Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 44

CHƯƠNG 44

Sao khi bàn xong Âu Dương Khải liền rời đi trở về bên cạnh Thanh Nguyệt. Hắn đương nhiên cũng trở về phòng của nàng, nhìn người mình yêu đang yên ổn nằm ngủ khiến hắn tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Nhớ đến ban nãy, hắn thật sự chưa từng sợ như vậy, cảm giác nàng không có ở bên cạnh, cảm giác bất an này hắn không muốn lặp lại một lần nữa !

Hắn ôn nhu nhìn nàng ngủ, đưa tay nhẹ vuốt má của nàng cuối cùng hôn lên trán nàng một cách chân thành nhất. Nàng bởi mệt mỏi mà ngủ thật sâu, hắn nhẹ cười rồi nằm cạnh nàng ôm nàng vào lòng rồi cùng nàng chìm vào giấc ngủ...

Những ngày sau đó dường như mọi chuyện vẫn ổn, cứ như rằng vụ việc đêm hôm đó chưa từng xảy ra. Sau khi dạo chơi trong kinh thành thỏa thích nàng cùng hắn liền trở về.

Sự việc phát sinh trong hoàng cung từ đêm hôm đó vẫn luôn được áp chế xuống triệt để, chính là những sự việc đáng xấu hổ không để người ngoài biết được. Vị Hoàng Khả Hân công chúa sau khi biết nàng đã thoát không khỏi câm hận, ả còn định tìm người ám sát nàng diệt trừ hậu hoạn thì bị ngất đi, đến khi tỉnh dậy thì thấy mình không mặc y phục cùng nam nhân khác nằm trên một giường. Ngay lúc đó bị người đá cửa xông vào chứng kiến, thanh danh công chúa coi như triệt để bị hủy hoại. Lại vài ngày sau đó không hiểu sau khuôn mặt của Hoàng Khả Hân lại nổi đầy mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau, hiện đang tìm danh y khắp nơi chưa trị nhưng bệnh càng nặng, khuôn mặt dường như bị hủy. Lại tiếp tiếp sau đó những chuyện càng thậm tệ hơn xuất hiện...

Còn về Duẫn Tuấn, chuyện đêm đó Duẫn Tuấn từ trong thanh lâu trở về liền bị công chúa phát hiện, hai người cứ thế tranh cãi. Cuối cùng lại hay tin công chúa cùng người khác làm chuyện đáng xấu hổ, Duẫn Tuấn cũng không còn cảm thấy rây rứt mà cứ như thế phóng túng đi thanh lâu ngày một nhiều dẫn đến công vụ buông thả bị đối thủ thấy lấy làm nhược điểm tâu với hoàng thượng, Duẫn Tuấn liền bị cắt chức. Mọi chuyện cứ như thế rùm beng lên, trong khi nàng và hắn vẫn yên ổn trở về nhà của nàng...

Cảnh vật vẫn như vậy, hoa đào vẫn nở rộ như khi nàng rời đi. Nàng cùng hắn trở về nhà, hai người cứ như thế vui vẻ sống chung.

Nàng nằm trên giường được đặt trên cây cổ thụ đọc sách, hắn bên cạnh vẫn một mực nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi :" Huynh nhìn ta như thế có việc gì sao ?"

" Ta muốn thành thân" hắn bình tĩnh nói.

" Hả ?!" nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lắp lại :" Ta muốn thành thân với nàng !"

Nàng ngơ ngạc buông sách xuống ngồi dậy nhìn hắn, cuối cùng hít một hơi lấy hết dũng khí hỏi lại :" Huynh suy nghĩ kĩ rồi sao ?"

" Nàng không muốn thành thân với ta ?" hắn có phần lo lắng nhìn nàng.

" Ách" nàng thật không có ý đó, nàng nhìn hắn nói :" Huynh cũng không phải không biết xuất thân của ta, gia đình huynh có đồng ý hay không ?"

Đúng vậy, nàng cũng đã xác định tình cảm của mình, nhưng lại sợ xuất thân của nàng mà gia đình hắn không đồng ý. Hắn cũng chưa từng nhắc đến phụ thân phụ mẫu của hắn cho nàng, nhưng nhìn thế nào hắn cũng xuất thân trong gia đình có gia giáo khá là nghiêm ngặt. Nàng thật không muốn vì nàng mà hắn cùng gia đình mình có khúc mắc với nhau.

Hắn gật đầu :" Thì ra là nàng sợ chuyện này, không cần lo. Ta sống một mình, phụ thân, phụ mẫu của ta đã tạ thế khi ta còn nhỏ. Nàng không cần lo"

Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, thì ra chỉ có mình hắn chống chọi từ khi còn nhỏ đến nay. Nàng cảm thấy nàng cùng hắn có vài phần tương tự, nhưng khi đó là nàng xuyên qua đây, còn hắn là chân chính từ một đứa trẻ tự dựa vào sức mình gầy dựng sự nghiệp.

Về vụ việc hắn có võ công cũng là có cơ duyên gặp một lão nhân sống ẩn cư trong núi trong lần hắn lên rừng nhặt củi bán lấy tiền, vị lão nhân đó thấy hắn là người có thiên chất luyện võ nên mới nhận hắn làm đồ đệ truyền dạy võ học. Sau khi dạy xong người liền để hắn tự sinh tự diệt mà rời đi, hắn dùng võ công của mình gầy dựng Ám Thần các, còn thu ám vệ làm việc cho mình trong đó có Âu Dương Khải.

Nàng nghe hắn kể lại đến mức xuất thần, cuối cùng nàng thở dài ôm chầm lấy hắn :" Huynh thật đáng thương... Ta đồng ý !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top