Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

  Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vừa tỉnh giấc, cô phát hiện mình đang nằm tại một căn phòng xa lạ, dáng người đột nhiên trở lại thon thả như mười năm trước. Nhưng kinh ngạc hơn hết, còn có một đứa nhỏ gọi cô là mẹ?!

Ran không nghĩ ra được lời nào để diễn tả cảm giác lúc này.

Trong lúc Ran còn đang thắc mắc, người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn đứng dậy nhìn về phía cô.

Lúc nãy, do anh ta ngồi quay lưng lại nên cô không nhìn thấy được. Bây giờ, khi anh xoay người lại, cô mới phát hiện người này cực kì, cực kì đẹp trai.

Dáng anh rất cao, ít nhất 1 mét 8 trở lên. Anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, toát lên khí chất của một người đàn ông từng trải. Cẩn thận quan sát bộ quần áo hàng hiệu rất tinh xảo trên người anh, cùng thiết kế căn nhà này, cô chắc chắn cho dù anh không xuất thân từ gia đình danh môn thì cũng là một doanh nhân thành đạt.

Ngũ quan của anh có hình dáng sắc nét, rõ ràng. Chiếc mũi cao nổi bật cùng đôi chân mày rậm càng khiến cho gương mặt anh thêm phần nam tính. Đôi môi anh mím chặt không để lộ kẽ hở, có thể đoán được anh không phải người nói cười tùy tiện, mà là một người mạnh mẽ như sấm rền.

Trong một thoáng khi nhìn thấy cô, ánh mắt thâm trầm của anh chợt lóe lên một tia khó hiểu, nhưng liền khôi phục lại vẻ bình thường rất nhanh.

Anh đẩy ghế ra, bước tới phía cô. Đến chỗ cậu con trai nhỏ, anh dừng lại. Ánh mắt anh chần chừ chốc lát trên trán cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Em thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? "

Giọng nói của anh vô cùng dễ chịu, vừa dịu dàng vừa nam tính.

Ran nhìn người trước mặt, kinh ngạc lùi về sau một bước, biểu cảm như thể trông thấy quỷ: "Anh Kudo, sao anh lại ở chỗ này?"

Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, đôi chân mày rậm giống y đứa nhỏ cau lại: "Ran, em làm sao vậy?"

Cậu bé con cũng ngạc nhiên nhìn Ran, thầm nghĩ hôm nay mẹ có chút kì lạ. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía người đàn ông cao lớn, cất tiếng hỏi: " Papi, mẹ con không sao chứ?"

Papi?!!!

Ran rối tung, tưởng chừng phát điên vì cảnh tượng trước mặt.

Đứa bé gọi cô là mẹ, gọi người này là cha, như vậy cô và người đàn ông này có quan hệ gì?

Trời ơi, trò đùa này rốt cuộc là thế nào đây?

Cô sao lại có thể có quan hệ loại này với Hoắc Minh Hiên?

Kudo Shinichi là anh trai của bạn học cô,Kudo Sonoko. Anh có ngoại hình tuyệt vời cùng trí thông minh vô địch. Từ ngày còn đi học, anh đã nổi tiếng với thành tích xuất sắc, khiến vô số thiếu nữ say mê. Sau khi tốt nghiệp, anh tự mình thành lập một công ty phần mềm. Dựa vào ý tưởng độc đáo và khả năng kinh doanh trời phú, anh nhanh chóng đưa công ty Lam Diệu trở thành một công ty hùng mạnh với giá trị tài sản lên đến hàng tỉ tệ. Nghe nói, dù đã 38 tuổi, anh vẫn chưa kết hôn. Là doanh nhân nổi tiếng bậc nhất, có không ít các tiểu thư danh môn đang chờ được gả cho anh.

Nhưng trước kia, khi đến nhà Sonoko chơi, cô mới chỉ gặp qua Shinichi vài lần, ngay cả nói chuyện còn không có. Rốt cuộc làm thế nào cô lại có thể gả cho Shinichi, còn có một đứa con lớn như vậy?

Cuối cùng thì chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?

"Kudo ... Anh Kudo, Sonoko đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."

Mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh chính là Sonoko. Chưa kể, Sonoko còn là bạn thân nhất của cô. Hai người đã chơi với nhau hơn mười năm. Trước mắt, mọi chuyện đều quá đỗi lạ lùng, người cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có mình cô ấy.

Ánh mắt Shinichi nhìn cô có chút phức tạp.

Trước đây, mỗi lần đến nhà Sonoko, Ran đều hỏi xem Shinichi có nhà không. Nếu có, cô sẽ không tới nữa. Nguyên nhân là do khí thế của anh trai Sonoko thật sự quá mạnh mẽ, chỉ cần lại gần anh thôi thì đã có cảm giác như bị khí thế của bậc đế vương áp bức.

Vốn sợ Shinichi từ lâu, nên khi anh nhìn mình, cô chỉ biết cúi đầu co người lại, căng thẳng xoa lòng bàn tay.

"Được, để anh gọi cho con bé." Không biết vì sao, Ran chợt cảm thấy trong giọng nói của Shinichi có chút cưng chiều.

Mặc kệ thế nào, Ran cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi. Đột nhiên nhìn về phía Shinichi , cô thấy đôi bàn tay to lớn của anh đang xoa đầu cậu con trai bé bỏng, ánh mắt vốn thâm trầm lúc này trở nên rất đỗi dịu dàng: "Shiko, chờ cha gọi chú Takagi đưa con đi học nhé."

Sự dịu dàng chẳng hề giống với Shinichi vốn luôn nghiêm túc và bừng bừng khí thế ép người này khiến Ran lắp bắp kinh hãi. Thật không ngờ người đàn ông chẳng mấy khi nói cười trước mặt cô lại có thể dịu dàng đến vậy, rõ ràng là anh vô cùng yêu thương con trai mình.

Cậu bé Shicho vừa lén nhìn Ran rồi lại tới Shinichi , cái miệng nhỏ chu chu, cầm ống quần Shinichi đung đưa: "Con muốn ở nhà cơ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shinran