Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Ngày thứ hai - Bãi biển (1)

Nhắc đến những địa điểm du lịch cho mùa hè, thì chín phần mười người ta sẽ nghĩ ngay đến biển - Nơi vui chơi và thư giãn bậc nhất trong cái thời tiết nóng nực của mùa hè oi bức.

Dù bây giờ đã là cuối tháng 7, tuy nhiên những cái nóng của đầu mùa thì vẫn còn thoang thoảng đâu đó. Tuy nó không có oi bức như tháng 5, không có nóng nực như tháng 6. Nhưng để mà nói là có bị mất nước khi bước chân ra ngoài trời hay không thì ừm, đương nhiên là có rồi. Và để thổi bay đi cái nóng ngột ngạt nơi phố thị đô bồ náo nhiệt, thì biển đảo chính là lựa chọn hoàn hảo cho mọi du khách khắp nơi trên thế giới.

Được đắm mình trong làn nước trong xanh, làn gió mát mẻ của đất trời, không khí thiên nhiên trong lành, nhộn nhịp tiếng hò reo nô đùa của trẻ nhỏ. Điều đó khiến con người ta xua tan đi được bao mệt nhọc bộn bề của công việc thường nhật nơi phố thị đông đúc. Và trên hết, một điều siêu quan trọng mà chỉ có nam giới mới được hưởng lợi từ việc tắm biển nhiều hơn là nữ giới. Đó là thân hình với đường cong tuyệt hảo cùng với những bộ áo tắm quyến rũ dành riêng cho phái nữ. Được ngắm nhìn họ trưng ra cái cơ thể mỹ miều ấy thì thằng con trai nào mà chả thích... Ngoại trừ một tên u ám nào đó thôi... chắc vậy...

Tuyệt vời phết nhỉ? Biển ấy?

Không hề mỉa mai, để mà nói thành thật thì tôi cũng không hề ghét nó, đặc biệt là khi mặt trời đã xế bóng, tôi còn rất thích nó nữa kìa. Ừ đúng rồi, chỉ là vào lúc chiều tà thôi. Chứ ban ngày thì Yukito này cũng chẳng mặn mà gì với nó cho lắm. Vậy nên độ thiện cảm của tôi đối với biển chỉ là 50 - 50, một con số trung bình à... khá ấn tượng đó chứ? Và nguyên nhân khiến cho tôi lại đi ngược lại so với số đông ấy không ai khác mà lại chính là sinh vật khó hiểu mang hai nhiễm sắc thể X ấy gây nên.

Là phụ nữ. Vì sao ư? Đơn giản thôi. Các bạn cứ tưởng tượng rằng mình sẽ bị họ kéo dê, bắt hoạt động liên tùng tục mà còn không có thời gian để thở trong suốt cái nắng chiều oi bức đó là được. Và tôi đây - Takahashi Yukito - Một tên tầm thường u ám luôn yếu thế trước phái nữ đã được trải nghiệm qua cái quãng thời gian tra tấn kinh khủng đó rồi đấy. Nó rất chi là mệt mỏi luôn đó, tôi còn phải nằm liệt trên giường cả buổi tối nữa kìa. Lạy chúa! Vậy nên đối với tôi, địa điểm du lịch bậc nhất của loài người vào cái mùa hè nóng nực oi bức đó chỉ là...

Chỉ là một bãi cát trắng ồn ào cùng với một chậu nước mặn khổng lồ phiền phức - Nơi tập hợp đủ mọi loại rắc rối vào ban ngày.

***

Ngày 28 tháng 7, giờ là 7 giờ 54 phút sáng, hôm nay là ngày thứ hai trong chuyến du lịch đảo Honshu của gia đình Takahashi.

Sau khi được con bé Yukira đánh thức bằng cái đòn nốc ao của nó thì hiện giờ, tôi đang lựa mấy bộ quần áo do hai chị em họ đã đi mua vào sáng hôm qua. Phải nói là rất nhiều, riêng con trai như tôi mà họ còn mua tới tận ba bộ cho ba ngày du lịch thì con gái như họ tôi không biết còn nhiều tới cỡ nào nữa. Cơ mà công nhận con bé Yukira này hiểu tôi thật, cái quần Kaki nâu nhạt cùng cái áo thun tay lỡ màu trắng này cũng rất được đấy chứ. Đúng là Yukira, ngoại trừ cái kiểu ăn mặc trẻ con của nó ra thì gu thẩm mỹ thời trang của con bé cũng phải trên chị Yukine vài bậc. Tôi đoán vậy.

"Xong chưa vậy anh Yuki?"

Chất giọng nhí nhảnh của Yukira vang lên từ bên ngoài phòng chính. Kệ nó vậy, trả lời chi cho mệt, thay vào đó bằng hành động thì hơn.

Xong xuôi, tôi với tay lấy cái ví nhỏ rồi nhét vào túi quần, di chuyển đến nơi cái tiếng ồn ào đấy phát ra. Vì sáng nay mọi người quyết định đi mua sắm mấy bộ đồ cho việc đi biển, nên ví là điều cần thiết... cho con bé Yukira! Tôi thì nghĩ mình chả cần thiết phải đi cùng họ làm gì, con trai mà, cần quái gì nhiều đồ đâu. Bởi đối với tôi thì cái quần Short với cái áo phông là quá đủ rồi, nhưng con bé Yukira cùng chị Yukine thì cứ nằng nặc đòi tôi đi cho bằng được. Thậm chí là khi tôi từ chối thì họ còn tuyên bố sẵn sàng trói tôi lại mà vác theo luôn cơ đấy. Trời đất!

Bước ra khỏi phòng, trước mặt tôi là Yukira cùng chị Yukine đang khoanh tay, hai người họ đang nhìn chằm chằm vào tôi... Chị làm gì mà lườm dữ vậy?

"Lề mề quá đó Yukito, sắp 8 giờ tới nơi rồi này. Mẹ với bà cô Miya đó đã đi từ lúc 7 rưỡi rồi đó."

"Anh Yuki nên nhanh nhảu một chút đi chứ."

Chị và Yukira nên cảm thấy biết ơn vì em chịu đi theo mấy người đấy, lại còn gắt gỏng nữa mới chịu...

"Hai người nên mừng vì Yukito này chịu đi cùng đấy. Cơ mà sao chị và Yukira lại ăn mặc sành điệu vậy?"

Điều này đúng là kỳ lạ. Hôm qua họ còn chạy nhảy khắp nơi với cái áo xấu hổ đó mà bây giờ thì ra dáng thiếu nữ thế không biết.

"Bởi sáng nay chúng ta sẽ đi mua sắm cùng nhau mà. À, nhân tiện là còn được đi du thuyền hạng sang nữa đó anh Yuki!"

Có vụ đó nữa cơ à?

"Anh không biết luôn đó."

"Là cô Miya đặt chỗ cho gia đình ta luôn đó anh."

"Vậy à..."

Quả là bạn thân của mẹ Yukino có khác. Cô Miya chắc chắn là thuộc về tầng lớp thượng lưu rồi. Còn tôi thì lại chẳng thích mấy cái chỗ sang trọng như vậy chút nào.

"Mà em nên mặc thêm cái áo bên ngoài vào nữa đi chứ Yukito? Nhìn em cứ như mấy đứa trẻ tiểu học vậy."

Chị mà cũng nói được câu đó với em hả? Mà tôi nghĩ bộ đồ mình mặc hiện giờ đây đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?

"Em thì lại chả thấy vậy."

"Đúng là cái đồ trẻ con. Chốc nữa em được đi cùng ba người con gái xinh đẹp tuyệt trần đó Yukito. Phải ra dáng con trai đi chứ?"

Ừ thì xinh đẹp thì Yukito này không ý kiến gì. Nhưng mà trẻ con ấy hả? Chị nên tự soi gương lại mình đi rồi hẵng nói câu đó với em. Lớn đầu rồi mà tâm hồn thì vẫn chả khá hơn học sinh tiểu học là bao. Và Yukito này còn là người thuộc "hệ phương trình X-Y" đấy, chị làm em hơi bị tổn thương rồi đó.

"Bộ nhìn em giống con gái lắm à?"

Chị Yukine thở dài đưa tay trái lên trán, tay còn lại thì chìa về phía tôi xua xua như đang đuổi tà.

"Hààà... Thôi, Yukira vào giúp thằng nhóc lì lợm này đi."

"Ok chị ơi! Anh Yuki đi theo em nào!"

Dứt câu, con bé kéo tót tay tôi hướng vào cửa phòng mà tôi vừa mới đi ra đó. Trời đất! Mệt thật chứ.

Aaaa... Tôi muốn về nhà!

***

Bước trên phố thị, Miyuki quay người về sau cùng với chất giọng tựa Họa Mi của mình.

"Nhìn cậu cũng ra dáng phết nhỉ Yukito!"

"Vậy hả?"

"Uhehe, cái áo này là do Yukira mua cho anh ấy á chị Miyuki!"

Chỉ là mỗi cái áo bình thường mà em làm như áo của mấy tên sao hạng A không bằng.

"Quả là Yukira! Ừm, chị cũng lường trước được việc đó rồi."

Bộ cậu nghĩ Yukito này không có khiếu ăn mặc đến nỗi phải nhờ con bé ranh ma này ấy hả, Miyuki?

"Chỉ là tôi thích mấy thứ đơn giản thôi. Chứ đừng tưởng tôi là một đứa có gì là mặc nhé."

Hai người họ nhìn nhau cười khổ... Có gì đáng cười à? Mà kệ, cũng sắp tới nơi rồi.

Điểm đến của chúng tôi trong buổi sáng này là siêu thị thời trang MUJI ở Hakusan - Một thành phố hiện đại với những tòa cao ốc chót vót, nơi đông dân cư thứ hai sau Kanazawa thuộc tỉnh Ishikawa. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba đứa tôi cùng Miyuki đã bắt taxi rồi tiến tới đó. Nghe nói cái siêu thị đấy được nhiều người đánh giá tốt, có vẻ con bé Yukira đã tìm hiểu trước điều đó. Tôi thì cũng chả quan tâm lắm về vấn đề trang phục nên cũng khá mù mờ về chúng.

Hiện giờ, nhóm chúng tôi đang dạo bước ở trung tâm thành phố Hakusan. Do mấy người họ muốn đi dạo buổi sáng nên đã bảo bác tài dừng xe cách siêu thị đó chừng 500 mét. Điều đó cũng tốt, tôi rất ủng hộ nó đấy. Tuy nhiên có điều... bọn tôi nổi bật quá!!! Nhất là ba người phụ nữ này, họ đang kéo theo bao nhiêu ánh nhìn của mọi người trên phố hướng thẳng vào tôi... Đáng ghét!

Tôi thì ngoài bộ vừa sáng nay mới mặc ra thì có được Yukira khoác thêm cái áo kiểu Blazer đen mỏng này nữa. Cũng khá bình thường, chẳng to tát đến mức mà Hắc-Bạch Vô Thường lại cuống quýt hết cả lên như thế cả. Tuy nhiên ba người kia thì lại khác, trang phục của họ cứ như là đi diễn show không bằng.

Chị Yukine, quần đen ngắn đi cùng cái áo thời thượng đỏ đen kết hợp với vẻ ngoài sắc sảo ấy nữa thì đúng là tuyệt hảo thật... Sao chị ấy không ăn mặc kiểu này vào ngày đầu tiên nhỉ? Về phần Yukira thì chiếc váy hồng nhẹ cùng chiếc nơ đỏ được gắn trên ngực áo... Nó đang cố ăn mặc sao cho dễ thương nhất có thể đấy à?

Còn riêng Miyuki thì tôi cũng chả phải nói quá nhiều. Chiếc đầm trắng sành điệu cùng với mái tóc bạch kim xõa dài quá vai thì cậu ta đúng là thiên sứ giáng trần rồi. Không sai vào đâu được. Đặc biệt là còn cái "ăng-ten" đó nữa chứ. Từ nãy đến giờ nó cứ ngoe nguẩy trước mặt của tôi này. Gió thì cũng nhè nhẹ đấy, nhưng tôi vẫn muốn chạm vào nó để nghiên cứu xem cái thứ lọn tóc "cảm xúc" mà hay được gắn trên đầu mấy nhân vật 2D này xem thế nào. Không biết nó có phản ứng theo tâm trạng của cậu ta không nhỉ? Tò mò thật!

Chị Yukine quay người lại vẫy tay.

"Đến rồi này mấy đứa!!! Nhanh chân lên đi chứ."

Nhiều năng lượng quá đấy, chị chia sẻ nó một chút cho em có được không vậy? Chứ Yukito này cảm thấy hơi bị áp lực do có quá nhiều người chú ý đến rồi đây này. Mặc dù tôi đã chọn cách đi sau Miyuki và Yukira, chị Yukine thì dẫn đầu. Tôi muốn mình chỉ là một tên quần chúng chẳng may đi chung đường với họ thôi, thế mà lại chả khá khẩm hơn tẹo nào... Sao họ lại cứ nhìn tôi làm gì nhỉ? Phụ nữ ấy? Và họ lại còn thì thầm to nhỏ với nhau mỗi khi đi ngang qua tôi nữa? A, hẳn là do Aura u ám của tôi đang phá hỏng hình tượng của ba người con gái xinh đẹp trước mặt mình đây mà... Yukito biết mình u ám rồi ạ! Xin lỗi mọi người rất nhiều!

"Vâng chị ơi! Nhanh chân lên anh Yuki!" Con bé chạy tới chỗ chị Yukine.

"Ta cũng nhanh thôi Yukito."

"Biết rồi."

Tôi di chuyển lên sánh ngang với cậu ta, chúng tôi tăng nhịp đi của mình. Nhanh vào siêu thị thôi chứ ở ngoài phố thế này áp lực quá.

Bước tới chỗ chị Yukine, trước mặt tôi đây là cửa vào lấp lánh ánh vàng cùng với cái biển hiệu cao tít phía trên đề chữ "MUJI". Tiến vào bên trong, cái siêu thị thời trang này còn khiến tôi choáng ngợp gấp mấy lần cái nhà hàng kiểu Ý hôm nọ nữa. Một không gian rộng kinh khủng khiếp với hàng trăm người qua lại. Những mẫu quần áo sành điệu đến từng mi-li-mét được dùng để làm tiêu chuẩn cho siêu thị, từng bộ được xếp thành ba hàng ngang ở phía trung tâm.

"Uwahhh!!! Quả giống hệt như trong ảnh mà Yukira xem luôn này."

Con bé chạy lên một đoạn trầm trồ, còn chị Yukine cùng Miyuki thì đang hỏi chị nhân viên đứng ở gần cửa ra vào đó. Và có vẻ như họ đã xong, hai người họ tiến tới chỗ tôi.

"Mấy bộ đồ cho biển tận trên tầng ba cơ Yukito, nhanh lên thôi. Yukira quay lại đây nhanh!!! Lạc mất bây giờ."

"Vânggg!!!"

"Trông Yukira có vẻ hào hứng quá nhỉ!"

"Đừng bị cái dáng vẻ hồn nhiên đó đánh lừa, Miyuki."

"Hửm... Là sao chứ?"

Miyuki ngơ ngác, trưng ra cái bản mặt chấm hỏi của mình... Tôi đang cảnh báo cho cậu đấy, cậu nên biết ơn Yukito này một chút đi.

"Cậu nên nhớ kỹ lời tôi là được rồi. Giờ thì đi thôi."

Chúng tôi tiến về phía thang máy, và thoáng chốc đã lên tới tầng ba. Trước mặt tôi hiện giờ là một không gian tràn ngập sắc màu của bãi biển. Có rất nhiều những tấm áp phích to tổ chảng của mấy cô siêu mẫu hay mấy tên nam thần ăn mặc mát mẻ được in trên đó... Nhìn đã thấy mệt rồi, tôi mà bị in lên như vậy thì chắc cả đời này rúc trong nhà luôn, khỏi ra ngoài luôn.

"Đi thôi mấy đứa. Đầu tiên là quần áo trước nhé! Ôhhh!!!"

"Tiến lên!!!"

Chị Yukine cùng con bé Yukira giơ nắm đấm của họ lên rồi lao thẳng về phía trước. Hai cái người này...

"Ahaha, trông họ kìa! Ta cũng nhanh thôi Yukito!"

"Biết rồi mà. Phận culi thì làm gì được hơn."

"Gì vậy chứ. Cái tên này!" Cậu ta chống tay phải lên hông, vẻ mặt ngao ngán nhưng lại có phần tinh ranh.

Theo chân hai người họ, chúng tôi tiến vào khu vực chứa quần áo mát mẻ dành riêng cho việc đi biển. Nơi đây có rất nhiều người, cả trai lẫn gái, đủ mọi lứa tuổi. Hàng đống giá đỡ chứa quần riêng, áo riêng, chúng được chia thành hai bên được ngăn cách bằng tấm bảng to đề "Nam - Nữ". Nhiều đến nỗi tôi còn chẳng buồn mà đếm nữa.

"Hehe, anh Yuki mua sau nha! Giờ anh phải đi cùng bọn em trước mới được."

Hử?

"Tại sao vậy?"

"Chủ yếu để cho anh đánh giá ấy mà, không thì còn gì là vui nữa. Đúng không hai chị?"

"Ừm, chuẩn luôn Yukira. Cấm em đi lung tung đó Yukito."

"T-tôi cũng nghĩ vậy..."

"..."

Cái quái gì chứ? Bộ Yukito này là nô lệ của mấy người đó hả... cũng đúng thật. Cơ mà cái tình huống này tôi thấy rằng họ cứ như là đang dắt theo một chú cún vậy. Chú cún Yukito tội nghiệp!

Chúng tôi tiến về phía dãy hàng cho nữ... Trời ơi!!! Tôi đang bị một đống phụ nữ ở đây găm cái ánh nhìn của họ vào rồi này. Không được rồi, qua chỗ dành cho nam thôi. Tôi quay người, nhưng bước còn chưa được nửa thì lại bị con bé Yukira này nắm chặt tay, mặt thì vẫn cười tươi roi rói... Đồ phù thủy này!!!

Chị Yukine tiến tới chỗ tôi với một cái áo mỏng trắng khoác ngoài dài quá đầu gối, chị ấy đưa lên ướm thử trước mặt tôi.

"Thấy thế nào Yukito?"

"Hoàn hảo."

"Yahoo!!! Xong cái áo đầu tiên." Chị ấy nhảy cẫng lên.

"Này Yukito! Cậu thấy cái này được không?"

Miyuki ướm chiếc áo phông trắng mát mẻ trước mặt tôi. Nó được in hình con chim cánh cụt 2D trông khá nghịch, đã thế nó lại còn đeo kính râm nữa mới chịu... Mà kệ.

"Hoàn hảo."

"V-vậy à... Tôi sẽ chọn nó vậy..."

"Anh Yuki! Anh thấy cái áo dễ thương này có hợp với em không?"

Con bé kéo tay tôi, giơ trước mặt tôi cái áo phông hồng được in hình con thỏ trắng trông khá dễ thương. Cơ mà hợp á hả? Với con bé ranh ma này á? Mà kệ.

"Hoàn hảo."

"Uahaha!!! Tuyệt vời!" Nó cũng nhảy cẫng lên.

Rồi cứ thế, Culi Yukito lẽo đẽo theo ba người họ hết từ chỗ này ra tới chỗ khác. Họ liên tục thay phiên nhau ướm thử trang phục trước mặt tôi, bắt tôi nhận xét. Tuy nhiên thì nhà phê bình thời trang Yukito đây lại là một người vô cùng dễ tính.

"Yukito, em thấy cái áo này..."

"Hoàn hảo."

"Cậu thấy sao Yukito! Chiếc quầ..."

"Hoàn hảo."

"Anh Yuki..."

"Hoàn hảo."

Mặc cho ánh nhìn của bao người, hai tay tôi với hai cái túi đựng đồ này ngày càng một nặng hơn.

Khoảng 20 phút trôi qua, họ đã chọn xong mấy bộ mà mình cần. Hai cái túi giờ đây đã được nhân làm ba, sáu cái... Ra đây là lý do họ cố lôi cổ tôi theo cho bằng được à? Và lại còn trưng ra cái bộ mặt vui vẻ gì thế kia?

"Mấy người nên cầm bớt Yukito này đi. Mỏi lắm đó."

Không hài lòng với thái độ của tôi, Miyuki khoanh hai tay của mình lại than thở.

"Thật là... Ít ra những lúc như này cậu phải ra dáng con trai một chút đi chứ? Bớt than phiền và tiếp tục nhiệm vụ của mình đi."

"Ahaha, Miyuki nói chí phải! Yay!!!"

Đồng quan điểm, hai người họ tươi cười rồi đập tay với nhau... Mỏi thì tôi kêu mỏi thôi, chứ ai thèm mấy cái sĩ diện con trai làm gì đối với mấy người cơ chứ? Yukito này không phải kiểu người ga lăng với phụ nữ đến mức vậy đâu.

"Uhehe, cỡ này thì nhằm nhò gì với anh Yuki đâu. Thậm chí là còn thêm hai túi nữa cũng chẳng xi nhê gì với anh luôn á!"

Em đùa anh đấy à? Anh trai bé bỏng của em cũng chỉ là một tên u ám mới 15 tuổi đầu thôi đấy, Yukira à! Em đang đánh giá anh hơi bị cao rồi đó.

"Cho anh xin."

"Hehe! Thôi qua chỗ của anh Yuki thôi nào! À không... phải lựa áo tắm cái đã chứ. Anh Yuki có muốn đi cùng không?"

"Đầu óc của em có vấn đề đấy hả?"

Tôi nghĩ con bé Yukira này nên đi khám bác sĩ khoa thần kinh thì sẽ tốt hơn đấy. Sao nó có thể phát biểu ra cái câu đó được nhỉ?

Dường như con bé chạm đến việc hệ trọng của chị Yukine, chị ấy quay sang đặt nhẹ tay lên vai con bé.

"Này Yukira! Cho thằng nhóc này theo cùng thì còn gì là bí mật nữa. Phải cho Yukito ngạc nhiên một phen chứ!"

Mấy cái bộ áo tắm của phụ nữ thì em sẽ không ngạc nhiên cho lắm đâu, chị Yukine à!

"Phải ha, chị Yukine giỏi ghê nha!" Con bé mỉm cười nhí nhảnh.

"Chứ sao?"

Chị Yukine quay sang tôi căn dặn.

"Vậy đó Yukito, cứ lựa mấy bộ mà em thấy ưng đi. Chị sẽ thanh toán nó cho em."

"Không cần đâu ạ! Em sẽ tự trả cho chúng."

Vì đây không phải là vui chơi, nên chị ấy không cần phải trả cho cả tôi làm gì, Yukira là được rồi. Dù sao tôi có mấy khi xài đến tiền tiết kiệm đâu, thành ra là tôi cũng có một khoản kha khá đấy chứ đùa.

"Ồ! Được phết nhỉ! Vậy bọn chị qua khu áo tắm đây nhé! Xong thì nhớ đừng đi lung tung đó, biết chưa?"

"Vâng ạ!"

Chị ấy cứ làm như tôi là một thằng nhóc 6 tuổi không bằng...

"Uhehe! Yukira sẽ cho anh Yuki mở mang tầm mắt luôn."

Thế cơ á? Với cái "màn hình LCD" của em á Yukira? Anh không tin.

Thế rồi, hai người họ phóng thẳng ra bên ngoài. Riêng Miyuki thì nhẹ tiến sát đến chỗ tôi, cậu ta ấp úng.

"C-cậu có mong chờ chúng không... Yukito?"

"Áo tắm ý hả?"

"Ư-ừm!"

Làm gì mà mặt mày đỏ ửng lên như thế vậy? Cậu ta ngại đấy à? Mà thôi, cứ nói một nửa sự thật cho cậu ta hài lòng vậy.

"Nhìn vậy thôi chứ tôi cũng là một thằng con trai đó, Miyuki. Nói vậy là cậu đủ hiểu rồi chứ?"

Mặc dù không mặn mà gì với mấy bộ Bikini cho lắm, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng là con trai mà. Cũng phải có đôi chút quan tâm về nó chứ, chỉ là không được háo hức như mấy đứa cùng giới khác thôi. Còn nửa còn lại thì là do tôi không muốn mình bị chú ý quá nhiều bởi những người xung quanh. Bởi mấy người họ toàn là mỹ nữ hết cả mà, sao không thu hút ánh nhìn cho được chứ.

"V-vậy hả... Vậy tôi đi nhé Yukito!"

Miyuki bước nhanh được 5 mét thì tôi gọi cậu ta lại.

"Này, cậu có thể cầm giúp tôi hai cái túi này được không? Tôi phải mua quần áo của mình nữa mà, số lượng là bảy túi đó. Sao tôi có thể cầm hết chúng được chứ?"

Miyuki quay lại, ánh mắt cậu ta trở nên nghịch ngợm một cách lạ thường...

"Ồ, vậy hả? Nếu cậu nói câu gì đó khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ cầm nó giúp cho cậu."

"Cậu là cô gái xinh đẹp nhất từ trước tới giờ mà tôi gặp luôn đó, Miyuki. Yay, nữ thần Freya! Cậu chính là một tuyệt tác của tạo hóa, người nằm trên đỉnh cao của sắc đẹp. Miyuki, cậu là hiện thâ..."

"Thôi được rồi!!! Im lặng dùm tôi cái..."

Cậu ta cuống cuồng tiến đến bịt miệng tôi lại, tay phải với lấy hai cái túi đựng đồ trên tay của tôi này, mặt đỏ bừng, giọng thì lít nhít.

"Thật là... Cậu đúng là dẻo miệng đấy Yukito! Nhưng cũng phải để ý đến xung quanh đi chứ. Cái đồ ngốc này!"

Dứt câu, cậu ta chạy một mạch ra khỏi cửa khu vực với hai cái túi trên tay. Phù, thế là xong. Đỡ được gánh nặng thì tôi cũng chả ngại một điều gì đâu, Miyuki à! Mà những lời mình vừa nói thì cũng có sai sự thật mấy đâu nhỉ? Cơ mà... hình như cuộc trò chuyện của hai đứa tôi đang có rất nhiều khán giả nữ ngồi xem thì phải?

"Ahaha! Cậu bé dễ thương này cũng khá đấy chứ. Chị có lời khen cho nhóc đấy."

"Cho chị chụp chung với em được không?"

"Cả chị nữa."

"Chị nữa bé ơi!!!"

"Trời đất ơi! Cậu bé này là con nhà ai vậy trời? Dễ thương quá!!!"

Tách! Tách! Tách! Tiếng điện thoại vang lên không ngớt trước ánh mắt mệt mỏi của tôi - Người mà đang bị mấy chị gái trong khu hàng dành cho nữ này khoác tay, tạo dáng đủ kiểu để chụp ảnh... Mấy người phụ nữ này... Yukito này không phải là linh vật trong cái siêu thị này đâu. Lần nào cũng vậy...

Đáng ghét!

***

Vịn tay lên lan can trước boong tàu dưới làn khí trong lành nơi biển đảo, trước mắt tôi là hàng loạt những hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác khắp eo biển Tsugaru.

Tsugaru là một thành phố thuộc tỉnh Aomori, eo biển của nó nằm giữa Honshu và Hokkaido ở miền bắc nối Biển Nhật Bản với Thái Bình Dương.

Sau khi chuẩn bị đủ thứ cần thiết cho buổi sáng thì hiện giờ, hai gia đình chúng tôi đang ở trên du thuyền sang trọng dành cho tầng lớp thượng lưu này - Nơi mà cô Miya đã đặt trước. Điểm đến của nó là bãi biển Aharia - Một bãi biển mới được mở cửa cách đây hơn một năm. Tuy nhiên, Aharia lại rất được lòng các du khách vào mùa hè năm ngoái. Nó nổi tiếng không chỉ vì cơ sở vật chất, đa trò chơi và nhiều hoạt động ngoài trời. Mà đặc biệt hơn cả là màu nước trong xanh phản chiếu nền trời, cùng với đó là rất nhiều hòn đảo nhân tạo lớn nhỏ xung quanh Aharia nữa. Tôi cũng chỉ được thấy nó qua tivi thôi à, có lẽ con bé Yukira cũng tò mò về nó nên đã chọn Aharia làm nơi đặt chân thứ hai của chuyến du lịch.

"Sắp 11 giờ rồi đấy, cậu nên chuẩn bị cho bữa ăn trưa đi chứ. Không thì chiều lấy sức đâu mà chơi bời được nữa?"

Là giọng của Miyuki, cậu ta đang ở sau mình đó à. Ồ, đã ra bên cạnh mình rồi này.

11 giờ là giờ ăn của hai gia đình bọn tôi, nhưng mà tôi lại không thích cái bầu không khí trong cái du thuyền này cho lắm. Bởi nó quá sang trọng đi à, và còn rất nhiều người giàu có ăn mặc như đi trẩy hội trong đó nữa. Không khí náo nhiệt kinh khủng. Nó khiến một đứa thích yên tĩnh như tôi cảm thấy được không thoải mái.

"Cậu biết gì không Miyuki?"

"Hửm?"

"Tôi là một người có dạ dày của loài mèo. Vậy nên phiền cậu mua hộ tôi một cái bánh mì ở trong đó nhé! Tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu giúp tôi chuyện này đó."

Dứt câu, tôi móc cái ví trong túi quần rồi chìa tay trái về phía Miyuki. Tuy không nhìn mặt cậu ta, nhưng có vẻ Miyuki đang cau có thì phải...

"Hả!!! Cậu đang đùa tôi đấy hả Yukito?"

"Đi mà, nữ thần Freya xinh đẹp lung linh tuyệt trần nhất thế gian."

"C-cái tên đáng ghét này! Đừng tưởng nịnh tôi là tôi sẽ chiều theo ý của cậu. Giờ thì cậu có chịu vào trong kia ăn không thì bảo? Một câu thôi?"

"Không."

Bộ cậu tưởng mình là gia đình tôi à mà bắt Yukito này phải nghe theo cậu chứ? Sai lầm to lớn của cậu đấy, Miyuki. Đừng tưởng Yukito này là một người dễ dãi đến vậy.

"Alo, chị Yukine phải không ạ! Em trai đáng yêu của chị đòi ăn trưa ở ngoài boong tàu này đấy ạ! Chị thấy sao?"

"HẢẢẢ!!! Thằng nhóc chết tiệt này!!! Bộ nó không biết là mọi người đang rất sốt ruột để đợi mình nó sao? Em đợi chị một chút."

Bíp!

Chết tiệt, cậu ta cố tình bật loa ngoài đấy hả? Đồ đáng ghét này.

Tôi quay người sang trái nhìn thẳng vào cái bản mặt xinh đẹp nhưng cũng vô cùng gian xảo này của Miyuki... Cái ánh mắt này là sao chứ? Có gì đáng tự mãn à?

"Ý tưởng hay đó Miyuki."

"Ha! Đáng đời cậu lắm Yukito! Giờ nhanh chân theo tôi vào thì tôi còn nói đỡ cho cậu, sao nào?"

"Xin nữ thần Freya hãy giúp con ạ! Con xin người!"

"Fuhaha! Đúng là ngoan như cún luôn này, hiệu quả thật chứ. Ok, ta vào thôi Yukito!"

Dứt câu, Miyuki di chuyển về phía sảnh tàu với thái độ tí tởn... Cậu ta học được nó từ Yukira đấy à...?

***

"YUKITOOO!!! EM TRỐN ĐÂU RỒI HẢẢẢ!!! CÓ CHỊU LÓ MẶT RA KHÔNG THÌ BẢOOO!!!"

Tiếng hét giận dữ của chị Yukine vang vọng khắp chỗ mỏm đá cách bãi biển Aharia chừng 500 mét - Nơi mà tôi đang thu mình lại, núp ở sau cái tảng đá to đùng phủ kín bóng râm này.

Giờ đã là 1 giờ chiều, sau khi ăn xong bữa trưa trên du thuyền, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới bãi biển Aharia. Cất đồ đạc vào khách sạn, chúng tôi nghỉ trưa tầm hơn một tiếng để 1 giờ chiều còn lấy sức mà chơi bời nữa. Tuy nhiên thì, với kinh nghiệm trong quá khứ xui xẻo của mình với bãi biển... Tôi đã lẻn ra ngoài trước họ tầm 10 phút và trốn ở đây.

Các bạn đang nghĩ tôi là một thằng ẻo lả, không xứng đáng với phận con trai ư? Ừ, đúng rồi đó. Chẳng sao, tôi thà bị gọi như vậy còn hơn là đi ra cái chốn phiền phức tít đằng xa kia. Cơ thể mỏng như giấy A4 của tôi sẽ không chịu nổi nhiệt trong cái buổi chiều này đâu. Sự thật từ quá khứ đó.

"YUKITO!!! YUKITOOO!!!"

Mặc kệ tiếng hét của chị ấy, ngồi ôm lấy đùi, tay tôi vẫn đang mân mê dòng nước mặn trong veo dưới nền cát trắng này. Tôi nghĩ mình sẽ rúc ở đây cho tới tận chiều tối luôn. Ừm, ý tưởng tuyệt vời!

Cảnh báo nguy hiểm!!! Phù Thủy Táo Đỏ Yukira đã sử dụng đến chiếc gương thần của ả. Chỗ ẩn nấp hiện tại của bạn không hề an toàn. Yêu cầu di chuyển sang địa điểm khác ngay lập tức!

Cái quái gì cơ? Mà thôi, cứ nghe theo lý trí con tim mách bảo vậy. Tôi lóc cóc ngồi dậy, hé nhẹ mặt qua tảng đá coi chị Yukine đang ở đâu để còn biết đường mà trốn. Nhưng đập vào mắt tôi thì lại là...

"Anh Yu-ki?"

"..."

Sao con bé ranh ma này có thể tìm ra chỗ ẩn nấp của tôi sau 10 phút ngắn ngủi đó được cơ chứ? Chỗ này kín thế cơ mà? Không ổn rồi, phải xin nó thôi, bất kể cái gì cũng được.

"Tha cho anh lần này đi Yukira! Anh sẽ làm bất cứ điều gì mà em muốn."

"Uwahhh!!! Bất cứ điều gì sao anh Yuki?"

Con bé vỗ bộp hai bàn tay vào nhau, ánh mắt thì lấp la lấp lánh. Hừ, hay đấy.

"Đúng vậy Yukira. Là bất cứ điều gì đó."

Miễn sao thoát được cái chốn ngục tù đó là được.

"Vậy anh Yuki phải tham gia cùng bọn em trong suốt buổi chiều này luôn nhé! Yêu cầu của Yukira đó anh!"

Nó mỉm cười cùng với ánh mắt ma mị của mình... Thế thì có khác quái gì đâu? Đồ lươn lẹo này. Mà thôi, chuồn nhanh trước khi mấy người đó tới vậy. Tôi quay sang trái, chuẩn bị tư thế để phóng hết tốc lực, nhưng mà...

"Cậu nghĩ mình thoát được sao, Yukito?"

Sao cậu ta lại ở đây cơ chứ?

"Này, Yukito. Em nghĩ mình đang làm cái trò gì ở đây đấy hả?"

Chất giọng địa ngục đó vang lên phía trên đầu của tôi. Ngước mắt của mình lên, là chị Yukine, chị ấy đang kê một chân lên mỏm đá, khoanh hai tay lại cùng với ánh mắt hung dữ có thể thiêu đốt vạn vật ấy. Nó đang găm thẳng vào Yukito bé bỏng ở phía bên dưới này. Trong vô thức, miệng tôi cứ thế mà phát ra âm thanh mà mình đã thuộc lòng từ cái hồi mà tôi mới biết cầm bút.

"Em xin lỗi chị rất nhiều ạ! Xin chị hãy tha cho em!"

"Thằng nhóc chết tiệt!!!"

Đặc công Yukine nhảy xồ xuống và... bụp! Chị ấy đè lên tôi, Yukito bé bỏng đã bị thực thể Inferno áp chế toàn diện, nằm sõng soài dưới nền cát trắng trong sự bất lực của chính mình... Đúng là xui xẻo.

Sau khi được ba cảnh binh áp giải về chốn ngục tù đó thì hiện giờ, cả ba người họ cùng với mẹ Yukino và cô Miya đang thay phục trang hợp với màu sắc bãi biển trong khách sạn.

Còn tôi - Takahashi Yukito tội nghiệp thì lại đang bị trói hai tay hai chân, ngồi ru rú dưới chiếc ghế dọc dài màu trắng này. Xung quanh thì được phủ kín bóng râm do có ba chiếc ô nghỉ mát to đùng này che chắn, còn có đủ loại đồ uống mát mẻ cho ngày hè. Thậm chí có cả rượu trái cây nữa... chắc lại là cô Miya đặt riêng chỗ này đây mà.

Thông qua ánh nhìn mệt mỏi, trước mặt tôi đây là một biển người đang qua lại nhộn nhịp với những bộ trang phục đậm chất "bãi biển", đông vô cùng. Mặt nước xanh dương mát mẻ của biển cả phản chiếu nền trời trong xanh. Không khí trong lành thoáng đãng, ánh nắng tuy chói chang nhưng lại không hề nóng gắt như những ngày đầu mùa hè oi bức ấy. Đây đích thị là chốn du lịch bậc nhất của loài người rồi. Tôi cá là ai cũng sẽ thích cái khung cảnh vui tươi nhộn nhịp này cả... Ngoại trừ một tên nhạt nhẽo xui xẻo đang bị trói cả tứ chi này ra thôi.

Lạy chúa! Ánh mắt của mọi người quanh đây cứ chằm chằm vào tôi từ nãy đến giờ này. Và còn cái điệu cười chế giễu của họ nữa... Tại sao lại thành ra như này cơ chứ... Cơ mà họ chuyển hướng ánh nhìn sang bên phải rồi kìa. Cả nam lẫn nữ luôn? Và còn là vẻ mặt trầm trồ như nhìn thấy thần tượng của mình đó nữa?

"ANH YUKIIIII!!! Bên tay phải này anh!"

"Ngoảnh sang đây này Yukito! Phép màu của bọn chị giúp em gột rửa cái ánh mắt lờ đờ của mình đó đi đấy. Nhanh lên coi!"

"Mẹ rất mong chờ con nhận xét đó, Yukito!

"Thế, thế này đúng là xấu hổ thật...!"

"Ahaha, có sao đâu chứ Miyuki! Nào Yukito, quay sang bên này mà chiêm ngưỡng đi chứ. Cô cá là cháu sẽ rất ngạc nhiên đó nha!"

... Tôi thật sự rất muốn về nhà vào lúc này. Đáng ghét!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top