nơi nào để đi, thôi thì đi vào trong xem thử, có thể sẽ có nhà cũng nên?

Nàng lấy hết dũng khí bước vào khu rừng, càng đi sâu vào bên trong âm thanh như tiếng khóc càng rõ ràng, nó như âm thanh ai oán vọng ra từ địa ngục.

Nàng là người hiện đại nên không tin tưởng vào ma quỷ, nhưng cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì nàng cũng tin sẽ có ma quỷ xuất hiện. Rốt cuộc đi thêm một đoạn nữa liền xuất hiện một cái hang động giống như trong di thư.

Âm thanh phát ra chính là nơi này, nàng có phần nghi ngờ mẫu thân nàng có phải xuất thân từ nơi quỷ quái này hay không hay có sự hiểu lầm nào đó. Hang động nhìn vào đã biết sâu mà còn tối om, không biết bên trong có chưa thứ gì đó đáng sợ hay không.

Nàng cũng không dám chắc mình có dũng khí bước vào hay không, bất quá đã vào đến đây rồi nếu đi ra chẳng khác nào cực hình đối với nàng.

Nàng hít một hơi rồi lớn tiếng nói vào trong hang động:" Có ai bên trong khônggg ?!"

Tiếng nói của nàng liền vọng ra ngay sau đó, nàng muốn chùn bước aaaa!

Nàng cắn răng tìm đại một hòn đá nhỏ nào đó ném vào bên trong, âm thanh "Đô" vang ra.

Nàng nhướn mày, lại tiếp theo đó ném nhiều hòn đá khác vào, những âm thanh như "Rê", "Mi" vang ra. Nàng thầm mừng rỡ, âm thanh nghe rất quen tai, chẳng phải là âm thanh của piano sao?

Nàng lấy được vài phần tự tin tiến vào bên trong... Phực... ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên vách đá chiếu sáng cả hang động.

Nàng nhìn rõ bên trong hang động chính là thềm đá nhỏ để người đi lên xếp thành nhiều cái trên đường đi. Nếu đã là như vậy thì...

Nàng nhảy qua từng ô, âm thanh lại vang lên giống như một bản nhạc hỗn loạn dành cho những người mới học đàn. Âm thanh dù có phần khó nghe nhưng nàng đã vượt qua hết con đường dài của hang động.

Bước ra khỏi hang, một khung cảnh đầy huy hoàng đập vào mắt nàng. Ánh sáng tươi mới trái ngược hoàn toàn với khu rừng bên kia. Điều đặc biệt hơn nơi đây chính là một mảnh rừng đào rộng lớn. Một dải những màu hồng của hoa đào trải rộng khắp xung quanh. Nàng tin chắc mùa này không phải mùa xuân nhưng tại sao hoa đào vẫn nở? Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, nàng như lạc vào thế giới thần tiên nào đó, cứ đi mà không biết mình đang đi đâu cho đến khi trước mắt hiện lên một căn nhà gỗ nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top