Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Gặp mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ của Lucretia.

Đỏ.

Rất là đỏ.

Tôi lấy tay chạm vào mặt, có cảm giác như nó nóng bừng lên dù cho thời tiết bây giờ đang mùa đông.

Bởi vì hồi nãy, tôi vừa mới đi tắm. Và nếu tắm thì đương nhiên phải... cởi hết đồ ra rồi.

"Đáng lẽ mình nên nhờ Mary tắm giùm mình trước đã."

Tất nhiên là tôi vẫn nhìn thẳng và không liếc xuống cơ thể. Dù thế tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên rằng, cái đó của Lucretia... thật sự to hơn tôi tưởng. Chỉ mới 18 tuổi mà đã phát triển đến mức này...

"Hả!? Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Bỏ đi bỏ đi."

...

Sau khi bỏ tạp niệm trong đầu, tôi bắt đầu lập ra kế hoạch để rời khỏi đây.

Đầu tiên, về việc rời khỏi gia tộc, thông thường sẽ có hai cách.

Một là, bị trục xuất bởi gia chủ. Đây là cách nhanh nhất để rời khỏi gia tộc. Bị trục xuất sẽ bị tước hết quyền lợi và địa vị của gia tộc đó đem lại. Nhưng có một vấn đề.

Ở đây, việc bị trục xuất khỏi gia tộc, nó cũng mang hàm ý như phản bội gia tộc vậy. Nói cách khác, tôi sẽ bị xem như là tội phạm và như vậy thì dù cho có rời khỏi đây thì vẫn phải hứng chịu ít nhiều sự khinh miệt, phỉ báng.

Như thế thì chả khác gì cả. Dẫu cái tên họ Cyraleon có bị lấy đi, việc tôi vẫn có huyết thống chính của Cyraleon là sự thật không bao giờ thay đổi.

Vì thế cách còn lại để giải quyết vấn đề đó,...

Là cái chết.

Đương nhiên tôi sẽ không đi chết thật rồi. Mà chỉ là giả chết thôi, sau đó sẽ kiếm một thân phận khác. Điều đó không hoàn toàn khó cả. Vì thế giới này vẫn chưa có trình độ công nghệ cao, thay vào đó thì giấy tờ nhiều hơn là máy móc.

Như vậy thì mình sẽ không bị dính líu bất kỳ trọng trách nào của gia tộc cả. Đây là cách tốt nhất rồi, nó cũng tránh được các rắc rối về sau. Tôi cũng đã tìm được cách để giả chết đẹp nhất rồi.

Vấn đề là, liệu 'người đó' có đồng ý hay không?

Cốc cốc.

Bất thình lình, có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Tiểu thư, tôi xin phép vào phòng được không ạ?"

Là Mary.

"Vào đi."

"Vâng ạ."

Cót két. Tiếng cửa mở phát ra tiếng rùng rợn.

Đến cả cửa cũng sắp hư rồi nhỉ? Tôi càng muốn rời khỏi đây nhanh chóng rồi đấy.

"Thế có chuyện gì không?"

"Dạ vâng, chuyện là..."

Không lẽ không được rồi sao?

"...ngài ấy đã đồng ý cho phép gặp mặt vào buổi trưa ngày mai rồi ạ."

Hú vía, Mary nói cứ ngắt quãng làm tôi ngỡ ông ấy từ chối rồi chứ.

"Vậy à? Cô đã vất vả rồi. Về nghỉ ngơi đi."

"Vâng ạ."

Mary đáp lại. Nhưng cô không hề quay đi.

"Có chuyện gì nữa sao?"

"À vâng, liệu... người thật sự ổn... về điều đó không ạ?"

Chắc là cô ấy nói về việc gặp mặt. Dù đúng là có chút phiền phức thật, nhưng tôi cũng đành chịu thôi.

"Ta thật sự không sao đâu. Nên là đi nghỉ đi."

"...Vâng ạ."

Mary làm vẻ mặt buồn rầu và quay đi ra khỏi phòng.

Tôi không quen cái cảm giác được người khác lo lắng một cách trân thành về tôi đến vậy. Bởi dĩ tôi hay né tránh mấy thứ sến súa mà.

Tôi giãn cơ ra và ra giường nằm ngủ. Ít nhất khác với sự hoang tàn của dinh thự, cái giường này khá êm ái như thể ở khách sạn 5 sao vậy.

"Trưa mai sao?"

Tôi dần cảm thấy lo lắng. Từ trước đến nay tôi chỉ đơn giản cố gắng sống qua ngày mà không để tâm đến tương lai cả. Đây là lần đầu tiên tôi đặt ra một mục tiêu sống.

"Oápp~."

Tôi ngáp ngắn ngáp dài. Cái giường như đã ếm bùa ru ngủ vậy. Bỏ qua sự lo lắng, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

**

Cũng tối hôm đó.

Trong một căn phòng tối tăm chỉ có mỗi nguồn sáng của ánh trăng chiếu qua cửa sổ và cây nến ở trên bàn.

Tại vị đó, một người đàn ông đang ngồi đó cùng với xấp giấy tờ trên bàn.

Dù ông ta đang cầm bút lông, nhưng lại không hề ghi gì cả.

Nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của người đó, một tiếng nói khác phát ra.

"Ngài đang nghĩ về tiểu thư ạ?"

Còn có một sự hiện diện của người khác nữa.

Ông ấy trông lớn tuổi hơn nhiều so với người đàn ông đang ngồi, nhưng lại xưng hô một cách kính trọng với người đó.

—Hờ...

'Ngài' ấy đáp lại bằng tiếng thở dài.

"Không phải đây là điều tốt sao?"

—Ông nghĩ như vậy sao?

"Hai người sắp gặp mặt nhau sau một thời gian dài mà, đúng chứ?"

Ông ấy nói cùng với sự mỉm cười nhỏ.

—Đừng có mà đùa như vậy.

Lúc này, 'Ngài' nâng người lên khỏi ghế và đi ra chỗ cửa sổ với cái nhìn xa xăm.

—Từ trước đến nay nó đã luôn né tránh ta, và bây giờ thì lại yêu cầu gặp mặt. Ông thật sự nghĩ đó là điều tốt sao?

"Chà, tôi thường nghe kể con người thì tiếp cận cái chết đều sẽ thay đổi mà. Nên tôi nghĩ tiểu thư cũng nằm trong trường hợp đó chăng?"

—...Được rồi, ta sẽ suy nghĩ về điều đó vào ngày mai.

Dù không nói rõ, nhưng người đàn ông kia hiểu rõ dụng ý của 'Ngài'.

"Vâng, ngài hãy nghỉ ngơi mạnh khoẻ."

Nói rồi, người đó ra khỏi phòng.

...

—Đã 3 năm rồi, thì phải?

**

Sáng hôm sau.

Như một thói quen, tôi lại dậy sớm để chuẩn bị bài tập thể dục buổi sáng.

Nhưng thay vì đi chạy bộ ra ngoài, tôi lại sử dụng [Luân chuyển ma lực] thay thế nó. Nếu ra ngoài với bộ dạng của Lucretia thì có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm.

...

Sau một tiếng đồng hồ.

Cót két.

Tiếng mở cửa đột nhiên phát ra.

"Hể!?"

Và hiển nhiên, không ai khác ngoài cô hầu gái Mary cả.

"Người đã dậy rồi ạ?"

Cô ấy chắc chưa bao giờ nghĩ việc Lucretia có thể dậy sớm như vậy.

"Ờ. Tối qua ta ngủ cũng sớm mà."

Mary nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm. Dẫu vậy cô vẫn cư xử theo đúng nghĩa vụ của mình.

"Vậy thì tôi sẽ đem chút đồ ăn sáng lên cho tiểu thư được không ạ?"

"...Ờ."

Trong lúc đợi Mary mang đồ ăn lên, tôi tận dụng thời gian để tiếp tục luyện tập.

"Có vẻ như mình nên thử chuyển sang giai đoạn tiếp theo nhỉ?"

Cảm nhận được ma lực chỉ là nền tảng trong việc tiếp cận pháp thuật. Bây giờ mới bắt đầu vào việc chính, đó là điều tiết ma lực ra khỏi cơ thể mình. Nói cách khác, tôi sẽ thi triển pháp thuật.

Tôi không phủ nhận rằng mình đang có chút phấn khích. Vì trước đây tôi có xem vài cảnh phim viễn tưởng và thấy nó khá là ngầu. Và bây giờ tôi sắp thực hiện điều đó.

Khác với lần trước ngồi giữa phòng để luyện, lần này tôi ra chỗ ban công để tránh gây hư hại đồ đạc trong phòng.

Một khung cảnh đẹp đẽ như từ cổ tích hiện ra trước mắt tôi.

Một khu vườn khá rộng được bố trí rất đẹp mắt, dù cho có nhiều cây mọc rậm ra do không có người chăm sóc cây vườn. Và ở đằng xa là kiến trúc kiểu phương Tây thời xưa, những mái nhà ngói đỏ trải dài tới tận chân trời.

Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài từ khi nhập vào thế giới này. Trong ba ngày qua tôi đều ở trong phòng để nghỉ dưỡng mà.

Những lúc này đầu óc tôi rất thoải mái, vì thế có thể luyện pháp thuật dễ dàng hơn.

Tôi nhắm mắt lại. Cảm nhận ma lực trong cơ thể. Sau đó điều hướng ma lực tới tay.

Ngay khi cánh tay tôi đã tụ được một phần ma lực, tôi liền tưởng tượng một thứ gì đó đơn giản như thổi ra gió. Tôi nghe kể rằng pháp thuật được thi triển dựa trên ý muốn của người thực thi.

Vù...vù.

"Oh..."

Tay tôi cảm nhận được làn gió nhẹ dù cho đang không có gió thổi. Có vẻ như tôi đã thành công rồi.

Nhưng ngoài sức tưởng tượng,...

Vù...Vù...VÙ.

Làn gió nhẹ ấy dần mạnh lên và thổi theo một đường thẳng làm bay đi các cành cây trong vườn. Còn tôi thì bị ngã văng ra đằng sau.

Tôi đứng hình trong giây lát. Các cây cối mọc thành thảm xanh giờ đây đã bị 'cạo đi'. Vốn dĩ tôi chỉ định tạo ra một cơn gió nhẹ, nhưng nào ngờ nó lại thành ra như vậy?

Có lẽ do tôi chưa kiểm soát được lượng ma lực to lớn của Lucretia. Dù vậy, một phần trong tôi cảm thấy khá an tâm. Ít nhất thì mình có 'bảo hiểm mạng sống' rồi.

"Tiểu thư!! Người có sao không ạ?"

Vừa đúng lúc Mary vào phòng, trên tay cổ là dĩa thức ăn sáng. Hên là tôi đã đứng dậy kịp thời.

"Ah? Người vẫn ổn ạ?"

"Đương nhiên rồi, không lẽ cô đang mong chờ điều gì sao?"

"K-Không có ạ! Chỉ là khi nãy tôi nghe tiếng gió lớn lạ thường ở phía trên hướng phòng tiểu thư nên tôi nghĩ..."

"E hèm. Không có gì đâu, chắc là sắp có bão to hay gì thôi."

"Ah

Mary cúi mặt xuống đất, nhưng tôi vẫn thấy rõ tai của cô ửng đỏ lên. Chắc là cổ đang xấu hổ.

"Được rồi, mang đồ ăn vào đi."

"Ah, v-vâng ạ."

**

"Ta thật sự không cần đâu."

"Không được đâu ạ, người sắp gặp mặt gia chủ đấy. Vì vậy nó rất cần thiết, thưa tiểu thư."

Tay trái cầm phấn trắng và tay phải cầm son môi, Mary đang cố trang điểm cho tôi.

"Dù gì chỉ là gặp người trong nhà mà, đâu có đi bữa tiệc nào đâu, cần gì phải trang điểm chứ?"

Nếu mà trang điểm, tôi có cảm giác một phần nam tính của tôi sẽ đi đời mất. Vả lại Lucretia vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi, không cần phải trang điểm làm gì.

"Vậy thì ít nhất người cũng nên đánh phấn đi ạ."

"...Nếu chỉ vậy thì được."

"Vâng ạ."

Những lúc như thế này thì tính nhút nhát của Mary gần như không còn vậy. Tôi cũng chả hiểu vì sao. Hay có thể cô ấy sợ gia chủ hơn là Lucretia nhỉ?

...

"Wow. Tiểu thư trông đẹp lắm ạ."

Mary thốt ra lời ngạc nhiên. Cô ấy trông rất tự hào dù chỉ là trang điểm.

"Ta biết rồi."

Đứng trước gương, dù có nhìn bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng không hề khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp tuyệt trần của Lucretia, cùng với bộ đồ váy xanh đen càng tăng thêm sức quyến rũ.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng ạ."

Mary và tôi bước ra khỏi phòng. Khung cảnh hành lang tối qua vẫn còn, nhưng ít ra nó không còn rùng rợn nữa vì trời đã sáng.

Sau một hồi di chuyển, cuối cùng cũng ra khỏi dinh thự.

Trước mắt tôi, một chiếc xe ngựa màu đỏ sẫm có logo gia tộc Cyraleon đang đậu trước cửa ngoài.

"Hân hạnh được gặp tiểu thư. Tôi là người sẽ phụ trách đưa đón tiểu thư ngày hôm nay ạ."

Người cưỡi ngựa đứng chào tôi một cách kính trọng dù trông lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Tôi vẫn chưa quen cảm giác đứng trên cao người khác cho lắm.

"Được rồi."

Tôi lên gian xe, theo sau đó là Mary.

"Vậy thì chúng ta xuất phát thôi ạ."

Từ đây đến dinh thự chính gia tộc Cyraleon khá là xa, do dinh thự của Lucretia nằm ở vị trí khá xa trung tâm đế quốc. Vì thế tôi bắt đầu suy nghĩ về dự định sau này.

Vốn dĩ là thế, nhưng rồi khung cảnh bên ngoài khiến tôi ngừng suy nghĩ.

Cũng là kiến trúc nhà kiểu phương Tây đó, nhưng lần này tôi mới thấy rõ cuộc sống của người dân ở nơi đây. Không khí rất ồn ào và náo nhiệt, những tiếng kêu gọi của người bán hàng, những tiếng cười đùa vui của mấy đứa trẻ, những tiếng nhạc của các thi sĩ lang thang,...

Đây chính là điều mà tôi mong muốn. Một cuộc sống thanh bình và không lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top