Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Gặp mặt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã đến nơi rồi, thưa tiểu thư."

Do mãi ngắm nhìn cảnh xung quanh, tôi không hề để ý mình đã tới nơi cho đến khi Mary nhắc tới.

Tôi bước xuống khỏi xe ngựa. Và sững sờ đứng nhìn dinh thự đại công tước Cyraleon. Phải nói là nó khác nhau một trời một vực so với dinh thự của Lucretia.

Trong khi tôi ngơ ngác nhìn dinh thự, cánh cổng mạ vàng trước mặt tôi đột nhiên tự động mở ra mặc cho không hề có người gác cổng. Hình như nó được khắc ma pháp lên vì tôi cảm nhận được ma lực trong đó.

Và cũng nhờ đó, tôi mới phát giác ra có một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà dinh thự. Mặc dù đứng khá xa, nhưng tôi vẫn thấy rõ và biết được cả ông ấy là ai.

Diện một bộ đồ quản gia chuẩn chỉ, bộ râu trắng rậm cùng với vết sẹo hình chữ thập kéo dài ở mắt trái. Dù trông rất lớn tuổi, cơ thể của người đàn ông đó vẫn rất vạm vỡ và cân đối.

Tiến tới lại gần, người đàn ông ấy mới mở lời.

"Rất vui khi được gặp lại tiểu thư sau nhiều năm."

"...Phải, trông ông vẫn còn khoẻ mạnh ha, Henricus?"

Còn tôi thì không thể vui nổi khi gặp ông cả. Chưa gặp mặt gia chủ mà đã gặp 'chiến thần' trước rồi.

Bởi vì Henricus không phải là một quản gia bình thường. Ông từng được mệnh danh là 'Bạch Lang' - một trong những hiệp sĩ mạnh nhất đế quốc Crothen.

Dẫu không có tài năng về ma pháp, nhưng nếu xét về mặt kiếm thuật thì ông không ngán một ai cả.

Lý do mà Henricus phục vụ gia tộc Cyraleon là vì ông đã từng được cưu mang bởi gia chủ Cyraleon tiền nhiệm. Vì thế ông đã dâng hiến mạng sống và phục tùng hết mình cho gia tộc từ đời trước cho đến nay.

Mặc dù hiện nay Henricus chỉ là quản gia với xuất thân từng là dân thường, rất nhiều quý tộc và thậm chí là hoàng gia cũng phải nể mặt ông vài phần.

"Hô hô, cảm tạ người vì đã quan tâm đến kẻ hèn mọn này."

Henricus cười nhẹ. Tôi chỉ đáp lại bằng cách gượng cười bất lực mà thôi.

"Thôi thì để không mất thì giờ, chúng ta vào chứ? Ngài gia chủ đang đợi đấy ạ."

Cánh cửa lại tự động mở ra, nó được khắc pháp thuật y như cánh cổng ngoài vậy.

"À, chúng tôi đã khắc pháp thuật lên cánh cửa. Nó được dùng để cường hoá khả năng phòng thủ thôi, thưa tiểu thư."

Henricus giải thích về hoạt động của cánh cửa. Hình như ông ấy để ý đến ánh mắt của tôi khi đang soi mói cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa là một khung cảnh như mơ hiện ra trước mắt tôi. Nội thất trong nhà rất hoàng tráng và tràn ngập sự giàu sang phú quý.

Quả nhiên là đại Công tước, cả địa vị lẫn tài sản không thua kém gì so với hoàng gia cả.

"Vậy thì, xin hãy đi lối này ạ."

Henricus hướng dẫn chúng tôi đi. Và điều đó thật sự cần thiết, vì dinh thự quá rộng lớn. Dù đã biết nó lớn từ bên ngoài rồi, nhưng vào trong còn thấy nó to lớn hơn nhiều, như mê cung vậy.

Bịch bịch.

Dù dinh thự rất hoàng tráng, song lại rất yên tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân của tôi và Mary. Riêng Henricus thì lại không phát ra tiếng động nào cả.

Đúng với cái danh là 'sói săn mồi'. Dù đã già nhưng kĩ thuật của ông vẫn không lụi tàn là nhiêu.

"Tôi có thể hỏi tiểu thư một điều được không ạ?"

Phá vỡ không gian im ắng, Henricus lên tiếng hỏi tôi.

"Có chuyện gì không?"

"Vì sao tiểu thư lại muốn gặp gia chủ vậy?"

"..."

Tôi đáp lại bằng sự im lặng.

Mặc dù tôi không nghĩ Henricus là dạng người tám chuyện nhiều, nhưng tôi không muốn nhiều người biết về việc tôi đang làm. Thậm chí là Mary, người đã chăm sóc tôi trước giờ.

"Hô hô, tôi thành thật xin lỗi. Chỉ là tôi khá tò mò thôi. Đã rất lâu rồi kể từ khi tiểu thư gặp lại ngài ấy mà."

"Hmm."

**

Đi đến chỗ ngã rẽ, Henricus quay lại nhìn chúng tôi.

"Từ chỗ này, tôi sẽ hộ tống tiểu thư ạ."

Mặc dù Henricus đang quay mặt về hướng tôi, nhưng lời nói ấy thì lại ám chỉ đến Mary. Dù sao thì đang gặp mặt riêng gia chủ mà.

Mary tuy hiểu ý Henricus, nhưng cô lại nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Ta không sao đâu. Cô lui về đi."

"...Vâng, vậy thì tôi xin phép ạ."

...

"Vậy thì, chúng ta đi tiếp thôi, thưa tiểu thư."

Sau khi xác nhận Mary đã đi xa rồi, Henricus mới tiếp tục dẫn tôi đi.

Bịch bịch.

Lần này chỉ có mỗi tiếng bước đi của tôi. Từ khi Mary rời đi rồi, tôi dần cảm thấy lo lắng lên.

"Chúng ta đã đến nơi rồi, thưa tiểu thư."

"!?"

Tự bao giờ, tôi đã đứng trước cánh cửa to lớn lúc nào không hay.

"Ngài ấy đang đợi ở trong căn phòng này ạ."

"À ừm."

"Vậy thì tôi xin phép đi trước ạ."

Henricus mỉm cười với tôi và rời đi.

Nghĩ kĩ lại, trong nguyên tác, Henricus không hề ghét Lucretia cả. Ngược lại ông đối xử mối quan hệ trên dưới rõ ràng.

Chắc vì thế nên ông ấy mới là quản gia, nhỉ?

Nhờ nụ cười thanh thản của Henricus, tôi đã cảm thấy bớt lo lắng lại. Ít ra không phải ai cũng ghét Lucretia Cyraleon.

Trở lại với thực tại. Đằng sau cánh cửa này là 'người đó'.

Tôi hít một hơi thật sâu và gõ cửa nhẹ.

—Vào đi.

Giọng nói trầm vang ra từ trong phòng.

Tôi mở cửa ra và bước vào. Hai bên phòng đều là kệ chứa đầy sách, ngoài ra còn có những đồ vật có cấu trúc kỳ lạ trông khá bắt mắt.

Nhưng tôi không để ý đến nó, vì mắt tôi chỉ hướng đến phía trước. Chỗ mà 'người đó' đang ngồi ở bàn làm việc.

Gia chủ của gia tộc Cyraleon, và là Hoả pháp sư mạnh nhất đế quốc Crothen.

"Đã lâu rồi không gặp,..."

Và cũng là...

"...thưa Cha."

Cha của Lucretia Cyraleon, đại Công tước Novalius Cyraleon.

**

Trong thế giới tiểu thuyết này, có một sự phân chia cấp hạng về cảnh giới sức mạnh của từng cá thể. Bao gồm 10 cấp:

Eka (1), Dvi (2), Tri (3), Catur (4), Pancha (5), Sat (6), Sapta (7), Ashta (8), Nava (9) và Dasa (10).

Số người có thể đạt tới cảnh giới Ashta (8) chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Novalius Cyraleon là một trong số những người đó. Nhiêu đó đã đủ hiểu ông bá đến cỡ nào.

Tuy Novalius khá ít 'sân diễn' trong nguyên tác, nhưng theo lời đồn, Hoả lực của ông mạnh đến nỗi có thể thiêu đốt cả núi rừng, làm bốc hơi cả hồ nước chỉ một chiêu.

Và hiện giờ, nhân vật hư cấu 'ảo ma' đó đang ngồi ở ngay trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt.

Sự hiện diện của Novalius thật sự khiến tôi bất động hoàn toàn. Dù ông không hề di chuyển hay làm gì mà chỉ đơn giản ngồi tại vị của mình, tôi vẫn cảm thấy ngạt thở.

Như thể chỉ cần ông thở thôi cũng khiến tôi chết lặng rồi. Nhất là khi tôi đang mắt đối mắt với ổng.

Novalius lườm tôi một hồi lâu rồi mới lên tiếng.

"Thế, ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Ah."

"Hửm?"

"À không."

Tôi giật mình, cữ ngỡ mình đã chết rồi chứ.

Tôi lấy một hơi thật sâu rồi mới đáp lại.

"Con muốn bàn với Cha—"

"Ta không hề có đứa con vô dụng như ngươi."

"!?"

Tôi đã quên mất. Ở cái thế giới nơi sức mạnh quyết định tất cả. Vì thế khái niệm tình thương gia đình chắc chắn sẽ không có rồi.

"...Vâng, tôi xin lỗi, thưa Ngài."

"Thế, ngươi muốn nói gì đây?"

"...Vậy thì, tôi mong Ngài có thể cho phép tôi một chuyện."

"..."

"Hãy để tôi tham gia mặt trận phòng thủ phía Bắc."

"Hửm?"

Mặt trận phòng thủ phía Bắc, đó là nơi thành trì đầu tiên của đế quốc Crothen và cũng là nơi khắc nghiệt nhất so với ba phía kia.

Đương nhiên tôi không có tính đi quân sự. Bởi vì đó là nơi sẽ xảy ra sự kiện trong nguyên tác.

[Cuộc tấn công của ma thú]

Novalius vẫn nhìn tôi với ánh mắt chết chóc mà không nói gì cả.

Nghĩ rằng có thể ông không đồng ý, tôi tiếp tục thêm thắt luận điểm.

"Chẳng phải Ngài luôn xem tôi là một sự sỉ nhục của gia tộc Cyraleon sao? Nếu như Ngài cho phép, tôi có thể—"

"Ta cho phép."

"Hở?"

Lần này Novalius mới lên tiếng cắt ngang lời nói của tôi.

"Ngươi bị lãng tai sao? Ta nói ta cho phép ngươi tham gia mặt trận phía Bắc."

"...Vâng."

**

Tôi ra khỏi phòng và bước đi.

Tôi đã nhận được câu trả lời mong muốn, nên đáng lẽ tôi phải cảm thấy vui mới đúng.

Chưa kể ông ta không phải là cha thật của tôi, nên tôi cũng không cần quan tâm đến lời nói của ổng cả.

Nhưng không hiểu sao,...

"Chết tiệt thật."

Tôi lại cảm thấy khó chịu trong lòng đến nỗi vô thức chửi rủa.

"Tiểu thư?"

Tôi tình cờ gặp lại Mary trên hành lang. Hình như cô ấy đã đợi tôi từ lúc chia nhau ra.

"Người có sao không ạ?"

Lại nữa, Mary tiếp tục hỏi những câu hỏi thừa thãi. Tôi biết Mary rất lo cho tôi, nhưng cách cô ấy lo thái quá thì lại rất phiền phức.

"Tại sao cô luôn hỏi ta có sao không vậy hả?"

Tôi nói với giọng điện quở trách.

"Trông ta yếu đuối đến nỗi cần cô quan tâm sao hả!?"

"A-Ah không, t-tại vì..."

"Nếu không phải thì do cái gì—"

Tôi dừng nói ngay khi thấy một hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ đằng sau Mary.

Một khuôn mặt méo mó và hỗn độn, một biểu cảm của sự phẫn nộ. Và khuôn mặt đó không ai khác chính là Lucretia, hay đúng hơn... là tôi.

Tôi không nghĩ rằng mình lại dễ dàng mất kiểm soát cơn giận như vậy.

"Ta xin lỗi."

"Hể!?"

"...Về việc trách mắng cô."

"K-Không, đây mới là lỗi của tôi, vì đã chọc giận người. Tiểu thư không có lỗi gì đâu ạ."

Nhìn thấy hành động Mary cúi đầu lia lịa và xin lỗi, tôi mỉm cười cay đắng.

Nếu là thế giới trước, có thể tôi đã bị ăn vả vào mặt rồi. Nhưng ở đây, mọi sự đúng sai đều quyết định bằng sức mạnh và địa vị.

Đây chính là hiện thực, và tôi lại cố gắng sống sót trong hiện thực đó.

"...Được rồi, về nhà thôi."

"Eh? Tiểu thư...định về sao...?"

Tôi hiểu Mary đang thắc mắc chuyện gì. Đây là dinh thự Cyraleon, và mình là con gái trưởng Cyraleon. Mình vốn dĩ đã ở nhà rồi.

"Ta sẽ về nơi ta thuộc về. Nếu như cô không thích thì cứ ở đây đi. Ta không trách đâu."

Ở đây và chịu đựng mọi sự khinh bỉ của người nhà sao?

Ta khạc nhổ. Thà rằng ở nơi hoang vu u ám còn đỡ hơn nhiều.

"Không ạ. Tôi đã nguyện phục vụ tiểu thư suốt đời rồi. Người đi đâu thì tôi theo đó."

Mary nói với ánh mắt kiên quyết. Lần đầu tiên thấy cô ấy nói một cách dõng dạc như vậy.

"Ha ha...Được rồi. Đi về thôi."

"Vâng!"

Ít nhất thì... tôi không hề cô độc trong thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top