Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 38

CHƯƠNG 38

Mọi người xung quanh đều nhao nhao tò mò :" Công chúa, là ai vậy ? Người có thể cho bọn ta biết được không ?"

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt lại bất giác hướng đến nàng, chỉ có nàng là nhóm người tiểu thư này chưa từng gặp qua. Hoàng Khả Hân không phụ sự kì vọng của nhóm người đó mà cầm ly rượu hướng đến chỗ của nàng kính :" Chính là biểu muội của phò mã ta, Dương Tuyết Linh !"

Nàng cười thầm mà đứng lên cũng cầm ly rượu hướng Hoàng Khả Hân nói :" Đa tạ công chúa để tâm, tiểu nữ thật sự không dám nhận"

Mọi người mới vỡ lẽ ra đây là biểu muội của phò mã, nghe nói vị biểu muội này đã làm một số việc thật mất mặt. Bấy giờ những tiếng xì xào vang lên không ngớt. Hoàng Khả Hân cười như không nhìn nàng, đây mới chính là mục đích mà nàng ta mời nàng đến, chính là muốn để nàng mất mặt mà không dám nhìn ai nữa.

Nàng vẫn như không mà gật đầu với Hoàng Khả Hân rồi ngồi xuống, Thanh Nguyệt bên cạnh một mặt tức giận cắn răng nói :" Công chúa thật quá đáng !"

Bởi vì lời của Thanh Nguyệt không lớn, lại không ai chú ý đến câu nói đó họ chỉ để tâm đến chuyện nàng chính là biểu muội của Duẫn Tuấn. Nàng vỗ vỗ vai Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói :" Không sao, đừng gây rối ở đây a. Sẽ liên lụy đến nhiều người, ta không sao, cô yên tâm a"

Thanh Nguyệt nhìn nàng thở dài, ban đầu Thanh Nguyệt cô đã không thích vị công chúa muốn làm gì thì làm này, nay lại vì cô công chúa này dám gây khó dễ cho nàng. Thanh Nguyệt càng không có cảm tình, một mực chán ghét !

Có người cả gan đứng lên hỏi nàng :" Không biết Dương cô nương là biểu muội như thế nào với phò mã ?"

Nàng cũng không có biểu hiện gì mà nói :" Phụ thân ta là huynh trưởng, còn phụ thân của phò mã là đệ đệ"

Thấy có điều không hợp lý, người đó hỏi tiếp :" Vậy thì không đúng, tại sao phò mã họ Duẫn, còn cô nương họ Dương ?"

Hoàng Khả Hân lấy tay che miệng cười, hỏi đúng lắm ! Nàng vẫn thản nhiên nói :" Ta lấy họ của mẫu thân, với cả ta cùng Duẫn gia không còn quan hệ !"

Nghe đến đây lại một trận xôn xao nổi lên, có người nói nàng bị đuổi, có người nói nàng không chịu được nhục nhã mà tự mình rời đi. Tóm lại toàn là những câu gây bất lợi cho thanh danh của nàng.

Nàng thầm cười lạnh, là một tiểu thư đài các lại có những suy nghĩ như vậy thật khiến cho người khác khinh thường ! Thanh Nguyệt thật sự chịu không nổi nhưng vì bị nàng ngăn cản nên cô cũng chỉ biết trừng mắt nhìn những người kia đang nói xấu nàng.

Hoàng Khả Hân tỏ vẻ có lỗi giải vây cho nàng :" Mọi người đừng nói như thế, Dương muội chắc chắn có nổi khổ gì đó. Phải không Dương muội muội ?"

Nàng vẻ cảm tạ nói :" Đa tạ công chúa thấu hiểu cho tiểu nữ !"

Hoàng Khả Hân gật đầu rồi nói :" Được rồi, để mọi người chờ lâu, chúng ta tiếp tục bữa tiệc nào !". Dù đã nói vậy nhưng không thể nào ngăn cản được những suy diễn của bọn người kia, bữa tiệc này đúng là đủ loại cảm xúc.

Gần tàn tiệc, các vị tiểu thư lần lượt lên tặng quà cho Hoàng Khả Hân. Người nào người nấy đều tặng những trang sức thật tinh sảo, Thanh Nguyệt cũng tặng cho Hoàng Khả Hân một cây trâm bằng ngọc thanh tinh xảo, khắp kinh thành cũng chỉ được hai cái.

Đến lượt nàng, những người bên dưới không khỏi hiếu kì xem nàng đã tặng gì. Hoàng Khả Hân mở hộp quà, bên trong là một miếng phỉ thúy màu xanh lục , bên trên có khắc chữ Hân như rồng bay phượng múa. Miếng phỉ thúy này gia công rất đỗi tinh xảo, không biết thợ nào đã nó, thật sự rất xinh đẹp, nó còn được làm từ ngọc ngàn năm. Đây là báu vật đi ?

Hoàng Khả Hân tươi cười với nàng :" Món quà này ta rất thích, bất quá ta muốn thỉnh giáo vị nào đã làm ra kiệt tác này. Có hay không Dương muội muội nói cho ta biết ? Hay không bằng chúng ta tìm một nơi riêng để đàm luận ?"

Những người khác dùng ánh mắt đố kị nhìn nàng, như thế nào một nữ tử bình thường bị đuổi khỏi nhà lại được công chúa để ý ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top