Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 (3)

  Sau khi Shinichi lo lắng tới bệnh viện thì gặp Sonoko đang bước đi trên hành lang. Vừa thấyShinichi ,cô vui mừng như cún con tìm được chủ, vội hướng về phía anh, nói: "Anh, cuối cùng anh cũng tới."

Shinichi chạy vội nên mái tóc vốn được chăm sóc kĩ lưỡng đã bị gió thổi rối bời. Quần áo anh cũng vì chạy quá nhanh mà có vẻ lộn xộn.

Người luôn chú ý đến hình dáng bản thân như anh, lúc này lại chẳng màng để ý nữa. Sắc mặt anh trắng bệch, bước đi cũng có chút xiêu vẹo, ánh mắt anh nhìn Sonoko   mang theo tia sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi những lời sắp nói của Sonoko.

"Cô ấy đang ở đâu?" Giọng nói của anh gấp gáp đến kì lạ, khiến người nghe không khỏi thắc mắc.

"Cô ấy... còn đang kiểm tra bên trong."

Shinichi xiêu vẹo bước tới, ngồi xuống ghế, anh hỏi bằng giọng nói yếu ớt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sonoko liền đem mọi chuyện kể cho anh nghe. Sau khi kể xong, cô sợ hãi hỏi anh: "Anh nói tại sao cô ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải là di chứng sau khi tự sát không? Liệu có khi nào cô ấy không tỉnh lại nữa không?..."

"Câm mồm!" Anh lạnh băng cắt ngang lời cô: "Những lời này về sau đừng để anh nghe thấy nữa!"

Sonoko vội che miệng, sợ bản thân lại không nhịn được mà nói ra lời xui xẻo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ mặc bộ quần áo vô khuẩn màu lam đi tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Shinichi  khó khăn đứng dậy, yết hầu run rẩy, một hồi lâu anh mới tìm lại được giọng nói: "Là tôi, tôi là chồng cô ấy."

Anh chưa từng trải qua cảm giác mâu thuẫn thế này bao giờ. Một nửa anh muốn biết tình hình của cô, nhưng lại sợ khi biết được, nếu lỡ cô thật sự xảy ra chuyện, anh không rõ bản thân có thể chịu đựng được hay không.

"Bệnh nhân không sao, chỉ bị hạ đường huyết. Do vận động mạnh, đại não không kịp cung cấp máu nên mới ngất xỉu."

"Sao... sao cơ?" Shinichi biểu lộ vẻ không dám tin, còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Bác sĩ không giải thích gì thêm, chỉ lên tiếng: "Anh theo tôi lại đây kí tên đi."

Shinichi ngơ ngẩn, một hồi sau mới phục hồi lại tinh thần, vừa nhìn bóng lưng bác sĩ vừa hỏi: "Cô ấy thật sự không có việc gì sao?"

Bác sĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh hy vọng cô ấy bị gì à?"

Shinichi không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cô vẫn bình an, chỉ là hạ đường huyết, không phải di chứng sau khi tự sát, càng không phải không thể tỉnh lại.

Cảm giác hạnh phúc như chết đi sống lại chấn động cả thể xác và tinh thần anh, hai chân dường như muốn khuỵu xuống.

Thật không thể tin, người chẳng bao giờ tin vào thánh thần như anh, lại đang thầm cảm ơn trời đất. Anh thầm nghĩ mình chính là người may mắn nhất trên đời.

Sau khi Ran tỉnh lại đã trải qua mấy tiếng đồng hồ. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà xa lạ, vừa xoay đầu, nhìn thấy bình truyền dịch đong đưa cạnh giường, cô liền giật mình thức tỉnh. Vội vã ngồi dậy, xác nhận đúng là bình truyền dịch đang chảy vào tay mình, cô lập tức gỡ ống truyền dịch khỏi cổ tay.

Khi Shinichi mua cơm cho cô xong thì vừa đúng lúc chứng kiến hành động này của cô, đôi mày rậm nhíu lại, cấp bách bước tới chỗ cô: "Em làm gì vậy?"

Ran ngước đầu nhìn Shinichi bước đến, tựa như nhìn thấy cứu tinh, cuống quít bám tay anh, nói: "Shinichi, em không muốn truyền dịch!"

Ran đời trước, vì bị truyền quá nhiều chất mà trở nên mập mạp. Vậy nên, điều khiến cô sợ hãi nhất chính là truyền dịch. Đối với cô, thứ nước trong ống truyền dịch không phải thuốc, mà là một đống chất béo. Cô khó khăn lắm mới được khôi phục dáng vẻ này, cô không muốn lại lần nữa trở nên mập mạp.

Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, đôi mắt to ngấn nước, con ngươi đen láy thoắt ẩn thoắt hiện, đôi môi nhỏ có hơi chu chu. Cô và con trai anh có tới sáu phần giống nhau, lập tức khiến trái tim anh mềm nhũn.

Hai mẹ con này thật giống nhau như đúc.

Shinichi bước tới giường, giọng nói đã dịu dàng trở lại: "Có chuyện gì?"

Ran sợ bác sĩ sẽ đến ép cô truyền dịch, vội ôm eo anh, cạ cạ cơ thể vào người anh, cầu khẩn: "Shinichi, cho em về nhà có được không? Em không muốn truyền dịch!"

Shinichi cứng đờ người, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô trên eo mình. Đôi mắt lất phất lệ, cô cắn chặt môi dưới, như chú thỏ nhỏ sợ hãi bị quái thú ăn thịt, đưa ánh mắt vừa ai oán vừa bất lực nhìn anh.

Shinichi chợt cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Giơ tay nhẹ nhàng vòng lấy lưng cô, thanh âm của anh hiền lành đến mức lạ lẫm: "Tại sao không muốn truyền dịch? Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, còn phải truyền thêm gluco mới được."

Ran mãnh liệt lắc đầu: "Không muốn, không muốn, em không muốn truyền dịch. Shinichi, mau chở em về nhà đi."

Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy thân người rắn chắc của anh, như một chú thỏ bám lấy anh, không đạt mục đích thì không buông tay.

Ngón tay Shinichi dịu dàng vuốt ve vai cô: "Vậy em ăn cơm trước đi đã."

"Em ăn trên xe được không? Em ngồi trên xe ăn nhé, ở đây nồng nặc mùi thuốc, em ăn không vô."

Đối diện với vẻ đáng thương chẳng khác con trai chút nào của cô, anh bất đắc dĩ, đành chiều theo ý cô.

"Được, anh đưa em về."

Đến khi đã ngồi sau xe Shinichi, Ran mới thở phào một hơi. Shinichi  đang đi lấy thuốc cho cô, cô tranh thủ ngồi trên xe vừa ăn cơm vừa đợi anh.

Có điều, lúc thấy anh vác theo bao lớn bao nhỏ những thuốc đi từ bệnh viện ra, Ran  hoàn toàn trợn tròn mắt. Shinichiđặt đồ vào cốp xe xong mới bước lên xe. Ran thấy anh, nuốt nước miếng một cái, lên tiếng: "... tất cả đều là thuốc của em?"

Người nào đó vừa khởi động xe, vừa gật đầu.

Ran quả thật muốn khóc thét lên: "Sao mà nhiều quá vậy?"

"Em bị hạ đường huyết, cần phải uống nhiều thuốc bổ."

"Em ăn cơm bồi bổ không được sao? Em có thể không uống thuốc được không?"

"Không được." Lần này, người nào đó vô cùng cứng rắn cự tuyệt.

Ran méo miệng đau khổ.

Lại nghĩ đến đời trước, vì phải uống mớ thuốc bổ mà trở nên mập mạp đến vô cùng thê thảm, cô chỉ cảm thấy thuốc bổ so với quái thú còn đáng sợ hơn.

Sau khi về đến nhà, Shinichi liền lấy số thuốc đã mua cho cô, chia ra mỗi loại một phần. Ran ngồi trên sô pha, nhìn chén thuốc đen và bình gluco, đau khổ đến phát khóc.

Cô oan ức nhìn anh, bĩu môi nói: "Có thể không uống được không anh?"

"Không được!"

"Anh không cần làm việc sao? Anh đi làm trước đi, để em tự uống."

"Tôi nhìn em uống." Thanh âm của anh như đinh chém sắt, tỏ rõ thái độ nếu cô không uống hết thì anh sẽ không rời đi.

Hạ An An trưng vẻ mặt cầu xin, đành phải lấy bình gluco uống, thứ này thật ra cũng không quá khó uống.

Shinichi nhìn vẻ mặt đau khổ uống gluco, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn mình của cô, cảm thấy dở khóc dở cười. Anh rõ ràng chỉ muốn tốt cho cô, lại còn bị cô khó chịu như vậy.

"Nếu em nói sợ truyền dịch vì bị đau thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng như thế nào mà mấy thứ này cũng sợ uống đây?"

Nghe anh hỏi, tinh thần Ran liền tỉnh táo, ngồi thẳng lưng kiên nhẫn giải thích: "Anh không biết chứ, tiêm thuốc cũng béo, uống thuốc bổ cũng béo. Anh thử nghĩ xem, đến lúc đó, mặt em sẽ to như vầy." Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả, khoa trương giơ giơ bên má, rồi nói tiếp: "Eo em sẽ to như vầy." Khoa trương so eo, "Chân sẽ lớn như vầy." Lại so so chân. "Đến lúc đó, nhất định anh sẽ không muốn nhìn thấy em nữa."

Sau khi nói những lời này, hai mắt cô sáng một cách kì lạ. Vì muốn anh tin mình, cô miêu tả rất quyết liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng, đôi môi dính nước gluco lóng lánh. Có thể nói, trông cô thật sự rất đáng yêu.

"Muốn!" Anh đáp, lời ít ý nhiều.

Ran nghe thấy anh nói vậy, liền lắc lắc đầu, cầm bình gluco uống dở, nói: "Em không tin đâu."

"Không tin thì em cứ thử xem."

Ran vội vàng ngồi dậy: "Xí, không cần."

Khóe miệng anh cong cong, càng nghĩ càng thấy cô đáng yêu.

Dù anh biểu lộ kín đáo nhưng cũng không qua mắt được Ran, cô thấy khóe miệng anh dường như nở nụ cười vui vẻ, liền hưng phấn lên tiếng: "Shinichi, anh mới cười sao?"

Người nào đó lập tức nghiêm mặt: "Không có!"

Ran không tin, chạy đến ngồi đối diện anh, mở to đôi mắt tròn nhìn anh: "Anh cười lần nữa được không?"

Shinichi tránh né ánh mắt cô: "Nhàm chán!"

Ran mặt dày ôm lấy tay anh đung đưa: "Vậy anh cứ coi như em nhàm chán, cười lần nữa cho em xem có được không?"

Shinichi nghiêng đầu nhìn, đã thấy cô dựa cằm vào vai mình, tròn xoe mắt mong đợi. Cặp mắt kia chớp chớp, quả thực đáng yêu vô cùng.

Sao lại giống hệt trẻ con thế này? Thật khiến anh chẳng biết làm thế nào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shinran