Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Chương 20
"Đừng nhìn." Lý Đỗi Đỗi nói với tôi.
Tôi vừa quay đầu đã thấy ánh sáng bốn phía lập tức thay đổi, mặt trời rất nhanh chìm xuống phía sau đường chân trời. Trăng tròn dần xuất hiện, chiếu xuống mặt biển thứ ánh sáng bàng bạc. Bồi Bồi và mấy người kia đã vào trong rừng ngồi đợi, trên bờ cát chỉ còn lại máu của người cá, khô lại thành một vệt đen.
Không thấy Mỹ Mỹ và hai anh em người cá cũng như cặp vợ chồng kia đâu.
Tôi đại khái có thể hiểu được tình huống này. Bởi vì đây là giấc mơ của Mỹ Mỹ, giống như việc Mỹ Mỹ bây giờ không muốn nhìn thấy chúng tôi, cô ấy cũng có thể tự điều khiển không gian và thời gian theo ý mình. Hay nói cách khác, Mỹ Mỹ chỉ nhớ đến những chuyện cô ấy đã khắc sâu trong tim. Vì vậy, việc thời gian bỗng nhiên nhảy vọt thế này là không có gì bất ngờ.
Khi vẽ truyện tranh, tôi cũng thường cắt bớt những sự kiện không quan trọng để tránh làm mất thời gian của độc giả.
"Bọn họ bây giờ đang ở đâu?" Tôi hỏi Lý Đỗi Đỗi. Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy từ sâu trong cánh rừng già truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Thanh âm cực kì thảm thiết, tựa như có thể xé rách màn đêm.
Là giọng của Mỹ Mỹ.
Tôi nghe mà cõi lòng run rẩy dữ dội, gần như theo bản năng chạy về hướng phát ra thanh âm đó. Tôi muốn cứu cô ấy, tôi không muốn để cô ấy phải bơ vơ tuyệt vọng. Tôi muốn vào thời khắc này, có người nguyện ý giúp đỡ cô ấy.
"Tô Tiểu Tín." Lý Đỗi Đỗi từ phía sau gọi tôi một tiếng.
Tôi không để ý anh ta. Cứ coi như chuyện trong quá khứ không thể giúp gì được, tôi vẫn có thể đánh thức Mỹ Mỹ dậy. Tỉnh lại rồi, cô ấy sẽ không bị giấc mơ này hành hạ, dày vò nữa.
Tôi không ngừng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nương theo ánh trăng mờ ảo mà trông thấy những vệt máu dính đầy trên lá, liền ra sức chạy. Chạy được một lúc, nhìn ra ánh sáng dường như đã thấp thoáng đâu đây, tôi vén bụi cây cao lên, một đống lửa bỗng xuất hiện trước mắt.
Khi tôi xông tới, nữ hải tặc kia đang giữ chặt lấy Mỹ Mỹ. Eo cô ấy bị xích lại trên một tảng đá lớn, phần thịt ngang hông cũng đã bị xiết chặt vào.
Nửa người trên của cô ấy bị nữ hải tặc giữ, nửa người dưới là đuôi cá đang rủ xuống theo độ cong. Mà ngay ở phần eo đã có một cây đinh sắt cắm xuyên qua đuôi, đóng đinh cô ấy lên tảng đá. Cái đuôi đau đến mức không thể giơ lên, đám vảy trên đuôi đều đã mất đi màu sắc, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch.
Mỹ Mỹ đau đến cả người run rẩy.
Nam hải tặc đứng ở một đầu, cầm cây đao lớn, hỏi: "Dược liệu có tác dụng không?"
Nữ hải tặc thô lỗ banh môi Mỹ Mỹ ra: "Chắc chắn có tác dụng, cắt luôn đi."
Bà ta vừa dứt lời thì cây đao đã hung tợn xuyên qua đuôi cá của Mỹ Mỹ, "xoẹt" - từ cái đinh sắt kia rạch xuống một đường.
Mỹ Mỹ không còn sức phản kháng, cũng không thể kêu lên. Cô ấy nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, há miệng, liều mạng hô hấp.
Trăng rất sáng, nhưng trong mắt cô ấy lúc này không biết đã biến thành màu gì.
Tôi chạy về phía trước, nhào lên tảng đá, nằm bên tai Mỹ Mỹ đau đớn kêu: "Dư Mỹ Mỹ! Mau tỉnh lại! Cô chỉ đang nằm mơ thôi!"
Cô ấy căn bản không nghe được tiếng của tôi.
Nát óc nghĩ đủ mọi biện pháp kêu gào, tôi nói: "Tôi sẽ nấu lẩu trên sân thượng, mua món bánh mà cô thích ăn nhất về nhúng!".
Tôi nói, "Lý Đỗi Đỗi tìm cô đòi tiền thuê nhà! Muốn đốt chăn của cô!".
Tôi nói, "Sổ tiết kiệm của cô bị Lý Bồi Bồi trộm đi mua rượu uống rồi!".
Dưới tình cảnh này, mọi uy hiếp hay dụ dỗ của tôi đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
So với nỗi đau cô ấy đã phải trải qua thì những chuyện vặt vãnh trong khu chung cư kia, chỉ là chuyện trẻ con mà thôi.
Tôi... tôi không giúp được cô ấy.
Tôi chán nản đứng sang một bên.
"Ai nha, sớm biết trước kia cô ấy đáng thương như vậy, tôi đã đưa thêm mấy lọ kem rồi." Lão Vu bà không biết đi tới từ lúc nào, ông ta ôm tay đứng bên ngoài ánh lửa, cùng tôi nhìn Mỹ Mỹ, "Hai tên hải tặc này thật đáng căm thù! Nếu gặp phải, tôi nhất định sẽ nguyền rủa bọn họ cả đời chỉ được ở một chỗ, không bao giờ cho ra ngoài gieo họa."
"Đúng vậy, phù thủy cũng nghĩ giống như ông." Chó Đen đi cùng Vệ Vô Thường, nó đứng trên vai anh ta, nói: "Hai tên hải tặc này chính là đã chọc phải một phù thủy, bị nguyền rủa phải ở trên hòn đảo này, suốt đời không thể rời đi."
Lão vu bà sửa lại tóc một chút: "Vẫn là tộc phù thủy chúng ta lợi hại."
"Nếu như không thể rời khỏi đảo, bọn họ làm sao bắt được Mỹ Mỹ và hai anh em kia?" Tôi hỏi.
"Hai anh em người cá là bị dòng nước ngầm làm lạc cha mẹ, sau đó tình cờ bị bọn chúng bắt được. Chúng còn khiến cho hai anh em nhà này sợ biển đến mức không dám đi xuống. Hơn nữa, cô thấy không..." Chó Đen dùng móng vuốt chỉ nữ hải tặc, "Bà ta luôn dắt theo người anh, bởi vì người anh không có năng lực mạnh như người em."
"Bọn họ để người em ở trên bờ ca hát, dụ cá hoặc dụ người đi biển vào đây, sau đó thì ăn thịt."
Vệ Vô Thường cau mày: "Ăn thịt người?"
"Đúng vậy." Chó Đen nói tiếp, "Nếu như người em trai không ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ không chỉ đánh người em, mà còn đánh người anh nặng gấp đôi. Em trai sợ liên lụy đến anh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mỹ Mỹ chính là bị tiếng hát của người em trai dụ đến hòn đảo này. Bọn họ không ăn Mỹ Mỹ là vì đã ăn đủ rồi, muốn giữ lại để giải trí."
Tôi run lên: "Cho nên bọn họ tách đuôi của người cá ra làm hai chân..."
"Một khi phần con đã thắng thế phần người, con người ta có thể nghĩ tới mọi loại chuyện bẩn thỉu."
Trong lòng tôi nổi lên một trận buồn nôn. Đao của tên hải tặc kia vẫn không ngừng cắt. Chỉ cần thêm một chút nữa, đuôi Mỹ Mỹ sẽ bị cắt làm đôi. Máu tươi loang lổ đầy trên mặt đất, còn Mỹ Mỹ đã bất tỉnh. Vảy cá của cô ấy biến mất, dần dần, cái đuôi cũng hiện ra hình dạng ngón chân.
Tôi cuộn chặt lòng bàn tay lại thành hình nắm đấm, đến tận bây giờ cũng chưa từng căm ghét ai nhiều như vậy.
Mà ngay lúc này, từ đâu bỗng xuất hiện một mũi tên dài xuyên thẳng từ thái dương qua sọ não của nam hải tặc. Tên xuyên qua, xích sắt bị kéo căng, bấu chặt lấy đầu hắn. Mũi tên căng lên chỉ nghe một tiếng "phốc", đầu của hắn đã bị kéo đứt, ngay lập tức rời khỏi cơ thể rồi rơi xuống.
Tình cảnh quá mức máu me khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Mà chờ đến khi phản ứng kịp thì dạ dày tôi đã sôi lên, cảm thấy hắn thật đáng đời.
Không biết đúng hay sai, nhưng trong suy nghĩ của tôi, tàn bạo ác độc cả đời để rồi nhận về kết cục thảm khốc như vậy, là xứng đáng. Bọn chúng không có tư cách được người khác xót thương.
Tôi nhìn theo đầu sợi xích, thấy A Hứa đứng một bên đang dùng rất nhiều sức lực, cố gắng chống đỡ thân thể. Hóa ra cậu ta đã đẩy mũi tên từ trong lồng ngực mình về phía trước, rồi cố gắng ném vào đầu tên hải tặc.
Cho nên khi xảy ra một màn vừa rồi, mũi tên không chỉ xuyên qua đầu hải tặc, mà còn một lần nữa xuyên qua ngực cậu ta. Hơn nữa, vào thời điểm mũi tên phi đến, chắc chắn xích sắt xuyên qua ngực câu ta cũng đã căng lên.
Tôi không hiểu, cậu ta và tên hải tặc, rốt cuộc ai đau hơn ai.
Máu của hải tặc và máu của Mỹ Mỹ vương đầy trên đất.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Không chỉ tôi, ngay cả nữ hải tặc cũng không phản ứng kịp.
Tay bà ta còn đang giữ lấy vai Mỹ Mỹ, sau một hồi kinh ngạc thì gào lên: "Thằng phản bội! Là mày tự tìm đến cái chết!". Bà ta buông Mỹ Mỹ ra, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến nam hải tặc đã mất đầu mà lại nhặt đao đi thẳng về phía A Hứa.
A Hứa dường như đã quyết tâm phải liều mạng đến cùng. Cậu ta thở hổn hển nhặt đầu của nam hải tặc lên, dùng cái đầu đó làm vũ khí chống lại nữ hải tặc đang chạy tới.
Càng đáng sợ hơn chính là, đôi mắt của nam hải tặc kia vẫn còn mở thao láo, trợn ngược nhìn thẳng phía trước, mồm không ngừng nói: "Giết nó cho ta! Giết nó cho ta!"
Hóa ra một thân bất tử, muốn chết cũng không chết được là thế này.
Suốt đời cô độc sống trên hoang đảo, quả nhiên.
Thân thể của nam hải tặc giãy giụa trên đất nhưng không tìm được phương hướng. Đầu của hắn cũng đang bị A Hứa khống chế, còn bị đao của nữ hải tặc chém lấy chém để.
"Xú bà nương! Đao của ngươi suýt nữa thì chém đứt mũi ta rồi. Chém vào xích sắt!" Mệnh lệnh vừa dứt thì nữ hải tặc cũng đã chém đứt sợi xích còn dính trên đầu nam hải tặc.
Tiếng xích sắt bị đứt kêu chói tai.
Tôi sáng mắt lên: "Đây là cơ hội!"
A Hứa cũng biết xích sắt đã bị đứt, cậu ta liều mạng đến bên cạnh Mỹ Mỹ, đỡ cô ấy đang hấp hối ngồi dậy.
Cậu ta không nói một lời, dùng đuôi cá quật ngã đống lửa trên mặt đất. Đống lửa rơi đúng vào người nữ hải tặc, đốt cháy quần áo của bà ta, cũng đốt cháy tóc trên đầu nam hải tặc. Hai người bọn họ lâm vào một trận náo loạn.
A Hứa dù chỉ một chút cũng không do dự, ôm lấy Mỹ Mỹ ra bờ biển.
Mỹ Mỹ ngẩng đầu, qua đôi vai của A Hứa trông thấy cặp vợ chồng kia. Cô ấy còn thấy cả A Quý, từ trong bóng tối lẳng lặng nhìn theo họ. Hai tay A Quý bị còng, mà một đầu còn lại của xích sắt vẫn đang ở trên tay nữ hải tặc.
Cậu ta căn bản chạy không thoát.
A Quý mở to mắt, giống hệt như khi nhìn mặt trời vào ban ngày, dõi theo bóng hai người đang chạy càng ngày càng xa. Ngọn lửa đang đốt cháy quần áo của hải tặc, hay chính là ngọn lửa căm thù đang thiêu đốt linh hồn cậu ta.
Mỹ Mỹ kêu lên: "Huynh của huynh..."
A Hứa im lặng, không hề quay đầu mang Mỹ Mỹ đi về hướng biển khơi.
Một đường lảo đảo, vừa đi vừa giãy giụa đã dùng hết toàn lực của A Hứa.
Tôi đuổi theo sau bọn họ, muốn nhìn xem bọn họ có thể an toàn giống như hy vọng của tôi hay không. Tôi hy vọng, Mỹ Mỹ bây giờ không đề cập đến việc này là bởi cô ấy đã thoát khỏi hòn đảo, sau đó cùng A Hứa từ biệt, mỗi người tìm cho mình một cuộc sống riêng.
Biển ban đêm chỉ một màu đen kịt, sóng vỗ vào bờ, tiếng sóng rào rào theo quy luật không ngừng nghỉ.
A Hứa ném Mỹ Mỹ xuống biển. Đụng phải nước biển, đuôi cá bị cắt ra của Mỹ Mỹ mất đi hình dạng đôi chân, biến thành hai nửa đuôi cá không trọn vẹn. Nhưng cô ấy vẫn có thể bơi.
Tôi biết, mỹ nhân ngư bọn họ chỉ cần gặp nước là có thể sống sót. Họ sẽ bơi qua vực sâu vạn trượng, bơi qua biển cả khó lường. Bơi tới một nơi tự do.
Mỹ Mỹ sau khi xuống biển không rời đi ngay mà quay đầu lại nhìn A Hứa. Cô ấy cũng không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt đẹp tha thiết nhìn A Hứa, khích lệ cậu ta.
Rốt cuộc, A Hứa cũng cắn răng, tung người nhảy xuống. Giống như huyền thoại về cá chép vượt long môn, từ nay về sau cậu ta có thể tự do ngao du đến tận chân trời. Thế gian này, kể từ đây không còn bất kì chuyện gì có thể ngăn cản bọn họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top