Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thừa Phong.

Ánh hoàng hôn chiều tà buông xuống khắp mọi nơi, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ quanh Trường Nhạc Hầu phủ.

Dung Mạch nhàn nhạt nhận lấy ngân phiếu rồi bò vào trong ngực, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen.

"Đa tạ cô phụ."

" Là điều nên làm." Trường Nhạc Hầu Trình Tắc Viễn ra vẻ nghiêm túc gật đầu, chắp tay sau lưng, bước như lão gia dẫn đầu đi vào phủ, trong lòng lại nổi nhạc nở hoa.

Trình Như Ý vừa lòng cất ngân phiếu đi, vui vẻ đi theo sau phụ thân.

Trình Du cười ngoắc đến tận màng tai, học theo phụ thân nhà mình, bước như lão gia, đi đến khoe khoang với tỷ tỷ.

Dung Mạch nhìn ba người phía trước, khóe miệng không tự giác cong lên, hai mắt lạnh băng hiện lên một tia nhu hòa.

Gã sai vặt cầm lồng sắt gà chọi đã sớm nhìn quen hành động của Hầu gia với đại tiểu thư và tiểu thiếu gia, amwts nhìn thẳng đuổi theo.

Hạ nhân canh cửa chờ họ đi vào phủ hết liền đóng cửa lớn lại.

Đoàn người trực tiếp đến chính viện chuẩn bị chờ ăn tối.

Thừa dịp còn chưa ăn tối, Trình Như Ý bảo hộ vệ đem thành quả dạo phỗ của nàng bày trên bàn gỗ lim dùng để ăn cơm.

Toàn mùi thịt.

Trời đã rất nóng, mọi người vẫn dĩ ăn uống đã không tốt, nay lại thêm toàn mùi thịt càng khiến mọi người không muốn ăn cơm.

Hai mắt Trường Nhạc Hầu trợn tròn, hắn chỉ một bàn đầy thịt, khóe môi run rẩy: "Con gái à, con mua nhiều thịt như vậy có ăn hết được không?"

Trình Như Ý bình tĩnh nhìn cha nàng, sờ cái bụng đã xẹp của mình: "Không nhiêu đâu, đây đều là con mua về hiếu kính với phụ mẫu, ăn không hết, đêm nay liền đưa cho con, con sẽ ăn hết, tuyệt đối sẽ không làm lãng phí chút lương thực nào."

Làm dị năng giả, cấp càng cao thì nàng sẽ ăn uống càng nhiều.

Từng này thịt không đủ cho nàng ăn nhưng dạ dày của nguyên chủ quá nhỏ, không chứa đủ lượng thức ăn nàng muốn ăn, làm nàng phải ăn ít cơm lại.

Theo như nàng biết, thu chi trong Trường Nhạc Hầu phủ rất eo hẹp, bổng lộc và thực ấp lúc ban phong tước của phụ thân nàng căn bản không đủ, may mắn hạ nhân trong phủ không quá nhiều, vừa vặn đủ giữ thể diện.

Hơn nữa hồi môn của nương nàng chi tiêu cũng tiết kiệm, lại thêm phụ thân đặc biệt hay hãm hại người khác lừa gạt lấy bạc nên cuộc sống cũng rất thoải mái.

Đặc biệt phụ thân nàng rất hào phóng với tỷ đệ bọn họ và biểu ca.

Mỗi lần lừa... À, không đúng, mỗi lần có bạc đều cho bọn họ không ít tiền tiêu vặt.

Trường Nhạc Hầu khóc không ra nước mắt nhìn một bàn đầy thịt, ấn ấn cho đỡ đau dạ dày, cẩn thận nhìn khuê nữ nhà mình: " Con gái à, phụ thân biết con hiếu thuận, cha sao có thể không ăn? Cha thích ăn sáng cùng với cháo."

Trình Như Ý thấy dáng vẻ phụ thân như vậy, đành phải gật đầu: " Cứ như thế đi ạ, con cũng không miễn cưỡng."

Lúc này trường Nhạc Hầu mới yên tâm.

Hắn gấp gáp kêu nha hoàn mang số thịt chất đống trước mặt hắn sang bàn khác.

Thái độ phòng tránh chỉ sợ không kịp của Trường Nhạc Hầu chọc cười cả Trình Như Ý và Trình Du, Dung Mạch một bên cũng không nhin được cười.

Lúc này, một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, mỹ diễm mặc váy áo lụa hoa ngọc lan màu lam nhạt mang theo nha hoàn bà tử bước vào.

"Nương!"Trình Như Ý và tiểu thiếu gia Trình Du đồng thời gọi một tiếng, Trình Du muốn chạy lại đỡ mẫu thân, ai ngờ lại bị tỷ tỷ kéo lại.

"Cô cô!" Thanh âm của Dung Mạch thanh lãnh.

"Tố Tố, ngồi bên này." Trường Nhạc Hầu thấy nương tử nhà mình tới, nhanh chóng đứng dậy, đặc biệt chân chó tiến lên nắm tay trắng nõn non mềm của phụ nhân mỹ diễm, kéo đến chỗ cạnh hắn ngồi xuống.

Phụ nhân xinh đẹp Dung Tố Tố chính là nữ chủ nhân duy nhất của Trường Nhạc Hầu phủ, thoạt nhìn rất trẻ, ước chừng khoảng hơn mai mươi tuổi, dung mạo của Trình Như Ý có năm sáu phần tương tự , đứng chung một chỗ không khác gì hai tỷ muội.

Chẳng qua trên người Dung Tố Tố có nhiều hơn một phần thành thục thướt tha và phong tình.

Cũng chính vì dung mạo của nàng qua mức diễm lệ mà năm đó mới bị Trình lão phu nhân coi trọng làm con dâu cho Trình Tắc Viễn con vợ lẽ đầy chán ghét này.

"A Viễn, tiền để chi tiêu cho phủ hôm nay đâu?" Thanh âm Dung Tố Tố ngọt ngào, đôi mắt phượng mang theo tia mị hoặc, nàng nhìn đống thịt trên bàn rồi lại nhìn trượng phu cười nịnh nọt cẩn thận ngồi bên cạnh.

" Ở đây, ở đây..." Trường Nhạc Hầu nịnh nọt lại chân chó lấy ngân phiếu hôm nay lừa được từ trong áo đưa tới trước mặt phu nhân.

Dung Tố Tố vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhanh chóng lấy ngân phiếu đếm, không tồi, thế nhưng lại được sáu ngàn lạng bạc, nàng rút ra hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, còn lại giao cho tâm phúc ma ma một bên, bảo bà cất ngân phiếu trong tráp. Trên mặt lộ nụ cười tươi xinh đẹp, liếc mắt tán thưởng trượng phu, cổ vũ một câu.

"Hôm nay thu vào không tồi, cho chàng hai trăm lượng bạc tiêu vặt, về sau phải không ngừng cố gắng!"

Trường Nhạc Hầu vui sướng nhận hai tấm ngân phiếu cất vào trong ngực, nghe nương tử cổ vũ, cười ngây ngô sờ đầu, trong lòng đặc biệt vui sướng.

Khóe miệng Trình Như Ý khẽ co rút: " ..." Phong cách mẫu thân xinh đẹp nhà nàng thật biết cách làm say lòng người.

"Phụ thân, hôm nay con với tỷ tỷ bị người ta khi dễ." Tròng mắt Trình Du chuyển động, tội nghiệp mở miệng, sau đó kế lại sinh động như thật sự việc đã xảy ra ở tửu lầu.

Mỹ đại thúc Trường Nhạc Hầu nổi giận: "Thật buồn cười, đúng là khinh người quá đáng mà, Tiểu Ngư Nhi yên tâm, ngày mai phụ thân sẽ tìm Triệu Thành Hải nói cho ra nhẽ."

Triệu Thanh Hải chính là phó sử Thông Chính Sử Tư, phụ thân của Triệu Nhã Lan.

Mẫu thân xinh đẹp lúc này cũng mày liễu cũng nhăn lại bênh vực người nhà mình, một đôi nhi nữ nhà nàng, Triệu Nhã Lan kia là cái thứ gì mà dám khi dễ nữ nhi nhà nàng.

"Hừ , Như Ý đừng sợ, ngày mai mẫu thân sẽ tìm Tôn phu nhân nói chuyện." Tôn phu nhân chính là phu nhân của Triệu Thành Hải.

Phu thê hai người cùng chung mối thù, chuẩn bị ngày mai đi tìm kẻ phiền toái.

Trình Du rốt cục cũng vừa lòng, nghĩ đến ngày mai lại có thể có thêm ít tiền tiêu vặt rồi.

Trình Như Ý cũng cực kỳ vừa lòng, với sức chiến đấu của cha nương, ngày mai nhất định sẽ nhập sổ một số bạc đáng kể.

Dung Mạch bình tĩnh uống trà, một màn trình diễn thương lượng của nhà Trường Nhạc Hầu như vậy, hắn đã sớm nhìn quen, bắt đầu từ lúc khiếp sợ đến cuối cùng là chết lặng.

Đừng nhìn hắn một bộ dạng lạnh như băng như vậy, kỳ thật trong lòng hắn rất cảm kích một nhà cô cô và cô phu. Có lẽ trong mắt mọi người, cả nhà cô phu đều kì quái nhưng ở trong lòng Dung Mạch, nhà cô cô đều là người cực tốt, hắn đã đem chính mình thành một phần tử trong gia đình này.

Ngày thường, Dung Mạch luôn ở trong phủ, rất ít khi ra ngoài nhưng đối với đủ loại lời đồn đãi bên ngoài hắn đều biết. Ngày thường thấy cô phu và biểu muội không để ý lắm, khiến hắn cho rằng nó không quá ảnh hưởng đến toàn cục.

Hôm nay đi ra ngời cùng bọn Như Ý, Dung Mạch mới chân chính hiểu rõ ý thức được tình cảnh của biểu đệ, biểu muội.

Dung Mạch rũ mi mắt, trong mắt che dấu một tia lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất.

Nói xong, Dung Tố Tố đau đầu nhìn một bàn thịt, nhíu mày, lo lắng nhìn về phía nữ nhi nhà mình.

"Như Ý, hôm nay còn sao vậy, sao lại mua nhiều thịt về như vậy, nghe nha đầu Mặc Hương nói , con còn bảo phòng bếp làm thêm mấy món mặn, nhiều thịt như vậy làm sao mà ăn hết?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhi à, có phải con bị cái gì kích thích không?" Trường Nhạc Hầu vội vàng phụ họa.

Tuy rằng thu chi trong phủ có eo hẹp nhưng từ trước tới nay Dung Tố Tố không để nữ nhi thiếu thốn chi phí ăn mặc, ngày thường tính toán tiết kiệm nhưng đối với hai đứa con lại mười phần hào phóng, không thèm để ý đến sự lãng phí của bọn họ.

"Phụ thân, nương, con thật rất tốt, chính là gần đây ăn uống tốt, thích ăn thịt."

Cảm giác được người khác quan tâm quả thật rất tốt, mặc dù họ không phải là cha nương ruột của nàng nhưng trong lòng Trình Như Ý vẫn rất vui vẻ.

"Thì ra là vậy, ăn nhiều thịt cũng tốt, nữ nhi quá gầy, cha nhìn con mà đau lòng, béo cũng tốt, nhiều thịt như vậy mới có phúc khí." Trường Nhạc Hầu vui sướng nói.

"Được ạ, về sau con sẽ ăn nhiều thịt, cha phải cố gắng kiếm bạc nhé." Trình Như Ý vui vẻ gật đầu, không quên cổ vũ phụ thân lừa nhiều người hơn.

Khóe miệng Dung Tố Tố khẽ giật giật, trượng phu nhà mình nhìn kiểu gì, nữ nhi nhà nàng dáng người thướt tha, xinh đẹp như vậy, sao có thể bảo nữ nhi béo hơn được?

Bất quấ nếu nữ nhi thích... Nàng cũng không nói nhiều.

Nghe trượng phu và nữ nhi nói chuyện vui vẻ, khuôn mặt mỹ diễm của Dung Tố Tố hiện lên nụ cười hạnh phúc, điều đáng tiếc duy nhất là cháu trai Dung Mạch nhà mình đã hai mươi mà còn chưa đính hôn.

Khiến nàng rất buồn!

Trời tối, Dung Tố Tố bảo nha hoàn bà tử thắp nến trong đại đường lên, chờ mọi người rửa tay xong mới kêu người đưa đồ ăn lên.

Thời tiết nóng bức, lại là cơm chiều nên đầu bếp làm thêm mấy món khai vị, ít món mặn nhưng sau khi Trình Như Ý đặc biệt phân phó thì làm thêm vài món mặn nữa.

Mấy món mặn đều bị Dung Tố Tố sai người bày trước mặt nữ nhi.

Trình Như Ý vui vẻ ăn các món thịt thơm phức, Dung Mạch bên cạnh nàng liếc một cái, nhìn thấy thịt trong bát Trình Như Ý nhwnh chóng bị nàng "tiêu diệt" thì dừng một chút, bất động thanh sắc gắp một miếng thịt để ở trong bát của nàng.

Trình Như Ý nghiêng đầu, nở một nụ cười tươi sáng lạn với Dung Mạch.

"Cảm ơn biểu ca."

Dung Mạch bị nụ cười tươi sáng của nàng làm lóa mắt, bên tai chợt nóng lên, nhàn nhạt nói một câu không có gì, sau đó một bên ưu nhã ăn đồ ăn, một bên chú ý Trình Như Ý bên cạnh, chờ thịt trong bát nàng gần hết lại tự nhiên gắp thịt giúp nàng.

Có người gắp giúp đồ ăn nhưng Trình Như Ý cũng không nghĩ gì nhiều, ngược lại cảm thấy biểu ca Dung Mạch thoạt nhìn lạnh như băng nhưng không nghĩ tới lại tri kỷ như vậy, hẳn hắn chính là nam nhân mặt lạnh tim nóng mà chị đại từng nới từng.

Nghĩ một lát, Trình Như Ý cũng gắp đồ ăn giúp Dung Mạch.

Dung Mạch nhìn miếng dưa muối trong bát, ánh mắt bất giác cũng trở nên nhu hòa hơn, khóe miệng không tự giác mà cong lên.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng thân mật, trừ thiếu niên Trình Du đang vui sướng ăn cơm thì phu thê Trường Nhạc Hầu ngồi đối diện lại liếc nhìn nhau, mặt đầy nghi vấn, khuê nữ nhà mình và Dung Mạch khi nào lại có quan hệ tối như vậy?

Bất quá... Chất nhi Dung Mạch đối với nữ nhi tốt như vậy, Dung Tố Tố cảm thấy rất vui mừng.

Nếu không phải nữ nhi đã sớm đính hôn với Nghiêm gia thì chất nhi nhà mình cũng là người không tồi để chọn.

Nghĩ đến Nghiêm gia mấy tháng gần đây nhiều lần diện thánh nhan để giải trừ cửa hôn ước này, lòng Dung Tố Tố bỗng dưng trầm xuống, thất thần dùng bữa.

Trình Như Ý mẫn cảm nhận ra cảm xúc của mẫu thân có chút không đúng, ngẩng đầu quan tâm hỏi: "Nương, người làm sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái không?"

Vừa nghe thấy lời này, Trường Nhạc Hầu liền khẩn trương nhìn nương tử nhà mình.

"Tố Tố, nàng không sao chứ?"

Dung Tố Tố miễn cưỡng cười cười, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, vội vàng nói:

"Nương không có việc gì, chỉ nghĩ tới một ít việc của Nghiêm gia mà thôi."

Trình Như Ý vừa nghe tới Nghiêm gia, ánh mắt có chút xem thường. Không chú ý tới Dung Mạch một bên đáy mắt hiện lên cảm xúc ảm đạm không rõ ràng.

"Nương, mấy ngày nữa Nghiêm gia sẽ tới cửa, đến lúc đó chúng ta liền theo ý họ lui cửa hôn sự này đi, miễn cho đến lúc nữ nhi gả qua bị khinh bỉ."

"Ai dám khinh bỉ nữ nhi của ta, lão tử lột da hắn." Mỹ đại thúc Trường Nhạc Hầu vừa nghe đã tức giận tới mức lông tóc muốn dựng lên.

"Đúng vậy, đúng vậy, lột da hắn!" Trình Du gật đầu phụ họa.

Trình Như Ý hết chỗ nói, phụ thân và đệ đệ chú ý sai trọng điểm rồi.

"Phụ thân, nương, việc hôn sự này nên lui đi, đỡ phải bị Nghêm gia khiêu khích gây sức ép, rất phiền, không bằng để bọn họ bồi thường một số bạc đáng kể thì lời hơn."

Dung Tố Tố nhìn thần sắc nữ nhi không một tia lưu luyến thì cực kì vui mừng.

Nếu không phải nữ nhi cực kì coi trọng việc hôn nhân này thì nàng đã sớm đá Nghiêm gia rồi.

"Nói rất đúng, A Viễn, liền làm như vậy đi, lúc Nghiêm gia tới cửa liền thuận theo ý bọn họ lui việc hôn nhân này, thuận tiện đòi thêm một khoản bồi thường, nữ nhi của Dung Tố Tố ta nào đến lượt bọn họ ghét bỏ, hừ!"

Trình Như Ý được phụ mẫu ủng hộ thì mừng rỡ như điên, rốt cục cũng có thể thoát khỏi cửa hôn nhân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top