Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

  Tập đoàn Lam Diệu vốn là tập đoàn đứng đầu của thành phố, Lam Diệu bây giờ so với Lam Diệu cô biết đã phát triển hơn rất nhiều, nó không đơn giản chỉ phát triển về phần mềm, mấy năm nay công ti không ngừng lớn mạnh, nó đã thôn tính cả công ty Tuệ Kế có số lượng bất động sản lớn nhất, các mắt xích của khách sạn Phi Ưng, còn có vài trung tâm thương mại của thành Lô bị Lam Diệu thu vào trong túi, ngay cả sản nghiệp  của nhà họ Kudo nay cũng nằm dưới chướng tập đoàn Lam Diệu, mà giá trị của Shinichi cũng là nước lên thì thuyền lên, có thể nói, ở thành Lô, không mấy ai có đủ khả năng chống lại quyền thế và tài lực của anh, mặc dù là những đại tộc ở bờ sông Giang An cũng không thể không kính nể Shinichi vài phần.

Lúc Ran ngồi taxi đến tập đoàn Lam Diệu, vừa lúc gặp được một đoàn Limousine chạy qua, tài xế vội tạt xe qua một bên nhường đoàn xe qua trước.

"Đây là đoàn xe của giám đốc Kudo." Lái xe giải thích cho cô, "Chúng ta chờ một chút, chờ đoàn xe của giám đốc đi rồi mới đi qua."

Kỳ thật anh ta nói gì Ran cũng không nghe thấy, lúc hàng xe giá trị xa xỉ lần lượt dừng lại trước cửa tập đoàn Lam Diệu, lúc Shinichi bước xuống từ chiếc xe thứ hai, ánh mắt cô đã bị anh hấp dẫn.

Anh mặc tây trang cắt may khéo léo, từng chi tiết quần áo đều toát lên vẻ xa hoa và phẩm vị, vóc người anh cao gầy, nhẹ nhàng chín chắn, cả người lộ ra uy nghiêm không ai có thể xâm phạm.

Trên người anh tản ra khí thế cao quý, từng nơi trên thân thể đều có hơi thở lạnh bạc xa cách, anh giống như trăng sáng được vây quanh bởi những vì sao, anh rạng rỡ, hấp dẫn mọi người, nhưng anh cao xa như vậy, chẳng ai có thể theo kịp.

Tuy vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, tuy vẫn giống với Shinichi sớm chiều ở cùng cô như đúc, nhưng người này không phải chồng cô, cũng không phải người cô yêu, cô nhớ kỹ, anh cách xa như vậy, xa đến nỗi cho dù cô dùng ánh mắt cũng không đuổi kịp, anh không phải anh, không phải người có vướng mắc với cô, cũng không phải người kết hôn với cô, cũng không phải người sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, cũng không phải người cho dù cô có thế nào vẫn yêu cô như cũ.

Anh và cô không có quan hệ gì cả, giữa bọn họ không có khúc mắc, cũng chưa từng gặp mặt.

Chẳng có gì nghi ngờ khi Shinichi đó vẫn luôn yêu cô, bởi vì họ từng có rất nhiều khúc mắc, bởi vì họ là vợ chồng rất nhiều năm, nhưng còn Shinichi   này? Bọn họ chẳng có gì cả, bọn họ chỉ là hai người xa lạ!

Nhìn người đàn ông cao quý uy nghi như chúng tinh củng nguyệt, anh cao cao tại thượng, anh không phải Shinichi sẽ yêu cô, thương cô, bảo vệ cô.

Anh và Shinichi đó không giống nhau, không phải là một!

Shinichi đó vừa mới bắt đầu đã thích cô, không chỉ coi cô như trân bảo, nhiều năm vẫn ở bên cô không rời không bỏ, yên lặng nuôi lớn con của hai người, cho dù cô làm gì anh cũng đều ủng hộ, lúc cô cần anh nhất anh cũng không tiếc thể diện mà cổ vũ cho cô.

Nhưng Shinichi này, giữa họ chẳng có bất cứ điều gì!

"Này cô, đến nơi rồi."

Tài xế kéo suy nghĩ của cô về, Ran lau nước mắt, nhìn tập đoàn Lam Diệu, cô cười khổ một tiếng,"Quay lại đường cũ đi."

Ran mua phòng ở một tiểu khu bậc trung, tuy rằng chỉ khoảng 60,70 mét vuông nhưng giá thuê vừa phải, sau khi bị tai nạn cô không thể khiêu vũ, trường học cưỡng chế đuổi học, cô không còn chỗ để đi, lúc ấy chỉ có thể dùng số tiền thắng được trong cuộc thi nhảy và tiền nhận được từ người đại diện để thanh toán trước tiền đặt cọc nhà, khoản vay mua nhà cũng phải mất vài năm mới thanh toán xong.

Điều này vẫn dựa trên sự việc khi cô xảy ra tai nạn giao thông đã có một người hảo tâm giấu danh tính thanh toán phí giải phẫu đắt đỏ cho cô, nếu không, chỉ sợ bây giờ ngay cả nhà cô cũng chẳng có để mà về.

Có điều, có ngôi nhà thuộc về mình cũng không tệ, ít nhất lúc đau khổ còn có nơi để trốn tránh, ví dụ như bây giờ.

Ran muốn về nhà nhanh nhanh, sau đó chui vào mai rùa, bộc lộ những bi thương và không cam lòng.

Vừa xuống xe, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình. Giọng nói chói tai, ngữ điệu kiêu căng phách lối, sống lưng Ran cứng đờ.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Asami đang bước xuống từ chiếc xe hơi đỏ thẫm đỗ ở đầu đường bên kia.

Hôm nay cô ta mặc váy Bohemia, tóc dài để xoã, tóc mái dùng kính giữ trên đầu, cô ta rất đẹp, nháy mắt đã đánh tan ý chí của Ran.

Cô còn nhớ ở thế giới kia, có lần Shinichi đưa cô đi họp lớp, lúc biết được chồng cô là người sáng lập ra tập đoàn Lam Diệu, khuôn mặt Asami tràn đầy hâm mộ, phẫn nộ, không cam lòng không thể che giấu, nhưng mà bây giờ, ánh mắt cô ta vênh váo tự đắc, nét mặt cô ta vui sướng khi người khác gặp họa, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn người đáng thương và buồn cười nhất trên đời.

"Có việc gì thế?" Cô cố gắng giữ cho giọng nói ổn định.

Asami khoanh tay trước ngực, cao ngạo bước đến trước mặt cô, quét mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười cợt nhả:"Không có gì, chẳng qua hôm nay tới phòng bếp của khách sạn tìm cô nhưng nghe nói cô bỏ việc rồi, tới xem cô thế nào."

Ran lùi về phía sau theo bản năng, lạnh lùng nhìn cô ta,"Rồi sao, còn chuyện gì nữa không?"

"Ôi chao..." Cô ta tiếc hận thở dài,"Ran à, làm bạn bè đã nhiều năm rồi, tôi không thể không khuyên cô một câu, mọi việc không nên quá tính toán, cô xem lại bản thân mình bây giờ đi, có thể trở thành đầu bếp là may lắm rồi, chẳng lẽ cô muốn làm nhân viên bán hàng hay phục vụ khách sạn hả, những nghề đó đều cần nhan sắc, nhưng cô ấy mà, vẫn thích hợp với phòng bếp đầy khói dầu hơn, cô không suy nghĩ mà đã bỏ việc như vậy, tôi sợ cô chết đói thôi."

Tay Ran siết lại thành quyền, cô hít sâu mấy hơi áp chế phẫn nộ đang cuồn cuộn bốc lên:"Cám ơn cô đã quan tâm, chỉ có điều chuyện của tôi không đến phiên cô lo, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước."

Nói xong, không đợi Asamitrả lời, cô đã xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước lại nghe thấy cô ta nói tiếp: "Ran, cô cũng đừng trách năm đó Araide không muốn cô, cô soi gương nhìn xem bản thân mình bây giờ là cái dạng gì, cô cảm thấy người đàn ông nào dám yêu mình hả?"

Mắt Ran giật giật, lúc này cô hận không thể băm Asami ra thành mảnh nhỏ, nhưng cô vẫn ra sức kìm chế, chỉ vì những gì cô ta nói đều đúng.

...

Về đến nhà, thay quần áo đã ướt mồ hôi trên người ra, lại tắm rửa, Ran mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Đứng trong nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt béo phệ trong gương, lần đầu tiênRan muốn giảm béo.

Vì tai nạn giao thông mà trở thành thế này, thứ cô thích nhất là nhảy cuối cùng không thể nhảy, người cô tin cậy nhất lại bỏ cô mà đi, trên đời này trừ tham sống sợ chết, cô chẳng còn gì để mà theo đuổi, cho nên đối mặt với thể trọng quá cỡ cô cũng chẳng còn bận tâm, thứ cô muốn đời này cũng không có lại được, cần gì phải ép buộc bản thân thay đổi nhiều như vậy? Cuối cùng tập thành thói quen sống ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng mà, trải qua hạnh phúc, trong lòng có người mình yêu, mặc dù cô biết đời này không còn cơ hội gặp, nhưng vì trong lòng có nhung nhớ, bất kể thế nào, cô cũng không muốn Minh Hiên nhìn thấy cô như thế này.

Có lẽ có một ngày nào đó, Shinichi cô yêu sẽ tới thế giới của cô, cô không muốn anh nhìn thấy Ran anh yêu có bộ dáng như bây giờ.

Asami nói rất đúng, bộ dạng này khó mà khiến đàn ông yêu thích, mặc dù Shinichi không để ý, nhưng cô không muốn để anh chịu ấm ức, bởi cô bây giờ không xứng với anh.

Cô muốn giảm béo, cho dù khổ, cô cũng phải giảm béo.

Cô muốn có lại sự tự tin sau khi giảm béo, cô không muốn kéo dài cuộc sống tự ti này.

Ran là một người có ý chí rất mạnh mẽ, chỉ cần cô đã nhận định thì không gì có thể ngăn cản được.

Trong những ngày giảm béo, mỗi ngày Ran đều ảo tưởng trong lúc ngủ mình có thể sẽ về được bên đó, nhưng lúc mở mắt ra, thấy bản thân mình vẫn còn ở đây, Ran đã không còn cảm thấy không cam lòng giống như lúc mới bắt đầu, bởi vì dù thế nào đi nữa, cuộc sống đối tốt với cô, cô nhận, cuộc sống đối xử tệ với cô, cô cũng không thể trốn tránh, lại nói, cho dù chỉ có thể nhớ hai cha con họ trong lòng, cũng đủ để cô nhớ cả đời.

Sonoko chẳng biết từ đâu mà biết được chuyện cô bỏ việc, gọi điện thoại cho cô hỏi tình hình, lại hoàn toàn đồng ý với chuyện này, mặc dù là nói chuyện qua điện thoại nhưng Ran cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Sonoko.

"Ê, Ran , cậu tới vũ đoàn của tớ làm đi! Đừng ra ngoài làm công nữa, cho dù không đảm đương được vai trò cô giáo nhưng giúp tớ xử lý chuyện công vụ cũng được mà, bây giờ cậu là đại cổ đông của vũ đoàn tớ, chuyện ở vũ đoàn cậu cũng phải tham gia chứ."

Tiền tích cóp bao nhiêu năm nay, trừ chi tiêu hàng ngày ra, cô đều quăng đến vũ đoàn của Sonoko, lúc mới bắt đầu chẳng có lợi nhuận gì, nhưng vũ đoàn dần lớn mạnh, mấy năm nay cũng kiếm về cho cô không ít, cho nên lúc trước cô dễ dàng từ bỏ công việc như vậy cũng không phải là do nhất thời xúc động, mà vì cô còn có đường lui.

Đối với người bạn không rời không bỏ này, hơn nữa còn là cô em chồng của mình ở một thế giới khác, Ran càng ngày càng thấy thích.

"Ok, tớ sẽ đi làm, nhưng không phải bây giờ, qua mấy tháng nữa đi."

"Vì sao lại muốn mấy tháng nữa, hả hả hả? Cậu lại định làm cái gì? Mai tớ tới tìm cậu, chúng ta đi dạo phố."

"Thôi thôi!" Ran vội vàng từ chối,"Gần đây tớ có việc, không muốn ra ngoài."

"Chuyện gì mà thần bí thế?"

"Nói chung là cậu cũng đừng tới tìm tớ, coi như tớ bế quan tu luyện đi, đúng thời điểm tớ sẽ đi ra ngoài."

"..."

"Được rồi, nhớ lời tớ nói, không có việc gì đừng tới tìm tớ."

Cô nghe thấy Sonoko hừ mũi nói thầm:"Hứ, ai mà thèm tìm, bye!"

Ran nghe tiếng tút tút truyền tới, khẽ thở dài, quả nhiên vẫn là cái tính này, một chút cũng chẳng thay đổi.

Sau đó Sonoko lại gọi cho cô vài lần hẹn ra ngoài, đều bị cô từ chối.

Sonoko chắc là hận chết cô.

Rancảm thấy việc giảm béo giống hệt như tu luyện, nếu muốn tu luyện tốt thì phải hoàn toàn yên tĩnh không bị ai quấy rầy, cho dù có ý chí mạnh mẽ nhưng chỉ cần bên cạnh có người dụ dỗ, cuối cùng vẫn thành công cốc, tất cả cố gắng lúc trước đều thành uổng phí.

Ranhiểu đạo lý này, cho nên mới từ chối gặp Hoắc Minh San.

Những tháng ngày giảm béo quả thực chính là vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, đau khổ trong sự hành hạ và vui vẻ khi gặt hái được thành công, từ tháng sáu đến tháng mười, trong bốn tháng, cuối cùng Ran cũng giảm được một nửa so với trọng lượng ban đầu.

Tuy rằng vẫn béo hơn Ran ở thế giới kia năm cân, nhưng có thể giảm đến năm mươi cân, Ran cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Hơn nữa cảm giác mũm mĩm cũng rất tốt.

Hôm nay Sonoko lại gọi điện tới, bảo em họ của Makoto kết hôn, mời cô đi uống rượu mừng.

"Ran, đây là tớ hẹn giúp Makoto, nếu cậu không đến thì là đắc tội với người ta đó." Sonoko trịnh trọng nói.

Ran cười khổ một tiếng, "Được, tớ đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shinran