Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Chương 21
Mỹ Mỹ cùng A Hứa bơi sâu vào lòng biển, sóng lớn cùng bóng đêm đã che khuất hai người họ.
Tôi vô cùng hy vọng, lúc này Mỹ Mỹ sẽ tỉnh mộng. Rồi có thể trong một lúc buồn chán nào đó, thuận mồm kể lại câu chuyện như một hồi ức đẹp đã qua.
Nhưng giấc mơ vẫn còn tiếp diễn.
Ngọn lửa trong rừng đã lan ra cây cối xung quanh, cháy sáng rực cả một mảnh trời vốn đang tối mịt. Trong làn khói đen cuồn cuộn, nữ hải tặc một tay kéo A Quý, một tay cầm đầu của nam hải tặc từ trong rừng chạy ra.
Mặt bà ta bị đốt, quần áo rách rưới cũng bị cháy sạch, nhìn cực kì hung ác. Lỗ mũi thở phì phò làm cho bà ta trong nháy mắt biến thành một con thú dữ vừa bị chọc giận.
Đầu nam hải tặc trong tay bà ta cũng lớn tiếng kêu lên: "Giết bọn nó cho ta! Giết bọn nó!"
Nữ hải tặc tay dùng lực, kéo mạnh A Quý đến trước mặt: "Mau cảm ứng phương hướng của em trai mày rồi nói cho tao! Bằng không tao đánh chết mày!"
Lòng tôi chợt lạnh. A Quý lúc này đã bị đánh đến ứ máu, ánh mắt cậu ta dưới trăng tựa như ma quỷ đến từ địa ngục vậy, trông vô cùng đáng sợ.
Tay cậu ta chỉ về phía trước, đúng là hướng mà Mỹ Mỹ và A Hứa đã đi: "Chỗ này, lặn xuống dưới."
Hóa ra giữa anh em người cá bọn họ lại có thể cảm ứng phương hướng của nhau!
Trong lúc tôi đang khiếp sợ thì nữ hải tặc đã ném đầu của nam hải tặc sang một bên, rút từ sau lưng ra một cái cung, trên cung còn có mười mấy mũi tên dài. Bà ta kéo cung về phía A Quý vừa nói.
Những mũi tên dài kia ngay lập tức bắn về phía bầu trời mênh mông, từ trên cao nổ ra rồi lại chia làm vô số ngân châm nhỏ, dưới ánh trăng lấp lánh bay thẳng xuống biển. Trong chốc lát đã có rất nhiều cá chẳng may trúng phải mà chết, nổi lềnh bềnh lên.
Châm kia... có độc?
"Lão vu bà!" Tôi quay đầu gọi, nhưng rồi lại phát hiện lão vu bà không cùng tôi đuổi ra đến tận đây. Ở ven rừng chỉ có một cái bóng đen: "Lý Đỗi Đỗi! Lý Đỗi Đỗi!" Tôi lớn tiếng gọi anh ta, vẫy vẫy tay: "Tôi muốn xuống biển nhìn một chút! Có thể đi được không?"
Lý Đỗi Đỗi không trả lời.
Trong lòng tôi suy đoán, đây chỉ là giấc mơ của Mỹ Mỹ mà thôi, dù có làm gì thì cũng không thể chết được. Thế là tôi vùi đầu đi một đường thẳng xuống biển. Mới vừa đuổi kịp cơn sóng thì eo đã bị cánh tay của một người đàn ông ngăn lại.
"Đừng có mà đi loạn." Thanh âm trầm thấp của anh ta vang lên bên tai tôi.
"Tôi..."
"Tôi mang cô đi."
Anh ta cất giọng, hết sức trầm ổn mà lại có lực, đặc biệt là trong màn đêm. Giọng nói lừa người này ngay lập tức kích thích thần kinh của tôi.
Tôi chớp mắt một cái.
Nhưng cũng trong chính cái chớp mắt này, Lý Đỗi Đỗi không ngờ lại phun ra được một câu: "Trở về nhớ trả tiền dịch vụ."
"..."
Tôi gào vào mặt anh ta: "Mở miệng ra chỉ biết có tiền! Đưa tôi đi xuống nhanh lên!"
Lý Đỗi Đỗi không nói hai lời liền mang tôi đi thẳng xuống biển. Trong nháy mắt, chúng tôi đã đứng giữa lòng đại dương. Không có bãi cát, không có rừng, chỉ có nước biển long lanh khắp nơi.
Đàn cá bơi trên đầu tôi. Dưới ánh trăng, vảy của chúng ánh lên một màu bạc vô cùng đẹp đẽ.
Tất cả những bí mật xinh đẹp huyền ẩn được biển cả che dấu đều hiện ra trước mắt tôi.
Nhưng tôi không có thời gian cảm khái thế giới thần kỳ, cũng không có thời gian nhìn ngắm cảnh đẹp hiếm thấy này. Tôi phải hết sức nhanh chóng, trong lúc còn có thể nín thở được, cố gắng tìm ra Mỹ Mỹ.
"Đừng có mà nín thở, nhìn cô chẳng khác gì con cá nóc." Lý Đỗi Đỗi nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, người này còn có thể nói chuyện khi đang ở dưới biển sao?
"Đây chỉ là một giấc mơ, cô không nên bị những gì xảy ra trong này làm cho u mê như vậy."
Anh ta nói xong, tôi thử há miệng, vẫn thấy bọt khí trôi ra ầm ầm nhưng lại không có cảm giác nước biển lọt vào cổ họng. Tôi thử hít thở một chút thì quả nhiên, như lời Lý Đỗi Đỗi nói, đây chẳng qua chỉ là cảnh trong mơ. Tôi ở nơi này vẫn có thể thở bình thường như trên mặt đất.
Biết mình sẽ không chết đuối nên tôi vô cùng yên tâm, bắt đầu ngang dọc tìm kiếm bóng dáng Mỹ Mỹ.
Lý Đỗi Đỗi lại không giống như tôi chẳng khác gì một con ruồi đang mày mò linh tinh. Anh ta ôm lấy đầu tôi, quay nó sang bên phải. Tôi nhìn một cái, ngay lập tức đã thấy phía trước có hai bóng người.
Chính là Mỹ Mỹ và A Hứa, nhưng tình cảnh hiện tại của bọn họ lại không hề lạc quan.
Đợt ngân châm thứ nhất tan đi, hai người hình như không có ai bị ghim trúng. Nhưng đuôi cá của Mỹ Mỹ đã bị cắt ra làm đôi, ảnh hưởng đến tốc độ bơi của cô ấy. A Hứa không khá hơn chút nào, thương tích của cậu ta cũng chẳng nhẹ hơn Mỹ Mỹ là bao.
Tôi không tưởng tượng nổi, nếu như là tôi, từ bắp đùi bị người ta rạch một đường sâu đến tận xương, phải làm thế nào mới có thể đi tiếp.
Nhưng bọn họ vẫn "đi", bởi vì ngoài tiếp tục "đi" ra, cũng chẳng còn cách nào.
"Mỹ Mỹ, cô nhất định phải cố gắng lên." Tôi nỉ non ủng hộ cô ấy. Lý Đỗi Đỗi thấy tôi như vậy cũng không nói một lời.
A Hứa dắt tay Mỹ Mỹ nói: "Biển cả không ngờ lại thật dịu dàng."
Bọn họ nói ngôn ngữ của người cá. Nhưng có lẽ vì đây là giấc mơ của Mỹ Mỹ nên tôi cũng có thể hiểu.
"Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta. Chúng ta đang về nhà." Mỹ Mỹ cười, lòng tôi cũng vì vậy mà mềm xuống. Rốt cuộc cũng có thể thấy cô ấy cười, thanh thoát đến vậy, động lòng người đến thế.
Nhưng rồi nụ cười của cô ấy chợt cứng lại.
Ngân châm một lần nữa ùn ùn kéo tới, giống như trận mưa bão giữa lòng đại dương. Mỹ Mỹ cố gắng nén đau, đong đưa cái đuôi đã bị cắt đứt, một tay dùng sức kéo A Hứa: "Mau bơi xuống dưới, trốn ở chỗ sâu đi!"
Có điều cô ấy lại không thể bơi đi, bởi vì A Hứa đã kéo cô ấy trở lại, ngăn từ phía trên người cô ấy. A Hứa ôm thân thể gầy yếu của Mỹ Mỹ vào trong lồng ngực, bờ ngực vững chãi và bả vai của cậu ta dường như đã trở thành tấm khiên cho Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ mở to cặp mắt nhìn A Hứa, cô ấy nghe thấy tiếng cười khe khẽ của A Hứa bên tai.
Tựa như đã cảm nhận được điều gì, thân thể Mỹ Mỹ có chút run rẩy: "Bơi đi." Cô ấy thúc giục, trong giọng nói mang theo tia khẩn cầu nức nở, "Cùng bơi đi. Chúng ta không nên từ bỏ. Chúng ta phải về nhà, cùng nhau về nhà."
"Mỹ Mỹ." A Hứa cất tiếng. Giọng nói thật nhẹ nhàng bình thản, không nhanh không chậm, tựa như nguy hiểm đã qua, cũng tựa như ngân châm không còn đáng sợ nữa. Dưới đáy biển, nó như xa như gần vọng lại, phảng phất tựa sao rơi, vì muốn tô điểm cho khoảnh khắc đẹp nhất này của bọn họ mà tồn tại.
"Muội nói đúng, biển khơi thật đẹp." A Hứa nói, "Ta sợ hãi cả một đời, bây giờ rốt cuộc cũng không cần phải sợ nữa."
"A Hứa..."
Mỹ Mỹ run rẩy há miệng, nhưng chợt có một dòng nước ngầm chảy tới, làm ngân châm xung quanh bọn họ bị khuấy loạn lên.
Dòng nước chảy rất mạnh, đánh thẳng vào hai người, đẩy bọn họ xuống đáy biển sâu, rồi lại rất nhanh cuốn bọn họ đi lên. A Hứa tựa hồ đã không còn chút sức lực. Vào thời điểm bị cuốn từ dưới đáy biển lên, hai cánh tay vẫn luôn gắt gao của cậu ta đã rời khỏi Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ liều mạng ôm chặt cậu ta, giống như đang cố gắng ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.
"Huynh không được từ bỏ!" Mỹ Mỹ lớn tiếng kêu lên, thanh âm thống khổ như một trận đổ vỡ, lại vô cùng đau thương. Cô ấy nức nở, vì không thể tìm thấy một tia hy vọng nào trong hoàn cảnh sợ hãi tuyệt vọng đến vậy: "Huynh hãy ôm muội! A Hứa, huynh hãy ôm muội! Chúng ta đã tự do! Chúng ta rõ ràng đã được tự do!"
A Hứa không trả lời, bọn họ bị dòng nước ngầm đẩy tới đẩy lui, đến là chật vật.
Dòng nước ngầm giống như một con quái vật đầy ác ý, có thể tùy tiện lấy đi tính mạng con người bất cứ lúc nào.
A Hứa mở to hai mắt, cố gắng gọi một tiếng cuối cùng: "Mỹ Mỹ..."
Dòng nước ngầm lại đẩy một cái, rốt cuộc cũng thành công hất tay Mỹ Mỹ ra khỏi người A Hứa, đẩy cô ấy cùng cái đuôi đã bị thương không còn sức phản kháng đi lên. Mà cũng đúng vào lúc ấy, A Hứa bị một dòng nước khác kéo xuống, mãi mãi chôn vùi dưới đáy biển sâu.
Từ dưới đáy vực sâu hun hút, chỉ còn lại chút thanh âm cuối cùng của A Hứa truyền lên, vọng vào tai Mỹ Mỹ.
"...Cảm ơn muội đã dẫn ta về nhà."
"Không! Không!" Mỹ Mỹ kêu đến khàn cả giọng, "Mau trở lại! Đem huynh ấy trở lại!"
Nhưng tiếng gọi của cô ấy không bao giờ được hồi đáp.
Mỹ Mỹ bị dòng nước ngầm đẩy lên trên mặt biển.
Lý Đỗi Đỗi cũng mang tôi từ trong lòng biển đi ra. Anh ta tùy ý dùng lực, chúng tôi cùng nhau đạp trên những con sóng.
Tôi thấy Mỹ Mỹ đang ra sức quay đầu nhìn lại. Dòng nước ngầm vừa rồi đã kéo cô ấy đi rất xa. Hòn đảo kia ánh lên ánh lửa, phảng phất như đến từ một thế giới khác, không thể với tới. Mặt biển đen nhánh lặng thinh, cùng ánh trăng trải dài đầy thê lương.
Cô ấy như một mảnh lá rụng bay theo gió, không còn sức kháng cự.
Mỹ Mỹ thất thần ngây ngẩn một hồi, sau đó bắt đầu tìm kiếm loanh quanh, bơi sang bên phải rồi lại quay về phía bên trái: "A Hứa!" Cô ấy lúc này hoàn toàn rối loạn, bơi xuống biển không được bao lâu đã lại nổi lên, thò đầu ra, hai mắt đỏ hoe giống như một đứa trẻ bị bỏ lại, không biết phải làm thế nào.
"A Hứa!" Cô ấy kêu lớn, "Các người đem huynh ấy trả lại cho ta!"
Mỹ Mỹ tức giận vỗ xuống mặt biển, nước biển bắn tung tóe lên mặt, khiến cho cô ấy vừa giống người điên, lại vừa giống như một đứa trẻ đang khóc nhè: "Các người đem huynh ấy trả lại cho ta! Trả lại cho ta!" Cứ liên tục như vậy, cho đến khi sức cùng lực kiệt, cô ấy vẫn không ngừng gào thét.
Mà cho dù có gào thét đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ còn một mình cô ấy cô độc mà thôi.
Sóng vẫn vỗ không ngừng nghỉ, tiếng khóc đến khàn cả giọng của cô ấy cũng một mực không ngừng.
Tôi cũng khóc theo Mỹ Mỹ, cất lên những tiếng thút thít không kiềm chế được. Nhưng đúng vào lúc này, tôi bỗng cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng, khung cảnh xung quanh cũng trở nên chao đảo. Từ phần cổ xuống đến thắt lưng bắt đầu có áp lực, cũng cảm nhận được sức nặng của tấm chăn đang đắp trên người mình, còn có...
Có người đang xoa đầu tôi.
Động tác không quá ôn nhu, nhưng cũng là một loại an ủi.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc. Đỉnh đầu còn lưu lại cảm giác được người ta xoa, khóe mắt vẫn còn ướt nước. Nhưng tất cả suy cho cùng cũng chỉ là cơn mơ.
Tôi nằm im một lúc lâu, nửa ngày cũng không ngồi dậy.
Cho đến khi Lý Bồi Bồi tới gõ cửa, tôi mới dùng dằng rời khỏi giường, cố gắng lết thân thể nặng nề hơn bình thường rất nhiều, từng bước từng bước ra mở cửa.
Vừa thấy Lý Bồi Bồi, tôi đã ngáp một cái thật to. Cô ấy nhìn vào quầng thâm đen xì trên mắt tôi: "Tiểu Tín, cậu... không sao chứ?"
"Tớ không sao..." Tôi cố gắng lên tinh thần nói chuyện, nhưng cả người quả thực đã rã rời, "Chỉ là hơi mệt thôi."
"Nhân ngư mộng chính là như thế, mỗi lần trải qua đều rất mệt mỏi. Cậu mới trải qua lần đầu tiên, lại còn là nhân loại nên chắc nghiêm trọng hơn một chút. Tớ còn đang lo cậu xảy ra chuyện gì ấy chứ." Cô ấy vừa nói vừa ngáp một cái, "Không có vấn đề gì thì tốt, tớ đi đây."
Tôi gật đầu một cái, đúng lúc cô ấy định xoay người đi thì tôi gọi lại: "Không cần đi xem Mỹ Mỹ có sao không à?"
Bồi Bồi nói: "Tớ trải qua đã rất nhiều lần rồi, không cần thiết." Cô ấy mở cửa nhà mình, "Mỹ Mỹ nhất định sẽ khóc ướt gối, không muốn bị người ta nhìn thấy đâu."
Cô ấy vào nhà đóng cửa đi ngủ. Tôi cũng vào phòng, ngồi bần thần trước máy tính nửa ngày, ruốt cuộc cũng mở ví, lấy ra một trăm đồng, thầm nhủ đợi khi trời sáng sẽ đi mua cho Mỹ Mỹ chút quà vặt .
Sáng ngày hôm sau, Trùng Khánh bất ngờ có mưa, bầu trời bỗng như bị kéo xuống gần mặt đất, vô cùng âm u. Tôi đi xuống tầng gõ cửa lại không tìm được Mỹ Mỹ.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi liền lên sân thượng, đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy Mỹ Mỹ mập mạp đang nằm trong bể cá. Cô ấy ngửa đầu nhìn bầu trời, đón lấy những giọt mưa như đang thực hiện nghi lễ rửa tội. Cái đuôi bây giờ đã hoàn toàn lành lặn, không còn thấy dù chỉ một chút bóng dáng những thương tích trước kia.
Tôi đi tới bên cạnh Mỹ Mỹ thì thấy cô ấy mở mắt, cảm giác như vẫn chưa ra khỏi giấc mơ. Nhìn cô ấy thật sự không có chút tinh thần nào.
"Tiểu Tín à?"
"Mỹ Mỹ, ăn thịt bò khô không?"
"Được." Cô ấy cầm lấy thịt bò khô từ tay tôi, cắn một miếng, tựa như khôi phục được một chút sức sống. "Ngon quá!"
Bởi vì được ăn ngon, cô ấy lại giống như Mỹ Mỹ mà tôi biết. Tôi cũng lôi thịt bò khô ra, trong cơn mưa ăn cùng cô ấy. Những chuyện liên quan tới giấc mơ ngày hôm qua, tôi không mở miệng hỏi.
"Ngày hôm qua... cô cũng bị tôi kéo vào trong mơ nhỉ?"
Tôi sửng sốt một chút: "Không sao, hôm nay tôi vẫn rất ổn."
"Cô đã nhìn thấy tôi trong bộ dáng vô cùng chật vật."
Tôi liếc nhìn cái đuôi của Mỹ Mỹ: "Mỹ Mỹ, cuộc sống của cô bây giờ rất tốt. Sẽ không bao giờ phải chật vật như vậy nữa." Tôi nói với cô ấy, "Tôi đảm bảo với cô."
Mỹ Mỹ quay đầu nhìn tôi một cái: "Tiểu Tín, cô thật tốt bụng."
Cô ấy nói, "Giá mà khi ấy có thể quen được cô thì tốt quá... Nhưng cũng thật may là sau đó không lâu, tôi gặp Lý Đỗi Đỗi và Lý Bồi Bồi. Bọn họ cứu tôi từ trong lòng biển ra, chữa khỏi cho cái đuôi của tôi. Cũng là từ sau khi lên bờ tôi mới biết, trong họa có phúc, tôi lại có thể tự do biến đổi giữa đuôi cá và chân người, việc mà rất nhiều người cá đều không làm được. Mặc dù... nếu dùng chân để đi bộ thì có hơi đau."
"Hóa ra cô gặp anh em Lý Đỗi Đỗi trong hoàn cảnh như vậy, rồi sau đó mới theo họ tới Trùng Khánh?"
"Ừ." Mỹ Mỹ gật đầu, "Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, không thể tiếp tục đợi ở giữa lòng biển được nữa." Cô ấy ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt có chút rời rạc, "Nhưng tôi vẫn vô cùng, vô cùng nhớ, cho nên... cô biết tại sao tôi thích trời mưa không?"
Đúng vậy, Mỹ Mỹ rất thích trời mưa. Phàm là trời mưa, cô ấy đều sẽ nằm ở chỗ này, mặc đồ lót, lẳng lặng ngắm mưa, không nói câu nào, cũng không làm gì.
"Biển cả là do mưa mà ra, mưa cũng tới từ biển cả. Trời mưa sẽ đem lại cho tôi cảm giác... Mỗi một giọt nước từ trên trời rơi xuống mặt tôi, cũng có khi đã từng chảy qua cơ thể huynh ấy."
"Tôi chỉ có thể dùng phương thức này để nhớ tới huynh ấy mà thôi."
Tôi nhìn Mỹ Mỹ nói ra những lời này, yên lặng thay cô ấy lau sạch khóe mắt đẫm "nước mưa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top