Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Chương 12
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy Lý Đỗi Đỗi chính là nam thần của tôi. Tất nhiên cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi.
Vệ Vô Thường đứng chắn trước mặt, cánh tay ngăn lại ở eo tôi. Động tác này tôi đã từng thấy trên ti vi, không phải động tác đề phòng tôi chạy trốn mà là một động tác để bảo vệ. Lý Đỗi Đỗi dĩ nhiên cũng từng xem ti vi, ánh mắt anh ta dừng ở nửa người trần của Vệ Vô Thường một lúc rồi di chuyển, vẻ mặt càng thêm vi diệu.
Anh ta dường như đang hiểu lầm cái gì thì phải, nhưng tôi thật sự không có cách nào giải thích. Hơn nữa tôi cũng không biết tại sao tên bắt cóc lại bảo vệ tôi như vậy nha!
"Các người trò chuyện xong đi!" Lý Đỗi Đỗi nhả ra bốn chữ, ngay lập tức xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
W..what!?
Tôi trố mắt nghẹn họng, anh ta tới để cứu tôi mà lại đi luôn như vậy, thật quá tùy tiện rồi! Tôi thậm chí còn chưa kịp nói lời nào đấy!
Lý Đỗi Đỗi vừa nhảy xuống, tôi liền nghe được tiếng Lý Bồi Bồi kêu to từ phía dưới: "Người đâu? Anh tới để cứu người, sao lại có mỗi mình anh xuống? Thế này là sao?"
Vệ Vô Thường không nói hai lời cầm lấy tay tôi, định mang tôi đi. Tôi vội vàng lớn tiếng kêu, ánh mắt chân thành: "Chờ một chút! Mấy người bọn họ không phải kẻ địch, bọn họ sẽ giúp anh! Hãy tin tôi!"
"Tôi không tin cô." Vệ Vô Thường vô cùng ngay thẳng nói ra một câu làm tôi nghẹn họng không biết nói gì tiếp. Nhưng có lẽ anh ta cũng có cái lý của mình. Tôi là do anh ta trói đến đây, mặc dù trò chuyện với nhau rất khách sáo, nhưng trong lòng nghĩ gì ai mà biết được.
Đang định thử thuyết phục anh ta, tôi bỗng thấy có thân ảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Người tới lần này là Lý Bồi Bồi, tôi xúc động như gặp lại người thân, hai mắt không kìm được mà trào lệ: "Bồi Bồi!"
"Con mẹ ngươi! Đem người thả ra mau!" Lý Bồi Bồi rốt cuộc vẫn khác hẳn so với Lý Đỗi Đỗi âm dương quái khí kia! Rốt cuộc cũng bày ra bộ dáng khí thế tới cứu người, tìm về đúng kịch bản bắt cóc.
Mặc dù trong kịch bản bắt cóc thông thường, người tới cứu cũng không có hùng hổ hỏi thăm mẹ của tên bắt cóc như vậy...
Có điều, diễn viên trước mắt tôi đây không phải người bình thường mà là một đám phi nhân loại kì lạ, làm sao có thể yêu cầu họ đóng một vở kịch bình thường được!
Vệ Vô Thường là người đến từ cổ đại, bị ném vào mặt một câu chửi thề khó nghe như vậy, nhiệt độ quanh người lập tức thấp xuống mấy độ.
"Đừng động thủ vội! Ba người chúng ta có thể thương lượng một chút!" Tôi định thông qua đối thoại hòa bình mà giải quyết mâu thuẫn, "Chỉ là hiểu nhầm một chút thôi, không cần đánh nhau..."
"Thương lượng cái rắm! Ta sống cho tới bây giờ chưa từng bị ai thao túng, hôm nay lại phải chịu sự nhục nhã như vậy! Ở đây không đánh cho ngươi chui lại vào trong đất, ta làm sao còn mặt mũi lăn lộn bên ngoài!" Bồi Bồi không hề nghe lọt lời tôi, Đản Đản tiên trên tay cô ấy ném một cái, trường tiên quăng thẳng vào mặt Vệ Vô Thường.
Chẳng hề nghĩ đến sự an toàn của "con tin" tôi đây!
Nhưng cũng may Vệ Vô Thường không có ý định giết tôi. Anh ta đẩy tôi một cái lảo đảo ngã xuống đất. Chờ tôi từ trên mặt đất hổn hển bò dậy thì bên kia, cương thi ngàn năm và ma cà rồng đã xông vào đánh nhau.
Tôi bị trói hai tay, mặt đầy trầm mặc ngồi bên cạnh, sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra được một điều...
Lý Bồi Bồi với anh trai cô ấy hóa ra không có gì khác gì nhau! Cô ấy giả vờ đi cứu người, thực chất chính là muốn báo thù!
Phi nhân loại thật sự... dù chỉ nửa điểm đáng tin cũng không có! Thế chiến thứ hai đã kết thúc, trái đất hòa bình được nhiều năm như vậy, thế nhưng số lượng loài của bọn họ không hề tăng mà còn giảm bớt, đều có nguyên nhân cả!
Theo lý thuyết, Lý Bồi Bồi vốn không thể đánh lại Vệ Vô Thường. Dẫu sao từ khi Vệ Vô Thường xuất hiện đến giờ, chênh lệnh giữa thực lực của anh ta và Lý Bồi Bồi không phải chỉ có một chút. Nhưng anh ta lại vừa mới tốn sức phá hủy kết giới của Lý Đỗi Đỗi, trong người đang bị thương, nên Lý Bồi Bồi lúc này mới có thể bày ra cục diện không phân cao thấp cùng anh ta.
Tôi nhìn một lúc, không lo lắng cho ai, chỉ lo lắng cho bản thân. Căn nhà này vốn đã sắp đổ, lại bị bọn họ dùng làm địa điểm đánh nhau đến như vậy... Thật sự không cần cho người đến phá nữa, trên cả trần nhà và các bức tường đều có thể thấy các khe nứt đang ngày càng rộng.
Dây trói trên chân tôi đã được cởi ra, bây giờ có tranh thủ chạy đi cũng không sao cả. Nhưng tôi lại không dám bước xuống cầu thang. Chẳng may khi tôi chạy xuống một nửa thì tòa nhà này bất ngờ sụp đổ, vậy không phải tôi đã chết rồi còn bị chôn sâu thêm một chút sao? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chạy tới bên cạnh cửa sổ thò mặt ra nhìn. Ở dưới tầng, trong tình thế cấp bách, Lý Đỗi Đỗi còn đang tỏ vẻ như không có gì xảy ra, đứng chơi điện thoại di động.
Mặc dù biểu hiện của anh ta rất đáng giận, nhưng sự tồn tại của anh ta, đau buồn thay lại chính là ánh sáng duy nhất của đời tôi. Tôi mừng rỡ vô cùng: "Lý Đỗi Đỗi!" Tôi gọi anh ta, "Nhà sắp sập rồi! Anh mau lên cứu tôi!"
Anh ta ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén xuyên qua đêm tối cùng bụi bặm, khuôn mặt lạnh lùng còn tỏ vẻ khó chịu: "Gì? Không nói chuyện tiếp à?"
Sàn nhà dưới chân rung lên không ngừng, trong lòng tôi tức hộc máu nhưng vẫn không dám nổi giận với anh ta: "Tôi nhảy xuống đây, anh nhớ đỡ tôi đấy!"
"Không đỡ."
"Tại sao không đỡ?!"
"Cô nặng."
"..."
Tôi... Tôi mà có dao ở đây, kiểu gì tôi cũng chém chết anh ta!
Mà điều nhục nhã nhất là, hiện tại tôi dù có tức giận hơn nữa cũng vẫn phải kiềm chế, cực kì kiên nhẫn giải thích: "Tôi không nặng, chỉ hơn năm mươi cân thôi! Anh nhất định đỡ được!"
"Hơn năm mươi cân còn không biết xấu hổ mà kêu to như vậy?"
"..."
Con mẹ nó, nếu như trên tay tôi có axit, kiểu gì tôi cũng hất thẳng vào mặt anh ta!
Tôi đang liều mạng áp chế lại sự tức giận thì bất thình lình, góc tường rạn nứt, toàn bộ căn nhà chao đảo như sắp sập. Tôi không trông đợi gì vào Lý Đỗi Đỗi nữa, quay đầu định gọi Lý Bồi Bồi, hoặc nếu không gọi được cô ấy, thì gọi tướng quân tới chủ trì đại cục cũng được.
Nhưng hai người này so với Lý Đỗi Đỗi càng không đáng tin cậy! Chỉ trong có một lúc, bọn họ không biết đã đánh nhau đến tận đâu, ngay cả một bóng người cũng không còn!
Tôi là con tin đấy! Tôi là kẻ bị bắt cóc đáng thương xót đấy! Các người một kẻ bắt cóc, hai kẻ tới cứu người, có thể quan tâm tới tôi một chút hay không?
Loại hoàn cảnh này sao lại đen đủi rơi trúng vào tôi vậy?
Tôi giống như một diễn viên đang nhập vai, nội tâm tan vỡ thành trăm mảnh. Mà tòa nhà này cũng giống như tâm trạng tôi lúc bấy giờ, sụp đổ dần dần, các mẩu gạch đá bị lở không ngừng văng tung tóe. Sàn nhà dưới chân kịch liệt lung lay, giống như đang có động đất cấp tám vậy.
Tôi tràn đầy tuyệt vọng. Mà người ta mỗi khi tuyệt vọng lại thường sinh lòng ngoan cường. Tôi cắn răng một cái, trợn mắt, bước lên bệ, dùng hết khí lực cả người, hai chân đạp một cái nhảy ra khỏi cửa sổ. Tôi không suy nghĩ gì khác, chỉ một lòng hạ quyết tâm cho trận chiến cuối cùng này...
Đập chết Lý Đỗi Đỗi!
Có điều, khi còn chưa kịp cảm thấy gì thì tôi đã chui tọt vào một lồng ngực đang đập thình thịch. Ngay sau đó, eo bỗng cảm nhận được căng thẳng, cổ tay tôi buông lỏng một chút, sợi dây trói tay trong nháy mắt đã được cởi ra. Cả người tôi bị ôm ngang, dán lên một cơ thể lạnh như băng, không có nhiệt độ. Lời nói của anh ta cũng lạnh lùng khác thường: "Cô mà còn ăn nữa thì tôi ôm không nổi đâu." Anh ta nói, "Tiền thuê nhà thì không có mà tiền đi ăn thịt lại có à? Trở về giảm cân cho tôi."
Tôi quét ánh mắt một cái, bên trên là bốn tầng nhà, bên dưới lại trống rỗng không có gì cả. Cánh tay Lý Đỗi Đỗi đang ôm tôi chính là sợi rơm cuối cùng tôi có thể bám víu. Trong nháy mắt nỗi sợ hãi bắt đầu xâm nhập, đầu óc tôi trống rống, bản năng sinh tồn khiến tôi dùng sức gắt gao ôm chặt lấy eo Lý Đỗi Đỗi. Tôi tựa đầu vào ngực anh ta, cả cơ thể cứng như đá.
Thật là sợ, mẹ nó, tôi thiếu chút nữa đã ngã chết rồi. Thật là sợ.
Động tác này không biết đã duy trì bao lâu, cánh tay tôi run lẩy bẩy không điều khiển được. Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Xuống... Đi xuống! Đặt tôi xuống đất... Tôi muốn chạm đất."
Vừa mở miệng, giọng tôi run run lắp bắp, mà cũng không khống chế được có chút nức nở. Tôi trừng mắt lên, khung cảnh phía trước đã bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Không ngờ tôi vì sợ quá mà đã khóc.
Thật là mất mặt.
Nhưng đúng là tôi đã thật sự rất sợ, tôi cũng không ngờ khoảnh khắc ấy mình lại có thể dũng cảm đến thế. Có lẽ Lý Đỗi Đỗi cũng không nghĩ tôi dũng cảm đến vậy, anh ta trầm mặc đặt tôi xuống đất, vô cùng yên lặng.
Sau khi đã đứng vững, tôi đẩy anh ta ra. Tôi nhìn chằm chằm anh ta, anh ta nhìn chằm chằm tôi. Trong ánh mắt ấy tôi cảm nhận được một tia cảm xúc không rõ ràng.
Tôi chỉ thẳng mặt anh ta, lau nước mắt một cái: "Hôm nay tôi và anh phải nói chuyện cho rõ! Anh quá đáng nó vừa thôi!"
Tôi rất tức giận, vô cùng tức giận.
Tôi không chỉ tức giận Lý Đỗi Đỗi đùa giỡn với tôi, mà còn tức giận chính bản thân mình. Càng tức giận hơn là, trong tình uống đó tôi thế nhưng lại không kiềm chế được mà ôm chặt anh ta, còn muốn dựa dẫm vào anh ta, giống như dựa dẫm vào tia hy vọng cuối cùng vậy.
Anh ta nắm trong tay mọi việc, anh ta cứu tôi dễ như trở bàn tay. Mà tôi, ngoại trừ lệ thuộc vào anh ta, lại không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi vô cùng tức giận.
Tòa nhà bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa mà sụp đổ, nổ một tiếng thật to, bụi đất tung bay đầy trời. Mà Lý Đỗi Đỗi đang cầm xợi xích trên tay, mặc cho xung quanh có rung chuyển ra sao, anh ta vẫn có thể đứng vững vàng như núi thái sơn nghìn năm. Kết giới vây tôi và anh ta ở bên trong, ngăn cản mọi hoang tàn.
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, anh ta lại nhìn lại, trong không gian chỉ có yên lặng.
"Tại sao anh không nói xin lỗi?" Tôi rốt cuộc không nhịn được, hỏi anh ta, "Đừng bảo anh sẽ không nói xin lỗi! Anh có biết, anh khiến tôi trở nên tức cười như vậy là rất quá đáng không? Anh có biết tôi đang rất tức giận không?"
"Đã nhìn ra."
"Vậy tại sao anh không nói xin lỗi?"
Anh ta ngừng một lát: "Không biết."
"..." Vào giờ phút này, trong hoàn cảnh này, ai có thể hiểu được cho tôi? Ai có thể hiểu được cho tôi?
Nếu như tôi là một con chó mực, tôi sẽ tự giết mình rồi bắn đầy máu chó mực vào mặt anh ta!
Có thể là do quá tức giận, một câu đáp lời tôi cũng không nói nổi.
Bụi bặm xung quanh dần lắng xuống, trên đỉnh đầu dễ dàng nhìn ra hai người đang đánh nhau giữa không trung. Trong màn đêm, những va chạm chói lọi kia thật sự rất dễ thấy, thanh âm đì đoàng của họ cũng không biết đã truyền ra bao xa rồi. Tôi nhìn bọn họ mà lòng càng cảm thấy tức giận, vơ bừa một cục gạch dưới đất ném thẳng lên trời, dùng sức mắng:
"Xuống cho tôi! Hai người các người còn định đánh đến bao giờ?"
Kết giới của Lý Đỗi Đỗi ngăn cản bụi bặm bên ngoài nhưng không ngăn cục gạch của tôi lại. Tôi cũng không nghĩ tới trong cơn giận dữ lại có thể ném chuẩn xác như thế. Viên gạch đập thẳng vào eo Vệ Vô Thường làm anh ta phải dừng động tác, vô tình trúng một roi của Lý Bồi Bồi. Cô ấy cười to: "Ta hôm nay phải hút máu chết nhà ngươi!"
Bồi Bồi còn chưa bớt sung mãn, tôi đã ném thêm một hòn đá nữa vào đầu cô ấy, làm cô ấy sửng sốt một chút. Tôi nhân cơ hội gào lên: "Lý Bồi Bồi, cậu đợi đấy! Tớ về tới nhà sẽ đem Mãng Tử đi hầm! Xe cứu hỏa sắp tới, các người còn không mau di chuyển ra chỗ khác! Không muốn sống nữa đúng không? Một phi nhân loại, một kẻ không có tim kia, xuống nhanh cho tôi!"
Vệ Vô Thường im lặng. Lý Bồi Bồi xót xa, thân ảnh chợt lóe liền nhẹ nhàng đi xuống, đến bên cạnh Lý Đỗi Đỗi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tín nổi giận thật là dọa người nha! Anh đã làm gì mà khiến cô ấy giận đến thế?"
Vẻ mặt Lý Đỗi Đỗi lạnh tanh, trấn định không trả lời. Anh ta nhìn Vệ Vô Thường còn đang đứng giữa không trung mà nói: "Xuống. Trước tiên đổi địa điểm."
Anh ta cùng Vệ Vô Thường giữa màn đêm im lặng nhìn chằm chằm nhau...
"Nhìn nhau lâu như thế, hai anh định yêu nhau à?" Tôi khó chịu nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, "Thời điểm cần động thủ nhất, cả hai người sao không thấy ai ra tay?"
Lý Đỗi Đỗi vẫn như trước trầm mặc, chỉnh chỉnh chiếc nhẫn trên tay. Đúng lúc ấy, Vệ Vô Thường bỗng hạ mình: "Hôm nay tại hạ không phải là đối thủ của các hạ. Tại hạ nhận thua."
Lý Đỗi Đỗi rất cao ngạo: "Biết là tốt."
"Pháp trận anh còn chưa vẽ xong đâu. Muốn cho loài người biết đến sự tồn tại của phi nhận loại các anh hả?" Tôi lành lạnh nói một câu.
Lý Đỗi Đỗi không phản bác, ngoan ngoãn nổi pháp trận lên, trong nháy mắt xung quanh đã không còn cảnh tượng đổ nát. Chúng tôi bỗng chuyển sang đứng giữa một căn phòng làm việc có đèn, có bàn, còn có ghế salon.
Tôi đại khái đoán được đây chính là phòng làm việc của Lý Đỗi Đỗi ở hiệp hội. Đưa Vệ Vô Thường đến đây là lựa chọn tốt nhất. Chỗ làm việc dưới lòng đất của họ không biết có bao nhiêu pháp trận, muốn giam giữ Vệ Vô Thường là việc dễ như trở bàn tay.
Thay đổi địa điểm xong, cơn tức giận của tôi cũng đã vơi đi phần nào.
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ba phi nhân loại không chút đáng tin trước mặt: "Tốt lắm, đánh nhau cũng đã xong rồi. Chúng ta cùng dùng phương thức của người trưởng thành mà tỉnh táo bàn bạc một chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top