Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Gia đình


Núi Phú Sĩ - Ngọn núi cao nhất Nhật Bản và là đỉnh núi cao thứ hai tại Châu Á, kiêm luôn thứ bảy trên thế giới.

Một chiếc "pudding vị socola sữa" khổng lồ với vẻ đẹp hùng vĩ mà Đấng Tạo Hóa đã kỳ công nhào nặn. Nó là địa điểm du lịch nổi tiếng của khách tham quan ngoại quốc cũng như người dân ở xứ sở hoa Anh Đào này.

Được ngắm nhìn chiếc "pudding" ấy trong khi trải tấm Tatami trên thảm cỏ xanh rờn cùng với một bữa ăn nhẹ thì còn gì bằng. Làn gió mát mẻ, không khí trong lành, trời xanh-mây trắng-nắng vàng. Đây đích thị là chốn bồng lai tiên cảnh giữa dòng nhân gian u uất...

BÙM!!!

... Hoặc là tôi đã từng nghĩ vậy.

Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, hình ảnh chiếc "pudding vị socola sữa" khổng lồ phía tít đằng xa bên phải tôi đây - Chính xác hơn thì là ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ ấy, mảnh vỡ của nó văng tung tóe khắp nơi, tựa như mưa thiên thạch mini khiến loài khủng long bị tuyệt chủng. Nó vừa mới bị chẻ đôi bởi một nhát cắt ngọt lịm, giống như kỹ thuật cắt inox bằng tia nước CNC. Thật kinh khủng!

Với xung lực của vụ nổ, chiếc pudding cùng với bữa ăn nhẹ của tôi cũng đi tong luôn rồi...

"MUAHAHAHAHA!!! Nhà ngươi đã sáng con mắt ra chưa? Yukito? Đây là hậu quả của việc ngươi liên tục từ chối trận quyết chiến định mệnh giữa hai ta, MUAHAHAHA!!!"

"Ta chưa từng coi việc này là một trận chiến, nó hoàn toàn nằm về phía chủ quan của ngươi. Hơn nữa, việc ta từ chối cái thứ " định mệnh" ấy thì ngươi hẳn phải là người biết rõ hơn ai hết chứ? Nightmare?"

Tên vừa có cái điệu cười rất chi là phản diện này là Nightmare - Kẻ thù tự xưng không đội trời chung của tôi... trong giấc mơ.

Nó là thứ sinh vật kỳ lạ suốt ngày ám vào giấc mơ của tôi. Đúng là "Nightmare."

Nightmare có thể biến thành bất kì hình dạng người nào mà nó muốn, kiêm luôn cả chất giọng nữa. Nó từng nói với tôi như vậy chứ tôi cũng chưa thấy chân dạng của nó bao giờ cả. Hiện giờ, nó đang mang trên mình hình ảnh của chị gái tôi - Takahashi Yukine với nét mặt như muốn xé nát con tim mỏng manh, yếu đuối của tôi ra thành nghìn mảnh vậy... Ừm, rất hợp với chị ấy.

Với dáng ngồi khoanh chân lảo đảo dưới chiếu, nó cất giọng.

"Ta đếch cần biết ngươi nghĩ như thế nào! Hic... Nếu ngươi không chịu so tài với ta... hích, thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn. Hic!"

"Do các phân tử nước và phân tử muối xen kẽ với nhau vì giữa chúng có khoảng cách."

"I-im miệng! Ta biết điều đó, hic... Nếu, nếu ngươi không chịu tham gia trận đại chiến này thì đừng trách đao kiếm không có mắt."

"..."

Vừa nói nó vừa gõ keng keng vào thanh Totsuka mà nó tự hào. Thứ mà vừa xẻ đôi ngọn núi hùng vĩ này đây.

Nightmare là một tên ngốc, nó luôn đòi quyết chiến với tôi bằng bất kì hình thức nào mà nó thích. Trước đó, tôi đã quyết định thư giãn bằng việc ngắm nhìn núi Phú Sĩ cùng với chiếc pudding vị socola sữa yêu thích của mình... hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi. Rồi không biết tự lúc nào, nó đã đánh hơi được và mò tới tận đây kèm theo sáu chai Soju.

Sử dụng hình ảnh của chị gái tôi cùng với bộ Kimono trắng để lấy thêm khí thế.

Nightmare muốn thách đấu tôi về khoản tửu lượng, nhưng tôi chỉ mới 15 tuổi thôi nên chưa thể uống thứ đó được. Mà cho dù có đủ 20 tuổi đi nữa thì tôi cũng không thể hình dung nổi một người chẳng mấy khi buồn bực hay vui vẻ thì lấy đâu ra tâm trạng để mà uống rượu được cơ chứ.

Do đó, hậu quả của việc tôi từ chối và để nó uống một mình xong say bí tỉ như này là bữa ăn nhẹ cùng với chiếc pudding vị socola sữa mà tôi yêu thích đây. À mà kiêm luôn cả ngọn núi Phú Sĩ đáng thương đó nữa... Con xin lỗi Đấng Tạo Hóa rất nhiều!

"Hic! Yukito, Yukito... Ngươi quá quắt lắm! Ngươi... Ọeee..."

Nightmare quay người nôn vương vãi khắp chiếc tatami màu xanh lá Liễu. Đúng là cái đồ đã yếu mà hay ra gió. Tuy tôi không rõ về tửu lượng trung bình của người bình thường là như nào, vì tôi không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng để mà so với chị gái tôi thì tên này còn không đáng xách dép. Mới uống được hơn một chai mà đã lăn quay chỏng vó ra rồi...

"Ngươi nên chui vào giấc mơ của chị Yukine mà thách đấu trò này với chị ấy chứ không phải ta, Nightmare à!"

Nhìn cái bộ dạng thảm hại của nó trong hình ảnh chị gái mình khiến tôi cảm thấy khá hoài niệm.

"Uhhh... không được đâu, ngay cả ta cũng e dè khi phải đối đầu với con nhóc đó lắm chứ... Ọeeee!"

"Chuẩn rồi đó! Cơ mà ta nghĩ chắc cũng gần tới lúc rồi, lần sau đừng có gạ gẫm ta vào mấy cái trò kiểu này nữa."

Nightmare không nói lời nào, nó tiếp tục phun ra cái thứ ánh sáng bảy màu trong khi vẫy tay ra phía sau chào tôi. Đúng là một tên thảm hại!

Tôi hướng mắt về ngọn núi Phú Sĩ chỉ còn lại một phân nửa đang dựng đứng bốc cháy nghi ngút ấy. Trời ơi, "máu" của nó đang trào ra như suối kìa. Tên lông bông chết tiệt!

Mặt trời thứ hai từ từ trồi lên, chiếm lấy vị trí của "người anh cả" mang trên mình tia sáng thuần khiết. Những tia nắng ban mai màu vàng cam len lỏi qua cái "thân xác" không toàn thây ấy. Điều này có nghĩa là...

"Hôm qua mình có ăn hơi nhiều để chuẩn bị cho ngày này. Không khéo tí nữa mình lại giống tên lông bông này mất... Có thể lắm..."

Không được rồi, chuông cảnh báo nguy hiểm đang reo inh ỏi trong đầu tôi đây này. Phòng thủ, tôi phải phòng thủ.

"Lá chắn Pegasus, khiên thần Apollo, và còn nữa, Bứt phá giới hạn - Cơ thể của..."

Bịch!!!

"Đau quá...!"

"Ufufu, tuyệt kỹ tất sát của Yukira hiệu quả thật đấy! Phải không anh Yuki?"

"Ừ, nó rất hiệu quả trong việc làm cái bụng của anh phải gào thét đấy. Cơ mà chắc nhờ lá chắn Pegasus và khiên thần Apollo nên anh mới không chịu chung cảnh ngộ với tên Nightmare đó."

"Nightmare?"

"Không có gì..."

Cái đứa vừa chọi cả thân hình bé nhỏ của nó vào bụng tôi đây là em gái tôi - Takahashi Yukira. Con bé là "đồng hồ báo thức sống chạy bằng pudding vị dâu" của tôi. Đúng là một đứa tăng động.

"Vậy giờ mình chuẩn bị để đi thôi nào! À, mà trước đó phải ăn sáng cái đã nhỉ! Ahaha, háo hức ghê!"

Tôi nhìn lên phía trên cửa phòng mình, đồng hồ điểm 6 giờ... thực ra là 5 giờ 50 phút... Tôi không nghĩ là con bé lại háo hức tới mức này.

"Tận 8 giờ mới khởi hành mà? Em đâu cần đánh thức anh sớm như vậy? Hơn nữa, em hẳn phải biết là anh chẳng m..."

"Không được. Chẳng phải anh đã hứa rồi sao? Đừng bắt em hay chị Yukine cũng như cả mẹ phải nghe mấy lời như vậy chứ."

Với nét mặt nũng nịu, con bé đưa hai tay chộp lấy miệng tôi, nó luôn ngắt lời tôi kiểu này. Đó là một thói quen xấu của nó.

"Em sẽ mách chị Yukine đó, anh biết không?"

Trời đất! Đúng là một đứa em gái độc ác... Thế mà tôi từng nghĩ nó là công chúa Bạch Tuyết cơ đấy, quả là ngu ngốc! Phù thủy Yukira với quả táo đỏ tẩm độc có lẽ hợp với con bé ranh ma này hơn.

"Ưmmm... ưmmm...!" Tôi giơ hai tay xin hàng, gật đầu lia lịa.

Nó buông hai bàn tay nhỏ đang khóa lấy miệng tôi ra, nói với giọng nhí nhảnh.

"Tốt lắm, yêu anh nhất!!! Giờ em ra chuẩn bị trước đây, anh nhớ phải khẩn trương lên đấy. Biết chưa?"

"..."

"Biết-chưa?"

"Đúng là đồ phù..."

"Hả?"

Dữ tợn quá!!! Ánh mắt không cảm xúc của nó làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi này.

"À không! Đã rõ, thưa công chúa Bạch Tuyết dễ thương..."

"Gì nữa nào!"

"Của anh..."

"Yêu anh nhất, hoàng tử Yuki của em!!!"

Với vẻ mặt đắc thắng, Yukira tí tởn ngồi dậy, chạy lon ton ra khỏi phòng tôi.

"Hoàng tử" cơ đấy, trái đất chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Nhẹ hơn thì người ngoài hành tinh sẽ ghé thăm địa cầu để xét xử Yukira về tội dùng sai ý nghĩa của từ vựng mà nó ám chỉ lên đối tượng giao tiếp, cụ thể là tôi.

Mà thôi, với một người thiếu động lực như tôi cũng sẽ "cố gắng" để làm hài lòng gia đình của mình vậy. Bởi vì hôm nay chính là một ngày hiếm hoi mà cả gia đình tôi đi du lịch với nhau.

Gia đình nhà Takahashi - Nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy thực sự yêu mến.

Nhà tôi được thiết kế theo phong cách nhà cấp 4 hiện đại, kiểu Mỹ và có mái Thái. Nó khá rộng và dài, thoáng mát và có đầy đủ tiện nghi. Đó là ý tưởng của ba tôi - Takahashi Satoru, người mà đã mất trong một tai nạn đáng tiếc. Khi ấy, tôi mới lên hai còn Yukira thì vừa tròn một tuổi, cả hai chúng tôi còn chưa nhận thức được thế giới quanh mình.

Ông trời thật biết đùa.

Tôi nghe mẹ kể là ông ấy đã rất vui, vui đến mức ôm chầm lấy mẹ tôi khóc um xùm khi ba đứa tôi chào đời. Một người lạc quan, vui vẻ và luôn yêu đời, trái ngược hoàn toàn với tôi đây. Chị Yukine bảo rằng ngày ba tôi gặp chuyện không may, mẹ tôi - Takahashi Yukino đã khóc nguyên cả ngày hôm ấy. Đó là một ngày mưa tầm tã... Bà ấy đã rất suy sụp.

Hiện giờ, gia đình Takahashi với bốn người sống thì mẹ tôi chính là trụ cột chính. Mẹ Yukino có công việc ổn định, lương khá cao nên chúng tôi không bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề tiền nong cả. Một người phụ nữ có ý chí mạnh mẽ, kiên cường và là trụ cột của gia đình bốn người sống này. Dù không nói ra nhưng tôi biết mẹ mình hẳn đã rất vất vả đến nhường nào.

Cả ba đứa tôi đều rất thương mẹ của mình.

Do hai đứa tôi còn nhỏ, chưa đủ tuổi để đi làm thêm nên chị Yukine đã thay bọn tôi làm điều đó. Tuy nhiên, mẹ tôi không chấp nhận chuyện đó và giữa họ đã xảy ra một cuộc cãi vã. Chuyện xảy ra khá lâu, tôi và Yukira đã phải cố gắng lắm mới ngăn được hai người đang nổi cơn tam bành ấy đấy. Đúng là kỳ tích!

Sau cùng, mẹ cũng đã chịu thua trước cô con gái lớn của mình. Tất nhiên là vậy rồi. Thế nên, hiện giờ chị Yukine đã có công việc bán thời gian của chị. Dù là nhỏ nhặt nhưng nó cũng giúp đỡ được cho mẹ tôi phần nào. A, mà tôi cũng dự định như vậy khi vào năm học mới nữa. Tất... nhiên rồi... Thôi nào, đây là vì mẹ mà Yukito?

Sau khoảng mười phút ổn định lại tinh thần khi bị con bé Yukira bắt thức dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi sắp xếp lại chăn gối của mình rồi từ từ tiến ra phòng khách. Trời đã lấp ló ánh nắng ban mai chiếu xuyên nhẹ qua khung cửa sổ, rải đầy sức sống nên căn nhà ấm cúng... có phần hơi ồn ào này.

Ngày 26 tháng 7 năm 2022.

Đã gần cuối kỳ nghỉ hè sau khi lễ bế giảng sơ trung của tôi và Yukira kết thúc vào hơn một tháng trước.

Hôm nay là ngày quan trọng của gia đình chúng tôi. Ngày chúng tôi đi du lịch cùng nhau, ai trong ba người họ cũng đều mong ngóng về nó hết cả... ngoại trừ tôi.

Với bộ đồ ngủ màu xám, tôi tiến ra phòng khách. Tới nơi, đập vào mắt tôi đây là...

"Chào buổi... sáng?"

Ôi trời ơi! Còn hai tiếng nữa cơ mà, tận hai tiếng lận đó. Mẹ tôi hiện đang chuẩn bị đồ ăn sáng ở dãy bếp gần đó. Chị Yukine cùng con bé Yukira thì đang ngồi vắt vẻo trên sofa, tay nghịch điện thoại... Ít ra thì hai người cũng phải giúp bà ấy làm đồ ăn sáng đi chứ... Không thể nào, tôi đúng là hồ đồ khi nghĩ như vậy.

Nhưng có một thứ làm tôi để tâm hơn cả. Nó cũng chính là lý do khiến cho một người có chỉ số EQ ngang hàng với nhiệt độ Nam Cực như tôi đây cũng phải ngạc nhiên.

Gia đình của tôi, họ đã chuẩn bị hành trang tinh tươm từ A đến Z hết cả rồi... Từ trang phục cho đến túi xách, ba lô, ba lô xe đẩy... Không thiếu thứ gì cho một chuyến du lịch, chúng được xếp gọn gàng ở góc phòng. Họa chăng nếu có thì tôi nghĩ là họ chỉ chưa trang điểm mà thôi. Nhưng dù vậy, không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp thuần khiết của ba người phái yếu trước mặt tôi này được.

Mẹ tôi - Takahashi Yukino, bà ấy đã bước sang tuổi 35. Tuy nhiên với nét đẹp thanh tao, quý phái của người trưởng thành. Với mái tóc nâu hạt dẻ được buộc túm lên kèm hai lọn tóc chảy xuống phía trước đôi bả vai trắng ngần, cơ thể đều đặn, quyến rũ không một điểm trừ. Đi chung với nét đẹp thanh tao đó là chiếc đầm màu nâu nhạt nhẹ nhàng, tao nhã, bọc ngoài là một chiếc tạp dề xanh lam nhạt do mẹ đang phải chuẩn bị đồ ăn sáng. Thì không ngoa nếu nói mẹ tôi là một thiếu nữ xinh đẹp độ tuổi đôi mươi. Đến cả chính tôi, một người thờ ơ về vấn đề sắc đẹp phái nữ còn phải công nhận điều này nữa là...

Mẹ Yukino là một người có tính cách ôn hòa, hết mực chiều chuộng và có phần bảo vệ chúng tôi một cách hơi thái quá. À mà khi nổi giận thì bà ấy sẽ hơi có phần đáng sợ đó, thật đấy!

"Ồ, Yukito đó à! Nay dậy sớm vậy con! Fufu, mẹ vui lắm!!!"

"Không có gì đâu ạ!"

"Hểểể...! Ông tướng nhà ta nay có vẻ háo hức hơn thường ngày nhỉ? Hẳn là em mong chờ chuyến du lịch này lắm đúng không? Ahaha, chị biết mà!"

"..."

Ôi không, người phụ nữ này... chính xác hơn là chị gái tôi - Takahashi Yukine. Một cô gái xinh đẹp tuổi 17, ngây thơ vô số tội, trong sáng hồn nhiên như công chúa Alice, hiền lành dịu dàng, khoan dung độ lượng như nữ thần Hestia... Đương nhiên cô gái trong truyện cổ tích ấy không thể nào là bà chị đang đứng trước mặt của tôi rồi. Chị Yukine hoàn toàn trái ngược với tất cả những thứ được nêu trên. À chết, chỉ riêng phần xinh đẹp thì tôi thấy đúng thôi.

Mái tóc đen láy chảy dài xuống hông, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần... Giá như tính cách của chị ấy mà đi đôi với ngoại hình thì tốt biết mấy.

Về gu ăn mặc thì... cá nhân tôi cảm thấy khá là dị. Chiếc áo Basic màu xanh lá đậm cùng với chiếc quần Jean ống rộng màu xanh lam trắng nhạt... Thành thật thì giờ trông chị ấy cứ như mấy cô gái ăn chơi suốt ngày bay lắc trong quán Bar vậy. Không ổn tí nào... hay là do tôi nghĩ thế nhỉ? Ừm, công nhận là khiếu thẩm mỹ của tôi hơi có vấn đề thật. Chắc đây là phong cách riêng của con gái mà tôi không nắm bắt được rồi. Chắc vậy...

"Đương nhiên, anh Yuki là một người rất yêu gia đình mình mà! Anh ấy hẳn phải nỗ lực để chuẩn bị cho ngày này lắm, đúng không anh?"

"Chứ không phải mười phút trước em vừa dáng một đòn nốc ao vào bụng của anh à?"

"Đúng không anh?"

"Ừ, đúng rồi. Yay, mình mong chờ ngày hôm nay quá đi!"

Đây rồi, trùm cuối của căn nhà này. Thứ sinh vật mang tên em gái... quả là danh bất hư truyền. Tôi khá đồng cảm với cậu đó, Hachiman à! À không, "Bé Gạo" của cậu còn tốt chán so với "Bé...?" của tôi này.

Em gái út của nhà - Takahashi Yukira, 14 tuổi - Mụ phù thủy xấu xa đã vì sắc đẹp của mình mà hãm hại nàng Bạch Tuyết đáng thương. Đối với tôi thì là vậy.

Dáng vóc nhỏ bé, khuôn mặt dễ thương, làn da hồng hào, trắng mịn cùng với kiểu tóc hai bím đen láy nổi tiếng trong giới văn hóa 2D mà ai cũng biết nó mang ý nghĩa gì. Nhưng tôi chắc chắn là nó không cùng cạ với con bé này đâu, một trăm phần trăm luôn. Trên người con bé bận một chiếc quần Short bò xanh lam ngắn đến đầu gối, người mang một chiếc áo phông trắng mát mẻ thêu hình Cô... Cô Bé Quàng Khăn Đỏ...?

Gì cơ? Bộ con bé nghĩ nó là người giống với cô bé tốt bụng ấy sao? Đồ sói độc ác này! Tôi sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình để thuê bác thợ săn trong chuyến đi ba ngày một đêm này. Nó là điều cần thiết, chắc chắn là như vậy. Tôi sẽ tin tưởng vào tài thiện xạ của bác ấy!

Con nhóc Yukira này chính là khắc tinh số một của tôi.

Cảnh báo nguy hiểm!!! Do Aura phát ra từ Phù Thủy Táo Đỏ Yukira - Anti-Yukito cấp độ thảm họa. Nên Yukito đã bị dính hiệu ứng lời nguyền chết chóc vĩnh viễn. Yukito không thể clear được màn SSS này - Bạn đã bị giáng xuống cấp bậc nô lệ.

Uhhh... Đáng ghét!

Yukira luôn tỏ ra ngoan hiền, nhí nhảnh trước mặt mẹ Yukino, chị Yukine cũng như những người mà nó giao tiếp. Nhưng đâu ai biết được rằng ẩn sau lớp mặt nạ đó thì lại là một cô bé ranh ma, ma mãnh, quỷ mị... và còn là phù thủy nữa. Nó theo nghĩa đen đó.

Nó chỉ lộ ra bản chất thật của mình với mỗi tôi mà thôi. Ôi không, trả lại đứa em gái nhút nhát, hay nhõng nhẽo... nhầm rồi! Nó chưa bao giờ như vậy cả, chưa bao giờ. Đấy là do thâm tâm mỏng manh của tôi muốn vậy thôi.

"Nhà mình có vẻ háo hức, nồng nhiệt quá nhỉ?"

Vẫn nhìn tôi chằm chằm, ba người họ thay nhau tiếp lời.

"Lâu rồi nhà ta mới có dịp như này mà! Con có nghĩ vậy không Yukito?"

"Mẹ hỏi thừa quá đấy, đương nhiên là em nó cũng vậy rồi. Đúng chứ Yukito?"

"Anh Yu-ki?"

"Takahashi Yukito này luôn sẵn lòng để chiều theo ý mọi ng..."

"Là lá la...?"

"Yukito này đã luôn mong chờ ngày hôm nay, sâu trong thâm tâm..."

Thật không công bằng, tôi không thể nào là đối thủ của họ được. Đặc biệt là còn có mụ phù thủy táo đỏ này nữa...

Ba nam một nữ, lộn rồi. Tôi là con trai duy nhất trong gia đình bốn người này - Takahashi Yukito, 15 tuổi. Một tên bình thường đến mức tầm thường, không có đặc điểm gì nổi bật... Thế mà người ta hay nói con trai thường hay giống ba cơ đấy. Tôi khá quan ngại về điều đó. Ước gì ba tôi để lại một phần tính cách của ông ấy cho tôi thì đỡ biết mấy.

Nếu tôi có đặc điểm gì giống với ba người trước mặt tôi đây thì họa chăng chỉ là đôi mắt và mái tóc đen tuyền... Riêng về phần mắt thì chỉ giống màu sắc thôi.

Tôi không giỏi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chính xác hơn thì tôi quá nhạt nhẽo để làm điều đó. Cho nên, việc tôi nhìn đời bằng nửa con ngươi như này là một điều hiển nhiên. Không ai có thể trách cứ tôi về vấn đề này cả.

Nhạt nhẽo và vô vị là hai tính từ rất phù hợp với tôi. A, nếu có ai đó đánh giá tôi như vậy thì tôi sẽ xem đó là một lời khen hoàn mỹ. Tôi rất "hạnh phúc." Tôi sẽ trao giải Oscar - Người Dùng Mỹ Từ Hay Nhất Của Năm cho người nào phát biểu ra câu đó. Họ chắc sẽ vui lắm!

Luôn trở nên tách biệt với tập thể và nép mình vào ánh đèn xã hội. Nói tôi là một tên tự kỉ cũng chẳng sai.

Luôn cố gắng để mọi ngày, mọi giờ trôi qua một cách bình yên mà không hề có bất kì một biến động nào. Nói tôi là một tên không có ý chí cầu tiến thì cũng đúng.

Luôn gặp vô số, đủ loại rắc rối phiền phức mà suốt ngày đeo bám lấy tôi, chúng dính với tôi như hai cực S và N của nam châm vậy. Giá như nó đổi chiều lại thì đỡ cho tôi quá. Đúng là một tên xui xẻo!

Là vậy đó, hết rồi.

Đó là tất cả những gì về tôi, về Takahashi Yukito này.

"Thôi, con đi vệ sinh cá nhân đây."

"Tí nữa chúng ta sẽ trò chuyện thật nhiều sau giờ ăn nhẹ buổi sáng nhé!"

"Vâng... ạ!"

Quả là mẹ tôi, nếu mà đo thang điểm thiện cảm trong cái gia đình ồn ào này thì mẹ Yukino, tôi sẽ cho bà ấy 100 điểm. À không, cộng thêm 1 điểm ưu tiên vì mẹ tôi trùng tên với Yukinoshita Yukino - Bạn gái chính thức của Hikigaya Hachiman, nhân vật tôi ưa thích. Nên tổng điểm sẽ là 101, xuất sắc.

"Sao chị thấy em chả có tí động lực nào thế?"

Chị tôi đứng dậy, tay trái chống lên hông, tay phải đưa lên cằm, mặt nặng mày nhẹ. Chị Yukine có vẻ đang nghi ngờ tôi thì phải.

"Chị cũng biết em là người như nào mà. Đây là khuôn mặt của em trai chị, người đang vô cùng "hạnh phúc" đó ạ!"

"Ồ... ồ! Cũng đúng nhỉ! Chị xin lỗi nha!!! Lại đây chị thương n..."

"Không."

"Buu!"

Chị Yukine, nét mặt vui vẻ cùng với hai tay dang rộng mới đó đã ỉu xìu do bị tôi từ chối thẳng thừng, 50 điểm. Tôi đã đắn đo rất nhiều và quyết định một số điểm trung bình là quá hợp với chị ấy. Không sai vào đâu được.

"Kư kư kư! Anh Yuki chỉ cho mình Yukira dễ thương này chạm vào thôi, chị nằm mơ đi. Uahahaha!!!"

"Chậc, con bé này... nhớ mặt chị đấy."

"Ahaha, gia đình ta hạnh phúc quá nhỉ!"

"Rất hạnh phúc... mẹ ạ!"

Trùm cuối - Phù thủy táo đỏ Yukira, với cái nụ cười ma mãnh đó thì số điểm là Zero. Không cần bàn cãi.

Phù, giáo viên Yukito vừa chấm xong bài kiểm tra khảo sát của mình, giờ thì đi vệ sinh cá nhân thôi nào.

***

"Vậy, cái tình huống này là ý mẹ bảo "trò chuyện" với nhau sau bữa ăn nhẹ buổi sáng đấy hả?"

"Đúng rồi đó Yukito! Làm vậy gia đình mình sẽ trở nên thân thiết hơn mà! Hai con có nghĩ như mẹ không?"

Mẹ tôi quay sang phải, mỉm cười thánh thiện. Còn riêng hai con người tăng động kia thì lại có vẻ là người thuộc phe biểu tình của bà ấy.

"Con rất đồng ý với mẹ ạ!"

"Uhehe, quả đúng là bà chúa Tuyết của chúng ta. Yukira này ủng hộ hai tay hai chân luôn."

Là người duy nhất theo phe đối lập, tôi lên tiếng phản đối để đòi lại quyền riêng tư của mình.

"Chị đừng có nói như vậy. Và Yukira, em đang ủng hộ thói hư của mẹ đó. Hơn nữa, đừng có quắp lên người anh như vậy."

Bác bỏ lời của tôi, con bé ngân cái giọng nhí nhảnh của mình lên.

"Có sao đâu chứ? Như này cũng tốt mà, cho cả anh luôn!"

"Không hề."

Ngước sang trái, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo đối diện cửa nhà, 6 giờ 28 phút.

Trước đó, chúng tôi có một bữa ăn sáng nhẹ. Do tầm chiều là đến địa điểm du lịch nên nhà tôi phải để cái bụng vừa vừa, tiện cho việc thưởng thức ẩm thực ở nơi đó nữa.

Bữa sáng rất ngon, mẹ Yukino chưa bao giờ khiến chúng tôi phải thất vọng về tài nấu nướng của mình cả. Tôi cũng học được một chút từ mẹ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức tạm chấp nhận được thôi. Còn riêng hai cô nàng Hắc-Bạch Vô Thường này thì... khỏi bàn, vô dụng lắm.

Hiện giờ, bốn người bọn tôi đang ngồi trên ghế sofa... cùng một bên. Mẹ Yukino bên trái, chị Yukine bên phải, và còn... phù thủy táo đỏ Yukira thì đang quắp đằng sau lưng tôi đây. Cả ba người họ đều áp sát vào tôi... "hạnh phúc" quá!

Đây là ý tưởng của mẹ tôi, người có biệt danh là bà Chúa Tuyết của nhà Takahashi. Ừ, cũng đúng. "Yuki" mà lại!

"Nào, giờ chúng ta sẽ chơi trò giới thiệu bản thân nhé! Bắt đầu từ con trước, Yukito!"

"Năm...bốn...ba...hai..."

"Hử? Gì vậy em?"

"Uwahhh, không ổn rồi... Anh Yuki định..."

"Hửm...?"

"Một...Zero, Bùm! Hết giờ, đã 5 phút trôi qua. Gối ôm thương hiệu Yukito đã làm xong nhiệm vụ của nó. Tèn tén ten!!! Yukito nhận được danh hiệu - Người Kiên Trì. Ồ! Tuyệt vời!"

Tôi đứng dậy, di chuyển ra bên sofa đối diện còn lại. Ngồi xuống, trên người tôi vẫn mang theo "ba lô cứu trợ Yukira" này. Chị và mẹ tôi có vẻ hơi ngạc nhiên thì phải.

"Ôi trời!"

"Buu, chị "sạc" chưa đủ đâu đó, Yukito!"

"Đừng có dùng cái từ đó với em, đồ Gyaru."

"Cái... Sao em dám dùng cái từ đó lên chị hả? Ngồi đấy, chị sẽ cho em một trận."

Có sát khí. Chị Yukine mặt mày tức tối, chồm người dậy với ý định làm gỏi Yukito bé bỏng này.

Cảnh báo nguy hiểm!!! Sức phòng thủ của Yukito đang ở mức báo động cấp 1 - Hắc Tuyết vùng Osaka đã chuyển sang trạng thái nghịch đảo. Yêu cầu chi viện!

Aaaa, thôi chết rồi... Tôi lỡ đạp phải quả mìn TM-46 rồi. Làm sao giờ...

Vẫn giữ cái tư thế hai tay vòng qua cổ tôi, Yukira ghé sát vào tai tôi, con bé thì thầm.

"Uhehe, giờ là lúc đó anh Yuki!"

"Chấp nhận. Trông cậy vào "Bạch Tuyết" của anh vậy!"

"Để đó cho em!!!"

Yukira tách người ra khỏi tôi, con bé chồm dậy, lon ton vòng sang phía bên kia sofa. Nó ôm lấy chị Yukine, mỉm cười, giọng nhí nhảnh.

"Thôi nào, thôi nào! Có gì to tát đâu chị, không cần phải tỏ ra bức bối như thế đâu. Nó làm chị nhanh có nhiều nếp nhăn hơn đó!"

"Hừ, chị cóc quan tâm! YUKITO, MAU LẠI ĐÂY NHANH!!!"

Đáng sợ quá!!! Trạng thái nghịch đảo có khác... Yukira, em mau sử dụng quyền năng phù thủy của mình nhanh nhanh lên đi. Yukito này sắp không chịu nổi nhiệt độ của sao Eta Carinae này rồi. Mồ hôi lạnh của anh đang chảy ra như suối đây này.

Đột nhiên, Yukira ghé sát vào tai chị Yukine, con bé thì thầm cái gì đó một lúc. Còn về phần mẹ Yukino thì bà ấy lại nhìn tôi cười khổ.

"Ahaha... Đúng là Hắc Tuyết của nhà ta! Lần sau phải cẩn thận hơn đó nhé, Yukito!"

"Đầu đuôi chuyện này là do mẹ đấy ạ!"

"Hửm?"

"Không có gì ạ...!"

Tôi hoàn toàn yếu thế trước ba người phụ nữ quyền lực này. Trong cái nhà này, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đây là cảm giác đó sao? Ý tôi là cảm giác khi bị giáng xuống cấp bậc nô lệ ấy! Ông trời thật bất công... Tôi sẽ kiện ông!

"Ồ... ồ! ỒỒỒ!!! Ra là vậy, chị hiểu rồi! Tha cho em lần này đó, Yukito! Lần sau mà phát ngôn ra câu đó nữa thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn nhé!"

"Vâng ạ! Em cảm ơn rất nhiều, thưa ngài Nightmare!"

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Yukira đã gỡ được trái mìn TM-46 do tôi không may đạp phải này. Trước đó thì tôi hoàn toàn bất động, phó mặc cho sự đời. Quả đúng là Yukira!

Con bé lon ton vòng qua chỗ tôi, ngồi sát bên cạnh, tay bám lấy tôi, chân duỗi ra đung đưa nhí nhảnh. Có chuyện gì giữa nó với Hắc Tuyết à? Sao trông nó vui dữ vậy? Cả chị Yukine cũng vậy nữa...

Không ổn, đây đích thị là một âm mưu đen tối nào đó nhằm bóc lột sức lao động của nô lệ Yukito này. Phải thận trọng mới được.

Mẹ tôi chắp hai tay lại, tiếp tục cái chủ đề mà bà ấy còn đang dang dở lúc nãy.

"Nào, tiếp tục nhỉ! Con trước, Yukito!"

"Một người như con sẽ không bao giờ ở vị trí tiên phong đâu ạ! Con sẽ là người cuối cùng, nó hợp với con hơn."

"Hửm...?"

Bà ấy kê tay lên má đồng thời nghiêng nhẹ đầu, và còn cả cái ánh nhìn sắc bén đó nữa...

"Ý con là người có tiềm năng thật sự thì luôn xuất hiện ở giây phút cuối đó ạ!" Tôi đáp ngay tức thì.

Có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi, mẹ Yukino mỉm cười vui vẻ.

"Ồ! Đúng là Yukito, mẹ tự hào về con ghê!!!"

Trời đất! Tôi sẽ phải kết thúc chuyện này sớm mới được. Tổn thọ quá!

Yukira giơ tay phải của con bé lên, giọng nó thì... lúc nào cũng chỉ nhí nhảnh mà thôi. Khi nó nói chuyện với người khác thì tôi không tìm được vốn từ nào phù hợp hơn ngoài hai từ "nhí nhảnh" đó cả. Nhưng khi đối tượng của con bé ranh ma này là tôi thì lại là một câu chuyện khác.

"Hây hây, vậy để em đi trước!"

"Xin mời!"

Yukira đứng dậy, tay trái vẫn bám lấy tôi, tay phải thì làm đủ trò... Nó đang cố tỏ ra dễ thương?

"Xem nào! Mình là Takahashi Yukira, 14 tuổi, sống ở thành phố Osaka và là học sinh trung học Murakami. Hiện tại, mình đang chuẩn bị cho năm cuối ở ngôi trường ấy. Mình muốn vào cùng trường với chị Yukine - Trường cao trung Osaka. Đặc biệt hơn là anh của mình - Takahashi Yukito cũng đang chuẩn bị bước chân vào đó luôn. Anh ấy là động lực lớn nhất để mì...?"

"Này, thế còn chị thì sao?"

Chị Yukine chồm nhẹ người, còn mẹ Yukino thì quay sang chị ấy nhắc nhẹ.

"Thôi nào Yukine, đừng ngắt lời con bé chứ con!"

"Xấu tính chưa kìa."

"Cái gì?"

Chị ấy chuyển ánh nhìn chết chóc ấy sang tôi... Hung dữ quá!!!

"Không có gì..." Tôi quay nhẹ mặt.

Bị Hắc Tuyết ngắt lời sau khi xổ ra một tràng lưu loát đó, Yukira phồng má.

"Em đang nói mà chị?"

"Ch-chị xin lỗi...!"

Với thái độ hậm hực, Yukira nhảy cóc lên lưng tôi. Con bé vòng hai tay qua cổ tôi như ban nãy, kê cái cằm nhỏ của nó lên cái đầu đang xoay vòng vòng của tôi đây.

"Ước mơ của mình là cưới anh Yuki, xin hết!"

"Ôi trời! Yukira con à! Hư quá đó, fufu!"

Nó rất là hư luôn đó mẹ.

"Cái... em không còn chút liêm sỉ nào sao?"

Chị chấp nhặt với cái con bé ranh ma này làm gì chứ. Nó là con nít đó, chị Yukine à!

"Chị nên tự soi gương lại mình đi rồi hẵng nói câu đó với em."

Dứt câu , Yukira hạ đầu rồi ghé cái mặt dễ thương của nó xuống gần tôi, mỉm cười tinh ranh.

"Anh Yuki có nghĩ như vậy không? Có được một cô vợ như em là hạnh phúc muôn đời đó!!!"

"Bất khả... Yay, mình hạnh phúc quá! Yukito này sẽ là người hạnh phúc nhất giữa chốn nhân gian u uất này!"

Không ai tắm hai lần trên... Tôi sẽ rút lại câu đó. Sau lần thứ N thì đầu óc tôi lúc này cũng đã minh mẫn hơn rồi.

"Uahaha!!! Chị đã thấy chưa, chị Yukine? Đây chính là đòn phủ đầu của em đó! Uahaha!!!"

Giọng cười đắc thắng đến khó chịu.

"Uhhh..."

Ôi... Chị đang làm gì thế kia? Đừng có lấy hai tay để vò, rồi lại lấy miệng cắn vào cái áo quý giá của chị như thế chứ. Chỉ có loài chó mới làm như vậy thôi... Phí phạm quá!

"Chống mắt lên mà xem, Yukira!!!"

"Vâng, vâng!"

Chị Yukine đứng dậy, tay trái chống lên hông, tay phải thì chỉ thẳng vào mặt... tôi? Trời ạ, thế mà trước đó tôi còn nghĩ mình sẽ tìm cách kết thúc chuyện này nhanh cơ đấy. Với cái áp lực như này thì bất khả thi rồi.

"Tôi là Takahashi Yukine, 17 tuổi và học trường cao trung Osaka. Tôi là một người chị gái mẫu mực bậc nhất xứ sở hoa Anh Đào này. Cho nên, vào năm học mới, tôi sẽ đích thân chấn chỉnh lại cậu em thờ ơ này của mình và tống cổ nó vào hội học sinh của t...?"

"Em xin từ chối ạ! Riêng về phần này thì em..."

Trời đất, chị không thể tỏ ra cái thái độ lồi lõm như vậy sau khi phát biểu ra câu nói "địa ngục" đó được. Hội học sinh với một người đang cố trở nên mờ nhạt như tôi ư? Không thể nào... đâu. Sát khí, có sát khí!!!

"Em xin rút lại lời nói ạ! Quyết định là của chị..."

"Anh Yuki mềm lòng quá đấy!"

"Ahaha... thế mà vừa có ai bảo là "xấu tính" cơ đấy! Con có nghĩ vậy không Yukito?"

"Con xin lỗi mọi người rất nhiều! Con xin lỗi toàn thể người dân trên thế giới này! Con là một đứa xấu tính chuyên đi phá lời của người khác... bằng một thứ âm thanh tựa như tiếng máy khoan của nha sĩ "hạng S" ạ!"

"Ý-ý mẹ không phải vậy..."

Quả thật, tôi đúng là một đứa xấu tính khi vừa mới nói chị Yukine như vậy rồi lại tự vả đôm đốp vào lời của mình... Cứ nhìn thái độ của chị ấy là đủ hiểu tôi xấu tính đến mức nào. Nhưng tôi sẽ không kiểm điểm lại bản thân đâu. Cá nhân tôi nghĩ ngắt lời chị ấy với cái ý định củ chuối của chị Yukine thì nó hoàn toàn là hợp pháp. Pháp luật sẽ đứng về phía tôi.

Với thái độ không hài lòng, chị Yukine ngồi xuống, khoanh hai tay lại. Chị ấy phang thẳng vào tôi một chùm bức xạ năng lượng cực lớn, cụ thể hơn thì là tia hủy diệt Gamma.

"Ước mơ của tôi là làm cho cậu em Yukito này trở thành người nổi tiếng bậc nhất thế giới. Xin hết!"

Với màn phát biểu vừa rồi, tiếng vỗ tay từ hai khán giả xinh đẹp sau khi nghe xong màn giới thiệu đầy tính "nghệ thuật" của chị Yukine đây vang lên không ngớt. Chị ấy đang vui?

"Tuyệt vời! Đúng là con gái lớn của mẹ!!!"

"E-em không nghĩ là đầu óc của chị lại nghĩ được tới vậy..."

"Chị đâu phải con nít như Yukira đâu?"

"Uhhh..."

Vẻ mặt đắc thắng, Hắc Tuyết vừa trả đũa thành công Bạch Tuyết. Màn giới thiệu của chị ấy làm sôi động cả khán đài... ngoại trừ tôi. Người mà đang nghĩ không biết tương lai mình sẽ đi về đâu sau khi chứng kiến hai màn phát biểu hoành tá tràng vừa rồi. Tôi không biết phải nói gì trong lúc này cả. A, có lẽ tôi nên đi tìm Akashic Records vậy. Câu trả lời của tôi chắc chắn nằm trong đó, tôi sẽ đi tìm nó.

"Nào, giờ tới lượt của mẹ nhỉ! Để xem nào... hừm..."

Chắp hai tay lại, mẹ Yukino có vẻ rất hào hứng về nó. Bà ấy đang cố nghĩ ra một màn giới thiệu hoàn hảo phù hợp với độ tuổi của một người trưởng thành. Nhưng tôi không nghĩ tuổi của mẹ phù hợp với ngoại hình của bà ấy đâu, theo chiều hướng tích cực.

"Hừmm..."

Thôi nào, con tin mẹ mà! Takahashi Yukino với tổng điểm 101, đừng làm con phải thất vọng như hai người kia chứ.

Mẹ Yukino đặt hai tay kê xuống đùi, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng ấy khiến bất cứ ai cũng phải trở nên mê mẩn... ngoại trừ tôi... chắc vậy.

"Tôi là Takahashi Yukino, 35 tuổi và đang có một công việc ổn định. Hiện giờ, gia đình tôi có bốn người, tôi và ba đứa con thân yêu của mình. Tôi rất yêu quý chúng, hơn tất thảy mọi thứ. Đặc biệt là cậu con trai bé bỏng, duy nhất trong nhà. Tôi muốn thằng bé có một cuộc sống mà nó mong muốn, bất kể là gì, chỉ cần Yukito hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện. Điều đó cũng áp dụng với hai đứa con gái còn lại của tôi... ừm... Nhưng với hai đứa nó thì tôi chắc không phải lo nghĩ quá nhiều rồi! Ahaha..."

Mẹ Yukino đan hai lòng bàn tay vào nhau, giơ lên trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

"Ước mơ của tôi chính là mái ấm này! Tôi muốn gìn giữ, bảo bọc lấy chúng. Tôi muốn ba đứa con của mình có được cuộc sống mà chúng hằng mong muốn, đương nhiên là theo chiều hướng tích cực rồi! Được ngắm nhìn ba đứa nó lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc chính là ước mơ của tôi, của Takahashi Yukino này. Xin hết!"

Một chất giọng chứa đầy cảm xúc...

"Uwoah... Mẹ ơi!!! Yukira thương mẹ nhất!!!"

"Thiệt tình! Cái bà này... Mẹ đâu cần phải nhập tâm quá như vậy, bọn... bọn con cũng bị lây theo đây này!!! Hức...!"

Yukira chạy tới ôm lấy mẹ tôi, chị Yukine cũng vậy. Cả ba người họ đang tuôn những hạt lệ long lanh, nó thuần khiết và đẹp tựa như thác Niagara. Khung cảnh khiến cho một người như tôi cũng phải rưng rưng...?

Cảm nhận được có thứ gì đó đang tác động tới dây hướng tâm, nó hơi ươn ướt và có chút gì đó man mát, chứa dư vị của hạnh phúc. Tôi... đang khóc sao?

"Yu-Yukito..."

"Chị không ngờ đó..."

"Anh Yuki..."

Đúng là phi logic, tôi sẽ thừa nhận thứ dung dịch trên tuyến lệ của mình một lần duy nhất này thôi. Đưa tay phải lên, tôi gạt đi cái thứ rất chi là con người đó... cũng không tệ! Điều đó minh chứng rằng Yukito này vẫn là một con người theo đúng nghĩa, không tồi.

"Không có gì... Mọi người cứ tiếp tục đi ạ!"

"Ôi trời!!! Thằng bé này..."

Mẹ tôi càng khóc nhiều hơn nữa... Chị Yukine cùng con bé Yukira nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt ngấn lệ. Hắc-Bạch Vô Thường dường như muốn gửi một thông điệp ngầm cho tôi, người vừa trưng ra cái bản mặt nghìn năm có một. Tôi biết thông điệp ngầm đó là gì, tôi sẽ chiều họ lần này vậy... Chỉ lần này thôi!

Tôi tiến tới, mẹ Yukino kéo tôi lại rồi ôm vào lòng bà ấy, bật khóc nức nở. Cả chị Yukine và Yukira cũng vậy, chúng tôi đang chia sẻ cảm xúc cho nhau.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng thút thít của ba người họ... không có tôi, vì tôi không phải kiểu người như vậy. Quá đủ cho một lần bộc lộ cảm xúc vô giá ấy rồi, ngay cả Elon Musk cũng không mua nổi thứ đó từ tôi đâu. Tôi cam đoan là vậy.

Sau khoảng 10 phút đồng hồ, họ đã ngừng. Trở lại vị trí cũ, trên lưng đem theo "ba lô cứu trợ Yukira." Tôi trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng.

"Giờ tới lượt của con nhỉ..."

"Nào, hãy cho mẹ nghe cảm xúc thật sự của con! Mẹ đã sẵn sàng cho điều đó!"

"Hãy nói tất cả những gì mà em nghĩ."

"Thật sao?"

"Thật!"

"Cố lên anh Yuki!!! Em biết anh là người tốt nhất trần đời mà!"

Thời khắc sinh tử đã đến. Đối diện với màn phát biểu hoa mỹ của mẹ Yukino, người đạt thành tích xuất sắc, 101 điểm. Tôi cảm thấy hơi tự ti... chỉ là với mẹ thôi. Nhưng nếu mà nói ra tất cả những lời mà em nghĩ thì đó là sai lầm của chị đấy, chị Yukine à! Tôi sẽ không làm vậy, nó sẽ phá hỏng bầu không khí rất ư là gia đình này. Tôi muốn gìn giữ chúng, thứ quý giá duy nhất trong lòng tôi.

Vậy nên, tôi quyết định.

"Tôi là Takahashi Yukito, 15 tuổi. Vào tháng 8 sắp tới thì tôi sẽ là học sinh cao trung Osaka, cùng trường với chị tôi. Tôi là một người... bình thường... Được sống trong một gia đình hạnh phúc, ấm no như này là công lao của tất cả thành viên trong gia đình... Là niềm hạnh phúc to lớn của tôi."

Hướng mắt về phía mẹ tôi, Takahashi Yukino, tôi bày tỏ.

"Mẹ của tôi - Takahashi Yukino, bà ấy là một người luôn bận bịu với công việc nhằm cho chúng tôi ăn no mặc ấm. Nhưng tôi biết, bà ấy sẽ không bao giờ để hai từ "bận bịu" đó làm phiền khi bất cứ đứa nào trong nhà có chuyện cần bà ấy giúp. Mẹ tôi tựa như nữ thần Hestia vậy, dịu dàng và yêu thương gia đình vô bờ bến. Luôn là như vậy! Tôi rất yêu thương mẹ của mình!!!"

"Ôi... Yukito...!!!"

Mặc cho cảm xúc của mẹ đang trào dâng, tôi quay mặt sang chị gái của mình, Takahashi Yukine.

"Tiếp đến là chị gái tôi, đứa con gái lớn trong nhà - Takahashi Yukine... một người nóng tính, tựa như dòng magma nằm sâu bên trong núi lửa Mayon. Tuy nhiên, tôi không ghét điều đó, vì tôi biết chị ấy quan tâm, lo lắng cho hai đứa em này nhiều đến nhường nào. Không gì có thể sánh bằng. Chị Yukine, ngoài nóng-trong ấm áp. Tôi rất yêu thương chị gái của mình!!!"

"Yukito..."

Cũng giống như mẹ tôi, chị ấy cũng vậy, lại như lúc nãy.

Cuối cùng, phù thủy táo đỏ Yukira - Takahashi Yukira, tôi sẽ đặc biệt nhường nó một suất ăn dành riêng cho tầng lớp thượng lưu. Nhưng tôi... không dám nhìn thẳng vào mặt nó, đành vậy. Tôi nhẹ nắm lấy tay trái con bé, nâng niu từng chút một, nó có vẻ ngạc nhiên.

"Cuối cùng, đứa em gái út của nhà Takahashi - Takahashi Yukira. Dễ thương, hồn nhiên... nhí nhảnh, ranh... tinh ranh, tôi rất quý nó. Đương nhiên là mọi người trong nhà cũng vậy, em út mà! Để mà nói về Yukira thì... ừm, nguồn năng lượng vĩnh cửu của tôi. Có con bé, trái tim nhỏ bé của Yukito này sẽ không bao giờ bị nguội lạnh, vì nó chính là ngọn lửa vĩnh cửu trong nhà. Ngọn lửa Amaterasu, nó sẽ cháy mãi, sưởi ấm cho các thành viên trong gia đình. Một người luôn làm sôi động bầu không khí trong ngôi nhà ấm cúng bốn người sống này, tôi... thích vậy... Yukira luôn là đứa em gái bé bỏng bậc nhất của tôi. Tôi muốn che chở cho nó, bằng tất cả những gì tôi có..."

Quay mặt lại, lần này, tôi lấy hết can đảm và cảm xúc ít ỏi của mình. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng ấy.

Bằng tất cả suy nghĩ trong tâm can, tôi kết đoạn.

"Anh rất thương yêu đứa em gái bé bỏng của mình, sâu trong thâm tâm!!!"

Trong một khắc ngắn ngủi đó, tôi nghĩ mình đã cười. Dù chỉ là cười mỉm, nhưng tôi nghĩ điều đó đúng là một phép màu. Không biết ba người họ có trông thấy "thứ kỳ dị" đó không nhỉ? Cá nhân tôi thì hy vọng là không!

"Xin hết!"

"Anh Yuki... Uwoahhh!!!"

Yukira ôm chầm lấy tôi, chắc tôi không cần phải miêu tả khuôn mặt của nó lúc này nhỉ!

Lại đâu vào đấy, cảnh tượng lại lặp lại y xì ban nãy. Nhưng có điều, trung tâm của cái "vũ trụ cấp 4 mái Thái" này lại là tôi. Ba người họ sán lại, vẫn là hành động đó, vẫn là những giọt pha lê đó... Thì ra lời nói của tôi có trọng lượng như này cơ à! Không thể tin được, 2 ki-lô-gam, tôi đoán vậy.

Diễn biến y xì lúc nãy, à không, không giống chút nào.

10 phút trôi qua nhưng họ vẫn còn đấy, vẫn bên cạnh tôi. Chị Yukine và Yukira là người đầu tiên cất lời.

"Tuyệt vời! Yukito, em làm chị cảm động quá rồi nè!!!"

"Vậy ạ!"

"Hehe, em biết điểm văn của anh Yuki rất cao mà!"

"Sai rồi, tàm tạm thôi."

"Lại còn khiêm tốn nữa cơ đấy. Quả là anh trai của em!!!"

Nó từng liếc trộm bài kiểm tra văn của tôi à...? Con cáo Yukira này, à không. Chắc hẳn nó đã dùng chiếc gương thần để xem trộm đây mà, gương vạn năng của phù thủy táo đỏ mà lại.

"Cơ mà chị muốn nghe thêm nữa, sở thích của em chẳng hạn?"

"..."

"Yukira cũng vậy!"

"Cả mẹ nữa!"

Một câu hỏi khó hơn lên trời. Tôi không hề có một sở thích nào cụ thể, chút nhặt chút nhặt, tôi gom chúng lại rồi dùng để giết thời gian của mình. Nhưng nếu những cái "thứ đó" mà là sở thích thì tôi có kể cả ngày cũng không xuể. Tôi không thể làm một việc tiêu tốn nhiều năng lượng như vậy được, động cơ chạy bằng năng lượng mặt trời của tôi sẽ quá tải. Ngồi lì trong nhà cả tháng hè thì lấy đâu ánh sáng mà sạc pin được chứ, vô vọng.

Thấy tôi im lặng, ba người họ liền đưa ra gợi ý.

"Xem mấy bộ anime chăng? Chị nghĩ vậy."

Đúng rồi đó chị à! Nhưng còn hời hợt lắm, vẫn 50 điểm thôi.

"Kư kư kư, sai rồi chị Yukine! Là pudding, pudding vị socola sữa!!!"

Quả là em gái của anh, rất chính xác. Thưởng cho em 1 điểm. Số điểm của phù thủy táo đỏ Yukira đã tăng từ Zero lên thành 1. Yay, xin chúc mừng!

"Mẹ nghĩ là "Lisa" đó."

"Công nhận, em ấy rất quý nó... mà?"

"Uhhh... xem ra mẹ thắng rồi! Nhìn anh ấy kìa..."

"Ahaha, đó là bản năng người mẹ đó!"

Lisa - Thành viên nhỏ bé thứ năm trong gia đình mà tôi chưa tiện giới thiệu. Chúng tôi phải đi du lịch ba ngày một đêm nên việc không có ai chăm sóc Lisa là điều hiển nhiên. Vào ngày hôm qua, ba đứa tôi cùng với mẹ đã để nó lại ở viện thú y. Chỗ đó là nơi tin dùng của gia đình tôi dành riêng cho Lisa - Cô mèo "bé nhỏ" - Thành viên thứ năm trong gia đình. Khi nào du lịch về thì tôi sẽ giới thiệu nó sau vậy.

Đúng là Lisa có đặc biệt hơn mấy cái nêu ở trên thật. Quả là người 101 điểm có khác! Sẽ không có điểm nào cho mẹ tôi cả, bà ấy đã vượt qua trình độ để giáo viên Yukito này khảo sát rồi.

Sau màn thắng lợi, mẹ Yukino tiếp tục hỏi tôi.

"Ôi chết! Con nghĩ là mình có quên giới thiệu thứ gì đó quan trọng không con?"

"Không mẹ à! Con chắc chắn."

Thấy tôi khẳng định vậy, hai chị em họ tiếp thêm lời.

"Ahaha, em còn non lắm Yukito! Không qua nổi cặp mắt sắc sảo của chị em đâu."

"Cả Yukira cũng vậy nữa! Anh Yuki thử nghĩ coi, xem có thiếu thứ gì không nè!"

Dò xét lại câu từ, tôi không nghĩ mình còn thiếu cái gì hết cả. Đợi... đã? Chẳng nhẽ...

"Có vẻ như anh Yuki không muốn nói nhỉ! Vậy cả ba chúng ta cùng đồng thanh nào! Một...hai...ba..."

Yukira mở lời, theo sau đó là câu hỏi mà tôi vừa mới mường tượng ra. Cả ba người họ cùng đồng thanh.

"Ước mơ của con là gì?"

"Ước mơ của em là gì?"

"Ước mơ của anh trai bé bỏng của em là gì? Anh Yuki?"

Khó hơn lên trời à... còn lâu. Đây là câu hỏi có độ khó mang tầm vóc vũ trụ rồi. Tôi đố vị bác sĩ tâm lý nào có thể làm tôi phải thốt ra được câu trả lời cho vấn đề này. Tôi sẽ trao giải Oscar - Người Am Hiểu Vạn Vật ngay lập tức cho người đó. Nếu có thể thôi... viển vông.

Ước mơ của tôi? Ba người mong chờ điều gì từ một tên nhạt nhẽo mới 15 tuổi cơ chứ. Hình thù của nó là gì? Pudding?

"Anh còn 5 giây để trả lời. Năm...bốn..."

"Ba...hai..."

"Một..."

Uhhh... hậu quả của việc bị giáng xuống cấp bậc nô lệ đây sao?

Đồ phù thủy độc ác Yukira... và chị Yukine cũng như mẹ Yukino nữa. Đừng có hùa theo cái trò gây tổn hại đến hệ tim mạch này chứ!

Thình thịch, thình thịch, thình thịch... Đấy, thấy chưa? A, chắc đây là quả báo của mình... người đầu têu mà.

Không được rồi, động não đi Yukito. Bất kể cái gì cũng được... không, quá hời hợt là sẽ không tốt đẹp gì cho cơ thể mỏng như giấy A4 của mày đâu. Hai lần sướt mướt là quá đủ rồi, tôi nghĩ lần này sẽ là một đòn nốc ao nếu cứ trả lời theo phong cách Yukito.

Là gì? Là gì đây?

"ZERO!!!"

A, là nó! Đơn giản mà uy tín cũng cao nữa, đỉnh của chóp luôn.

Tôi lắp bắp, đánh vần từng từ theo cách phát âm được phổ biến rộng rãi trên thế giới.

"L-I-S-A"

"HỬỬỬ???"

Trước ba thứ âm thanh trong trẻo hòa lẫn vào nhau ấy, tôi cất lời.

"Tôi, Takahashi Yukito..."

"Tôi muốn trở thành một con mèo!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top