Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31 (2)

  Cũng không nghĩ rằng bà mập ấu thế nhưng lại không nói một chút lý lẽ nào, cười lạnh một tiếng:"Ai ôi, còn tìm người giúp đỡ nữa à, cô cho là lão nương không có ai giúp đỡ sao?!" Lập tức phất phất tay với người cách đó không xa, Ran liền nhìn theo bên đó đi tới mấy người đàn ông trọng tải đều tương đối lớn.

Mấy người này trên cánh tay đều có hình xăm, trên cổ cũng đeo dây chuyền vàng to, vừa thấy liền biết là loại nhà giàu mới nổi. Mấy người đó mang theo một trận gió mạnh mẽ đi đến trước mặt, trong đó một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen gào lên:"Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?!"

Ran còn chưa kịp nói chuyện, bà mập đã đi trước một bước:"Mấy ** tìm cảm giác tồn tại đó mà! Dám không cho em mua đồ ăn!"

Hắn ta vừa nghe thấy, tới gần Sonoko từng bước, chỉ vào mũi cô vênh váo tự đắc nói:"Xin lỗi đi! Lập tức xin lỗi vợ tao ngay!"

Hôm nay cơn tức của Sonoko đã tích lũy đến mức nhất định, đối mặt với người đàn ông trọng lượng gấp ba lần cô, cô chẳng mảy may sợ hãi, dùng giọng cao hơn hắn ta gào lên:"Tôi thật sự thấy quỷ rồi, mấy người nghĩ mấy người là ai? Ông trời sao? Tự mình làm sai còn không nhận sai cũng coi như thôi đi, còn bắt người khác xin lỗi! Tôi tình nguyện hôn heo cũng không xin lỗi mấy người."

Mấy tay nhà giàu mới nổi giờ phút này là lúc trong thâm tâm bành trướng nhất, không nghe được người khác công kích bọn họ, cho nênSonoko nói như vậy không thể nghi ngờ là đã kích thích đến lòng tự trọng ảo tưởng của bọn họ, tên béo lúc này liền bùng nổ.

Vẻ mặt hắn dữ tợn trừng mắt nhìn Sonoko , giận dữ hét lên:"Mày nói thêm câu nữa! Con mẹ nó dám nói thêm câu nữa!"

Ran thấy tình thế không thích hợp lắm, vội vàng ngăn lại sự tấn công của tên béo, không nghĩ tới cô còn chưa tới gần tên béo thì mụ béo lại đột nhiên ra tay đẩy cô thật mạnh, thân thể của Ran so với dáng người mập mạp của mụ ta quả thực là nhìn không thấy, lúc này bị mụ ta đẩy mà ngã xuống đất.

Ran vừa ngã, dáng người mảnh mai của Aoko lại càng không ngăn được tên béo, tên béo vừa mắng chửi vừa vươn tay ra, mắt thấy bàn tay kia sẽ rơi trên mặt Sonoko, lại không biết từ đâu đột nhiên một bóng người chạy tới xô phải tên béo.

Hình dáng ấy so với tên béo kia nhất định có chênh lệch, vẫn khiến tên béo lui về phía sau vài bước, đợi đến khi tên béo đứng vững, khuôn mặt to béo khó coi như muốn ăn thịt người.

"Thằng nhóc con từ đâu tới!"

Người tới tóc ngắn gọn gàng chỉnh tề, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen in chữ cái, một cái quần bò màu xanh đậm, cả người hắn tản ra một cỗ tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, nhìn qua là biết hắn là sinh viên.

Nếu xem nhẹ những dấu vết bị đánh đến xanh tím trên mặt cậu ta, nhìn qua vẫn là sinh viên tương đối đẹp trai.

Mấy người Ran nhìn thấy người tới nhất thời đều lắp bắp kinh hãi,Sonoko lại nhịn không được kinh ngạc hỏi:"Genzo, sao em lại ở đây?"

Genzo vốn là cùng mấy bạn học đi ra mua đồ ắn, trong lúc vô ý nhìn thấy rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, ôm nguyên tắc xem náo nhiệt không ngại to chuyện, Hoắc Minh Húc và mấy người bạn cũng lại đây xem náo nhiệt, nhưng mà khi cậu thấy rõ ràng những người bị vây ở giữa, nhất thời liền ngây dại, thấy người nhà họ Hoắc bị bắt nạt, cậu sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Genzo cũng không trả lời Sonoko, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn tên béo kia lạnh lùng nói:"Mấy tên đàn ông bắt nạt mấy người phụ nữ, còn gọi là đàn ông sao?!"

Tên béo cũng không để ý tới cậu ta: "Thằng nhóc kia!? Chỗ này không phải chuyện của mày, cút sang một bên!" Hắn ta đẩy cậu ra, vươn tay chộp tới Sonoko, Genzo thấy thế, cũng bất chấp tất cả, vội vàng bay lên đạp một cước lên bụng hắn ta.

Trọng tải hắn lớn như vậy nhưng cũng bị Genzo đạp cho lui về sau vài bước, đợi đến khi hắn đứng vững thì trợn tròn mắt, dám đạp hắn?!!

Mà mấy tên đàn ông bên cạnh hắn khoanh tay nãy giờ, giờ phút này cũng không thể ngồi yên, thấy đại ca mình bị đánh, không chút nghĩ ngợi liền đánh lại Genzo.

Vài tên béo cùng nhau lao về phía Genzo quả thực giống như là một trận lốc xoáy, Genzo một người căn bản không chống lại được, cho nên chỉ phản kháng được vài cái liền bị vài tên béo hợp lực ấn ngã xuống đất.

Ran thấy thế cũng nóng nảy, lập tức lấy túi xách đập vào đầu những người này, mụ béo thấy thế, cũng gia nhập vào, lúc này đánh nhau với Ran và Sonoko.

Aoko đã thừa dịp hỗn loạn đi đến một chỗ yên lặng, lấy di động gọi cho Kaito, nói chuyện điện thoại xong cô cũng tức giận không nhẹ, tuy rằng vóc dáng thấp bé vẫn còn khiêu khích quát lên:"Mấy người nghĩ nhà mấy người mới có đàn ông sao?! Nhà chúng tôi cũng có đàn ông! Đàn ông nhà chúng tôi rất lợi hại, để xem các người còn dám bắt nạt chúng tôi không!"

Không ai trả lời cô, mọi người đều đang tích cực chiến đấu hăng hái, Aoko dùng ngôn từ không động được đến bọn họ, lúc này cũng nhảy qua giúp đỡ Ran và Sonoko trừng trị mụ béo kia.

Về sau hiện trường quả thực hỗn loạn không thể giải quyết, cho đến khi cảnh sát đến mới làm mọi người ngưng chiến, sau đó Ran là người liên can bị đưa tới cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát một lúc sau Shinichi  và Kaito đã tới.

Genzo là người bị thương nặng nhất, vì bảo vệ mấy người phụ nữ trong nhà, quả thực cậu đã bị một đám béo biến thành bao cát, vết thương bị anh hai đánh ngày hôm qua còn chưa khỏi, hôm nay lại thêm vết thương mới, mặt cậu nhìn qua khỏi phải nói có bao nhiêu thê thảm không nỡ nhìn.

Vừa nhìn thấy anh hai mà hắn vẫn luôn kính ngưỡng nhất tiến vào, Genzo giống như là đột nhiên nhìn thấy mặt trời, nhất thời đôi mắt đỏ lên, vội chạy tới trước mặt Shinichi ôm đùi anh hai khóc lóc:"Anh hai, anh phải giải quyết giúp em!"

Shinichi liếc cậu ta một cái, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu ta là lúc anh nhướng mày lên, tuy rằng bình thường lúc anh giáo huấn cậu ta xuống tay cũng rất độc ác, nhưng mà cũng không phải là anh có thể trơ mắt nhìn anh em chịu đánh, tự mình đánh em mình đó là dạy nó làm người, nhưng mà nếu là người khác giáo huấn anh em nhà mình anh cũng không cho phép, người nhà họ Kudo tuyệt không chấp nhận bị người bên ngoài giáo huấn.

"Đứng lên đi, anh sẽ thay chú giải quyết." Genzo nhận được lời hứa hẹn của anh hai mới từ dưới đất đứng lên, lúc đi đến bên cạnh người xuống còn không quên cho đám béo kiêu ngạo kia một biểu tình "Các ngươi chết chắc rồi", nhưng mà đáp lại cậu ta cũng là cái hừ lạnh khinh thường của đám béo.

Shinichi đã chuẩn bị qua ở trên đường, mà cục trưởng cục cảnh sát tất nhiên cũng từ trong miệng thượng cấp biết được thân phận của người này, cho nên không lâu sau khi Shinichi tiến vào cục trưởng cảnh sát liền đi ra nịnh hót nói:"Kudo tổng đến rồi sao? Mời vào bên trong."

"Không cần, người nhà tôi đều thẩm vấn xong rồi sao?"

Trưởng cục cảnh sát vội vàng gật đầu,"Đều xong rồi."

"Nếu xong rồi, tôi sẽ dẫn họ về."

Trưởng cục cảnh sát cũng tươi cười nói:"Kudo tổng xin cứ tự nhiên!"

Cho đến khi tiễn người nhà họ Kudo đi cục trưởng cục cảnh sát mới lau mồ hôi trán, phải biết rằng, nhà họ Kudo ở Lô thị là một địa đầu xà, huống chi hai cậu của Shinichi giữ chức vị quan trọng ở Lô thị, người họ Kudo lại bao che khuyết điểm nhất, nếu ai đắc tội Kudo gia, toàn bộ Kudo gia sẽ không tha cho hắn. Xoay người đi vào, ông ta liền trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ to béo một cái, lạnh lùng nói:"Các ngươi lần này thảm rồi!"

Mấy tên đó ngươi nhin ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều mang theo chút lo lắng, mấy người này cũng không ngốc, người có thể để cục trưởng cảnh sát phải nịnh hót, đó là ai chứ?

Vừa rồi kiêu ngạo lúc này đã có chút sợ hãi.

"Kaito, điều tra xem bọn họ là, quê quán ở đâu, còn lại để anh xử lý."

Kaito biết ý tứ của anh hai là gì, những người này dám khi dễ trên đầu Kudo gia, nên cho chút giáo huấn, lúc này mới đáp:"Dạ, em sẽ làm ngay."

Dặn dò xong Shinichi  và Ran liền lên xe, mà Aoko tất nhiên là về nhà với Kaito, trọng trách đưa Genzo về trường học liền giao cho Sonoko.

"Đau không?" Shinichi vừa lái xe vừa hỏi cô.

Khóe miệng Ran bị trầy da một chút, nghe vậy lắc đầu,"Em xin lỗi, còn phiền anh chạy tới một chuyến."

Hai tròng mắt Shinichi đột nhiên trầm xuống,"Xem ra, em thật sự khách khí với anh."

Ran khó hiểu.

"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"

Ran chỉ nghĩ anh nói chuyện vừa mới xảy ra cô chưa gọi điện thoại cho anh, vội vàng giải thích:"Em biết Sonoko đã gọi cho anh rồi, cho nên......"

Ngay cả ý của anh cũng hiểu sai, xem ra cô không hề bận tâm tới anh chút nào, mệt cho anh đêm qua còn vì cô mà mất ngủ.

"Ran Mori." Anh đột nhiên gọi tên cô có phần nghiêm túc.

Ran theo bản năng liền căng thẳng, chỉ nghe anh nói:"Em chưa thật sự coi anh là chồng em sao."

Nghe anh nói như vậy Ran nhất thời kinh ngạc, mặc dù cô không tự mình gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không nên tức giận như thế chứ!

"Shinichi , không phải em không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng Sonoko nói cũng như em nói mà, em chỉ là không muốn làm điều thừa mà thôi."

Sắc mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, cho nên cô còn không biết vì sao mà anh tức giận?

Shinichi không nói nữa, mà Ran nhìn anh như vậy cũng sợ không dám mở miệng nữa.

Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, Shinichi anh ấy tức giận như vậy để làm gì?

Hai người cứ trầm mặc như vậy trở lại biệt thự trên đường Kim Sơn, dừng xe bên ngoài biệt thự sắc mặt Shinichi vẫn khó coi như cũ giống như muốn ăn thịt người.

Lát nữa Shinichi còn phải về công ty, đợi Ran lấy đồ cô mua từ cốp sau xuống, còn chưa kịp nói tạm biệt, anh đã lái xe nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Ran có chút mất mát, cô vào trong nhà, quăng người thật mạnh lên ghế sa lon, cô không rõ, mình làm như vậy thật sự sai rồi sao? Sonoko gọi điện cho anh và cô tự mình gọi điện choa anh có khác nhau sao? Vì sao anh lại tức giận như vậy?

Ran cảm thấy có chút ủy khuất, trong lúc vô ý nghe thấy có người đẩy cửa vào, cô tưởng là dì giúp việc, quay đầu nhìn thì là Shinichi .

Cô có chút không thể tin nhìn anh, anh một câu cũng không nói, đi thẳng đến phòng chứa đồ, lúc trở ra trong tay bê hòm thuốc.

Anh bê hòm thuốc đi đến trước gót chân cô ngồi xuống, vẫn không nói một câu với cô, mở hòm thuốc ra, lấy lọ khử trùng dùng tăm bông chấm một chút, vươn tay quay mặt cô lại cẩn thận bôi thuốc khử trùng lên khóe miệng thâm tím của cô.

Ran nhất thời nghiêm mặt lại. Không biết vì sao, dưới sự đụng chạm ôn nhu của hắn, cảm giác ủy khuất nhất thời liền bị phóng đại lên vô số lần.

Cô hung hăng trừng mắt người đàn ông trước mặt, vừa rồi còn hung dữ với cô như vậy, hiện tại ôn nhu vì cô bôi thuốc như vậy để làm gì?

"Vì sao lại tức giận như vậy?! Đều là nói cùng một chuyện, Sonoko gọi điện cho anh và em gọi điện anh đều như vậy!"

Bôi xong thuốc khử trừng lại bôi thuốc tiêu viêm, từ đầu tới cuối cũng không để ý tới cô, giống như là không nghe thấy cô nói chuyện.

Ran thấy thế lại càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô nức nở nói:"Được rồi, về sau cho dù xảy ra chuyện gì em đều gọi điện cho anh trước còn không được sao? Mặc kệ là Sonoko đã gọi cho anh hay là Kaito đã gọi rồi em đều tự mình gọi cho anh còn...... Á......"

Còn chưa nói xong, người nào đó vẫn hết sức chuyên chú bôi thuốc tiêu viêm cho cô lại đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, Ran bị anh kéo vào trong ngực, còn chưa phục hồi tinh thần, lại thấy anh cúi đầu xuống, nụ hôn mang theo hơi thở nồng đậm của anh bao bọc lấy cô.

Bởi vì cô đang nói chuyện, anh dễ dàng tấn công luồn vào, triền miên ma sát, mang theo sự trừng phạt lại mang theo sự thương tiếc, ngậm lưỡi cô mút – hút khẽ cắn, nháy mắt đã phá hủy lý trí của cô không còn một mảnh.

Thân thể Ran từ từ xụi lơ ở trong ngực anh, người đàn ông này thật sự đáng ghét, rõ ràng vừa rồi còn lạnh nhạt với cô, đột nhiên lại đối với cô như vậy, nhưng cô lại không có cách nào, anh vừa chạm vào cô, cô cũng không thể kiên cường nổi.

Hai người hôn nhau cho tới khi hô hấp không thuận Shinichi mới buông cô ra.

Ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô, dưới sự phụ trợ của khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt anh như vậy giống như có lực nam châm, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn cô.

"Ran, bây giờ em đã là người kết hôn rồi, về sau không thể chơi ở bên ngoài biết không?"

Ran chỉ nghĩ ý tứ của anh là bảo cô không được gây rắc rối cho anh giống như hôm nay nữa, lúc này liền gật đầu, ngoan ngoãn vùi thân thể vào trong ngực anh.

Thân thể nhỏ xinh mềm mại vùi trong ngực anh, mùi hương trên người cô xông vào chóp mũi anh, giống như có một đôi tay nhỏ làm loạn bé cướp lấy trái tim anh vậy, có khoảnh khắc, đột nhiên anh không muốn buông cô ra, nghĩ như vậy liền ôm cô.

Quả nhiên, trong sách nói rất đúng, từ xưa hồng nhan họa thủy.

Người phụ nữ này thật đúng là họa thủy!

Có điều tự chủ chống đỡ rất lớn, anh chậm rãi đẩy cô từ trong lòng ra, lấy thuốc tiêu viêm bôi lại cho cô,"Vừa rồi chà hết rồi, bôi thêm một chút."

Ran trừng mắt nhìn hắn một cái,"Ai bảo anh vừa rồi chà hết?"

"Em nói cái gì, anh lại chà hết bây giờ."

Không nghĩ rằng Ran thật sự sáp mặt lại gần,"Lại đi."

Khuôn mặt trắng nõn nhẵn mịn đột nhiên kề sát vào, non mềm như thậ trứng luộc phảng phất tản ra mùi hương câu dẫn anh ăn cơm.

Shinichi hít sâu một hơi khống chế xúc động của mình, đặt thuốc tiêu viêm vào hộp thuốc,"Thật sự không biết e lệ." Nói xong liền đứng dậy cất hộp thuốc, lúc quay lại còn nói với cô:"Anh tới công ty, em ở nhà một mình cẩn thận nhé."

Mắt thấy anh muốn đi ra khỏi phòng, Ran lập tức chạy chậm tới gần anh:"Shinichi."

Người đàn ông dừng lại quay đầu nhìn cô, nhìn thấy cô đột nhiên nhăn nhó, ánh mắt cũng không ở trên người hắn,"Ôm em một cái."

"Ừ?"

Cô cắn cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân,"Ôm em một cái rồi hãy đi."

Ngữ khí vừa mềm vừa ngọt, dính dính ngọt ngọt, giống như một viên bánh trôi nóng bỏng lăn trên trái tim anh.

Shinichi có chút bất đắc dĩ, tại sao lại giống con muốn ôm một cái vậy? Hơn nữa vừa rồi không phải đã ôm rồi sao? Có điều cô dính anh như vậy thật ra anh cũng rất hưởng thụ.

Cho nên, Boss Shinichi vẫn luôn nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ thật sự ngoan ngoãn ôm cô vào trong lòng, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái:"Như vậy được rồi chứ?"

Cô ở trong ngực anh gật đầu thật mạnh,"Em sẽ làm cơm chờ anh và con về."

Nhưng là thân thể mềm mại của cô cọ cọ trên người anh, dục hỏa vừa rồi không dễ gì mới áp chế được lại tăng lên.

Lúc này Shinichi lại luyến tiếc buông tay.

Cho nên anh mới nói, không có việc gì đừng quyến rũ anh!

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lông mày nhăn lại, hình như còn tự lầu bầu,"Còn bốn mươi phút nữa, vậy đủ rồi!"

"Ừ?" Cô gái nhỏ vùi trong ngực anh chớp mắt nghi hoặc nhìn anh,"Cái gì cơ?"

Shinichi không trả lời, đột nhiên ngồi xuống ôm ngang cô lên gào thét chạy lên tầng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shinran