Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Tôi, một đứa lập dị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là đứa lập dị. Vì sao à? Cũng chả biết nữa. Đơn giản là thấy mình rất lập dị.

Lớp tôi là lớp chuyên, kiến thức lúc nào cũng là nâng cao. Trong khi tụi bạn than lên than xuống, tôi chỉ lẳng lặng cắn bút. Trong khi bài kiểm tra tụi nó không thuộc và tụi nó coi tài liệu. Thì tôi, viết những gì mình biết, mình nhớ. Kết quả là tụi nó khoe những con tám, chín, còn tôi thì ôm cái điểm ở mức khá.

Tôi thích môn Toán. Từ nhỏ đến giờ vẫn vậy. Tuy nhiên, tôi thích học hình hơn học số. Trong khi tụi bạn trong lớp lại thích số hơn.

Tôi có thể ngồi hàng giờ để để làm hình, nhưng chỉ bỏ ra gần tiếng hoặc gần nửa tiếng để làm số. Trong khi tụi bạn thà làm số còn hơn làm hình.

Con bạn tôi bảo, hình học là một con quái vật, là một sinh vật không nên tồn tại. Đã sinh ra nó còn sinh ra hình làm gì? Rồi là, hình học là ác mộng, là ngôn ngữ ngoài hành tinh, vân vân.

Ngược lại, tôi thấy toàn hình rất thú vị. Tôi có thể làm toán số trong mười lăm phút, và bỏ ra sáu mươi phút còn lại để nghĩ hình. Có thể bỏ cả buổi trưa để làm hình, ngồi từ tám giờ tối đến mười rưỡi tối. Nhưng buổi trưa mà bắt tôi làm số, thà cho tôi cả một tệp đề hình dày còn sướng hơn.

Tôi thích học toán hình nhưng lại không thích học lý thuyết. Lớp sáu lớp bảy, tuyệt nhiên lại không học chút lý thuyết của hình học. Hầu như mỗi lần làm bài đều cố nhớ, dần dần nóa ghim vào đầu. Đảm bảo còn hơn là ngồi hàng giờ học thuộc mà chả áp dụng được tý nào.

Tuy nhiên, cái gì cũng có mặt trái của nó. Không phải kiến thức nào cũng động đến, ví dụ như trọng tâm chẳng hạn, còn nhiều cái về đường phân giác, đường cao, đường trung tuyến tôi con chả nhớ.

Đến lớp tám, bắt buộc phải học lý thuyết, không học không được. Lúc ấy mới thấy khổ sở vô cùng. Nó cứ rối tung lên. Nhưng khi vào làm bài thì cứ an an ổn ổn mà làm.

Môn tôi thích là môn toán, nhưng môn tôi ngủ trong giờ lại là môn toán. Môn tôi thích là môn toán, nhưng môn tôi thờ ơ và không chú tâm nhất lại là môn toán. Môn tôi bị thầy cô giáo lơ đi cũng là môn toán. Như thế, sao tôi lại thích môn toán nhỉ? Đừng hỏi đứa lập dị như tôi.

-----

Tôi có một đứa em họ, nó từ miền Nam về. Nó tên Minh Thư và sống cùng tôi năm nó chưa đầy một tuổi. Tôi ở với bà, bố mẹ nó do từ miền Nam về nên chưa xây được nhà ở đây. Đó là lý do sao nó ở cùng tôi.

Năm nay nó ba tuổi nên tôi vẫn phải trông nó vào những ngày nghỉ. Chủ nhật báo tôi được nghỉ, nó cũng được nghỉ. Chiều thứ năm tôi được nghỉ, nó cũng được nghỉ. Chiều thứ bảy tôi được nghỉ, nó được nghỉ cả ngày.

Tôi ghét nó. Nói đúng ra là tôi ghét trẻ con, rất ghét. Mấy đứa con nít vừa nghịch vừa láo. Tôi càng quát thì tụi nó càng nghịch. Cái bản mặt ương bướng chỉ muốn đập. Cái miệng mở ra là chửi, ăn nói thì trống không, chả có chủ vị. Nhất là con Minh Thư. Nó nói chuyện với bà tôi mà cái miệng cứ xoen xoét. Bà tôi thì cứ bênh nó, nào là em còn bé, nó biết cái gì. Nó có gọi "bà nội" đâu, nó gọi thẳng tên bà tôi ra. Bố nó mắng nó, nó cầm cái ghế lên dọa. Bà tôi quát nó, nó bảo "con bảo bố cầm dao chém bà". Hỏi xem cưng sao nổi!

Nó nói chuyện với tôi, lúc nào cũng "bà em" "bà nội em". Con mẹ nó, bà của mình nó à? Bà của chung, bà của tôi cơ mà! Ai cho nó đánh dấu chủ quyền. Tôi dặn đi dặn lại là gọi bà thôi, đừng bà em, bà là của chung. Thế mà mỗi lần tôi dặn xong, nó gọi "bà chung nhau ơi". Ôi đm, tức nghẹn họng.

Tôi ghét nghe trẻ con khóc, ing tai nhức óc. Nhưng càng ghét phải nhìn cái mặt mếu, muốn khóc mà không khóc được.

Có lần, cái Thư nó ngủ trưa, do chưa đủ giấc nên cứ hậm hực. Nó hỏi:

- Chị Quỳnh ơi, bà em đâu rồi?

- Bà nào? - tôi đang chơi điện thoại, tiện miệng hỏi lại.

- Bà nội đâu rồi? - mặt nó mếu máo, cái giọng như sắp khóc làm tôi không muốn chú ý cũng phải đặt máy xuống mà dỗ nó.

- Bà đi làm rồi, tối về. Ngoan, ngủ đi, ngủ dâyh bà về. - Tôi ôm nó vài lòng, vỗ vỗ rồi hai chị em nằm xuống. Cái người nó nhỏ nhỏ tròn tròn như cục thịt ấy, ôm sướng lắm. Tôi thích lúc nó ngủ hơn. Lúc đấy mặt nhìn cưng, rồi nó cũng im nữa. Chứ tôi là đứa ít nói, mà nó nói nhiều không tưởng, ồn ào chết đi được.

- Không...bà đâu rồi...bà ơi...- nó đẩy tôi ra, giãy nảy lên. Miệng gào lên, khóc không ra khóc. Nó chạy xuống giường, rồi chạy ra khỏi cửa. Tôi nhăn mặt đi xuống. Cái giọng nó khóc làm tôi bực. Dỗ ngọt không nghe.

- Giờ sao? Ngủ không? - tôi nhìn nó, nó nhìn tôi. Cái mặt mếu máo, môi hơi trề ra, mặt hơi phính lên, mắt nó híp lại, rưng rưng.

- Muốn khóc hả? - tôi khoanh tay lại, tựa người vào tường.

- Không...- nó nói mà mặt càng mếu.

- Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi vào. Khóc cho đã đi, không xong thì đừng vào nhé. - tôi quay người đi vào phòng rồi đóng cửa lại, leo lên giường chơi điện thoại tiếp. Trẻ con dễ hiểu, vả lại, là một lũ phiền phức.

- Oa...chị ơi...Hức...em không khóc đâu...- nó gào lên rồi khóc tu tu. Tôi còn lạ gì nữa. Không khóc ma nó cũng chả tin đâu.

Mặc nó đứng ngoài gào khóc, khóc lên khóc xuống thì tôi ngồi trong vẫn bình thản ôm điện thoại. Ồ, nếu hỏi với trẻ con tôi sẽ làm gì? Chính là bạo lực tinh thần. Trêu cho nó khóc, rồi để nó khóc đã, rồi trêu cho khóc tiếp. Mỗi lần như thế tôi đều thấy rất vui a~.

Được một lúc thì tôi nghe thấy bên ngoài chỉ còn tiếng thút thít thì mới đi ra.

- Xong chưa? - tôi dựa người vào cánh cửa, nhìn cái mặt tèm lem nước mắt của nó.

- Em không khóc nữa đâu...Hức...hu hu ...- vừa nói nó lại nứa nở.

- Không khóc nữa của mày đấy nhỉ? Khóc nữa đi nhé, bao giờ xong nhớ đi rửa mặt đấy.

Nói rồi tôi lại vào ôm điện thoại, mặc nó lại đứng khóc gọi bà. Em muốn khóc, chị cho em khóc đã rồi thôi.

- Chị ơi, em không khóc nữa..Hức...em rửa mặt rồi...- giọng nó khàn khàn, có lẽ do khóc nhiều, còn kèm theo tiếng nấc.

Tôi mở cửa ra, nhìn nó. Im lặng một chút rồi quát:

- Mày thích thì khóc nữa đi, khóc to vào, ai khiến mày nhịn.

Vừa dứt lời, nó lại oa oa khóc. Khóc đến mức tôi phải bịt tai lại rồi đi vào nhà tắm. Với lấy chiếc khăn mặt để rửa mặt. Rồi cầm theo đi ra ngoài.

Lần này nó nín hẳn. Tôi rửa lại mặt cho nó, lau hết nước mắt, rồi còn phải bắt nó xì ra. Xong xuôi thì giặt lại khăn rồi bế nó vào phòng. Ôm nó trong lòng, nó thì ngoan như con cún, cái giọng như mía lùi:

- Em không khóc nữa đâu...

Tôi nhéo má nó một cái. Phải thế chứ. Phải ngoan thế này này.

Trẻ con ấy, nó đã muốn khóc thì để nó khóc. Nó đã hậm hực mà không khóc được thì khó chiều lắm. Mà đang cơn khóc mà bắt nó nín thì nín thế đéo nào được. Nó cũng biết mình bực, nó sợ bị đánh, nó muốn nín lắm chứ, nhưng không nín được. Vậy ấy, cứ để nó khóc, khóc thích thì thôi. Cứ kệ nó, xong thì đâu lại vào đấy.

Tôi thích trêu tụi nó khóc, rồi lại đi lau mặt cho tụi nó. Đừng hỏi tại sao, bởi tôi là một đứa lập dị.

-----

Tôi có thể ngồi nghe mắng cả một giờ mà không cãi câu nào. Nếu là đứa khác thì chả kiên nhẫn đến mức đấy. Tôi có thế ngồi nghe tụi nó nói mà không lên tiếng, có thể để tụi nó chèn lượt thoại của mình, cũng có thể lùi lại để nhường chỗ cho người ta.

Bác tôi bảo tôi ít nói. Thì đúng vậy, nhưng chỉ một nửa. Bác tôi mắng tôi lúc nào cũng chơi điện thoại, chỉ là một nửa thôi. Cơm nước vẫn tươm tất, nhà cửa vẫn sạch sẽ, học hành vẫn ổn định. Bác tôi nói tôi ngoan quá, ngoan đến phát bực. Chỉ một nửa thôi. Tôi bảo tôi thích ăn gì, y như rằng bác tôi lần nào cũng mua cái đấy về, đến phát ngán. Bác tôi bảo tôi kén chọn, điệu đà. Sao tôi không thấy vậy nhỉ? Đi mua đồ, đồ không tốt nên không muốn mua thì là kén chọn? Ra ngoài mà mặc quần áo chỉnh tề, quần jean áo cánh thì là điệu? Mặc áo rộng cho thoải mái thì là điệu? Buộc tóc đuôi ngựa thì là điệu? Ồ, giờ mới biết.

Bác tôi lúc nào cũng làm như hiểu tôi lắm ấy. Cái đó làm tôi phát bực. Bác chẳng hiểu tôi, một chút cũng không. Tôi thích làm gì, thích để mọi thứ thế nào, đặt ở đâu, vì sao không thích ra ngoài, vì sao thích mặc quần áo rộng mà không phải mấy cái áo bóp sát? Ồ, bác chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi nhịn, tuyệt nhiên không nói gì cả, không cãi lại, không phản kháng.

Vì sao à? Người lớn là sinh vật khó hiểu. Họ luôn cho mình là đúng, và chả có gì vừa ý họ. Nếu cãi lại một câu, họ sẽ nói lại bằng lý sự cùn, cãi hai câu họ sẽ chửi bạn rằng nói một cãi mười. Bạn đi học, nhưng cách ứng xử ở nhà vẫn non. Nhiều lúc làm sai, sẽ bị chửi "càng học càng ngu" trong khi bạn đứng hạng ba hạng bốn trên lớp. Biết không, dù trên lớp Có giỏi đến mấy, thì về nhà cũng chả là cái gì cả. Bị nhắc lần một, lần sau làm gọn gàng sạch sẽ. Nhưng chỉ cần sơ ý hay quên một chút, sẽ bị ăn chửi thậm tệ như một lẽ dĩ nhiên.

Họ làm về mệt, mình học về mệt. Ấy vậy mà việc nhà vẫn làm tươm tất rồi vẫn bị lôi ra chửi. Rồi họ nói với người ta, làm mệt chửi cho sướng mồm ấy mà. Họ nghĩ đi học không mệt à? Hay là như đi chơi nên chẳng mệt? Nên họ muốn trút thì trút. Người lớn luôn ích kỉ như thế. Trong khi họ ngồi xuống làm sổ sách có vài ba trang đã kêu mệt. Họ vốn chẳng hiểu và chẳng muốn hiểu.

Im lặng, không phải là tốt nhất, nhưng là an toàn nhất. Với họ, càng cãi càng sai.

Đừng hỏi tại sao, bởi đây là quy tắc của một đứa lập dị như tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top