Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39 (2)

"Ế? Thật à?" Sonoko hưng phấn, giọng điệu cũng cao thêm vài phần, "Vậy... Tớ và Makoto tới đón cậu nhé?"

"Ừ." Ran vừa đáp xong, Sonoko đã cúp điện thoại luôn.

Bế quan tu luyện lâu như vậy, cuối cùng nên xuất quan thôi.

Em họ Makoto cũng sinh ra trong danh môn, một khi đã như vậy, cô không thể ăn mặc quá giản dị, nếu không sẽ khiến Sonoko mất mặt, cũng may trước kia cô có chuẩn bị mấy bộ quần áo, chờ sau khi giảm béo xong sẽ mặc, giờ vừa đúng lúc.

Tiết trời hơi lạnh, Ran mặc váy dài tới đầu gối, lại khoác thêm áo khoác, xác định không có vấn đề gì mới đi ra cửa, vừa ra ngoài đã nhận được điện thoại của Sonoko, Ran nhìn quanh, quả nhiên thấy một chiếc xe chậm rãi chạy tới.

Lúc Makoto dừng xe lại, Sonoko vội vàng nhảy xuống, đến khi xác định được người trước mắt đúng là Ran, Sonoko hét ầm lên: "Ối giời ơi Ran ơi, cậu... cậu... Trời ạ, không phải tớ nằm mơ chứ?"

Ran rất vừa lòng với biểu hiện kinh ngạc của Sonoko, cô xoay một vòng,"Thế nào? Không làm cậu mất mặt chứ?"

Sonoko lại không nhịn được mà rơi nước mắt, đột nhiên nhào qua ôm lấy cô, nức nở nói:"Ran , giống như tớ lại nhìn thấy cậu vậy, đây mới là Ran tớ quen, vừa gầy vừa đẹp lại nỗ lực, trời ạ... Tớ kích động quá, cậu chính là anh hùng trong lòng tớ."

Ran cũng đỏ mắt, vỗ lưng an ủi Sonoko,"Được rồi, đừng khóc, cẩn thận hỏng lớp trang điểm, lát nữa lại phải trang điểm lại."

Lúc này Sonoko mới thả Ran ra, nhìn cô nhưng vẫn không dám tin, rất lâu sau mới kéo cô lên xe.

Makoto cũng giật mình khi nhìn thấy Ran , lúc anh quen biết Ran , cô đã mập rồi, thế nên anh không biết vốn dĩ Ran gầy xuống lại đẹp như vậy.

Sonoko thấy Makoto nhìn chằm chằm vào Ran thì bực mình đạp anh một cái,"Mất tập trung cái gì đấy? Mau lái xe đi."

Makoto lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng khởi động xe, vẫn còn không dám tin:"Xem ra câu "Người béo đều có tiềm lực" là rất đúng, Ran, anh không nghĩ em lại đẹp như vậy, mới vừa rồi anh cũng chưa nhận ra." Tiếng Trung của Makoto càng ngày càng trôi chảy.

Sonoko lại đạp anh thêm cái nữa: "Mỹ nhân cũng không phải của anh, tập trung lái xe đi."

Makoto cười khổ, lập tức xin hàng: "Anh có ý gì đâu, đang khích lệ từ tận đáy lòng đấy chứ."

Sonoko lại cười nhạo anh một hồi.

Ran nhìn hai người thân thiết cãi qua cãi lại, đột nhiên nghĩ tới Sonoko vàMakoto ở thế giới khác, kiếp này họ đã trở thành một đôi vợ chồng, mà ở thế giới kia họ chỉ vừa mới quen nhau. Ở thế giới ấy, Ran nóng lòng hy vọng Sonoko có thể tìm được hạnh phúc, nhưng đến thế giới này lại là Sonoko nóng lòng hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc.

Cô có thể tìm được hạnh phúc sao?

Cô nghĩ tới ngày nhìn thấy anh dưới chân tập đoàn Lam Diệu, cười khổ lắc đầu, bọn họ không thể.

Đây là lần đầu tiên Ran theo Sonoko tham gia yến hội, địa điểm là một khách sạn rất nổi tiếng ở thành Lô, bởi vì Sonoko và Makoto muốn giúp đón khách nên sau khi sắp xếp xong cho Ran liền rời đi.

Người tới tham gia đều là những người có vai vế, Ran không quen không biết, cô mừng tiền lễ xong liền chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống ăn đồ ăn.

Bây giờ đang trong giai đoạn giữ dáng, cô chỉ chọn rau dưa salad, thêm một ít hoa quả có hàm lượng calo thấp. Lúc bỏ một quả nho vào miệng thì cảm thấy đại sảnh vốn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh bất thường, Ran ngạc nhiên nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một người bước vào cửa.

Ran ngơ ngác, quả nho rơi xuống chân váy cô cũng không biết.

Tây trang xa xỉ, mỗi chi tiết đều được xử lý cẩn thận, khí thế uy nghiêm và đáng sợ tản ra từ những hành động nhỏ nhặt, anh lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với người xung quanh. Vẻ mặt thâm trầm như biển trong đêm, bình tĩnh không gợn sóng lại ẩn giấu sát khí, anh như cơn gió đông bắc, mọi người đều bị gạt tránh xa.

Nhưng dù là một người đáng sợ như vậy, trên người anh vẫn có hào quang bẩm sinh, như ánh dương ban ngày, hào quang của anh không ngừng hấp dẫn mọi người tới gần, tân khách đều tranh nhau chào hỏi anh.

Ran thu hồi ánh mắt, nhặt quả nho rơi trên váy lên vứt vào thùng rác bên cạnh bàn.

Không biết vì sao, trong lòng lại khó chịu, cô nhớ Shincủa cô.

Muốn ôm anh một cái, muốn sờ mặt anh một lúc, muốn cắn môi anh, thật sự rất nhớ anh, nhiều tháng qua, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ anh.

"Ran  Mori?"

Ngay lúc cô đang nhớ về Shinichi của cô ở thế giới khác thù một giọng nói vô cùng kinh dị đã đánh gãy suy nghĩ của cô, Ran lau nước mắt theo bản năng, ngẩng đầu nhìn người đến.

Nhìn thấy người kia, Ran ngơ ngác.

Araide và Asami?

Lúc hai người kia thấy rõ cô thật sự là Ran, vẻ mặt kinh ngạc quả thực không thể nói ra lời, đây là Ran mặt toàn thịt mà mình biết sao?

Mặt cô vốn tròn, hơi nhiều thịt một chút thì thành khó coi, nhưng đó là lúc cô trăm cân.

Ngũ quan của cô rất dễ nhìn, sau khi gầy xuống ngũ quan thì càng thêm rõ nét, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, còn có bờ môi anh đào dày mỏng vừa phải, lúc cô nhìn người đối diện, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh, sóng mắt lưu chuyển có thể câu dẫn hồn người, giờ phút này trong mắt cô còn có ánh lệ, nhìn qua rất quyến rũ.

Đáng nói hơn là, cô có làn da trắng mịn trời sinh, mọi người đều nói trắng lấp xấu, huống chi cô còn có khuôn mặt được coi là đẹp hơn người thường. Thấy cô gái xinh đẹp trước mặt,  Araide và Asamiđều ngây ngẩn.

Asami thấy cô rực rỡ hẳn lên,trong kinh ngạc còn mang theo cảm xúc khác, đố kỵ, phẫn hận, không cam lòng, vẻ mặt phức tạp khó hiểu quả thực như đèn kéo quân hiện lên trên mặt cô ta.

Thấy là hai người họ, Ran lại chẳng có bao nhiêu cảm xúc, thái độ của cô vẫn tự nhiên,"Hai người cũng ở đây à?"

Araide lấy lại tinh thần đầu tiên, nụ cười trên mặt anh ta cứng ngắc,"Không ngờ lại gặp được em ở chỗ này."

Asami cũng phục hồi lại tinh thần, thấy ánh mắt Araide nhìn Ran, sắc mặt cô ta trầm xuống, giọng điệu khó chịu, "Đi thôi, không phải anh nói muốn tìm người quen sao?"

Araide xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhăn mày gật đầu với Asami , lại nhìn liếc qua Ran, "Anh đi trước đây, hy vọng em chơi vui."

Ran gật đầu, Asami liền vội vàng lôi Araide đi, nhìn cô ta lo lắng kích động, Ran cười trào phúng, bị uy hiếp dễ dàng như vậy à? Hai người họ cũng không ân ái như cô tưởng.

Có điều, cô đã sớm không còn hứng thú với Araide, hai người này muốn sống muốn chết cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Vốn dĩ vì người kia mà cô đã ăn đủ khó chịu, bây giờ lại xuất hiện Araide và Asami, Ran càng cảm thấy phiền muộn, dứt khoát ra khỏi phòng, lên đài ngắm cảnh hít thở không khí.

Nhưng có người lại cố tình không để cô được yên tĩnh, cô vừa ra một lúc, anh ta liền đi theo.

"Ran."

Lúc Ran nghe thấy giọng nói này, đầu mày nhíu lại, quay đầu nhìn, quả nhiên là Araide.

Ban nãy ở trong phòng có rất nhiều người, cô không muốn trở mặt làm gì để tất cả mọi người đều trở thành khó coi, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô cũng lười hoà nhã với anh ta.

"Có việc gì thế?"

Thái độ như thế của cô làm cơ mặt Araide cứng đờ, một lúc lâu sau mới hỏi:"Mấy năm nay em sống tốt chứ?"

Ran thật sự rất muốn cười, lúc cô vẫn còn béo ú, hai người gặp mặt, anh ta cũng chưa từng hỏi cô sống có tốt hay không, không những như thế còn cố ý giữ khoảng cách với cô, giống như nói nhiều với cô một câu cũng khiến thân phận của anh ta bị hạ thấp, nhưng khi cô vừa khôi phục lại dáng dấp xinh đẹp, anh ta lại vội vàng quay ra thăm hỏi, thái độ chuyển biến nhanh như vậy cũng phải dễ.

Ran nghiêm mặt,"Tôi sống rất tốt, cuộc sống rất phong phú, tôi không hận anh, càng không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, anh còn gì muốn nói không?"

Araide ngơ ngác nhìn cô, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

"Cho nên, anh không còn gì để nói hả?"

"Ran..." Araide u oán, giọng nói ấm ức rung động tâm can, như đang khẩn cầu cô đừng cố tình gây sự như thế nữa.

Ran sắp ghê tởm muốn chết, một câu cũng chẳng muốn nói, trực tiếp xoay người rời đi. Araide thở dài nhìn theo bóng lưng cô, cô không muốn gặp, anh ta cũng không thể tự làm mất mặt mình, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Ran bước lên hành lang tầng hai, định xuống tầng từ cầu thang khác, mà Araide lại trực tiếp đi xuống từ cầu thang ngắm cảnh, phòng xung quanh tầng hai đều là ban công, vì để ngắm cảnh 360 độ, lúc Ran đi qua cầu thang, vô tình nhìn thấy một góc áo xuất hiện ở góc khuất ban công, từ đây vuông góc với cầu thang cô đã đi qua, mà đứng từ đó vừa đúng lúc có thể nghe thấy cô và Araide nói chuyện, Ran nghi ngờ Asami lén chạy theo nghe lén hai người nói chuyện.

Lần trước Asami chạy đến nhà Ran chế giễu cô, cô vẫn còn nhớ, vừa lúc có thể tính sổ với cô ta luôn, nghĩ đến đây, Ran cởi giày cao gót ra cầm trong tay, thận trọng bước đến bên kia.

Cô đi vô cùng nhẹ, sợ làm kinh động tới người trốn ở góc đó, từng bước từng bước, chẳng mấy chốc đã đến góc khuất, khi cách chỗ đó hai ba bước, Ran bước nhanh hơn, bất chợt nhảy ra, không ngờ lại đụng vào một bức tường thịt.

Hơi thở quen thuộc đột nhiên ập tới, Ran hoảng hốt một hồi, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc.

Nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, có một khắc, Ran cảm thấy như mình đang trở lại thế giới kia, lại gặp Shinichi và con của mình.

Cứ ngơ ngác nhìn khuôn mặt này như vậy, đầu Ran trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shinran