Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Giải rượu

 "Ah, bên này này Yukito!"

Miyuki cất giọng, chỉ tay vào cái siêu thị phía bên tay trái đường giao thông cách chừng 30 mét. Hai đứa tôi di chuyển lên một đoạn, đứng trước vạch kẻ đường chờ đèn tín hiệu chuyển màu.

"Thiệt tình! Hơn 10 giờ rồi còn phải ra ngoài như thế này. Đúng là một người phụ nữ phiền phức!"

"Than thở có được gì đâu, cơ mà tôi thấy cô Miya có vẻ hơi quá chén thì phải."

Cậu ta đưa tay phải lên trán, cúi nhẹ đầu, thở dài ngán ngẩm.

"Hầyyy... Thi thoảng bà ấy lại như vậy đấy, tôi cũng quen rồi. Mà thôi, đèn sắp xanh rồi kìa. Chuẩn bị qua thôi Yukito!"

Sau 10 giây, đèn đã chuyển màu, tôi cùng Miyuki bước qua đường rồi tiến về phía siêu thị.

Vừa nãy đứng từ ngoài nhìn vào thì trông nó khá rộng và dài. Mặc dù bây giờ đã khá muộn vậy mà vẫn còn rất nhiều người qua lại trong đó nữa. Có vẻ đấy là một nơi được nhiều người tin dùng, chắc là sẽ có mấy thứ tôi và Miyuki cần thôi. Về cơ bản là hai đứa tôi đang đi mua mấy cái nguyên liệu cần thiết cho việc giải rượu dành cho hai bà mẹ của bọn tôi ấy mà.

Nữ thần Hera và nữ thần Hestia... sa đọa ấy!

Mặc dù tôi biết họ là người lớn, cần phải có những thứ thức uống có cồn thì lời mới ra, mới vui vẻ được. Nhưng suy cho cùng thì cô Miya vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ lại để đến mức như vậy thì không hay ho chút nào. Mẹ tôi - Takahashi Yukino nhiều năm trước cũng có vài lần say xỉn kiểu này nhưng là ở nhà. Và lần gần nhất ở ngoài thì tôi còn phải đến và dìu mẹ Yukino lên taxi nữa cơ đấy, trời ạ! Tuy nhiên là hôm nay có vẻ bà ấy vẫn còn khá tỉnh táo chứ không như cái lần gần nhất đó. Bà ấy còn tự đi về được cơ mà. Khá khen đó chứ...!

Tuy vậy, sau khi mẹ Yukino về đến phòng thì tôi vẫn dìu bà ấy ra phía sofa, con trai mà... và bà ấy có vẻ rất ngạc nhiên thì phải? Rồi tôi tiếp tục gọi Hắc-Bạch Vô Thường đang chui tít trong phòng ra chăm sóc đỡ cho mẹ Yukino trong lúc tôi đi ra ngoài nữa. Và tôi cũng đã nhắc nhẹ chị Yukine rồi, nên chắc cũng không có vấn đề gì đâu... chắc vậy...

Bởi chị Yukine thường hay to tiếng mỗi lúc mẹ Yukino như vậy lắm, mặc dù chính chị ấy cũng chả khác là bao. Đúng là con gái cả của nhà có khác, khác mỗi phần tính cách chứ riêng về khoản "cồn thủ" thì hai người họ khá giống nhau đó chứ. Mặc dù chỉ là đồ uống có cồn dành cho phụ nữ, đa phần là mấy loại rượu trái cây liều lượng thấp và bia loại nhẹ. Cho nên có say xỉn như vậy thì tôi cũng không thấy có vấn đề gì. Chứ nếu mà họ uống mấy thứ rượu nặng cho nam giới thì tôi sẽ không bỏ qua đâu. Chắc chắn luôn!

Và khi tôi bước ra khỏi phòng thì Miyuki cũng tương tự, cậu ta cũng vừa mở cửa phòng. Tôi nhìn vào trong thì có thấy cô Miya đang sõng soài trên sofa, miệng thì cứ luyên thuyên "Miyuki, Miyuki..." gì đấy. Say cỡ vậy thì tôi đoán cô ấy chín mươi phần trăm là được mẹ Yukino hộ tống về rồi. Điều đó dẫn tới tình huống hiện tại như bây giờ đây. Mặc dù phàn nàn là thế nhưng tôi biết thừa Miyuki rất thương yêu mẹ của mình. Tôi biết nó từ hồi trưa rồi.

Tới nơi, hai đứa tôi nhanh chóng tiến vào trong siêu thị, mở nhẹ tấm cửa kính này.

Mặc dù tôi biết là mình sẽ rất nổi bật nếu đi cùng cậu ta, ánh mắt của mọi người trong siêu thị đang nói lên điều đó. Nhưng tôi là một người trách nhiệm, việc gì ra việc đó, nên những lúc như này thì tôi cũng chả bận tâm làm gì. Cứ lơ họ đi là được. Còn nếu mà nhờ Hắc-Bạch Vô Thường thì... họ vô dụng về khoản này lắm. Để hai người đó đi khéo họ lại mang về mấy thứ dị dị như đợt trước thì không hay đâu. Vô vọng!

Bước vào trong, chúng tôi tiếp tục di chuyển ra khu thực phẩm gia đình. Có rất nhiều dãy hàng và nó còn có tấm bảng chú thích cho từng loại thực phẩm ở mỗi dãy nữa.

Đứng trước khu vực đó, Miyuki mở lời.

"Cơ mà tôi cũng không ngờ một tên như cậu mà lại giỏi khoản bếp núc cơ đấy. Nó làm tôi ngạc nhiên đó!"

"Tôi không có giỏi, chỉ tàm tạm thôi."

So với mẹ Yukino thì tôi cứ như muỗi đốt inox vậy. Nên cậu dùng từ "giỏi" là hơi bị sai đấy nhé, Miyuki! Cơ mà "một tên như cậu" à... ừm, nghe rất hay đó chứ!

"Vậy à... Mà thôi, ta đi kiếm nguyên liệu nhanh rồi về nào! Chứ để lâu lâu là mẹ tôi lại nôn mửa ra thì mệt lắm."

Đúng thật, nó làm tôi nhớ lại mấy vụ phun "cầu vồng" của chị Yukine quá... Đúng là kinh khủng!!!

"Công nhận, vậy tôi qua đằng kia chút. Xong xuôi thì cậu có thể về trước cũng được, cô Miya rất cần điều đó đấy."

Cậu ta lưỡng lự một lúc rồi trả lời.

"À, ừm... Tiếc là mấy gian hàng mà tôi với cậu cần tìm lại không có ở gần nhau... Vậy thì nếu tôi xong trước thì sẽ về trước đó nhé, Yukito!"

"Không vấn đề, vậy tôi đi đây. Xong thì nhớ về nhanh đấy, Miyuki."

"À... ừm... V-vậy tôi qua đó đây...!"

Dứt câu, Miyuki nhanh nhảu hướng về phía bên trái, tôi thì di chuyển về phía bên phải. Chúng tôi có thảo luận về đồ ăn giải rượu trên đường trước đó rồi. Tôi thì là cháo thịt bò, còn Miyuki thì là canh rong biển. Nguyên liệu của hai món đó nằm ở hai chỗ khác nhau. Của tôi thì xa hơn và còn tít sâu bên trong nữa, còn Miyuki thì ở ngay bên trái cách có hai dãy hàng là tới. Nên tôi đoán cậu ta sẽ xong trước thôi.

Sau khoảng thời gian loay hoay, tôi đã tìm được mấy thứ mình cần, thanh toán hóa đơn rồi ra về.

Đứng phía trước vạch kẻ đường, tôi thấy Miyuki đang chạy hối hả phía bên kia đường đối diện. Lo lắng như vậy mà còn ra vẻ với tôi nữa cơ đấy, chẳng thành thật gì cả. Tôi thì chả muốn chạy như vậy tẹo nào, mặc dù từ siêu thị cách khách sạn cũng chẳng là bao. Lý do thì là tôi nghĩ mẹ Yukino cũng không say đến mức như cô Miya để khiến tôi phải chạy hối hả giống cậu ta như vậy. Chứ không phải là tôi lười không muốn chạy đâu nhé.

Các bạn không biết rằng lần cuối mẹ Yukino say xỉn thì tôi đã phải chạy nhanh cỡ nào đâu, kiểu như "The Flash" ý. Trời đất!

Và nhà tôi còn có riêng một bộ máy tập thể dục nữa mà. Chúng nó là bạn với Yukito này đó! Chứ đừng tưởng tôi là mấy tên "ẩn sĩ thời hiện đại" - Hikikomori ấy! Tôi không hề giống họ chút n... cũng khá giống thật...! Không phủ nhận.

Sau 5 phút đi bộ, về đến phòng, tôi mở cửa bước vào. Yukira thì ngồi ở chiếu tatami, chị Yukine cùng mẹ Yukino thì ngồi trên sofa, cả ba người họ đều mở lời chào mừng tôi - Người con trai "mẫu mực" duy nhất trong nhà.

"Quả đúng là anh Yuki, về sớm thật đấy!"

"Ồ, nhanh đấy Yukito!"

"M-mừng con về, Yu-Yukito... ahaha...!"

Nhanh á? Tôi chỉ đi bộ thôi mà nhỉ? Cơ mà mẹ Yukino vẫn còn nói lắp được nữa hả, và còn cười khổ nữa cơ chứ. Bà ấy cứ như vậy kể từ lúc về phòng rồi, chắc có "chút" cồn vào nên mới thế đây mà... chắc vậy...

"Yukito "của mọi người" về rồi đây ạ! Con đi vào trong kia một lúc rồi ra ngay, mẹ cứ ngồi ở đấy đi ạ!"

Chứ nếu không là bà ấy lại đòi đi theo cho mà xem. Mặc dù là mẹ Yukino nấu sẽ ngon hơn thật, nhưng vào lúc này thì tôi không chấp nhận cho bà ấy theo đâu.

"V-vậy à... Cảm ơn con nhé, Yukito!"

"Không có gì ạ!"

Dứt câu, tôi hướng thẳng vào phòng trong cùng - Nơi để dùng bữa và chế biến thức ăn.

Do đang đi du lịch nên gia đình tôi hầu hết chỉ mua mấy thứ cơ bản đủ dùng hoặc là đồ ăn nhanh thôi. Nên không có mấy thứ dân dã như gạo, gừng, dấm,... Mặc dù cũng có vài thứ như hành lá, tỏi, mắm muối gì đấy do mẹ Yukino là người nấu chính cho bọn tôi trong chuyến đi này. Nhưng nó vẫn còn thiếu khá nhiều cho món cháo thịt bò này, nên tôi mới phải lóc cóc ra ngoài mua như lúc nãy.

Tới nơi, tôi loay hoay chuẩn bị mấy thứ dụng cụ nấu ăn ở bếp thì giọng của mụ phù thủy ấy vang lên phía đằng sau.

"Uwah!!! Lâu rồi mới thấy anh Yuki trổ tài nấu nướng nha!"

Trời ạ! Con bé này nó theo tôi làm gì cơ chứ.

Không ngoảnh mặt, vừa chuẩn bị tôi vừa nói.

"Em nên ra với mẹ đi Yukira! Mò tới đây làm gì vậy? Và anh cũng không đến cái mức mà em gọi là "trổ tài" đâu."

"Anh Yuki thì lúc nào mà chả khiêm tốn! Yukira biết thừa anh nấu ăn rất ngon luôn á! Theo đánh giá của Yukira thì anh Yuki sắp đạt đến ngưỡng của mẹ luôn rồi đó! Khẳng định luôn!"

"Thế thì em nên xem lại khẩu vị của mình đi, Yukira!"

Quả thật, tôi nghĩ khéo khi con bé này có vấn đề về vị giác rồi cũng nên. Sao nó có thể so sánh tôi với mẹ Yukino được nhi? Lại còn nói rằng tôi sắp đạt đến ngưỡng thần thánh của bà ấy nữa cơ chứ? Cả tháng thì cùng lắm tôi chỉ nấu ăn cỡ ba, bốn lần những lúc chị Yukine cứ mè nheo kêu đói thôi. Và với số lần ít ỏi đó mà Yukira lại dám khẳng định như vậy... Đúng là một "người sành ăn" thứ thiệt!

"Và như anh vừa mới nói câu trước đấy, Yukira!"

"Thôi mà! Em chỉ muốn giúp anh Yuki thôi mà!"

"Giúp á hả?"

"Đúng rồi đó!"

"Thôi cho anh xin! Em ra ngoài ngồi với mẹ đi! Yukira sẽ làm chậm quá trình nấu của anh đó, biết chưa!"

Đó là sự thật. Mấy lần trước tôi có nhờ con bé này giúp thì lại chẳng ra đâu vào đâu, chị Yukine cũng y vậy luôn. Kiến thức về mấy loại rau củ quả hay thực phẩm, gia vị của họ tệ lắm... nếu không muốn nói là mù tịt. Tôi nghĩ Hắc-Bạch Vô Thường cần phải có một khóa đào tạo chuyên sâu về vấn đề này. Không thì ai mà lấy phải họ thì sẽ làm ông chồng nội trợ cả đời mất. Tội nghiệp lắm!

"Uhhh... Yukira đang muốn giúp anh Yuki thật mà... thôi thì em ra ngoài tiếp vậy! Nhanh lên nha anh Yuki!!!"

"Anh biết rồi!"

Sự ồn ào đã qua, tôi cũng đã chuẩn bị xong mấy thứ dụng cụ cơ bản rồi. Nhà tôi thì còn mỗi mẹ Yukino là chưa ăn tối thôi, vậy mà lại còn uống nhiều rượu nữa. Nhìn qua là tôi biết ngay chứ chả cần hỏi làm gì. Điều đó dẫn tới quyết định này của tôi - Món cháo thịt bò, vừa bổ dưỡng, vừa no, vừa giải rượu. Một công đôi việc.

Giờ là tới phần chế biến.

Về phần gạo, sau khi vo xong thì tôi đặt chúng vào cái nồi inox nhỏ này. Cho nước vừa đủ, bật ga cỡ nhỏ. Rồi tiếp tục là làm sạch, băm nhỏ thịt bò, hành, gừng được thái lát mỏng, ướp gia vị chuẩn chỉ đến từng mi-li-mét... sách giáo khoa thôi.

Không phải tự luyến, nhưng tôi lại thấy mình khá giỏi trong khoản căn chỉnh mấy thứ nhỏ nhặt kiểu như vậy. Điều đó cũng áp dụng vào những việc khác chứ không riêng gì việc chế biến thực phẩm. Miễn là tôi nắm được công thức là được. Cũng khá khen đó chứ!

Nhận thấy gạo ninh đã chín mềm, tôi bỏ số nguyên liệu cần thiết mà mình vừa chuẩn bị vào nồi, trừ hành và tiêu. Vì nó là thứ nên cho vào sau cùng khi cháo đã xong xuôi thì mới kích thích khứu giác được. Khuấy đều chúng rồi đóng vung, vặn ga nhỏ thêm một nấc, chờ tầm 5 phút nữa là ổn. Trong khi đó, tôi tiếp tục quay sang phần gừng được thái trước đó.

Giờ là đến phần thức uống.

Tôi nghĩ nước gừng sẽ tốt hơn nước chanh muối, mặc dù công dụng của chúng đều là giải rượu như nhau. Nhưng tôi vẫn nghiêng về gừng hơn, bởi nó khá hiệu quả với mẹ Yukino vào mấy đợt trước. Tiếp tục lấy ra một cái nồi inox cỡ nhỏ nữa, bỏ những lát gừng mỏng vào, đun và đợi đến khi sôi. Sau cùng là chỉ cần thêm nhẹ một thìa mật ong từ cái lọ nhỏ mà tôi vừa mới lóc cóc ra mua là được.

Cuối cùng thì cũng đã hoàn thành.

Phù, sau 15 phút thì mọi thứ cũng đâu vào đó. Đặt cái bát tô cỡ vừa và chiếc cốc lên khay, chứa thành quả của Yukito này, tôi bê nhẹ rồi tiến ra phòng chính.

Tới nơi, tôi để nhẹ nó lên cái bàn kính dày trước mặt mẹ Yukino.

"Xong rồi đấy ạ! Mẹ ăn luôn trong khi nó còn nóng thì mới hiệu quả được. Và nước gừng thì con đã làm ấm rồi nên mẹ không cần phải lo bị bỏng đâu."

"Mẹ cảm ơn con nhé... Yukito!"

"Không có gì ạ!"

Chị Yukine cùng con bé Yukira đang nằm ườn ra chiếu thấy vậy thì nhõng nhẽo.

"Uwahhh!!! Thơm quá đi anh Yuki! Yukira cũng muốn!"

Em vừa tối mới ăn no căng bụng rồi còn gì? Muốn gì nữa vậy? Pudding vị dâu à? Còn lâu.

"Chắc vài ngày tới chị cũng phải làm một trận bét tè lè nhè với cái cô Miya này mới được! Tiện thể trả đũa cho mẹ luôn. Rồi lại còn được Yukito chăm sóc nữa chứ, ahaha!!!"

Chị đang nói cái quái gì vậy? Và hơn hết là cô Miya vừa mới bị mẹ Yukino cho sấp mặt đó chị biết không? Trả đũa cơ đấy... Yukito này không muốn lại phải mang xô ra hứng từng đợt "cầu vồng" của chị nữa đâu. Kinh lắm!!!

Mệt mỏi với hai người này thật!

Mặc kệ bọn họ, tôi ngồi xuống bên sofa đối diện với mẹ Yukino. Cầm lấy chiếc điều khiển rồi bật tivi. Đã 10 giờ 40 phút rồi à...

Thấy bà ấy chưa hề động đến thức ăn mà vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng, tôi thắc mắc.

"Nó không hợp khẩu vị của mẹ ạ?"

"À không... Mẹ biết Yukito nấu ăn giỏi cỡ nào mà! Vậy thì mẹ xin phép nhé!"

"Mẹ cứ tự nhiên đi ạ!"

Ngay cả mẹ Yukino cũng nói vậy à... Ừm, nữ thần Hestia mà! Nên tôi cũng chả ngạc nhiên gì khi đó là một lời tâng bốc cả.

***

Đã gần 11 giờ đêm, chị Yukine và Yukira có vẻ đã đi ngủ trước để có một sức khỏe tốt cho ngày mai. Bình thường thì hai người đó toàn 9 rưỡi, 10 giờ là đi ngủ à! Nhưng tôi biết họ cũng rất lo cho mẹ Yukino nên cũng chả ngạc nhiên gì mấy khi họ lại ngủ muộn như hôm nay cả.

Sau khi mẹ Yukino hoàn thành xong suất ăn giải rượu của mình. Tôi dọn chúng rồi rửa sạch sẽ, cất gọn lên giàn bếp rồi tiếp tục quay trở lại sofa. Tôi muốn nói chuyện với mẹ một lúc nên đã bảo bà ấy hãy đợi ở đó, và có vẻ là mẹ Yukino cũng muốn vậy.

Hiện giờ, tôi đang ngồi cùng một bên với mẹ Yukino, tôi mở lời.

"Mẹ còn cảm thấy khó chịu, nôn nao trong người nữa không?"

"À, mẹ cũng đỡ hơn rất nhiều rồi! Nhờ hết vào bát cháo và cốc nước gừng của con đó, Yukito!"

"Vậy ạ!"

"Con không hỏi mẹ là chúng có ngon không sao?"

"Không cần thiết đâu ạ! Con biết với cái tài nấu nướng hạng 3 của mình thì nó cũng đến mức tạm chấp nhận được."

Bà ấy đưa tay lên cằm, mỉm cười dịu dàng.

"Fufufu!!! Nó rất ngon đó Yukito, thậm chí là còn hơn cả mẹ đó!"

"..."

"Ôi trời! Mẹ nói thật đó Yukito à!"

"Con sẽ ghi nhận... ạ!"

Đúng là nữ thần Hestia có khác! Không bao giờ làm Yukito này phải thất vọng về độ hiền từ và yêu thương con cái vô bờ bến của mình. Dù đó chỉ là lời tâng bốc nhưng Yukito này không cảm thấy có vấn đề gì đâu ạ... chỉ là với mẹ thôi!

"Vậy... hôm nay mẹ vui chứ?"

"Ừm, mẹ vui lắm!"

"Cô Miya quả thật là một người rất tốt mẹ nhỉ!"

"Ừm, cậu ấy là người bạn thân nhất của mẹ mà!"

"Mẹ không có uống mấy thứ rượu nặng cho nam giới chứ? Con hỏi thức uống của mẹ được không vậy?"

"..."

Bà ấy có vẻ trầm ngâm... Nhưng tôi không nghĩ là bà ấy lại làm trái lời hứa với tôi nhiều năm trước đâu. Mặc dù biết là vậy, nhưng tôi vẫn phải hỏi chi tiết thì mới an lòng được.

Sau khoảng 10 giây chần chừ, mẹ Yukino mở lời.

"Mẹ không có! Là Bottega Gold, mẹ với Miya chỉ uống chúng thôi!"

Bottega Gold à... Một loại vang nổ sâm panh có ga với nồng độ cồn khá nhẹ nhàng, chỉ mười một phần trăm và khá được ưa chuộng bởi phái nữ. Chúng được sản xuất ở Ý, thành phần cốt yếu là giống nho Glera nổi tiếng ở nước của họ.

Do nhà tôi có hai "cồn thủ" chính hiệu nên tôi đã phải tra cứu rất kỹ mấy loại rượu trái cây dành cho phụ nữ đó. Tôi không có ép họ là không được uống, chỉ là thi thoảng thì mới uống thôi. Vì những thứ rượu trái cây đó nếu biết uống hợp lý thì rất tốt cho sức khỏe, và phần lớn là để họ giảm bớt stress trong người nữa. Nhưng có điều là mẹ tôi dường như đã bỏ chúng tầm khoảng gần ba năm về trước gì đấy...

Còn riêng về chị Yukine thì... tôi không nói thì chắc các bạn cũng đã biết rồi đó. Nightmare sẽ phải quỳ lạy nếu đêm nay dám chui vào trong giấc mơ của chị ấy... mà tên đó nhát gan lắm. Nên là trời có sụp thì hắn cũng không dám mò tới đâu.

Và còn về phần mẹ Yukino, tôi biết là sau lần cuối bà ấy say xỉn rồi để tôi đưa về bằng taxi. Dường như sau lần đó bà ấy đã không uống một giọt rượu nào nữa. Mặc dù tôi lại cảm thấy chẳng cần đến mức phải như vậy. Tôi đã nói riêng với mẹ Yukino rồi, nhưng dường như bà ấy vẫn cảm thấy có lỗi với tôi từ lần đó cho tới tận bây giờ. Nên hôm nay, nhân tiện mẹ Yukine đã uống lại rượu nên tôi sẽ nói rõ với bà ấy luôn vậy.

"Mẹ biết đấy, cũng đâu đó ba năm rồi chứ ít gì. Con thì cũng không ép mẹ làm gì cả. Uống hay không là quyền của mẹ. Nhưng có điều là mẹ cũng không nên dành quá nhiều thời gian cho ba đứa bọn con như vậy. Mẹ nên dành thời gian rảnh đó, đi thư giãn, vui vẻ với bạn bè như hôm nay mẹ làm với cô Miya vậy."

Thấy bà ấy im lặng, tôi tiếp tục phần còn lại.

"Chỉ là uống có chừng có mực thôi, chứ Yukito của mẹ đây không hề cấm cản điều đó đâu ạ! Ngược lại là cả con, chị Yukine và Yukira cũng rất mong muốn điều đó đấy ạ! Con mong mẹ nên cân nhắc những lời này ạ!"

Bà ấy có vẻ ngạc nhiên, rồi lại rơi vào trầm tư... Tuy nhiên, khác với ban nãy, đã có hai hàng lệ chảy dài từ khóe mắt xuống tận vùng cổ trắng ngần ấy... Có vẻ mẹ Yukino hiểu rõ được những lời mà tôi vừa nói. Đó hoàn toàn là ý tốt của tôi, sâu trong thâm tâm này!

Lâu hơn trước cỡ 20 giây, mẹ Yukino lau đi những giọt lệ ấy. Và với đôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, bà ấy nói ra những lời trong lòng mình.

"Đúng như con nói, Yukito! Sau lần được con đưa về đó, mẹ đã rất ân hận... Mẹ rất sợ rằng, khi mà con chạy nhanh như vậy thì nếu không may ngộ nhỡ... Không, mẹ không muốn nghĩ về nó... dù chỉ là một chút. Nhưng suy cho cùng thì mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nên nó không thể biến mất khỏi đầu của mẹ được... Mẹ rất sợ... Rất sợ..."

Bà ấy lại khóc... và còn nhiều hơn trước nữa...

Đúng là hai người phiền phức, họ lắm chuyện thật đấy. Ngày mai tôi sẽ nói với họ sau vậy.

"Sẽ không có chuyện gì đâu ạ! Mẹ yên tâm! Và con đây sẽ nói luôn là mẹ không hề yếu đuối một tẹo nào đâu. Trong vô vàn những người phụ nữ mà con từng "may mắn" được tiếp xúc. Thì không ai có ý chí mạnh mẽ được như của mẹ đâu ạ!"

Đó hoàn toàn là sự thật. Không hề tâng bốc dù chỉ là một chút. Mẹ Yukino là người phụ nữ mà tôi thấy toàn diện nhất từ trước tới giờ. Từ ngoại hình cho đến tích cách, ý chí cầu tiến, kiên trì chịu khó, lòng dũng cảm, tốt bụng, tình yêu thương vô bờ bến,... Hoàn hảo, chỉ vậy thôi.

"Và như ý kiến của con cùng với nỗi lòng của mẹ. Hai vấn đề đó sẽ được giải quyết nếu mẹ biết thư giãn, vui vẻ có chừng mực như hôm nay chẳng hạn. Và nó cũng sẽ tốt cho cả ba đứa con và cho cả mẹ nữa. Ồ, đôi bên cùng có lợi thế còn gì."

Tôi đứng dậy, di chuyển ra phía trước mặt mẹ Yukino - Người mà vẫn đang nhìn thẳng vào tôi bằng "cửa sổ tâm hồn" tràn ngập tình yêu thương dành cho con cái của mình.

Tôi chìa tay phải của mình ra, quyết định giúp mẹ "lau" đi những hạt lệ long lanh ấy.

"Vậy, quý cô Yukino đây có muốn thỏa hiệp với đối tác Yukito này không ạ! Cô nghĩ sao về bản hợp đồng mà tôi vừa mới nói ạ, cô Yukino? Nó sẽ rất hời đấy nhé!"

Mẹ Yukino mở to đôi mắt đen ẩm cùng với những giọt lệ vẫn còn vương trên mi của mình, có vẻ bà ấy rất ngạc nhiên.

Mẹ Yukino chìa tay phải mình ra, bắt lấy tay của tôi, tay còn lại thì đưa lên gần miệng, mỉm cười hạnh phúc.

"Fufu! Tôi đồng ý ạ! Mong tương lai tới sẽ tràn ngập những điều hạnh phúc!!!"

Thật mềm mại... Cũng lâu lắm rồi tôi chưa có nắm tay mẹ như này, từ hồi tiểu học rồi thì phải. Điều đó làm tôi cảm thấy khá hoài niệm.

"Tất nhiên rồi thưa cô! Yay, xin chúc mừng bản hợp đồng giữa hai ta nào!"

"Tèn tén ten!!! Yukito đã thỏa thuận xong hợp đồng với bà Chúa Tuyết. Bạn nhận được danh hiệu - Người May Mắn. Ồ! Tuyệt Vời!"

Vừa nói, tôi vừa lắc nhẹ tay phải của mình, bà ấy có vẻ rất vui.

"Fuhahaha!!! Con thật sự rất hài hước đó Yukito!"

"Con không có hài hước."

***

Nhìn vào chiếc đồng hồ, 23 giờ 16 phút.

Sau lúc đó, tôi có đưa mẹ Yukino vào phòng sau khi bà ấy vệ sinh cá nhân xong, nó là điều cần thiết. Và chắc chắn là sáng mai tôi sẽ không cho mẹ Yukino đi chơi cùng với bọn tôi đâu, ít nhất thì là buổi sáng.

Tôi thì hiện tại vẫn đang ngồi trên chiếc sofa này, xem mấy cái chương trình giải trí gameshow gì đấy. Và cơ bản là do lúc trưa tôi có ngủ hơi sâu nữa, nên giờ vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ cho lắm. Tiếp tục chăm chú theo dõi hình ảnh trên màn hình tivi to tổ chảng...

"... Xin gặp lại quý vị vào số tiếp theo của Voi Con Đi Lạc! Xin chào!!!"

Trời đất! Vậy ra cái dòng chữ trắng bé tí "VCDL" nằm góc trên tivi này có tên như vậy à? Không thể tin được là tôi lại đi xem mấy cái thứ trẻ con này... Cơ mà nó cũng khá giải trí nên chắc không sao. Ít nhất thì không có con bé Yukira ở đây là được.

Quay sang phải, 23 giờ 30 phút. Tôi nghĩ giờ cũng đến lúc đi ngủ rồi, mặc dù tôi vẫn chưa thực sự cảm thấy buồn ngủ cho lắm. Thôi kệ, cố nhắm mắt vậy, không mai lại dặt dẹo như mấy con zombie thì mệt với hai người họ lắm.

Sau khi vệ sinh cá nhân và cất chiếc chiếu tatami xong, tôi hướng về phía phòng của mình, mở nhẹ cửa. Di chuyển đến chiếc giường êm ái này với hy vọng nó sẽ kéo cơn buồn ngủ của tôi đến. Cơ mà... sao cái chăn của tôi nó lại phồng to lên thế nhỉ? Ai đó bỏ gối vào à? Không, nó vẫn còn ở trên đầu giường mà. Chẳng nhẽ...

Ngay khi tôi định mở miệng, kết tội tên hung thủ nhí 14 tuổi đang rình rập trong chiếc chăn mỏng này thì đột nhiên...

"TADA!!! Là Yukira và chị Yukine đây anh Yuki!!! Ngạc nhiên không nào!"

"Lại chả ngạc nhiên quá chứ còn gì nữa, Yukito!"

... Cái quái gì cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top