Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 46

CHƯƠNG 46

Ngày trước Tống Cảnh là người của Ám Thần Các nhưng lại có nhiều tâm tư, cũng vì là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau nên hắn cũng không chán ghét Tống Cảnh. Bất quá có một hôm nhận được nhiệm vụ ám sát hoàng thượng của một quan viên nào đó không ra mặt, hắn cảm thấy nhiệm vụ này Ám Thần Các không nên nhận lời. Nhưng Tống Cảnh lại khác, dã tâm của Tống Cảnh thật lớn, người muốn ám sát hoàng đế rồi tự mình lên ngôi vua. Tống Cảnh cũng không che giấu hắn mà nói ra còn đưa ra lời khuyên nếu ám sát thành công Tống Cảnh sẽ lên ngôi hoàng đế sau đó sẽ cho hắn một chức quan dưới một người trên vạn người. Điều Tống Cảnh tự tin là mình sẽ trở thành hoàng đế là vì hắn không có hứng thú với ngai vàng kia !

Nhưng Tống Cảnh đã quá tự tin, hắn thật sự không muốn dính líu đến hoàng cung nên nhất mực không đồng ý. Cuối cùng Tống Cảnh nóng giận tự mình lôi kéo huynh đệ lén vào hoàng cung ám sát mà không báo cho hắn biết, bất quá ám sát gần như thành công thì bị Âu Dương Khải trong cung phát hiện. Y đương nhiên ra tay ngăn cản rồi đuổi Tống Cảnh rời đi.

Tống Cảnh tức giận trở về thì gặp hắn đang đứng chờ mình sẵn ở Ám Thần Các, Tống Cảnh cười mỉa mai phán rằng sẽ rời khỏi Ám Thân Các. Hắn không lên tiếng, Tống Cảnh càng tức giận , tức giận tại sao chủ tử của mình lại yếu hèn, tức giận tại sao mình lại đi theo hắn. Cuối cùng liền tiến đến đánh nhau với hắn... Kết quả hắn lạnh lùng chặt đứt hai ngón tay của Tống Cảnh...

Cũng vì chuyện này mà Tống Cảnh sinh hận luôn luôn tìm mọi cách giết chết hắn, còn muốn lôi những huynh đệ trong Ám Thần Các vào vòng xoáy hận thù này...

Nhìn Tống Cảnh vừa chỉ bàn tay chỉ còn ba ngón vừa kể lại mọi chuyện nàng không khỏi cười lạnh :" Nói như thế là huynh ấy có lỗi ? Bởi vì dã tâm xấu xa của mình mà lại đi hận thù một người muốn khuyên nhủ mình, thật sự là nực cười !"

Tống Cảnh lạnh mặt nhìn nàng :" Ngươi nói cái gì ?"

" Dù biết ngươi có dã tâm nhưng Y Vũ vẫn không khinh miệt ngươi còn một mực tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi thì sao ? Lại phụ kì vọng của huynh ấy ! Ám sát hoàng đế ? Đúng là công phu của các người thừa sức, nhưng các ngươi có biết hoàng đế là một vị vua anh minh ? Ám sát thành công thì đã sao ? Ngươi không nghĩ triều đình sẽ rối loạn, đất nước sẽ rối loạn. Ngươi đang tiếp tay cho gian thần ! Còn nếu ngươi muốn làm hoàng đế ? Với tư cách của ngươi thì chỉ làm cho đất nước thêm đi xuống mà thôi, ngươi biết gì về triều chính, ngươi biết gì về trị quốc, chỉ là một phút nhất thời muốn làm vua mà thôi ! Y Vũ là nghĩ cho ngươi, nghĩ cho đại cục, việc huynh ấy chém đứt ngón tay của ngươi cũng chỉ là do sơ ý nếu lúc đó ngươi không ra sát chiêu muốn giết huynh ấy thì huynh ấy đau ra tay nặng như vậy. Ha, ngươi một chút cũng chưa từng nghĩ đến mọi chuyện, ngươi chỉ biết mình, biết thỏa mãn dã tâm của chính mình"

Tống Cảnh càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng là tức giận hét lên :" Ngươi cùng hắn ta là một giuộc ! Ta sẽ giết ngươi !"

Nàng cả kinh nhìn thân ảnh nhanh như chớp tiến đến trước mặt nàng, mồ hôi lạnh đổ ra. Theo phản xạ nàng né tránh, bất quá không có nội lực nên không nhanh bằng Tống Cảnh liền bị một chưởng ngay vai đẩy nàng ra xa vài mét.

Lòng ngực nóng ran, một mùi tanh xộc đến, nàng phun ra một ngụm máu. Chưởng phong này quá nguy hiểm !

Nàng thầm cân nhắc, nàng phải duy trì đến khi hắn trở lại ! Tống Cảnh lạnh lùng phất tay với hắc y nhân phía sau :" Lên cho ta !"

Những hắc y nhân phía sau nghe lệnh xông đến cạnh nàng bắt lấy, nàng cố gắn gượng nhịn cơn đau trên vai mà né tránh. Dù không có nội lực nhưng quyền cước thì nàng có thể xài, nàng né trái né phải còn vung nắm đấm tấn công các hắc y nhân khác để thoát thân.

Những hắc y nhân cũng có phần kinh ngạc khi nàng có võ công, nhưng chỉ là quyền cước bình thường không có lấy một chút nội lực. Biết được điểm yếu của nàng hắc y nhân liền dùng nội lực khống chế, chưa đầy một lúc đã bắt được nàng.

Tống Cảnh tiến đến nâng mặt nàng lên cười lạnh :" Không ngờ nữ nhân như ngươi cũng biết chút công phu đó chứ ? Nhưng chỉ có như vậy làm sao thoát khỏi ta ?", nói rồi Tống Cảnh còn ra sức bóp chặt quai hàm của nàng khiến nàng đau đớn đến nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top