Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28 -29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Cuối tuần, rất nhàn rỗi.

Xế chiều hơn ba giờ Diệp Lê đi ra ngoài, nói là công ty có chút việc, tôi ở nhà một bên đọc sách một bên

đợi, buổi chiều năm giờ Diệp Lê trở về hai tay giấu sau lưng ra vẻ thần bí nói: "Phương Ngưng, nhắm mắt

lại tớ có cái này muốn tặng."

"Cái gì vậy?" Tôi hỏi đồng thời cũng nhắm mắt lại.

Tôi cảm giác được Diệp Lê tháo bông tai của tôi xuống, lại mang lên thứ gì đó rồi vỗ vỗ mặt của tôi nói:

"Có thể mở mắt rồi" tiếp theo đưa tôi đến trước gương nói: "Có đẹp không?"

"Nha~" Tôi nhìn đôi bông tai bằng ngọc trai phát ra ánh sáng dịu dàng, thiết kế độc đáo cùng công nghệ

hoàn mỹ nhất phối hợp cùng nhau, làm cho người khác một trận choáng váng, tôi vuốt bông tai hỏi: "Cậu

buổi chiều ra ngoài không có đến công ty mà là đi mua nó hả?"

"Không có, mua từ sớm rồi, chỉ là để ở văn phòng" Diệp Lê từ phía sau nắm tay tôi, hôn lên mặt tôi, cùng

tôi đối diện trong gương ôn nhu nói: "Bông tai này tớ cất giữ rất lâu, chỉ sợ cậu không thích trân châu

cho nên chưa có tặng cậu, cậu cũng biết trang sức quốc nội không đẹp, lần trước hỏi cậu thích trang sức gì,

không nghĩ cậu sẽ thích trân trâu cho nên mới lấy từ văn phòng về. Giống như cậu nói, trân châu cũng có

sinh mạng, là châu báu của thiên nhiên, hơn nữa nguyên tố trong thiên nhiên cũng có phần thiếu hụt, từng

hạt cát phải ở trong hào non rất lâu, trải qua vài năm thậm chí mười năm thai nghén, đánh đổi sinh mệnh

của con trai mới tạo ra trân châu mị hoặc. Giống như cậu đã trải qua nhiều mưa gió, được xã hội tôi luyện

nhiều năm nhưng lại không chịu sự vấy bẩn nào, Phương Ngưng, cậu có lẽ đã từng cô độc, tĩnh mịch, có áp

lực, chịu ủy khuất, nhưng cậu bây giờ tròn trịa, sành đời, thông minh lanh lợi, có lẽ nhìn vào là đen, nhưng

bên trong vẫn vậy thuần khiết sạch sẽ, bởi vì tớ biết, một người khi chết đi có lẽ rất dễ dàng, sống mới khó,

cuộc sống đếm không hết những trói buộc, nếu muốn sống tốt chỉ có thể giống như trân châu kia, mượt mà

lán mịn, nhìn không thấu. Bông tai này rất thích hợp với cậu, lần đầu tiên nhìn thấy tớ đã biết nó rất hợp

với cậu."

"Diệp Lê, cám ơn, đối xữ tròn trịa là vì muốn sống tốt, thái độ làm người sành sỏi là vì muốn tránh toan

tính, trên đời này hiểu tớ nhất, chỉ có cậu thôi."

Tôi hôn Diệp Lê, cùng lưỡi cậu ấy dây dưa cùng nhau, kể ra tôi nên cảm tạ trời đất, nhưng tôi muốn kéo

dài thực tại, thời khắc này ngoại trừ hôn ra, tôi không biết nên biểu đạt cái gì.

Buổi tối cùng Diệp Lê đi siêu thị, cậu ấy phụ đẩy xe, tôi phụ trách mua thực vật và dụng cụ hàng ngày,

giống như vợ chồng già bình thường, cuộc sống này vốn nên như vậy.

Đi đến khu ăn vặt, Diệp Lê theo thói quen cầm lấy mấy túi ăn vặt quăng vào xe, tôi vỗ tay cậu ấy chỉ để lại

một túi khoai tây chiên, còn lại bỏ ra chỗ khác, nắm mũi của cậu ấy nói: "Nói cậu bao nhiêu lần rồi, ít ăn

vặt thôi, còn chưa sửa nữa."

"Miệng rãnh quá, làm sao bây giờ?"

"Miệng rãnh thì ăn trái cây, đợi lát cùng đi mua ít hoa quả, hoa quả cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được mà."

"Được được, cơ mà tớ không thể lấy hai hủ kem đông lạnh hả?" Diệp Lê giống như con nít chỉ vào đủ thứ

màu sắc trong tủ đông.

Tôi khinh khinh bật cười, cầm bốn hủ kem quăng lên xe hàng: "Bốn cái, hài lòng chưa?"

"Nha~ nha, đi thôi, đi mua hoa quả."

Hoa quả cùng rau dưa cách nhau không xa, tôi chọn trước mấy thứ rau dưa hỏi Diệp Lê: "Đêm nay ăn rau

cần trộn, trứng chiên tây hồ cùng đậu hoa, canh nấm ngân nhĩ được không?"

"Cậu làm cái gì cũng được, chỉ cần cậu làm thôi, tớ không khó ăn."

"Aiz~ đúng là trẻ con mà"

Chọn xong rau dưa, đi lại lấy hoa quả và sữa sau đó tính tiền rồi về nhà.

Về đến nhà, tôi đem mọi thứ ra phân loại, để Diệp Lê nghỉ ngơi một trước, đợi lát nữa ăn ngon cơm sau

đó đi vào bếp. Chuẩn bị mọi thứ rồi rữa đồ ăn, nấu cơm. Thời gian nấu cơm tôi tự nhiên nhớ tới mẹ, nhớ

trước đây mẹ ở bếp nấu cơm vừa nhìn tôi ở phòng bếp chơi nước màu nói: "Ngưng Ngưng, mẹ nói này, nhà,

có thể không có phòng cách, không có phòng làm việc, không có nhà vệ sinh nhưng nhất định phải có phòng

bếp. Sau này con sẽ nấu ăn cho người yêu con ăn, nhìn họ ăn sạch cơm, trong lòng con sẽ thật vui vẻ."

Tôi tuy rằng không biết rõ mẹ nói cái gì, nhưng chân thật gật đầu, sau sống cùng bà ngoại mỗi lần nhìn

thấy bà ngoại vui vẻ ăn cơm, tôi lúc đó còn nhỏ nhưng lòng lại cảm thấy rất vui. Sau khi bà ngoại đi chỉ

còn lại một mình, nấu cơm với tôi mà nói giống như trò chơi để giết thời gian, một mình làm một mình

ăn, tuy là sở thích nhưng lại thấy trống rỗng, một người, một bàn, một bộ chén dĩa, gian phòng trống rỗng,

tôi một mình nhấm nháp, chỉ có tiếng nhai cơm của chính mình, có khi ăn cơm sẽ mở nhạc, nhưng kì 

chính là dù mở âm lượng to như thế nào tôi cũng nghe được âm thâm nuốt thức ăn của chính mình, sau

này mới hiểu là vì lúc đó tôi dùng cơm với sự quạnh quẽ mà ra.

Diệp Lê không biết đứng sau lưng tôi từ khi nào, cậu ấy ôm lấy eo tôi, đem mặt đặt vào lưng tôi nhỏ giọng

nói: "Thật lâu trước kia đã muốn ôm cậu như vậy, mỗi lần nhìn cậu trong bếp bận rộn nấu cơm cho tớ,

trong lòng của tớ luôn cảm thấy rất ấm áp biết không? Nhà của tớ không ai nấu cơm, ba không có, mẹ

cũng không, anh trai đương nhiên càng không, tớ là ăn cơm của bảo mẫu mà lớn, có khi tớ nghĩ, cái nhà

này cũng giống là nhà sao? Cho nên khi cha và mẹ tớ trong lúc muốn ly hôn tớ chưa từng khuyên hai người

họ dù chỉ một lần, Phương Ngưng, chỉ có cậu mới cho tớ cảm giác gia đình như vậy, chỉ có mỗi cậu thôi, tớ

thật sự rất hạnh phúc"

"Đứa ngốc này" tôi nghiêng đầu hôn lên mặt Diệp Lê.

——

Chương 29

Cuối tuần trôi qua, lại bắt đầu một tuần làm việc mới, ăn sáng xong tôi cởi váy ngủ thay bằng bộ Tây phục

màu xám, trải chuốt lại tóc, lúc này Diệp Lê cũng đã thay xong bộ váy đen làm nổi bật làn da trắng nõn

của cậu ấy, tay trong tay đứng ở trước gương nhìn nhau, trang điểm cũng có phần giống nhau, quần áo nhìn

cũng thật hợp, bây giờ có thể nói hiện tại chúng tôi là tình nhân của nhau, cả hai nhìn nhau cười, mang lên

cho nhau đồ trang sức, chân mang dép lê đế cao, tay trong tay ra khỏi cửa.

Xuống lầu Diệp Lê nhẹ nhàng nhướng mi nói: "Phương Ngưng, tớ đã nói qua với cậu là cậu mặc bộ này rất

có hương vị chưa?"

"Hửm? Hương vi gì cơ?"

"Hương vị OL (office lady)" *Là nữ nhân công sở*

Tôi bật cười, vỗ vỗ đầu của cậu áy, nói: "Được rồi, tớ thừa nhận lời cậu vừa nói rất vô nghĩa nha~"

"Không phải vô nghĩa, là nói thật", Diệp Lê chề môi, nói: "Cậu vốn đã cao, còn hay mang dép đế cao, không

đi làm người mẫu đúng là lãng phí"

"Di~ cậu nói đúng đó, trước đây tớ từng được người khác mời làm người mẫu"

"Lúc nào?"

"Lúc còn đi học, có lần triển lãm xe tớ và bạn học được lão sư giới thiệu rồi cùng nhau làm người mẫu quảng

cáo xe ở đó vài ngày, tớ đối với cái nghề người mẫu này tôn kính nhưng không thể hợp được"

"Tại sao?"

"Chịu không nổi người khác nhìn ngó, hơn nữa cậu cũng biết đó, nghề sản xuất nào cũng có quy tắc ngầm,

người mẫu, style list, bản hiệu hay hình ảnh, bất luận cái gì cũng có tính chất, đều sẽ bị đem ra so sánh cao

thấp, may mắn là lúc ấy triển lãm xe không có đủ người mẫu, với nữa còn được lão sư giới thiệu nên mấy

cái quy tắc ngầm này căn bản không có trải qua. Cơ mà tớ nhớ được là trong đó cũng có nhiều người mẫu

có chút danh tiếng, đứng một ngày liền có thể cầm trong tay hơn vạn đồng, chỉ là đối với các cô ấy...ách, vẫn

là không nên so sánh hay đánh giá gì, nghĩ tới nghĩ lui cả buổi cuối cùng là cúi đầu làm cho tốt công việc,

tuy rằng vất vả nhưng sống sạch sẽ, cơ mà đương nhiên thì nghề người mẫu rất vất vả...nhưng mà....aiz~ cậu

cũng biết đó."

"Ừm, những người mẫu chưa nổi phải cố gắng không ít" Diệp Lê vuốt mặt tôi, trêu ghẹo nói: "Thật không

nghĩ ra cậu cũng có thời gian khoe khoang thân thể"


"Cậu xuống địa ngục đi" tôi vuốt ve tay cậu ấy "Nếu làm người mẫu xe mà không kiếm được nhiều tiền thì

tớ đã không làm, hơn nữa còn phải giữ mặt mũi cho lão sư, cơ mà nói cho đúng là bị cuộc sống bức bách cả

thôi"

Diệp Lê cúi đầu nghĩ nghĩ, lại có chút nghiêm túc nói: "Được rồi, tớ tha thứ cho cậu bởi vì hoàn cảnh mà

phải xuất đầu lộ diện, bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.Tối nay tớ muốn nhìn tận mắt"

"Aiz~...thật là" Diệp Lê đã nói như vậy làm sao tôi không khỏi nóng mặt, tức giận nói: "Cậu đừng có được

nước lấn tới nha~ tối qua bị cậu giằng co cả đêm lưng vẫn còn đau này, bộ cơ thể cậu làm bằng kim cương

hả?"

"Ai bảo cậu buổi tối mê người quá làm gì? Đêm vốn quyến rũ, mà cậu cũng...À phải rồi, cậu có nhớ Kính

Nhất Đan từng ở dạ hội đọc bài diễn văn không? Tớ đến tận bây giờ vẫn nhớ những lời cậu ấy nói nha~"

Diệp Lê học theo bộ dạng của Kính Nhất Đan, vẫy vẫy tay thâm tình nói: "Đêm khuya tĩnh mịch, chúng ta

ngoại trừ tạo ra giống nồi, còn có thể làm gì khác?"

"Di~ tớ và cậu làm sao tạo ra giống nồi =="

"Có thể nha~, tạo ra tình yêu không được hả?"

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, còn Diệp lê thì cười híp mắt.

Trong văn phòng, tôi ngồi ở ghế xoay, xoa cái eo có chút đau nhức, nghĩ sẽ không bao giờ để Diệp Lê làm

ẩu nữa, một bên mở máy tính kiểm tra email, nhận bưu kiện bắt đầu làm việc.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, thời gian nghĩ trưa vẽ ra biểu đồ, tôi từng nói sẽ thiết kế lại cho nhà

Diệp Lê, bây giờ cũng không có việc gì làm nên vẽ trước sơ đồ phác thảo, khi nào rảnh thì làm lại trên máy

tinh sau để sẽ bắt đầu trang hoàng.

Gần hết giờ làm thì Từ Lỗi gõ cửa đi vào, tôi buông bản vẽ trong tay hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"À...tối nay muốn mời cô đi ăn"sợ tôi cự tuyện Từ Lỗi liền vò đầu bổ sung: "Có một số việc muốn thỉnh

giáo, chuyện công"

Dưới tình huống bình thướng nếu có thể không cùng đồng nghiệp ăn cơm sẽ không không cùng ăn, lấy đồng

nghiệp làm bạn coi như cũng không nhiều. Mối quan hệ đồng nghiệp thì nên ở lưng chừng, giao hữu không

có trở ngại gì là đủ lắm rồi.

Lần này Từ Lỗi mời đi ăn, vốn là muốn cự tuyện nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn ăn nói vòng vo kia...Từ Lỗi

đối với tôi có ý, dù chưa từng thổ lộ nhưng có thể cảm nhận được, huống hồ ở trong công ty, thái độ của

Từ Lỗi đối với tôi sớm đã không còn là bí mật gì. Cùng ăn cơm tốt, đúng lúc nên nói những điều cần nói.

Vậy nên tôi gật đầu, Từ Lỗi giống như không đoán ra được là tôi sẽ đồng ý nên có chút ngẩn người rồi cao

hứng rời đi.

Tôi gọi điện cho Diệp Lê hỏi cậu ấy đang làm cái gì, Diệp Lê nói: "Đang nhìn ảnh chụp của bạn mới từ Ấn

Độ về, hình rất đẹp, tớ gửi qua cho cậu cùng xem"

"Được" ảnh chụp rất nhanh đã truyền đến, nhìn thấy trang phục nữ Ấn độ rất đẹp tôi cười nói: "Ấn Độ có

ông Lôi Nhân gì gì đấy, vạn năm qua chưa có thay đổi, hủy người không biết mệt mỏi nha~"

"Ha ha", Diệp Lê cười to nói: "Đâu có như cậu thích tổn hại người khác"

"Được rồi, không nói văn hóa cổ xưa nữa, nói chính sự đi" Tôi nói với Diệp Lê: "Tớ cùng Từ Lỗi buổi tối sẽ

cùng ăn cơm, còn cậu nếu đói sớm thì ra ngoài ăn, không thì đợi tớ về làm cho cậu, tuyệt đối không được

ăn vặt nha~"

Diệp Lê hỏi: "Chỉ có hai người?"

"Ừm"

"Di~ một nam một nữ có phải hơi nguy hiểm không?"

Tôi cười trách "Nói nhăng nói cuội!"

"Được được, buổi tối nhớ về sớm một chút, tớ chờ cậu, cậu nếu không về tớ sẽ không ăn cơm. Tự mình lo

liệu đi."

Tôi lắc đầu cúp điện thoại, trong lòng nghĩ Diệp Lê càng lúc càng giống đứa nhỏ, tôi thì càng lúc càng giống

mẹ, có cần phải đi mua bình sữa để dỗ đứa nhỏ này vui vẻ không a? Diệp Lê nhận được sẽ có biểu cảm gì?

Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi bật cười, tức khắcquyết định sau khi tan việc liền đi mua bình sữa và trống con,

sau đó mới cùng Từ Lỗi ăn cơm.

Sau khi tan việc, Từ lỗi ở công ty chờ, tôi đilên trước, nói "Tôi phải đi mua một ít đồ, cậu trước tới quán

chờ một chút, rồi nói cho tôi biết địa chỉ, nhất định sẽ tới tìm cậu"

"Nha~" Từ lỗi nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy đi, tôi cùng cô đi mua, sau đó cùng đi tới quán"

"Cũng tốt, chỉ là ngại quá, làm chậm trễ thời gian của cậu rồi"

"Đừng khách sao, tôi mời cô ăn cơm, là chiếm dụng thời gian của cô rồi, nên phải là tôi ngại mới đúng."

"Aiz~ Cả hai đều miễn khách sao đi, à đúng rồi, cậu có biết chỗ nào bán đồ cho trẻ nhỏ không?"

"A?" Từ lỗi chợt mở to mắt, hỏi: "Cô là muốn mua đồ cho em bé?"

"Ừm, con của bạn vừa tròn tháng, muốn mua lễ vặt tặng thôi" đừng trách tôi nói dối, đang lúc hệ trọng,

Thượng Đế sẽ tha thứ cho tôi.

"Nha~ tôi có biết một chỗ, chỉ cách công ty chúng ta hai con đường, để tôi chở cô đi"

"Được, cơ mà không nghĩ cậu cũng biết mấy chỗ đó nha~"

Từ lỗi mặt hơi hồng một chút, nói: "Chỉ là lúc lái xe đến công ty không có gì làm liền nhìn ngó xung quanh,

dần dần cũng nhớ được."

"Đúng là người cẩn thận, chúng ta đi thôi"

"Được"

Mua được đồ Từ Lỗi dẫn tôi đến một quán ăn có hơi cổ kính dùng cơm, không nghĩ tới sẽ đụng mặt Diệp

Hàng và Hải bình ở đây, Hải Bính rất có ý tứ nhìn tôi và Từ Lỗi, còn tôi đương nhiên sẽ coi như không thấy

Hải Bình chỉ cùng Diệp Hàng trò chuyện vài câu, rồi cùng Từ Lỗi ngồi xuống bàn ăn, trên trần có treo một

bánh xe xưa ngựa để trang trí.

Nơi này hoàn cảnh thực tao nhã, hương vị cũng rất tự nhiên, dễ làm người ta trầm tĩnh, Từ Lỗi đề nghị ăn

canh cá, còn có đặc sắc của nơi này là cua nướng, tôi vốn không có kén chọn nên không có ý kiến gì mặc

cho Từ Lỗi tự chọn.

Hải Bình ngồi ở phía trước tôi, tôi có cảm giác được mắt của cô ấy thi thoảng lại đảo qua, ý nghĩ muốn làm

trò của tôi nổi lên, cảnh giác được Hải Bình đang nhìn tôi, thừa lúc Từ Lỗi cúi xuống nhìn món ăn tôi liên

ngẩng đầu hướng Hải Bình làm một cái mặt quỷ, Hải Bình đương nhiên không nghĩ tôi sẽ làm như vậy, ly

rượu trong tay cô ấy run lên, chất lỏng màu đỏ liền thuận theo rơi xuống bàn rồi men theo bàn rơi xuống

chiếc váy trắng.

Hải Bình hoảng vội vàng đứng lên, cầm khăn ăndùng sức lau vết bẩn trên váy, Diệp Hàng cũng vội vã cúi

người giúp cô ấy lau, , a, xem ra Diệp hàng thật sự thực yêu cô ấy. được một nam nhân tốt như vậy yêu,

Hải Bình sao còn chưa thấy đủ? Cô ấy nên lập tức kết hôn đi, biết đâu tính tình sẽ bớt bốc đồng một chút,

còn nghĩ mình là trẻ con sao? muốn cái gì liền được cái đó à? Làm người không thể quá tham lam a, nếu

không hạnh phúc sẽ trong nháy mắt biến mất.

Vết bẩn giống như lau mãi không xong, Hải Bình liền nắm tay Diệp Hàng rời đi, còn hung hăng trừng mắt

với tôi, tôi cười tiễn khách.

Tầm mắt không còn bị gây rối, tôi mới có thể vui vẻ dùng cơm, nhìn ra cửa sổ thấy ánh trăng chậm rãi soi

rọi, chỉ là mây hơi nhiều vốn là rực sáng thì đã bị mây che đi một nửa, hôm nay là rầm, giống như thiếu nữ

ở nông thôn, xấu hổ trêu chọc người thích.

Thật là một đêm thú vị nha, tôi vỗ bình sữa và trống vừa mua được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top