Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

38-39-40

Chương 38. Một bữa thu lễ ba lần (1)

  

Nắng hè chói chang, ngay cả gà trong nhà cũng không đẻ trứng nhiều, Tử Tình về nhà vừa lúc mặt trời xuống núi, bình thường là sáng sớm Tăng Thụy Tường sẽ làm việc trong vườn, chừng 10 giờ sẽ vào nhà, buổi chiều bốn năm giờ lại đi. Lúc này, Tử Tình cực kì thương nhớ chiếc váy ngắn, áo ba lỗ ở hiện đại, ba người chen chúc trên chiếc giường bé xíu, còn bỏ màn, oi bức cực kì, nếu có cái gường trúc để ngủ bên ngoài thì tốt rồi.

Tăng Thụy Tường nghe Tử Tình nói lảm nhảm, lập tức đi mua hai giường trúc đặt trong viện, nhưng mùa hè muỗi nhiều, mỗi ngày Thẩm thị đốt một đống ngải thảo trong sân để đuổi muỗi, nhưng thoải mái hơn việc chen nhau trong nhà.

Còn việc tưới nước mỗi ngày nữa chứ, mệt chết được, đất trồng rau quá lớn, Tử Tình nghĩ có vòi nước thì tốt. Đợi chút, vòi nước, thôn bên cạnh có một mảnh rừng trúc, đó là loại trúc đặc, không được, phải tìm cái loại trúc rỗng ruột, quên đi, đem sáng kiến nói cho Tử Phúc, để hắn đau đầu là được. Đương nhiên Tử Tình lấy cớ là nhìn thấy từ trong sách, người Miêu có ruộng bậc thang trên núi, dùng kiểu này để tưới tiêu.

Tử Phúc nghe xong, bảo có thể làm, dù sao hắn là người chuyên môn làm việc tưới rau, hắn dẫn Tử Lộc đi ra ngoài dạo một vòng, trở về lại tìm Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường ra mặt đến chỗ Tăng Thụy ngọc, chặt không ít cây trúc về, đem ống trúc chuyển vào đất trồng rau, Tử Phúc đào cái hố ở đó, mua một cái lu đựng nước lớn, việc tưới nước liền dễ dàng hơn nhiều.

Chờ đến khi gieo mạ quý hai xong, Thu Ngọc đi lại truyền tin, nói Xuân Ngọc sinh con trai vào ngày hai mươi tám tháng sáu, nhà Xuân Ngọc gia muốn lễ tắm 3 ngày, trăng tròn, trăm ngày làm luôn một lần. Thông tri xong,Thu Ngọc đi dạo một vòng, nhìn thấy Tăng Thụy Tường mới nói muốn hái dưa hấu, Tử Tình vừa nghe, liền nói: "Tiểu cô cô, ngươi chờ, ta đi hái cho ngươi một quả."

Thu Ngọc nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, nói: "Nhị ca, ngươi dẫn ta đi đi, nó thì biết cái gì."

Tăng Thụy Tường có chút không vui: "Ngươi đi cũng nó đi, trong nhà chỉ có nó biết quả dưa hấu nào chín thôi."

Thấy người ta không tín nhiệm mình, Tử Tình rất muốn phủi tay bước đi, nhưng vẫn đi chọn, tìm quả, gõ vài cái, Thu Ngọc hỏi: "Tử Tình, ngươi vỗ nó làm gì?"

"Nghe xem có chín chưa."

"À, Tử Tình, ta thấy bên kia có mấy quả rất lớn."

"Tiểu cô, đó là quả để lại làm giống, bây giờ còn chưa già hẳn." Ánh mắt rất tốt, khó trách muốn cùng mình đi chọn.

"Tình Tình, cô cô hỏi ngươi, dưa hấu bán được bao nhiêu văn 1 cân vậy?"

“Bây giờ là 5 văn 1 cân."

"5 văn 1 cân, số dưa hấu này chắc được mấy ngàn cân, 1 cân 5 văn, một ngàn cân là 5 lượng, 2 ngàn cân là 10 lượng, năm nay nhà ngươi chắc thu được hơn 10 lượng nhỉ?"

"Tiểu cô, ngươi tính ghê thật."

"Tính toán thì khó gì, hồi nhỏ cha ngươi đã dạy, với lại ta đi bán tú sống (đồ thuê thùa), không biết tính được sao?"

"Tử Tình, dưa hấu dễ trồng không? Ngươi thấy để nhà đại cô trồng dưa hấu được không? Nếu không thì ngươi cho tiểu cô cô lấy một quả làm giống, ngươi xem có già chưa? Ngày mai cô cô làm cái hầu bao thật đẹp cho ngươi." Đuôi hồ li lòi ra.

Thì ra là có tâm tư này, một cái hầu bao đã muốn mua mình. Tử Tình vốn định nhân cơ hội nói muốn đôi giày, nhưng với tính tình của Thu Ngọc, trở về không biết sẽ bố trí nhà mình ra sao, quên đi, không gây chuyện. "Cô cô, hầu bao ngươi tự giữ đi, lúc tết nương đã cho ta một cái."

Tử Tình nói xong, cũng không nói nhiều, chọn một quả lớn, dù sao hạt giống nhà mình nhiều, mỗi lần Tử Tình hái cho cả nhà ăn đều chọn những trái lớn nhất, sau đó thu hết những hạt dưa lại. Sinh sự với Thu Ngọc thì không bằng để nàng ta vừa lòng, dù sao thì dưa hấu nhà mình dưa hấu dựa vào thời gian đưa ra thị trường sớm để kiếm tiền.

Thu Ngọc vừa lòng ôm đi, Tử Tình vào nhà nói việc này với cha mẹ, Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, cười nói: "Để nhà hắn trồng cũng tốt, nhà hắn đông con mà, với lại muội phu là ngươi không tính toán trước sau."

"Không tính toán trước sau? Không tính toán trước sau mà làm một bữa tiệc làm luôn 3 lễ, còn thông báo riêng từng nhà, không phải là muốn thu ba lễ một lần mà chỉ mất bữa cơm, ta sống gần ba mươi năm còn chưa nghe thấy nhà ai mời khách như vậy? Còn có người tính toán hơn hắn sao? Tết thì ở lão phòng một tháng, phàm là có chuyện gì tốt đều dẫn cả nhà đến. Lần trước đi đưa bụng lễ, lấy lòng heo và trứng gà, còn có hai thước vải bông, tầm tám mươi văn, nương còn ngại ít, răn dạy ta một phen, chê ta không bắt gà, ta ôm một bụng tức giận đến nhà muội muội của ngươi, muội phu vừa nghe ta và đại tẩu không ở lại gặt lúa, lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngay cả cơm cũng không làm đàng hoàng, còn mấy đứa con thì ăn như thiếu đói chục ngày."

Thẩm thị nói xong, lấy một hơn, tiếp tục: "Thật ra là nàng ta bảo muốn trồng dưa hấu, cần tìm mầm móng, ta có thể không đáp ứng sao? Người thân đều sống tốt thì ta cũng vui, nếu không đều đến chỗ chúng ta tống tiền, ta cũng không giận dữ. Ngươi nói lần này nên cho cái gì, lần trước nương ngươi bảo cho ít, ta nói không thể cho hơn đại tẩu được, ngươi thấy hợp lý không? Vả lại, mười năm này nhà hắn có cho chúng ta thứ gì chứ."

"Đúng là không thể qua mặt đại ca, đại ca là người sĩ diện, ngươi vẫn đến gặp đại tẩu thương lượng đi, hai ngày nữa là phải đưa lễ rồi. Còn phải làm người vất vả đi một chuyến."

Buổi chiều, Thẩm thị đến lão phòng tìm Chu thị, Chu thị tức giận hơn Thẩm thị nhiều, mắng mỏ chưa thấy ai vòi tiền một cách trắng trợn như vậy, sinh một đứa trẻ ít ngày muốn người ta tặng bốn lần lễ, mà cơm cũng chưa ăn. Hai người thương lượng, kết quả là một lễ thì cho mười cái trứng gà, 1 cân thịt, cho nên ba cái lễ hết ba mươi trứng gà và 3 cân thịt, Chu thị đau lòng hơn 80 văn tiền. Chu thị nói: "Đệ muội, nếu không thì các ngươi dẫn cả nhà đi ăn sạch nhà hắn, làm hắn đau lòng, đại ca ngươi có ở nhà mà, ta cũng bảo hắn đi luôn."

"Nhà của ta nhiều đứa nhỏ, đi lại phiền toái, không dẫn theo, nếu không, ta dân Tử Tình đi, để Tử Bình có người làm bạn. Đại tẩu, ngươi nói xem lần này nương có nói gì không?" Thẩm thị vẫn là lo Điền thị bảo ít.

"Không đâu, ngày mai có cha ở nhà, đại ca ngươi cũng ở, cha cũng chướng mắt con rể bày trò, không có tiền đừng đừng sĩ diện mời rượu,đừng thu quà lễ." Chu thị cực kỳ tin lần này Điền thị sẽ không sinh sự.

Thẩm thị về nhà báo cho biết Tử Tình sẽ mang nàng đi Yến Thôn, Tử Tình vạn phần không muốn, chối đến chối đi, Tử Thọ thì quá nhỏ, có đi chỉ bị thiệt mà không thể phản kháng, vẫn để Tử Tình đi làm bạn với Tử Bình, Tử Tình thích hợp nhất. Nhưng Tử Bình có thân thiết gì mới Tử Tình đâu, bạn gì cơ?

Chương 39: Một bữa thu lễ ba lần (2)

 TrướcTiếp 

Sáng sớm hôm sau, lúc Tử Tình và nương đến lão phòng, Điền thị nhìn mấy thứ trong rổ Thẩm thị, liền nói với lão gia tử: "Lão nhân à, ngươi đi bắt hai con gà mái đi, ta thương cho nữ nhi ruột thịt của ta,trông chờ gì bào người khác, e là Xuân Ngọc ngay cả trứng gà cũng không có mà ăn."

"Nương, lời này ta không thích nghe. Mấy ngày hôm trước ta cùng đệ muội mới tặng 40 quả trứng gà đi qua, sao mà không có để ăn? Mới vài ngày, chúng ta lại đem 60 trứng gà. Hai lần hai nhà đã cho 100 cái, hai nhà bỏ thêm 6 cân thịt. Từng này còn chưa đủ à? Năm ngoái đệ muội ở cữ, có ăn được gì tươi ngon, trứng gà thì chỉ ăn vỏn vẹn 20 quả." Chu thị bác bỏ.

Tử Tình nhìn trời xem hôm nay mặt trời có mọc đằng tây không, Chu thị lại nói chuyện thay Thẩm thị. Mấy năm nay, Thẩm thị chịu mệt nhọc, Điền thị cũng không thèm để ý, cũng phải có người làm bà tỉnh táo ra.

"Ngại ít, ngại ít thì bán nhà cho hắn luôn đi, một bữa cơm mà phải bỏ ra 89 văn, lễ này không nhẹ. Để xem hôm nay ta đi nhìn cái bàn tiệc nhận 3 lễ của hắn thế nào. Nói ra ngoài chỉ sợ làm người ta sợ ngã gãy cổ (y là làm người ta giật mình), ta là đại ca nàng, có lúc nào nàng cho ta cái gì đó đáng 1 đồng không?" Tăng Thụy Khánh nói chuyện mạnh mẽ hơn Tăng Thụy Tường rất rất nhiều.

Lão gia tử nghe con cả nói xong, không phản bác, xem ra cũng tán thành, quả thật lần này Yến Nhân Đạt rất quá đáng, đắc tội không ít người trong nhà.

Vả một nhà ra cửa, Tử Tình đếm đếm, ông bà nội, hai cô cô, 3 người nhà đại cha, 2 người nhà mình, một cái xe lừa chở không hết, ai ngờ, lão gia tử tự dắt trâu, cột xe vào, chở một nhà đến Yến thôn.

Đến nhà Xuân Ngọc, Điền thị vội vàng vào phòng nhìn tiểu ngoại tôn (cháu trai nhỏ nhất), Tử Tình cực kì tức giận, không phải nói nữ tử cổ đại đều coi trọng chuyện nối dõi tông đường sao? Sao Điền thị lại đối xử với cháu của mình lạnh nhạt, đương nhiên là trừ Tử Phúc.

Vài nữ quyến cũng đi theo vào, Tử Tình sợ mùi trong phòng, liền ra ngoài, thấy Đại Mao vẫy tay, nàng đi đến, Đại Mao nói: "Sao ngươi lại tới nữa, ngươi là đồ tham ăn, lại đây để ăn cơm nhà ta."

Tử Tình khó thở, không muốn tranh chấp, ai ngời Đại Mao còn nói: "Đồ tham ăn, lát nữa ngươi cấm được cướp thịt. Nghe rõ chưa?"

Tử Tình không thể nhịn được nữa: “Con mắt nào của ngươi thấy ta cướp thịt chưa, chúng ta là đến đưa lễ, không phải loại ăn cơm không trả tiền, mà cơm nhà ngươi làm, ta chẳng muốn ăn."

"Hừ, nói thật dễ nghe, nhà ngươi nghèo như vậy, ngươi ở nhà còn không được ngồi vào bàn ăn, cha mẹ ta nói lượng thực nhà bà ngoại đều đưa đến nhà chúng ta, cho nên các ngươi phải chịu đói. Lần trước ngươi tới nhà ta, ăn cơm trắng thôi mà đã ăn ngon lành đến vậy."

"Cơm trắng ngon lắm á, ta thấy các ngươi tranh giành đồ ăn, sợ làm bẩn đồ của ta nên mới né tránh." Tử Tình nói xong, cũng lười quan tâm hắn. Tỷ đây là người lớn, không chấp con nít.

Yến Nhân Đạt làm tiệc rượu cũng không có mấy bàn, thật ra thì phải nói là gia yến (tiệc trong nhà), thân thích và nhà hắn hai bàn, bên Tử Tình 3 bàn, mấy đứa nhỏ Yến gia không có ngồi vào bàn, Điền thị bảo đều là người trong nhà, cứ ngồi đi, vốn Tử Tình còn tưởng rằng có thể ăn cơm yên ổn, thế mà không được.

Trên bàn cũng không có đồ ăn nào ngon, bốn mặn bốn nhạt, đồ mặn chỉ có vài miếng thịt mỡ, ngay cả một món chính cũng không có, Tăng Thụy Khánh vừa ngồi vào bàn đã hừ một tiếng, đen mặt, vài cái Mao thấy đại cữu (bác họ), cũng không quá đáng như trước, Chu thị nhân cơ hội gắp nhiều thịt cho nữ nhi, lại nhìn Tử Tình, gắp cho một miếng, Tử Tình ngăn lại, nói tiếng cảm ơn, bảo không cần.

Lúc này Đại Mao nhìn nàng, thì thầm cùng Nhị Mao Tam Mao, trong lòng Tử Tình sợ hãi, khẳng định không có chuyện tốt. Quả nhiên, hai bọn họ dùng bàn tay bóng bẩy dàu mỡ bôi lên quần áo Tử Tình, mấy cái dâu tay bẩn thỉu in lên cực kì rõ ràng, Tử Tình tức giận, đổ cơm trong chén lên người bọn họ, vốn là định ném cái chén luôn, chỉ sợ có đứa đổ máu thì không hay. Mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Thẩm thị cũng không ngờ con mình mạnh mẽ như vậy.

"Tuổi còn nhỏ mà học ai bướng bỉnh như vậy, một chút gia giáo cũng không có, nương ngươi ở nhà làm gì mà không dạy hả?" Điền thị thật mất hứng.

"Lớn tuổi như vậy mà bản tính xấu xa, không biết dượng cùng đại cô bận gì mà không dạy dỗ con cái cho tốt?" Tử Tình hồi đáp. Câu nói đầu tiên đã chặn họng Điền thị.

Thẩm thị cũng vô tâm tư ăn cơm, thu xếp đi về trước, đứa nhỏ trong nhà muốn bú sữa, lý do thật đầy đủ, Điền thị không muốn đi, nói: "Ngươi về trước đi, chúng ta ngồi thêm lát nữa." Thẩm thị đáp ứng, kéo Tử Tình bước đi, con đường từ cửa thôn đến đường chính không xa, ra đường chính, vẫy một chiếc xe trâu đi ngang để về. Tử Tình không biết là một trận chiến này của nàng được nhận nhiều lời bình luận tốt.

Thì ra lúc Tử Tình đi rồi, vài cái Mao lại chọc ghẹo Tử Bình, Tử Bình tuổi nhiều, thể xác cũng lớn, tất nhiên là không chịu thiệt, nhưng lấy 1 chọi 3 cũng không chiếm được tiện nghi gì, Tử Bình trở về méc Chu thị, Điền thị nghe thấy, nói với Tử Bình: "Tử Bình, ngươi là đại tỷ, cũng không nhỏ nữa, đừng học dã nha đầu Tử Tình, ngươi thấy hai cô của người không, đâu ai gây chuyện, rất dịu dàng lễ phép."

Tăng Thụy Khánh nghe xong không vui, nói Tử Bình: "Ngươi không được đi khi dễ người khác, nhưng người khác muốn khi dễ đến trên đầu ngươi, ngươi phải hung hăng mà đánh trả hắn, mọi chuyện có cha làm chủ, nữ nhi của ta không sợ chịu thiệt. Cha thích Tử Tình, tính tình đứa nhỏ này giống ta. Mạnh hơn cha nó nhiều, hồi nhỏ nhị cha ngươi bị đánh ngay cả rắm cũng không dám thả, ta phải thay hắn đập bẹp bọn kia."

"Đáng tiếc là nữ, nếu là nam thì tốt, có thể có tiền đồ, nghe nói nó biết không ít chữ, nếu không thì sẽ không nói một câu đã ngăn được nương của ngươi. Dứa hấu trong nhà là nàng trồng, nghe nói có trồng dương khoai, nuôi gà sáu tháng đã đẻ trứng. Nhà lão nhị làm việc đồng áng bên ngoài, Tiểu Tam Tiểu Tứ đều ném cho nàng trông, một bé gái chưa đến sáu tuổi đã làm được bao nhiêu là việc, vẫn là nhà lão nhị biết dạy con, lão nhị có phúc khí." Lão gia tử cảm khái nói, lão gia tử chú ý lời nói này làm Tăng Thụy Khánh không thích.

"Chả trách lần trước ta muốn hái dưa hấu, nhị ca bảo nàng dẫn ta đi chọn. Ta còn tưởng nhị ca không thích cho, nên sai một đứa nhỏ chọn bừa, thật ra thì nàng không định chọn cho ta quả lớn nhất, ta nói muốn để giống cho nhà đại tỷ, thế mà nàng chọn cho ta, nàng bảo quả đó tính để lại để làm mầm móng cho nhà mình. Ta mới nói thì đã lập tức hái cho ta." Thu Ngọc nói.

"Là đứa nhỏ tốt, biết chuyện, hiểu lẽ. Nếu là nam thì tốt rồi." Lão gia tử vẫn cảm thán.

"Trời ạ, sao ta không nghĩ tới việc cũng sẽ trồng nhỉ, ta cũng có thể trồng dưa hấu mà, Tử Bình, trở về ngươi phải đến tìm muội muội, cũng muốn một quả dưa hấu lớn để làm giống, nghe không?" Chu thị nói.

Người nào đó đang ở trong nhà ăn dưa hấu, hoàn toàn không biết mình lại bị tính kế
Chương 40: Đậu hủ

Mấy ngày nay. trong nhà đều có người, cũng không cần Tử Tình giữ nhà, Tử Tình muốn đi chợ phiên xem có gì mới mẻ không, khoai lang còn chưa tìm được, nghe người khác nói là có người trồng, Tử Tình muốn trồng khoai lang để có đồ cho heo ăn. Còn cây ăn quả nữa, không biết có bán cây giống hay không?

Mùng mười ngày ấy, sáng sớm, Tử Tình đã xin nương một chuỗi tiền, nói muốn cùng các ca ca đi chợ phiên. Thẩm thị cũng không hỏi nhiều, từ lúc con mua gà con, bán câu đối, Thẩm thị đã rất tín nhiệm các con, với lại nàng nghĩ nếu Tử Tình không mua mầm móng dương khoai dưa hấu, thì làm gì có ngày tốt hôm nay. Tử Tình đương nhiên không biết trong lòng Thẩm thị nể trọng mình như vậy.

Tử Lộc, Tử Thọ đều muốn đi, Tử Phúc cởi nút thắt của dây buộc chuỗi tiền ra, cho Tử Lộc và Tử Tình mỗi người cầm 20 văn, Tử Thọ cũng cho 5 văn, còn lại thì hắn cầm.

Bốn người đến chợ phiên, có rất nhiều người, lại là mùa hè, đủ loại mũi mồ hôi xen nhau hào vào không khí, rất khó chịu, đang muốn dẹp đường về nhà thì Tử Thọ hô một tiếng: "Kia không là bà sao? Bà đang làm cái gì vậy?"

Tử Phúc nói: "Bà đang bán đậu hủ. Chúng ta đi thôi."

Tử Thọ nói: "Đại ca, ta muốn ăn, ta có tiền." Tử Phúc không biết nên thế nào giải thích cho đệ đệ hiểu.

Tử Tình liếc nhìn, biết Điền thị đã nhìn thấy bọn họ, đi về thì không tốt. Vì thế đi đến chào hỏi, thì ra Điền thị bán đậu hủ, thêm chút đường và dấm chua, ê ẩm ngọt ngào , ngày hè ăn rất hợp, kiếp trước lão mẹ của Tử Tình cũng hay làm. Còn có một loại màu đen, gọi là đậu hủ cỏ, dùng một loại cỏ trên núi vắt ra nước rồi làm, chi phí rất thấp, trước kia Tử Tình cũng ăn qua. Tử Tình đứng một hồi, phát hiện màu đen là một văn tiền một chén, đậu hủ 2 văn, buôn bán cũng không tệ.

Vài người đứng đó, Điền thị cũng không có ý cho bọn họ ăn, nói với Tử Phúc: "Trong nhà có người đến xem thân, bảo cha ngươi đến một chuyến, không có chuyện gì thì dẫn đệ đệ muội muội trở về sớm đi, trời nắng lắm."

"Bà, ta muốn ăn đậu hủ." Tử Thọ nửa ngày đều không có ai giúp hắn ăn đậu hủ, liền tự mình mở miệng .

Điền thị nghe xong, lấy thìa xúc một ít bỏ vào miệng Tử Thọ, nói: "Ăn rồi đó, đi đi, bà còn bán lấy tiền nữa."

Tử Thọ nói: "Bà, ta muốn một bát đầy đủ, có đường, giống bọn họ."

"Một đám như quỷ chết đói đầu thai, không phải nói là bà muốn bán kiếm tiền sao? Về nhà nhanh đi."

"Bà, ta có tiền, ngươi xem." Nói xong Tử Thọ lấy liền năm văn trong túi ra.

Điền thị ngây ngẩn cả người, giơ tay nhận lấy tiền đồng, sắc mặt Tử Phúc thay đổi, Tử Tình cũng rất tức giận, muốn kéo Tử Thọ bước đi, nhưng tiền đã đến trong tay Điền thị, không ăn không phải tiện nghi bà sao? May tay nghề của Điền thị không kém, một lát đã làm xong 4 bát màu đen, chua chua ngọt ngọt, lại dùng nước giếng ướp lạnh, Tử Thọ nhanh chóng ăn xong, Tử Tình hỏi hắn: "Tiểu Tam muốn ăn nữa không?" Tử Thọ gật gật đầu.

Tử Tình bảo Điền thị làm thêm một chén đậu hủ cỏ, Điền thị có chút không vừa ý, nhưng bà đã lấy 5 văn của cháu, vội ngượng ngùng làm một chén cho Tử Thọ.

Ăn xong, Tử Tình lại muốn đi dạo tiếp: "Đại ca, xem thân là gì vậy?" Tử Tình nhớ lời Điền thị nói.

"Xem thân chính là bà mối nhà khác đến để xem tướng, ngươi là nữ tử, đừng nghe mấy chuyện này." Tử Phúc giải thích.

Thì ra là chuyện của Hạ Ngọc, Tử Tình tương đối đồng tình với nhị cô, nghe nói hồi nhỏ bị bệnh, chữa trị chậm trễ nên mới vậy.

Nhìn một vòng, Tử Tình cũng không mua được gì, quả lê quá nhỏ, màu sắc nhợt nhạt, không để trưng bày ngày tết được, Tử Tình muốn mua quả lê thật to, hoặc chanh đường, có thể để một thời gian dài, tới tết âm lịch, màu sắc tươi tốt, lại ăn ngon, có thể bán giá tốt, nhưng tìm được chỗ nào đây?

"Đại ca, ngươi thích ăn hoa quả gì nhất?" Tử Tình hỏi, muốn biết chút ít từ miệng đại ca.

"Hoa quả gì, lúc trước điều kiện nhà mình sao mà ăn được gì, ca ca lần đầu tiên ăn được dưa hấu đó."

"Đại ca, ngươi đã ăn quả nào mà không mấy tiền mua chưa, chắc ngươi cũng thấy nhà người khác có trồng cây ăn quả chứ?" Tử Tình tiếp tục hỏi.

"Cây ăn quả, đúng rồi, Tú Thủy có cây đào trước cửa, nhà sát bên có gốc cam, Tú Anh, Tú Thủy cô cô đều bảo ngươi canh gác, bọn họ thì lấy sào trúc hái trộm cam, ngươi không nhớ rõ à, ngươi còn nói là cam ăn ngon, ngươi không nhớ rõ hả?" Tử Phúc hỏi.

"Ca, ta hỏi ngươi có ăn hay thấy qua không, chứ đâu bảo ta." May là đầu óc mình linh hoạt.

"Ta biết, Trung thu năm ngoái đại nương lấy mấy quả quýt từ nhà mẹ đẻ về, nhưng chua lắm, đúng rồi, có lựu nữa." Nhị ca nghĩ tới.

Quýt có thể trồng, nhưng không để lâu được như chanh đường, với lại chanh đường bán giá cao hơn. Tử Tình hài lòng nhất vẫn là chanh đường, ví như kiếp trước mình thích ăn chanh Nam Tề, ăn ngon mới bán giá cao, đã muốn trồng thì phải trồng loại nào quý như dưa hấu, nhưng trồng hòa quả thì sẽ không có tiền lời trong một thời gian.

Tử Tình sợ dưa hấu càng ngày càng nhiều, tiền thu vào của nhà mình sẽ giảm dần theo năm, cho nên muốn kiếm sản phẩm thay thế. Nhưng bây giờ không phải mua cam và quýt, chỉ có thể đợi đến Trung thu, đi An Châu tìm xem. Cây táo không thích hợp trồng ở đây, nhưng nàng nhìn thấy một loại quả táo nhỏ, gọi là táo hồng, nhưng ăn không ngon.

Vòng vo nửa ngày, Tử Tình còn tìm được một loại dưa gang, nhưng ở đây gọi là lê, tuy bán không cao, nhưng nhà mình trồng ít ăn đỡ thèm vẫn được. Tử Tình chọn vài cái, tìm khắp cả chợ mới có quả lê to to, chỉ chwof sau này đột biến gien. Quả đào cũng không có vì hết mùa.

"Đúng rồi, tiểu muội, ta nhớ ra rồi, chỗ đất trồng rau nhà bà có hai gốc cam, cao hơn một thước, bà nói muốn chặt đi, sợ bọn nhỏ trộm cam mà té thì không hay." Tử Phúc nói.

"Vậy ngươi nhớ là đến mùa đông thì hái nó về, nói trước cho bà một tiếng, bảo bà giữ hạt lại, ngươi muốn." Tử Tình nói.

"Còn có một gốc cam ở gần phòng bếp nhà đại nương nữa, nhưng không biết kết quả chưa, không biết được ăn hay không nữa?" Tử Lộc nói.

"Cây đó quá lớn, đại nương không cho chúng ta đâu." Tử Phúc nói.

Tử Tình không lo lắng, kết quả thì vẫn ăn được mấy quả, tự mình giữ lấy hạt là được.

Trở về nhà, Tử Phúc nói phụ thân là bà bảo ngày mai hắn đến lão phòng một chuyến, có người đến xem thân, Thẩm thị nói: "Trời nóng như vậy cũng xem thân, cũng quá sốt ruột đi, không phải nhà ai cũng đều chờ mùa thu mát mẻ mà rãnh rổi xem thêm sao?"

"Ai biết được, ngày sau đi thì biết, năm nay Hạ Ngọc cũng tròn mười sáu, cứ tiếp tục thì sẽ để Thu Ngọc lỡ thì mất. Trong lòng nương cũng sốt ruột." Tăng Thụy Tường nói.

Tử Tình mới biết được thì ra nữ tử nơi này ở tuổi 15 16 là xuất giá, còn để đến 18 mà chưa lấy chồng sẽ bị người chê cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top